Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 1 - Chương 17: Chính là ‘con thỏ’




Ngày thứ hai đối với người đi làm đều hệt như chiến tranh bùng nổ. Đồng hồ báo thức như kèn lệnh ra chiến trường, phần đông bắt đầu và cuộc chiến. Làm việc từ sáng sớm rồi lại tăng ca đến tối muộn, chen chúc nhau khắp xe buýt hoặc tàu điện ngầm, quần quật cả ngày đến đêm khuya mới trèo lên giường ngủ, nhưng thần kinh vẫn luôn căng thẳng, khiến mọi thứ đều ngột ngạt khó chịu.

Tập đoàn Đức Mã tọa lạc tại vị trí sầm uất nhất của khu Quốc Mậu, ánh nắng đổ xuống tòa nhà càng làm nó trở nên huy hoàng.

Còn 0,1 giây nữa là đến giờ, Trang Noãn Thần rốt cuộc cũng nhào khỏi đoàn người chen chúc trong thang máy, vừa hô to “Nhường đường” vừa cấp tốc xông tới sàn diễn. Đúng 9 giờ 0 phút, Chanel đứng trên sàn diễn giơ một ngón tay với cô. Trang Noãn Thần thở dài, cuối cùng cô vẫn đến trễ.

Cô gái trên sân khâu vốn không phải tên là Chanel. Chanel là biệt danh mọi người đặt cho cô ấy. Chanel tốt nghiệp không lâu, thấy nhân viên trong tập đoàn đua nhau dùng hàng hiệu nên tự nhiên cũng lây tính. Cô nàng thích túi Chanel nhất, ngày nào miệng cũng nhắc đến Chanel, vì vậy có biệt danh này.

Trang Noãn Thần đặt giỏ xách xuống bàn làm việc, mở máy tính rồi đi đến phòng nghỉ pha cà phê. Sáng sớm là thời gian quý giá của cô dùng để ngủ, vì vậy mà chẳng còn thời giờ ăn sáng. Vì vậy, mỗi ngày tới công ty cô đều uống cà phê để nâng cao tinh thần.

Hạ Lữ đẩy cửa đi vào, ném một phần ăn sáng cho Trang Noãn Thần, săm soi mặt cô, cất giọng bất đắc dĩ nói: “ Noãn Thần, cậu có việc gì đây? Trang điểm đi làm à?”

Trang Noãn Thần vô tư đỡ lấy bữa sáng, cười với Hạ Lữ: “Trang điểm để làm tốn mười phút của mình à? Chi bằng mình ngủ thêm một lát cho đã.”

Tính cách của Hạ Lữ và Ngải Niệm trái ngược nhau hoàn toàn. Tuy họ đều là bạn thân, song làm việc trong từng nhóm riêng. Ba người đến từ những nơi khác biệt, nhưng cùng đậu khoa báo chí của một trường đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì tự mình đi chạy vạy xin việc khắp nơi, cuối cùng lại bất ngờ làm việc chung trong tập đoàn Đức Mã. Ba người quý trọng mối duyên phận này vô cùng.

Trang Noãn Thần sống yên phận, thỏa mãn với những gì mình có; Hạ Lữ thì tham vọng, luôn thích tranh đấu trong mọi việc, cô khát vọng bản thân sẽ trở thành người phụ nữ thành đạt; còn Ngải Niệm là một cô gái đơn giản, tâm nguyện lớn nhất đời này là trở thành bà nội trợ hoàn hảo.

“Phụ nữ ba phần nhờ trời sinh, bảy phần nhờ trang phục, Trang Noãn Thần!” Hạ Lữ ngồi đối diện cô, cầm ly cà phê của Trang Noãn Thần uống một hớp, “Điều phải chú ý nhất khi làm việc ở Đức Mã là hình tượng bên ngoài, cậu nhìn cậu đi, trước và sau khi trang điểm khác nhau một trời một vực.”

“Đâu mà khác một trời một vực?” Trang Noãn Thần kháng nghị.

“Trang điểm xong thì như yêu tinh, còn không trang điểm thì…” Hạ Lữ cố tình trầm tư.

“Thì sao hả?”

“Giống y như con thỏ! Con thỏ để mặc người khác ăn hiếp, khiến người ta muốn cắn một miếng.” Hạ Lữ tuy nói như vậy, nhưng lòng cô vô cùng ước ao làn da trắng mịn bẩm sinh của Trang Noãn Thần. Kỳ thực khi Trang Noãn Thần không trang điểm, diện mạo cũng rất xinh xắn, nhìn cô như một cô bé ngây thơ, toát lên cảm giác như đóa phù dung tinh khiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.