[Harry Potter Đồng Nhân - Salgod] Chuyện Xưa Ngàn Năm Trước

Chương 8: Bị Thương Ngoài Ý Muốn




EDITOR: YURI OZAKI

BETA-ER: BĂNG

- o0o-

Thiếu Avis và Helga, hai thiếu niên trở nên tùy tính hơn nhiều, chủ yếu là Godric tùy tính, cũng không biết có phải do Godric cố ý bắt nạt cái người ít nói cộng thêm mù đường nào đó không, nói tóm lại, toàn bộ hành trình đều do Godric quyết định, đi đi dừng dừng, ăn ăn uống uống, hoàn toàn là tư thế dạo chơi ngoài thành.

Tới buổi tối, Godric còn tích cực học viết từ Ariel.

"Tớ đúng là thiên tài." Godric đắc ý dào dạt ngậm bút lông chim, quay đầu cười với thiếu niên tóc đen: "Chờ tớ viết thư cho lão sư, chắc chắn sẽ hù chết ông ấy." Godric tưởng tượng cảnh lão sư nhà mình thấy chữ đã đẹp hẳn lên của mình, trong lòng lập tức vui vẻ lên.

Ariel nhìn tên Alger trên tấm da dê, hơi hơi sững sờ.

"Đợi sau này tớ sẽ giới thiệu cho cậu." Godric vỗ ngực: "Lão sư của tớ rất dễ ở chung."

Ariel cúi đầu, âm thầm cắn môi, giống như đang khó xử cái gì đó.

"À, đúng rồi." Godric không chú ý, nói xong câu này lại nói tiếp: "Cậu dạy tớ viết, vậy tớ cũng phải dạy cậu cái gì đó mới công bằng chứ." Vuốt cằm, Godric cân nhắc, trong mắt cậu, thứ Ariel cần học nhất là phân biệt phương hướng chính xác, nhưng cái này không dễ dạy lắm.

Ariel lắc đầu, ý bảo không cần.

"Như vậy sao được!" Godric tỏ vẻ nhất định phải, tuy rằng quan hệ hiện tại của hai người không tồi, nhưng chuyện cậu nhận được sự giúp đỡ vẫn còn đó, giống như cậu dẫn đường cho Ariel, Ariel thì phụ trách thức ăn, mà Ariel đang lãng phí lượng lớn thời gian dạy cậu viết, cậu đương nhiên phải đáp lại.

"Tớ có vài độc dược cầm máu giảm đau." Ánh mắt Godric sáng lên: "Tớ tự mình cải tiến, trừ chính chủ ra thì không còn ai biết đâu, tớ dạy cho cậu cách làm nhé?"

Ở thời đại này, bậc thầy về độc dược rất ít, một phần là vì sinh tồn, đại đa số phù thủy càng chú trọng việc nghiên cứu thần chú hơn, phần khác là do phương pháp chế độc dược có tính bảo mật, dược liệu pháp thuật cũng rất khó tìm, bồi dưỡng một bậc thầy độc dược ưu tú cũng vì đó mà trở nên rất khó khăn.

Phù thủy bình thường nhiều lắm cũng chỉ biết cách chế một hai loại độc dược đơn giản và phổ biến nhất, thường thường thì chỉ có đại gia tộc mới có thể cung cấp nguyên liệu và nuôi dưỡng một hai bậc thầy độc dược chân chính.

Tình huống giống Godric cực kỳ hiếm thấy, lão sư cậu hiểu biết một ít về độc dược nên đã dạy cho Godric về nó, mà Godric là thiên tài trong thiên tài ở phương diện này, sớm đã trò giỏi hơn thầy, hơn nữa còn có thể tự cải tiến độc dược, cũng đã được xem như bậc thầy độc dược.

Godric vừa nói vừa móc cái nồi chuyên dùng để nấu độc dược từ túi không gian ra, nồi cũng có loại tốt, loại dỏm, mà cái nồi này không thể nghi ngờ là hàng chất lượng cao, nó là thứ Godric đã dùng nhiều tiền để đổi lấy ở hội nhóm phù thủy nào đó, là đồ vật đáng quý nhất trên người cậu trừ đũa phép: "Cậu từng làm độc dược chưa?" Godric quay đầu hỏi.

Vẻ mặt Ariel cứng đờ, sau một lúc lâu mới lắc đầu.

"Tớ dạy cậu nấu dược cầm máu trước, nếu cậu trúng pháp thuật hắc ám, dùng độc dược chữa khỏi tốt hơn thần chú nhiều." Vừa đề cập đến độc dược, Godric lập tức nghiêm túc hơn: "Tuy cậu rất mạnh, nhưng học thêm nhiều thứ luôn là điều tốt mà."

Hoàn toàn không màng tới người đang lắc đầu phía sau, Godric đã dựng cái nồi lên, cậu vẫn còn thừa dược liệu, lấy ra một cây dao bạc nhỏ, Godric bắt đầu lần giảng bài đầu tiên trong cuộc đời cậu, trước tiên cậu nói qua một lần các bước làm và phân lượng dược liệu cần dùng, sau đó cẩn thận làm mẫu cách khống chế cường độ lửa, đây là cơ sở để chế tạo độc dược.

"Nhớ kỹ chưa?" Godric hỏi sau khi đã tổng kết xong.

Theo lẽ thường, với tốc độ truyền thụ và lượng tin tức Godric nói, người thường tuyệt đối không nhớ được, thế nhưng, rất hiển nhiên Ariel không phải người thường, hắn tuy nhíu mi, nhưng lại gật gật đầu.

"Thật sao?" Godric chớp mắt: "Vậy cậu thử xem." Godric đặt một đống dược liệu trước mặt Ariel.

Chần chờ một hồi, Ariel cuối cùng vẫn động tay, bắt đầu cẩn thận xử lý mọi thứ, cái nào nên cắt thành khối thì cắt thành khối, cái nào nên cắt thành miếng thì cắt thành miếng, thao tác chiết xuất chất lỏng từ phiến là cũng làm giống y chang lời Godric nói, không sai chút nào, làm Godric, người đứng xem từ đầu tới cuối, phải tấm tắc khen ngợi: "Không tồi, thật không sai."

Godric thật sự không ngờ rằng người mình tùy tiện đụng phải sẽ có thiên phú độc dược cao như thế, lần đầu tiên thực hành lại có thể làm chính xác như vậy, điểm không hoàn mỹ duy nhất chỉ là tốc độ hơi chậm thôi, nhưng tóm lại cũng không lãng phí độc dược và dược liệu của cậu: "Tớ rất xem trọng cậu." Godric vỗ vỗ vai thiếu niên tóc đen, sau đó đứng dậy trở lại trước giá thịt nướng thơm ngon, vừa ăn vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn, sự chuyên chú của người phía sau làm cậu rất vừa lòng, cũng hoàn toàn yên lòng.

Vào lúc Godric đang hoàn toàn tập trung lực chú ý vào mỹ thực, một tiếng nổ ầm ầm vang mạnh lên phía sau cậu.

Godric nghe tiếng lập tức quay đầu, sau đó ngây người.

Giá nồi đang căng ra, nồi nấu độc dược rơi xuống đất, vỡ tan tác, dung dịch bên trong cũng rải đầy đất, cách đó hơn một hai bước, Ariel nhìn cái nồi, mặt không biểu cảm.

"Nồi của tôi!" Sau khi lấy lại tinh thần, Godric hét lên rồi nhào qua, đau lòng muốn chết, cậu vội sử dụng thần chú sửa chữa, phải biết rằng đối với nồi nấu độc dược, dùng nhiều thần chú sửa chữa cũng không tốt đâu, nhưng bây giờ cậu cũng không nghĩ được nhiều như vậy, Godric vung đũa phép, lại phát hiện nó không có hiệu quả, hả?

"Sao lại không thể dùng?" Godric lẩm bẩm, bất cứ thứ gì đều có hạn sử dụng, chẳng lẽ tuổi thọ của cái nồi này đã được định là sẽ dừng ở đây? Merlin! Godric quay đầu nhìn Ariel: "Cậu đã làm cái gì!" Tên khốn này rốt cuộc đã làm cái gì vậy, tại sao một liều dược cầm máu nho nhỏ lại có thể làm nổ nồi?

Sự tức giận của Godric rất rõ ràng, Ariel ngẩn ra, một tia hoảng loạn và xin lỗi chợt lóe qua gương mặt không chút gợn sóng, sau đó, Ariel quay đầu qua nơi khác, không nhìn Godric nữa.

Godric bực bội, cậu rầu rĩ không vui ngồi nhặt lại mảnh vụn của cái nồi, nồi nấu độc dược này làm bạn với cậu đã nhiều năm, lại cứ như vậy vỡ mất.

Cậu tín nhiệm Ariel nên mới lấy cái nồi này ra, mới cho đối phương dùng, nhưng lại không nghĩ tới......!Godric hối hận muốn chết, cậu quay đầu oán hận trừng Ariel một cái, thiếu niên tóc đen lúc này hơi hơi rũ đầu, làm ánh mắt sắc như dao nhỏ của Godric rơi vào khoảng không.

Godric buồn bực tiếp tục dọn dẹp, khi nhặt tới mảnh vỡ thứ ba, cậu sửng sốt, tay cậu sờ trúng một ít thứ nhão dính dính, cái này cũng không phải là thuốc cầm máu thất bại, mà là......!Giơ ngón tay lại gần mắt, đây......!Là máu?

Lúc này Godric mới chú ý tới mảnh thủy tinh trong tay và trên mặt cỏ đều có vết máu, Godric đột nhiên quay đầu nhìn Ariel, thiếu niên tóc đen vẻ mặt bình tĩnh đứng ở đó, tư thế vẫn không thay đổi, ngoại trừ, tay phải giấu ở sau lưng.

"Cậu......!Bị thương?" Godric khô khốc hỏi.

Ariel nghe thấy tiếng gọi liền dời tầm mắt qua, hơi há miệng tạo khẩu hình nhưng lại không trả lời câu hỏi Godric, mà biểu đạt một ý khác: Tớ sẽ bồi thường cậu.

Trong lòng Godric không biết tại sao lại đau nhói một chút, cậu ném mảnh vụn trong tay xuống, đi đến cạnh Ariel, sau đó túm tay phải người kia, ngay lúc chạm vào, tay Godric lập tức cứng đờ, đó là một cảm giác dính dính, cậu liếc mắt một cái là thấy cánh tay đẫm máu kia, ngây ngốc một chút, cậu nên làm gì đây, tiếp tục nắm cũng không nên, buông tay cũng không ổn.

Sao lại nghiêm trọng như vậy?

Godric nhìn Ariel, nhưng lại thấy sắc mặt đối phương như bình thường lướt qua cậu, nhìn những mảnh nhỏ của cái nồi kia: Tớ sẽ bồi thường cho cậu.

Cùng một khẩu hình, Godric vừa nhìn đã hiểu ngay.

Lòng Godric lập tức dâng lên cảm giác khó chịu, khó chịu hơn cả lúc thấy cái nồi của mình vỡ vụn, cậu không giải thích được loại cảm giác này, chỉ cảm thấy người trước mắt thật vô lý, rõ ràng là bị thương, nhưng lại có thể chú ý đến thứ khác ngoài bản thân mình: "......Cậu không đau sao?" Godric chậm rãi buông tay, nhẹ nhàng hỏi.

Tầm mắt thiếu niên rốt cuộc cũng trở về cánh tay, sắc mặt không thay đổi nhiều lắm, nhưng Godric nhìn ra, trán Ariel thấm ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh.

"Sẽ đau nhỉ?" Godric thấp giọng.

Thiếu niên dường như là suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi gật đầu.

"Cậu là tên ngốc sao?" Godric giống như oán trách lại giống như thở dài, cơn tức giận lúc trước đã sớm không biết chạy đi đâu, cậu lấy ra mấy bình độc dược nhét vào bàn tay còn lại của Ariel: "Lập tức uống hết." Nói đoạn lại lấy ra một lọ độc dược dùng để bôi ngoài, đầu tiên là thật cẩn thận vén ống tay áo đối phương lên, sau đó lại thật cẩn thận bôi lên.

Cho dù có cẩn thận bôi đi nữa thì vết thương thế này cũng sẽ rất đau, Godric nhìn hiểu, nhưng thiếu niên tóc đen đến hừ cũng không hừ một tiếng: "Làm như tớ bắt nạt cậu không bằng." Godric vừa băng bó xong lần cuối cùng, vừa thấp giọng lẩm bẩm, lần thứ hai ngẩng đầu lên lại phát hiện Ariel còn cầm độc dược trên tay, hơn nữa cũng không hề uống.

"Sao lại không uống?" Godric nhíu mày.

Ariel giơ cánh tay phải lên, xem xét băng gạc trắng xóa mang theo vết máu, mặt có chút tò mò, vài giây sau, hắn mới hoàn hồn, đưa độc dược cho Godric, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ đã đủ.

"Tên nhóc nhà cậu......" Godric hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.

Sau một lúc lâu trầm mặc, Godric lần thứ hai mở miệng: "......!Cậu thường xuyên bị thương sao?"

Thiếu niên không lập tức gật đầu, dường như đang nhớ lại và phán đoán tần suất cụ thể của từ "Thường xuyên" này.

"Mỗi lần đều không băng bó?" Godric nhịn không được lại hỏi.

Lần này Ariel phản ứng rất nhanh, trực tiếp lắc đầu.

Godric nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen, trong lòng không biết là cảm xúc gì, thật lâu, cậu thở dài.

HẾT CHƯƠNG 8.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.