Gương Vỡ Không Lành

Chương 9




16.

Làm việc đến 6 giờ rồi đúng giờ tan làm, điện thoại tôi nhận được tin nhắn của Tần Tiêu: “Mãn Mãn, một cuộc điện thoại em cũng không gọi cho anh.”

Tôi không trả lời.

Lúc trước mỗi ngày tôi đều ngồi đợi, sợ bỏ lỡ mất cuộc gọi nào của anh ta. Tôi đã đợi 5 năm rồi, 5 năm tròn. Tần Tiêu, mới đợi vài ngày mà anh đã gấp rồi à?

Tôi bỏ điện thoại vào túi, khởi động xe, Phương Cẩn Dục gõ cửa sổ xe tôi, đáng yêu nói: “Chị ơi, em ké xe được không chị?”

Tôi muốn nói không được nhưng khi tỉnh hồn lại đã chở cậu ấy được 500m rồi. Tôi cho rằng tôi và cậu ấy sẽ chẳng có gì để nói nhưng cuối cùng chúng tôi nói về bộ phim suốt đoạn đường.

Thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy quyển kịch bản đầy những chỗ khoanh tròn chú thích và vẻ mặt chăm chú của cậu ấy. Hoá ra cậu ấy là người nghiêm túc như vậy, sự tương phản này đúng là có chút đáng yêu.

Buổi tối Phương Cẩn Dục còn phải đi ăn tối nên tôi đưa cậu ấy đến đó, lúc về gần đến nhà mới phát hiện quyển kịch bản đã rơi lại trên xe tôi. Lần sau gặp mặt chẳng biết là khi nào nữa, khoảng thời gian này chắc cậu ấy cũng rất cần nghiên cứu. Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng quay đầu xe mang đến cho cậu ấy một chuyến.

17.

Phương Cẩn Dục nói số phòng để tôi tự lên lầu. Đẩy cửa ra liền nghe thấy giọng của Tô Dược truyền ra: “Em trai à, làm người không thể tuyệt đường nhau chứ? Chúng ta ở trong cùng một ngàng này, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, ép đến như vậy cũng không tốt đúng không? Sao phải tự tìm thêm đối thủ cho mình chứ?”

Phương Cẩn Dục cười: “Cô hiểu nhầm một chuyện rồi, tôi xử cô không phải là tìm thêm đối thủ mà là tiêu khiển.”

“Cô cho rằng cô là vị nào mà ở đây hoa tay múa chân với tôi?”

Tô Dược tức đến mức run cả tay, Tần Tiêu cũng ở đây, cười như không cười tiếp lời: “Ba cậu có biết cậu kiêu căng như vậy trước mặt tôi chưa?”

Anh ta xoay đầu lại nhìn tôi, những lời tiếp theo đều kẹt lại trong cổ họng. Tôi không quan tâm đến anh ta, phẩy phẩy quyển kịch bản trong tay cho Phương Cẩn Dục xem rồi bỏ xuống trên cái ghế ngay cửa, rời đi.

Cũng không biết Tần Tiêu nhớ ra điều gì mà túm tôi lại rồi ấn lên tường, ấn đến mức tôi phát đau. Anh ta gần như gằn ra từng chữ từ kẽ răng: “Em không gọi điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh là vì ở cùng với cậu ta?”

Tôi bật cười, dùng những lời anh ta đã từng trả lời qua loa để đáp lại: “Chỉ là công việc thôi, tôi nghĩ anh cũng hiểu mà.”

Tôi cố ý bước vào đấy, cố ý để Tần Tiêu không vui vẻ. Nỗi đau tôi từng nếm trải không để anh ta thử chút thì sao tôi thoải mái được.

Đáy mắt anh ta có chút nước mắt, cười khổ nói với tôi: “Mãn Mãn, em cũng tàn nhẫn thật đấy.”

“Em muốn chơi, được thôi… Nhưng mà đừng quên gọi điện thoại cho anh, anh đang đợi em.”

Tần Tiêu, cảm giác bơ vơ đó có dễ chịu không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.