Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 50: Đa Lạp Và Bạn Gái EQ Thấp




Kì nghỉ xuân cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Trọng Hiểu phấn khởi quay về trường học gặp bạn gái. Như thường lệ Uy Tử Cầm nằm trên bàn ngủ gục, có vẻ đêm qua lại phải trực đêm đến khuya nên ngủ không đủ giấc. Nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, Hạ Trọng Hiểu lén lút nâng ngón trỏ chạm vào gò má bạn gái, thỏa mãn hưởng thụ xúc cảm mềm mại mang đến.

“Sờ rồi lại không hôn sao?”

Hạ Trọng Hiểu giật bắn người suýt chút ngã xuống ghế nhưng may mắn là kịp vịn tay vào bàn, trừng trừng mắt với đầu sỏ hại nàng: “Ngươi giả vờ ngủ cũng không lên tiếng.”

“Rõ ràng là ngươi sàm sỡ ta còn muốn ta lên tiếng? Nói cứu mạng sao?”

Mặt bánh bao thoáng chốc đỏ bừng, xấu hổ đá vào chân Uy Tử Cầm: “Ta mới không sàm sỡ ngươi, hoang tưởng!”

“Ban nãy không phải ngươi thì là ai a?” Uy Tử Cầm xấu xa nhích đến gần, đem gương mặt xinh đẹp kề sát mặt bạn cùng bàn: “Hiểu Hiểu, ngươi giải thích cho ta nghe thử xem có hợp lý hay không.”

Hạ Trọng Hiểu thẹn quá hóa giận nâng vở bài tập ngăn cản Uy Tử Cầm càng đến gần hơn, dùng sức đẩy mạnh bạn cùng bàn kiêm bạn gái sang một bên để tiện hô hấp. Lực tay không lớn nhưng đủ khiến vở bài tập được dịp chào hỏi gương mặt đẹp của Uy Tử Cầm.

Còn chưa kịp mở miệng thì bạn gái vô liêm sỉ đã nằm dài xuống bàn gào khóc một trận: “Hiểu Hiểu đánh ta! Nàng đánh ta đau muốn chết! Các ngươi lại đây xem mũi ta chảy máu rồi!!”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Trong đầu nàng lúc này cũng chỉ có ba chữ vô liêm sỉ!

Chút khí lực bé nhỏ của khôn trạch không thể đánh càn nguyên chảy máu mũi được, không bao giờ!

Lạc Uyển ở bàn trên không buồn quay đầu lại, dùng bút gõ bàn hai tiếng nhắc nhở Uy Tử Cầm mau chóng thu liễm đừng làm mất mặt cận vệ hoàng gia. Mấy vị hắc y cận vệ đứng bên ngoài nhục nhã liếc mắt, ánh mắt muốn nói ngươi tốt nhất mau ngẩng đầu ưỡn ngực bằng không thống lĩnh lại bắt ngươi trực đêm.

Bạn gái vốn ấu trĩ, Hạ Trọng Hiểu đành xuống nước dỗ dành trước: “Ta biết sai rồi, ngươi đừng nháo nữa, bánh quy hôm nay đều dành hết cho ngươi.”

“Không đủ thành ý.” Uy Tử Cầm lén lút liếc mắt nhìn lên, tay vẫn ôm chặt cái mũi không có nửa điểm sứt mẻ: “Mũi ta chảy máu rất đau, ngươi xem bồi thường thế nào đi.”

“Ngươi muốn thế nào?”

Quỷ kế thành công ngoài mong đợi, Uy Tử Cầm lần nữa vô liêm sỉ dán đến, hướng vành tai nàng thì thầm: “Hôn một cái bù đắp cho nửa tháng chúng ta không gặp mặt.”

Vệt đỏ từ gò má lan thẳng đến vành tai, xấu hổ trừng mắt, bất quá vẫn gật đầu đáp ứng. Nửa tháng nay Uy Tử Cầm nghẹn sắp chết rồi, bày ra đủ trò ấu trĩ cũng chỉ vì muốn thân cận với nàng thêm một chút tất nhiên sẽ không nỡ khước từ.

Rất nhanh trên gương mặt xấu xa treo ngay ý cười thỏa mãn, má lúm đồng tiền hút mắt hiển lộ giúp tăng thiện cảm lên gấp mấy lần. Cảm giác nữ nhân này từ đầu đến chân đều mang nét đặc biệt khiến người ta yêu thích, dù là cùng nghi hay khôn trạch vô pháp thoát khỏi nhiếp hồn trận pháp nàng giăng ra.

“Hiểu Hiểu.” Lưng bàn tay chạm nhẹ, lớn gan lật qua nắm lấy bàn tay Hạ Trọng Hiểu, nhỏ giọng nũng nịu: “Ngươi nhớ những gì đã đáp ứng với ta đấy.”

Cũng may bàn cuối do khó thấy bảng nên bị bỏ trống nên không nghe thấy hai người nói gì, bằng không lớp học lại có thêm một trận phong ba bão táp. Hạ Trọng Hiểu gật đầu rất khẽ, Uy Tử Cầm bắt kịp ánh mắt thẹn thùng của bạn gái cảm giác trong ngực có hàng trăm con kiến đang bò loạn, phấn khích đến mức không khống chế được tin tức tố. Một lớp toàn bộ đều là càn nguyên khó có thể phát hiện chút chiếm hữu tin tức tố từ một càn nguyên khác, riêng Hạ Trọng Hiểu là khôn trạch dễ dàng phát hiện thay đổi của Uy Tử Cầm.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Lúng túng sờ băng vải quấn trên cổ, Hạ Trọng Hiểu vừa ngượng ngùng vừa quẫn bách mà mắng: “Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ chuyển qua chỗ khác ngồi đó!”

Mặc dù chỉ là một chút tin tức tố cũng khiến hai chân Hạ Trọng Hiểu hư nhuyễn, giọng nói đồng thời run rẩy nhè nhẹ. Đây chỉ là phản ứng bản năng của khôn trạch khi đứng trước càn nguyên mình mến mộ.

Uy Tử Cầm mặt có hơi đỏ, xấu hổ dời mắt nhìn sang chỗ khác, lúng túng sờ ngực áo tìm đồ. Càn nguyên phát dục thời điểm cũng cần dùng thuốc ức chế, dược lực mạnh mẽ hơn nhiều so với thuốc ức chế dành riêng cho khôn trạch. Một lúc cũng tìm ra được hộp giấy đựng thuốc, lén lút lấy ra một viên mà nuốt xuống, cảm giác hưng phấn ban đầu chậm rãi biến mất.

Lần đầu thấy càn nguyên uống thuốc ức chế, Hạ Trọng Hiểu có chút hiếu kì đè thấp giọng hỏi: “Cái này uống vào có tác dụng phụ không? Đại loại giống như thuốc ức chế của khôn trạch uống quá nhiều sẽ không thể sinh con nữa.”

“Thuốc ức chế tất nhiên sẽ có tác dụng phụ.”

Tim trong ngực binh binh đập vang, Hạ Trọng Hiểu hoảng trương muốn cầm cả hộp thuốc ức chế của Uy Tử Cầm vứt đi thật xa.

“Là tác dụng phụ thế nào?”

Uy Tử Cầm nhìn qua, mi tâm vặn nhẹ lộ ra bộ dáng khổ sở: “Sẽ không cảm nhận được vị ngọt của bạn gái nữa, thật sự rất đáng tiếc.”

Vở bài tập lần thứ hai chào hỏi gương mặt xinh đẹp của Uy Tử Cầm.

Chuông vừa reo thì lão sư cũng tiến vào, mọi người trong lớp đều nghi hoặc, lẽ nào lão sư đứng chờ sẵn vừa nghe chuông thì đẩy cửa đi vào?

Đồng Kiều Mẫn nện giày cao gót trên sàn phát ra tiếng lộc cộc, mỗi bước đều phi thường ổn định thẳng đến bục giảng. Đem xấp giấy tờ trên tay đặt lên bàn, xoay người viết mấy chữ thật lớn trên bảng: Bài thực hành học kì mới.

Cả lớp tức thì bùng nổ, cuối cùng bài thực hành đáng mong đợi cũng đến rồi. Mọi người sớm đã thống nhất phân nhóm chỉ đợi lúc giáo viên chủ nhiệm thông báo là xách hành lý chuẩn bị cho chuyến đi hai ngày một đêm.

“Bài thực hành lần này sẽ có hai giáo viên đi theo nhóm số lượng dưới bốn, các ngươi thống nhất với nhau sẽ đi ở đâu và làm gì. Nếu một nhóm trên số lượng tám người sẽ được ưu tiên cộng điểm đoàn kết, ta khuyên các ngươi nên tổ chức cả lớp cùng đi sẽ giảm được chi phí ăn ở và đi lại trong suốt hai ngày làm thực hành.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ban đầu đã chọn đủ thành viên cho nhóm giờ lại phải gộp chung lại đi khiến ai nấy đều bỡ ngỡ chẳng biết giải quyết thế nào.

“Ta xem qua bản nguyện vọng của các ngươi đều chọn đi biển, nếu vậy cả lớp cùng đi sẽ tốt hơn rất nhiều, các ngươi cảm thấy thế nào?”

“Nếu vậy bọn ta có thể dẫn thêm bạn học không?”

Đồng Kiều Mẫn nâng mắt kính lên, chậm rãi mà kiên định nói: “Không được dắt theo khôn trạch.”

Đám càn nguyên trong lớp ũ rũ nằm dài xuống bàn, bọn họ cũng chỉ trông chờ có một khôn trạch đáng yêu xuất hiện trong buổi thực hành mà thôi. Nói đi cũng phải nói lại, một lớp đều là càn nguyên dẫn theo khôn trạch đến há chẳng phải mỡ treo miệng mèo sao? Đến lúc đó xảy ra chuyện gì giáo viên phụ trách và hiệu trưởng phải đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm, tất nhiên sẽ không bao giờ để xảy ra sơ suất này.

“Vậy cùng nghi thì sao?”

“Tùy ý, miễn là không làm gì quá phận là được, đừng quên sẽ có lão sư đi theo giám sát.”

Kim Nhuận Ngọc giơ tay nêu ý kiến: “Lão sư không phải vừa nói một nhóm trên bốn người sẽ không có người theo giám sát sao?”

Đồng Kiều Mẫn kéo khóe môi, hai tay chống lên mặt bàn: “Ta sẽ đích thân đi theo các ngươi.”

Cả lớp ai thán gào lên: “Đừng mà!!!!”

Bài thực hành đáng mong đợi chớp mắt thành bài thực hành đáng sợ nhất thế giới!

Ngay cả Hạ Trọng Hiểu tránh không khỏi thất vọng, nàng còn nghĩ sẽ có dịp riêng tư hẹn hò với Uy Tử Cầm không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nhìn sang bên cạnh quả nhiên mặt bạn gái đã cắt không còn giọt máu, khóe môi run rẩy, bi ai nhìn về phía nàng mếu máo khóc.

“Lời muốn nói cũng đã nói hết rồi, lớp chúng ta thống nhất đến Tư Nam Hải, các ngươi về chuẩn bị vật dụng cần thiết không quá hai vali. Chuyện xe cộ đi lại ta sẽ giúp các ngươi an bài, chi phí này sẽ do ta chi trả toàn bộ, các ngươi chỉ cần lo chuyện ăn uống là được rồi.”

Tiêu Yến nhịn không được đùa giỡn nói: “Lão sư ngươi là đại phú hào sao?”

Mọi người tức thì cười rộ lên, cũng muốn biết lý do lão sư hào phóng như vậy.

“Ta lấy từ tiền quỹ lớp đầu năm thanh toán.”

Tiếng cười biến mất, đám học sĩ rầu rĩ nằm dài xuống bàn ca thán, quả nhiên lão sư vẫn keo kiệt như mọi ngày.

“Các ngươi chấn chỉnh lại hết cho ta, bài thực hành kết thúc phải bắt tay vào ôn thi học kì, nếu ai làm bài quá kém phải chịu phạt chạy một trăm vòng quanh sân trường.”

Đồng Kiều Mẫn đe dọa xong liền rời đi để cả lớp có thời gian tự học.

Nghiêng đầu nhìn qua Uy Tử Cầm đang rầu rĩ rũ mắt nằm dài trên mặt bàn, Hạ Trọng Hiểu đưa tay giúp nàng vén tóc ra sau: “Đi đông cũng tốt, ta sẽ gọi thêm Ngô Mao đi cùng với chúng ta. Có cùng nghi đi theo sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, đến lúc đó chúng ta sẽ có thêm thời gian hẹn hò riêng với nhau.”

Đầu tóc bạch kim hoan hỉ ngẩng lên, mắt lấp lánh phát sáng: “Hiểu Hiểu, chúng ta ở chung lều nhé?”

Hạ Trọng Hiểu vừa thẹn vừa giận mà liếc nàng: “Ngươi chỉ biết chiếm tiện nghi của ta.”

“Không có, ta đang chiếm tiện nghi bạn gái mình nha.” Uy xấu xa đưa mặt đến gần, chu chu môi làm nũng: “Bạn gái của ta nhất định sẽ gật đầu đồng ý.”

Bị dáng vẻ này của Uy Tử Cầm chọc cười không thở nổi, Hạ Trọng Hiểu trong lòng âm thầm cảm khái, nàng đúng là càng ngày càng mất hết khống chế mà. Chỉ cần Uy Tử Cầm làm nũng một chút nhất định sẽ vẫy cờ đầu hàng, thậm chí quên mất trước đây bản thân từng xây dựng bao nhiêu phòng tuyến bảo vệ.

Khoảnh khắc tháo xuống đầu Doraemon nhìn thấy gương mặt đẫm mồ hôi của Uy Tử Cầm, trong lòng Hạ Trọng Hiểu đã hiểu rõ nàng thích chính là người này. Tình cảm đến đột ngột như mưa đầu mùa, mặc kệ mưa có lạnh hay không vẫn kiên quyết bước thử ra cảm nhận một lần dù cho có bị cảm mạo.

Trước khi tan học khoảng năm phút Uy Tử Cầm sẽ kéo Hạ Trọng Hiểu lên sân thượng, xác định không có ai làm phiền liền đem bạn gái chặt chẽ ôm vào lòng. Nửa tháng không gặp mặt Uy Tử Cầm sắp chết vì nhung nhớ rồi, cũng may kì nghỉ xuân chỉ vỏn vẹn nửa tháng, cuối cùng bạn gái cũng quay trở về vòng tay nàng.

Hạ Trọng Hiểu luồn tay vào mớ tóc bạch kim mềm mại: “Tử Cầm đừng làm nũng.”

“Ta nhớ ngươi.” Uy Tử Cầm đem đầu chôn vào hõm cổ Hạ Trọng Hiểu, đáng thương lẩm bẩm: “Hai hôm trước có chui vào phòng nhưng ngươi vẫn chưa về, rõ ràng hứa với ta sẽ về sớm vậy mà đêm hôm qua mới về còn không báo ta một tiếng.”

“Ta về lúc đó đã trễ rồi sợ làm phiền ngươi đang ngủ.”

“Nhưng ta nhớ ngươi, muốn nghe thấy tiếng ngươi nói, muốn nhìn thấy ngươi.”

“Ta biết, ta cũng rất nhớ ngươi.” Hạ Trọng Hiểu thoải mái hưởng thụ cái ôm ấm áp của bạn gái: “Mấy ngày nay ngươi có nghe lời ta gửi quà về Thổ Áo không? Với lại có gọi điện cho đa mẹ ngươi hay chưa?”

Uy Tử Cầm chớp chớp mắt: “Đã gọi, còn gọi rất thường xuyên.”

Khóe môi Hạ Trọng Hiểu rút trừu, vừa nhìn đã biết Uy Tử Cầm nói dối: “Ngươi sao lại không chịu gọi điện về cho đa mẹ ngươi? Trước khi đi rõ ràng ta đã nhắc ngươi phải… ưm…”

Lời còn chưa nói hết môi đã bị đôi môi trời sinh khẽ nhếch kia ép lên, vô thố lùi về sau dựa hẳn lưng vào tường, cánh tay thon dài lưu loát chống đỡ hai bên thân. Hạ Trọng Hiểu khó khăn tìm chỗ bám lên vì chiều cao giữa nàng và Uy Tử Cầm quá mức chênh lệch, lúc hôn phải ngửa đầu rất nhanh mỏi mà bạn gái cúi xuống cũng không dễ chịu hơn.

Uy Tử Cầm dứt khoát đem nàng ôm đặt lên bàn học cũ, chiều cao miễn cưỡng thu ngắn một chút nhưng vẫn chẳng giúp ích được gì. Nhanh chóng thoát khỏi nụ hôn, Hạ Trọng Hiểu đỡ cái cổ của mình, oán hận nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Uy Tử Cầm.

“Không hôn nữa, ta mỏi cổ muốn chết rồi.”

Trên mặt Uy Tử Cầm lộ ra vẻ quẩn bách, cố gắng tìm một chỗ cao hơn, dứt khoát ôm Hạ Trọng Hiểu để nàng đứng trên một băng ghế dài. Lần này Hạ Trọng Hiểu cao hơn bạn gái vài cm, hài lòng kéo khóe môi, tay vòng qua cổ nàng làm điểm tựa để khỏi bị ngã.

Chủ động dâng lên một nụ hôn, nghịch ngợm cắn nhẹ quả nhiên nhận được cái nhíu mày bất mãn của Uy Tử Cầm. Đầu lưỡi ma mãnh thâm nhập cậy mở hàm răng trắng bóng, một trận dây dưa triền miên không dứt, trên đầu môi toàn bộ đều là vị ngọt. Hương thơm quấn quýt như say như tỉnh, hơi thở phả trên sườn mặt nóng bỏng, chỉ còn nghe thấy tiếng tim binh binh dội vang trong lồng ngực.

Thích ngươi chính là điều đúng đắn nhất ta từng làm.

Gió mát thổi nhẹ, tóc dài bay bay, thời điểm này trong mắt cũng chỉ có đối phương.

Hạ Trọng Hiểu đứng lâu có chút mỏi chân, tay vẫn bám trên vai Uy Tử Cầm làm điểm tựa: “Người ta mỏi.”

Uy Tử Cầm lại ôm Hạ Trọng Hiểu đặt ngồi xuống bàn học, mặc dù ôm bao da nặng gần một trăm cân đi qua đi lại nhiều lần mà chẳng đổ một giọt mồ hôi nào.

“Tử Cầm.”

“Hửm?”

“Ngươi nói nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay thì phải làm sao?”

Không hiểu tại sao bản thân lại hỏi ra câu này, chỉ là giây phút ban nãy quá mức ngọt ngào khiến nàng luyến tiếc mất đi. Muốn nghe an ủi, đúng hơn là một lời hứa hẹn, chưa cần biết tương lai thế nào chỉ cần nghe câu trả lời khiến nàng an tâm.

“Làm sao có thể?” Càn nguyên vốn là sinh vật có EQ thấp đến đáng thương: “Chúng ta sắp về Thổ Áo rồi, chuyện nên tính tiếp theo là đính hôn mới đúng sao có thể chia tay được?”

Hạ Trọng Hiểu bĩu môi oán giận: “Ta nói lỡ như thì thế nào? Lỡ như ngươi thích khôn trạch khác thì sao?”

“Chuyện này càng không thể, số lượng khôn trạch giảm xuống gần 4.5%, muốn gặp được một khôn trạch khác ngươi còn khó hơn lên trời.”

Khóe môi kịch liệt rút trừu, Hạ Trọng Hiểu dứt khoát nhảy xuống bàn quay về lớp học, nói thêm một chút nữa rất có thể nàng sẽ động thủ bẻ gãy cổ Uy Tử Cầm.

“Hiểu Hiểu ngươi sao vậy?”

Uy Tử Cầm đầu to như cái đấu, còn chưa kịp hiểu gì thì bạn gái đã đi mất đành nhấc chân dài đuổi theo: “Hiểu Hiểu ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, ta chuyện tình cảm rất trì độn hơn nữa đây là lần đầu ta yêu đương nhất định sẽ có thiếu sót a.”

“Ngươi cố ý chọc giận ta.”

Vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được, Hạ Trọng Hiểu phụng phịu mặt bánh bao quát khẽ: “Ngươi thả tay ra, ta muốn về lớp học.”

“Đang yên đang lành ngươi lại tức giận ta? Có phải ta ăn nói không tốt chọc giận ngươi rồi không?”

“Ngươi không nghiêm túc.”

Uy Tử Cầm mi tâm nhíu chặt, cảm thấy lý do bạn gái đưa ra thật sự không có tính thuyết phục: “Ta chỗ nào không nghiêm túc?”

“Đến cả dỗ dành ta ngươi cũng không làm được, ta nhiều lúc hoài nghi ngươi không thật sự muốn cùng ta lâu dài.”

“Không muốn cùng ngươi lâu dài sẽ đưa ngươi về Thổ Áo sao? Hiểu Hiểu ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, ta đối với ngươi chưa từng có ý nghĩ đùa cợt, nếu ngươi không tin có thể hỏi lại ta.”

Hạ Trọng Hiểu trừng mắt, tiện chân đá Uy Tử Cầm một cái: “Nói thừa, hỏi ngươi ta tự hỏi bản thân còn có ý nghĩa hơn.”

“Hỏi bản thân ngươi làm sao chắc chắn bằng hỏi ta?” Uy Tử Cầm giam giữ Hạ Trọng Hiểu trong cánh tay, xấu xa nhếch khóe môi xinh đẹp: “Ta có thể cho ngươi câu trả lời đúng như ngươi mong đợi.”

“Ta mới không thèm.”

“Thật sao?”

Gương mặt xinh đẹp kề sát đến mức cảm nhận được hơi thở phả vào mặt, Hạ Trọng Hiểu xấu hổ nghiêng đầu né tránh, không quên ném cho Uy Tử Cầm một cái liếc mắt.

“Hết giận rồi đi?” Uy Tử Cầm giống như đứa trẻ to xác vùi đầu vào cổ nàng nũng nịu: “Hiểu Hiểu mau mau quay lại nhìn ta đi.”

Hạ Trọng Hiểu dứt khoát túm lấy hai má Uy Tử Cầm dùng sức vặn: “Cho ngươi dám chọc giận ta!!”

“A, đau, Hiểu Hiểu tha mạng!”

“Hừ, đáng đời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.