Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 63: Phụ thân, con thực sự không muốn đệ đệ nữa đâu




Ngụy Chẩm Phong nhớ ra trước đó Triệu Miên đã nhận được thư nhà từ Thịnh Kinh, từng dự đoán rằng hắn có thể sẽ bị Tiêu thừa tướng phái người đến bắt về. Khi đó y còn cho rằng Triệu Miên đang nói quá, vạn lần không ngờ, đó không phải là nói quá, mà là nói giảm.

Tiêu thừa tướng không sai người đến bắt con trai, mà ông ta đích thân đến bắt con trai.

Một khắc trước, Ngụy Chẩm Phong còn đang suy nghĩ: Vị cao thủ này thật kỳ quái, mục tiêu của hắn là Triệu Miên nhưng lại không dám giết y, cũng không biết là thế lực của phe nào, tuyệt đối không thể để cho hắn đến gần phong trai quấy rầy giấc mộng của Triệu Miên.

- -- Nói đùa gì vậy, dáng vẻ của Thái tử Điện hạ sau một đêm vui vẻ, người khác muốn xem là xem sao?

Nhưng bây giờ, khắp đầu y đều là: Xong rồi, xong rồi, xong rồi.

Chỉ thấy Tiêu thừa tướng một thân uy áp, mặt mày nghiêm nghị, quả là ở trên vạn người, đứng đầu một thời.

Nhìn lại Triệu Miên, được bao bọc trong châu ngọc, ung dung sang trọng, kế thừa hoàn hảo vẻ tuấn mĩ của Tiêu thừa tướng không nói, ngũ quan thậm chí lại còn tinh xảo hơn hai phần.

Còn y thì sao?

Quần áo tùy tiện khoác vào, là bộ đồng phục của người trong thư viện Bôn Tuyền, không những không có gì đặc sắc, mà còn bị y mặc lỏng lẻo xộc xệch, chỉ có kẻ phómng đãng mới ăn mặc như vậy.

Mái tóc cũng là y tùy tiện cột lên, trong trận chiến vừa rồi với người nọ rơi ra không ít, bị gió thổi một cái, bay phất phơ trước mắt y, thảm không nỡ nhìn.

So với cặp cha con này, y giống hệt một tên công tử ăn chơi truy hoan hưởng lạc cả đêm ở Giáo Phường Ty.

Giờ này khắc này, cuối cùng y cũng hiểu được tầm quan trọng của mũ áo chỉnh tề. Chẳng trách Triệu Miên lại cố chấp với những bộ quần áo lộng lẫy như thế, điều này thực sự có thể cứu mạng vào những thời điểm quan trọng.

Ngụy Chẩm Phong da đầu tê dại, ngón chân cắm vào mặt đất, ước gì có thể biến mất ngay tại chỗ, chí ít cũng để y đi thay quần áo trước rồi quay lại.

Nhưng thanh đao của người nọ vẫn gác trên cổ y, biến mất ngay tại chỗ là không thể nào, y chỉ có thể đối mặt với thực tế. Bất kể trong lòng y có hoảng sợ đến đâu, da đầu có tê dại thế nào, thì y cũng phải biểu hiện thật rộng lượng và có lễ nghi, có thể cứu vãn ấn tượng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

"Hoá ra Tiêu thừa tướng đại giá quang lâm." Ngụy Chẩm Phong cố hết sức để cư xử thật đoan chính, hướng về Tiêu thừa tướng hành lễ chào hỏi thông thường của một vãn bối đối với trường bối, "Vãn bối ngưỡng mộ đã lâu."

Phù Tư đứng gần Ngụy Chẩm Phong nhất, nhìn thấy đối phương dưới tình huống này thế mà vẫn có thể hành lễ với Tiêu thừa tướng như không có chuyện gì, sắc mặt không kiêu ngạo không tự ti, cử chỉ cũng không mất đi phong thái của giới quý tộc, đánh giá về tiểu Vương gia cao hơn một phần.

Đáng tiếc, tiểu Vương gia nhiều ưu điểm như thế cũng không được Tiêu thừa tướng xem trọng chút nào, lời chào hỏi của y cũng không nhận được phản hồi từ Tiêu thừa tướng.

Sự chú ý của Tiêu thừa tướng hoàn toàn nằm trên người Thái tử đã một năm không gặp. Đây là đứa con đầu tiên của ông và Thiên tử, là đứa con trai lớn mà bọn họ yêu thương suốt mười chín năm.

Ngụy Chẩm Phong là cái thá gì?

Bạch Du và Thẩm Bất Từ đứng sau lưng Tiêu thừa tướng, ở cự ly gần cảm nhận được khí tràng phát ra từ trên người nam nhân này, lại một lần nữa rùng mình.

Bạch Du ngược lại rất hiểu được tâm tình hiện tại của Tiêu thừa tướng. Nàng cũng là nhìn Thái tử Điện hạ lớn lên, luôn xem Điện hạ như đệ đệ ruột của mình, lúc này nhìn thấy Điện hạ có vẻ hoàn hảo không sứt mẻ gì đứng trước mặt bọn họ, nhưng thực ra sắc mặt tái nhợt, giọng nói khó giấu được vẻ mệt mỏi, đừng nói Tiêu thừa tướng, nàng cũng đau lòng nữa là.

Càng khiến người ta tâm tình phức tạp là, khóe mắt đuôi mày của Điện hạ lại lộ ra một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, trong đó bắt mắt nhất không gì khác ngoài đôi môi của hắn, ai hiểu về phong nguyệt một chút cũng có thể nhìn ra đó là kiểu đỏ hồng do bị mút quá nhiều.

Cũng may, Chu Hoài Nhượng đưa tới một bộ hoa phục có cổ lông, phần cổ của Điện hạ không lộ ra ngoài, nếu không Tiêu thừa tướng có lẽ sẽ nổi giận ngay tại chỗ.

Một lúc lâu sau, Tiêu Thế Khanh mới chậm rãi mở miệng: "Thái tử hình như gầy đi một chút."

Triệu Miên đương nhiên rất mong gặp được phụ thân. Phụ thân đã ngoài bốn mươi, đang trong độ tuổi sung mãn, mà từ khi đưa Triệu Lâm đến quân doanh để huấn luyện, phụ thân và phụ hoàng càng ngày càng trẻ ra, người ngoài không biết sự thật nhìn thấy hai cha con họ đứng cùng nhau, thậm chí có thể cho rằng bọn họ chỉ là huynh đệ có chênh lệch tuổi tác hơi lớn.

Nhìn thấy phụ thân không thay đổi gì so với cách đây một năm khi hắn rời kinh, hắn rất vui mừng. Nhưng mà, nếu phụ thân có thể đến trễ một ngày thì hắn sẽ càng vui hơn.

Trước đó không lâu, hắn từ trong mộng mơ hồ nghe thấy giọng nói của Chu Hoài Nhượng. Vì thực sự quá mệt mỏi quá buồn ngủ, nên hắn lựa chọn bỏ qua giọng nói đó. Cho đến khi ba chữ "Tiêu thừa tướng" vang lên bên tai hắn, hắn lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Chu Hoài Nhượng đang sốt ruột lo lắng bên cạnh giường hắn, còn Ngụy Chẩm Phong đã biến mất dạng.

Hắn biết được mọi chuyện xảy ra từ miệng của Chu Hoài Nhượng, dựa vào ý chí mạnh mẽ bò ra khỏi giường, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Chu Hoài Nhượng dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt thay quần áo, lúc này mới có thể có đủ mặt mũi gặp lại phụ thân.

Còn eo lưng đau nhức thế nào, chân yếu ra sao, chỗ nào đó khó chịu kiểu gì, chỉ có một mình hắn biết. Hắn không trách Ngụy Chẩm Phong, nếu trách thì trách chuyện phong nguyệt quá thoải mái, hắn và Ngụy Chẩm Phong lại nhịn quá lâu, ăn một hơi quá nhiều, khiến thân thể sắp hỏng luôn, sau đó còn bị phụ thân bắt được tại trận.

Phụ thân có vẻ rất tức giận, phụ hoàng lại không có ở đây, làm sao bây giờ?

Lúc đối mặt với Tiêu thừa tướng, Triệu Miên mặc dù không đến nỗi vừa gặp đã khiếp sợ như những người khác, nhưng cũng sẽ không thoải mái dễ chịu như đối mặt với phụ hoàng. Hắn bày ra vẻ mặt tươi cười, đưa phụ hoàng ra để giải cứu: "Có thể là vì đồ ăn ở Bắc Uyên quá khó ăn chăng? Phụ hoàng không phải cũng cảm thấy như vậy sao."

Tiêu Thế Khanh sắc mặt dịu lại, nói với vẻ ám chỉ: "Vậy sau này đừng tới Bắc Uyên nữa."

Ngụy Chẩm Phong ở một bên: "."

Triệu Miên nhận thấy tâm trạng của phụ thân đã tốt hơn một chút, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Phụ thân đến khi nào?"

Tiêu Thế Khanh nói: "Đêm qua."

Vẻ mặt Triệu Miên cứng đờ: "Vậy ngài đã đợi con cả một đêm à?"

Lúc hắn và Ngụy Chẩm Phong đang phiên vân phúc vũ, thì phụ thân đã đến rồi?

Tiêu Thế Khanh không tỏ thái độ gì: "Thái tử trước tiên đi ăn sáng đi."

Triệu Miên liếc nhìn Ngụy Chẩm Phong, thấy Ngụy Chẩm Phong vẫn đang bị Phù Tư kề đao, muốn nói lại thôi: "Dạ, phụ thân."

Triệu Miên gian nan bước được hai bước, đột nhiên chân hắn bủn rủn, suýt nữa mất dáng vẻ trước mặt mọi người.

Tiêu Thế Khanh đỡ lấy hắn, hỏi: "Sao vậy?"

Ngụy Chẩm Phong vô thức muốn đến bên cạnh Triệu Miên, nhưng thanh đao trên vai không cho phép y làm như vậy. Phù Tư nhàn nhạt nói: "Đao kiếm không có mắt, Vương gia tốt nhất vẫn là đừng nhúc nhích."

Triệu Miên không muốn nói dối phụ thân, căng da đầu nói: "Không có gì, chỉ là..... hơi mệt."

Sắc mặt Tiêu Thế Khanh đột nhiên trầm xuống, đôi mắt sâu không đáy bắn ra một tia sáng lạnh lẽo sắc bén, lúc rơi vào mặt Ngụy Chẩm Phong, phảng phất như phóng ra một lưỡi dao vậy.

Ngụy Chẩm Phong áy náy muốn chết. Y không giống với đám người Chu Hoài Nhượng, sự kính trọng của y đối với Tiêu thừa tướng không phải vì Tiêu thừa tướng là Thừa tướng Nam Tĩnh, cũng không phải vì ông quyền thế ngập trời cộng thêm thiên binh vạn mã, mà chỉ vì ông là phụ thân của Triệu Miên.

Là y đã giày vò con trai bảo bối của Tiêu thừa tướng thành ra thế này, y vẫn không hối hận.

Ngụy Chẩm Phong có áy náy đến thế nào, lời nói vẫn không hề thất lễ: "Nếu Tiêu thừa tướng không chê, vãn bối nguyện phục vụ bên cạnh Điện hạ."

Hai từ "phục vụ" phát ra từ miệng Thân vương Bắc Uyên, đã là biểu thị yếu kém cực lớn, nhưng Tiêu thừa tướng lại không hề coi trọng.

"Không cần." Tiêu Thế Khanh nói: "Phù Tư, mời Vương gia dùng trà."

Phù Tư đáp "Vâng", tra đao vào vỏ: "Vương gia, mời."

Ngụy Chẩm Phong không muốn rời khỏi Triệu Miên vào lúc thế này. Y nhìn Triệu Miên, dùng ánh mắt hỏi: Ta có nên đi không?

Triệu Miên dùng ánh mắt trả lời: Đi, ở đây giao cho ta.

Ngụy Chẩm Phong bất đắc dĩ: Được rồi, vậy ngươi vạn sự cẩn thận.

Triệu Miên cạn lời: Đây là cha của ta, ta cẩn thận cái rắm.

Tiêu Thế Khanh lạnh lùng quan sát sự giao lưu bằng mắt giữa bọn trẻ, cho đến khi Ngụy Chẩm Phong thu hồi ánh mắt, cười nói: "Tiêu thừa tướng đã mời, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."

Sau khi tiểu Vương gia biến mất khỏi tầm mắt, Tiêu thừa tướng hiển nhiên trở nên "bình dị gần gũi" hơn một chút, Thẩm Bất Từ can đảm bước tới trước, nói: "Thừa tướng, thuộc hạ cõng Điện hạ về nghỉ ngơi."

Tiêu Thế Khanh nhìn bộ dạng con trai lớn đang cố gắng giữ tư thái, nói: "Để ta."

Triệu Miên trợn trừng mắt lên: "Phụ thân.....?"

Tiêu Thế Khanh bình đạm nói: "Đã lâu không cõng ngươi rồi."

Là rất lâu rồi, từ khi hắn hiểu chuyện, phụ thân đã không cõng hắn nữa.

Nhưng mà, loại chuyện phải để phụ thân cõng hắn về bởi vì lên giường với Nguỵ Chẩm Phong đến mức hai chân mềm nhũn đi không nổi, không tránh khỏi quá mức xấu hổ rồi.

Triệu Miên thấp giọng nói: "Không cần phụ thân, con có thể tự mình đi về."

Tiêu Thế Khanh hỏi: "Thật sự không cần?"

Triệu Miên lắc lắc đầu.

Tiêu Thế Khanh cũng không miễn cưỡng, chỉ ra lệnh cho Thẩm Bất Từ và Bạch Du chăm sóc Thái tử Điện hạ thật tốt.

Hai cha con cùng nhau ăn sáng. Triệu Miên vẫn nhớ đến Nguỵ Chẩm Phong đang được Phù Tư mời uống trà, thử thăm dò nói: "Phụ thân, Bắc Hằng Vương y....."

"Trước tiên đi ngủ bù đi." Tiêu Thế Khanh có nhiều kinh nghiệm đối với loại chuyện tương tự, ông biết hiện tại Thái tử cần nhất chính là nghỉ ngơi. "Chuyện khác, đợi ngươi tỉnh lại rồi nói."

Triệu Miên chỉ đành để Nguỵ Chẩm Phong tự mình cầu nhiều phúc.

Thái tử bị làm lụng vất vả cả đêm đầu vừa chạm gối liền ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy lần nữa, đèn trong phòng đã thắp sáng.

Giấc ngủ này của Triệu Miên tròn năm tiếng, khó chịu trên người giảm đi nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại, chỉ là bụng hơi đói.

Phía sau bàn làm việc cách đó không xa, Tiêu Thế Khanh đang ngồi dưới ngọn đèn, cầm bút viết gì đó. Không biết có phải do ánh đèn vàng ấm áp hay không, mà gương mặt ông trông có vẻ nhu hoà hơn thường ngày một chút.

Triệu Miên gọi: "Phụ thân."

Tiêu Thế Khanh dừng bút nhìn sang: "Tỉnh rồi?"

Triệu Miên gật gật đầu, ngồi dậy nói: "Ngài đang viết cái gì."

"Thư nhà." Tiêu Thế Khanh gọi tùy tùng lại, ra lệnh chuẩn bị vài món ăn Thái tử thích.

Nói đến thư nhà, Triệu Miên đương nhiên nghĩ đến phụ hoàng ở Nam Tĩnh xa xôi: "Hôm nay là Tết Thượng Nguyên. Không biết phụ hoàng và đệ đệ có thả đèn lồng vào hồ Thái Anh như những năm trước hay không."

"Có." Tiêu Thế Khanh nghĩ tới một chuyện, "Chờ một chút, ta có thứ này cho ngươi."

Tiêu Thế Khanh rời đi một lúc, khi quay về cầm trên tay một chiếc đèn lồng: "Lúc đi ngang qua Thịnh Kinh ta nhìn thấy chiếc đèn lồng này, ngươi hẳn là sẽ thích."

Chiếc đèn lồng này được làm thành hình con rồng bay trên mây mù, uy phong lẫm liệt, khí thế rào rạt.

Tiêu thừa tướng trăm công nghìn việc tình cờ đi ngang qua phố chợ, nhìn thấy một con rồng vàng sống động như thật, nhớ đến đứa con xa nhà đã lâu của mình cũng là rồng, bèn tự mình mua chiếc đèn lồng từ người bán hàng rong, mang nó suốt chặng đường từ Thịnh Kinh đến Dự Châu.

Triệu Miên nhận lấy chiếc đèn lồng, yêu thích không rời tay ôm vào lòng: "Cảm ơn phụ thân." Chàng thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ ra sự lanh lợi trong sáng chỉ có thể nhìn thấy khi ở trước mặt các phụ thân. Hắn cười rạng rỡ: "Con rất thích."

Tiêu Thời Khanh nói: "Phụ hoàng ngươi còn nói, ngươi sẽ thích đèn lồng con thỏ hơn."

Triệu Miên thầm nghĩ vậy thì thật sự là phụ hoàng hiểu hắn hơn. Hắn nhẹ nhàng vu.ốt ve đầu rồng, nỗi nhớ nhung phụ hoàng lúc này đã lên đến đỉnh điểm, hắn nhịn không được bày tỏ tâm sự với phụ thân: "Con rất nhớ phụ hoàng á."

"Không nhớ đệ đệ của ngươi?"

Triệu Miên nói thật: "...... Không nhớ gì mấy."

Tiêu Thế Khanh khẽ cười một tiếng: "Phụ hoàng và đệ đệ của ngươi đều rất nhớ ngươi." Nam nhân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, chỉnh lại quần áo rồi nói: "Bây giờ nói chuyện một chút đi, nếu ngươi nhớ phụ hoàng như vậy, tại sao còn theo Ngụy Chẩm Phong đến Bắc Uyên."

Triệu Miên lập tức nói: "Bởi vì trúng cổ chung với y nên không có cách nào khác, con không thể tách khỏi y."

"Ngươi có thể đưa y về Nam Tĩnh."

"Con vốn là dự tính như vậy, nhưng Uyên Đế lại hạ chỉ ra lệnh cho y cấp tốc trở về Thịnh Kinh. Đúng lúc Bắc Hằng Vương còn nợ con một khoản bạc lớn, con liền theo y về Thịnh Kinh để lấy."

Tiêu Thế Khanh nhìn hắn, làm như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hắn: "Đơn giản như vậy? Không có nguyên nhân nào khác?"

Triệu Miên do dự không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát đổi chủ đề: "Khoan nói về y. Phụ thân, long thể của phụ hoàng vẫn khỏe mạnh chứ?"

"Phụ hoàng của ngươi mọi thứ đều tốt." Tiêu Thế Khanh dừng lại một chút, trên khuôn mặt thường ngày nghiêm nghị của ông hiện lên một tia lo lắng nhàn nhạt, "Chỉ là mấy tháng nay ốm nghén hơi quá mức mà thôi."

Triệu Miên: "......"

Hắn vừa nghe thấy cái gì??

Là giống với điều hắn nghĩ phải không???

"Trước đây sợ ngươi lo lắng nên vẫn luôn không nói với ngươi trong thư nhà", Tiêu Thế Khanh cho hắn một câu trả lời khẳng định, "Đúng vậy, ngươi lại trở thành ca ca rồi."

Triệu Miên ngơ ngẩn hồi lâu, câu hỏi đầu tiên sau khi phản ứng lại là: "Sẽ là muội muội chứ?" Thái tử Điện hạ gấp không chờ nổi hỏi: "Phụ thân, con thực sự không muốn đệ đệ nữa đâu."

"Không biết." Tiêu Thế Khanh hơi nhếch đôi môi mỏng, "Chỉ mong là một tiểu công chúa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.