Giới Hoàng

Chương 39 : Chu gia khiêu khích font




Không có lo lắng gì nữa, Thạch Phong tu luyện hết tốc lực.

Lấy tốc độ tu luyện của hắn, người khác có thể cần một hai tháng mới có thể đạt tới Nhị phẩm Võ Sư đỉnh phong, hắn chỉ có tốn chưa đầy ba giờ, đã hoàn thành.

Nhị phẩm Võ Sư đỉnh phong, cũng tương đương với thời điểm đột phá đã tới.

Thạch Phong lập tức liền thay đổi phương thức.

Chuyển sang Bạo Long Toản linh kỹ.

Một khi thi triển, chính là khuấy động thiên địa nguyên khí cao tới trăm thước, cũng may Võ Sư cảnh giới, sẽ không tạo thành dị tượng, mà độ cao kia, có chút ba động, cũng rất bình thường , không có người nào chú ý.

Thạch Phong liền tiếp tục tu luyện.

Đại lượng thiên địa nguyên khí bị hắn khuấy động, tạo thành vô hình nguyên khí lốc xoáy.

"Đột phá!"

Đạt tới yêu cầu, Thạch Phong lập tức điều động nguyên khí lốc xoáy lao xuống quán đính nhập vào cơ thể.

Oanh!

Không có bất cứ một trở ngại nào liền đột phá.

Đem nguyên khí dư thừa bài xích ra ngoài.

Thạch Phong cũng đã hoàn thành đột phá, lúc này, Nguyệt Mộng Điệp vẫn chưa trở về, hắn liền tiếp tục tu luyện, tuyệt không lãng phí một chút thời gian, tranh thủ hết sức trước khi quyết đấu, cho dù không cách nào đạt tới Lục phẩm Vũ Tôn cảnh giới, cũng muốn đạt tới Tam, Tứ phẩm Vũ Tôn, nếu không, mặc dù có Yêu Long con mắt luyện thú đạt được uy lực kinh khủng có thể vượt cấp khiêu chiến, cũng rất khó khăn chiến thắng .

Hắn liền tiếp theo dựa vào Đại Lực Thần Thương Thuật tu luyện.

Lần này khổ tu, tốc độ càng nhanh.

Cảnh giới càng cao, tu luyện càng nhanh, chẳng qua là cần lượng nhiều hơn, cho nên lên tổn hao thời gian, cũng sẽ dài hơn.

Hắn tu luyện ba giờ, gần tới thời điểm tối muộn, đột nhiên có người xông vào biệt viện của hắn , vừa chạy vừa hô: "Tiểu Phong, không xong."

"Cửu ca, xảy ra chuyện gì, kinh hoảng như vậy." Thạch Phong liếc mắt một cái người vừa tới, là Thạch gia đứng hàng thứ thứ chín Thạch Nham, tu luyện phương diện thường thường, nhưng rất hào khí, cùng Thạch Phong quan hệ tương đối gần gũi, lại sau khi Thạch Phong cướp được danh ngạch tranh đoạt chiến, mù quáng mà tin tưởng vào hắn, mà đối với việc Thạch Phong muốn sưu tập thú hỏa, hắn là người tích cực nhất.

"Tam ca bị Chu Dương chặt đứt cánh tay trái." Thạch Nham nói.

Sắc mặt Thạch Phong xoát một chút trở nên xanh mét, một cổ sát khí tán phát, khiến cho nhiệt độ bốn phía chợt giảm xuống, Thạch gia nói về lớp trẻ ngoại trừ Thạch Phong, có thể miễn cưỡng xuất thủ chính là lão tam Thạch Đào cùng lão lục Thạch Anh .

"Chuyện gì xảy ra?" Thạch Phong bước nhanh đi ra ngoài, đồng thời dò hỏi.

"Tam ca từ trong tay một người bán hàng rong mua một khối thú cốt, phía trên có một loại ngọn lửa kỳ lạ , lửa kia thỉnh thoảng ngưng tụ thành thú ảnh mơ hồ , vừa nhìn cũng không phải là phàm vật, kết quả bị Chu Dương đụng phải, hắn muốn mạnh mẽ mua đi, Tam ca không đồng ý, kết quả là đã đánh nhau, cánh tay trái của Tam ca bị Chu Dương chặt đứt, còn có Thất ca, Bát ca bọn họ, cũng bị đánh hộc máu rồi, ta đã báo cho gia gia , nhưng là gia gia nói, tranh đấu của tiểu bối, nếu như trưởng bối ra mặt, sẽ để người của Chu gia lấy cớ động thủ đối với Thạch gia chúng ta, cho nên muốn ta tìm ngươi đến xử lý chuyện này." Thạch Nham nhanh chóng đem chuyện đã xảy ra đơn giản nói lại một lần.

Mắt của Thạch Phong bắn ra hàn mang.

Vì một khối thú cốt, hiển nhiên Tam ca Thạch Đào muốn giúp hắn thu thập thú hỏa .

Có thể ở trên thú cốt có ngọn lửa, còn thỉnh thoảng ngưng tụ thành thú ảnh, vậy hiển nhiên là do một loại ma thú phi thường lưu lại , ít nhất thú cốt của Cửu Thiên Chân Hỏa Thú còn không cách nào làm được bước này.

Mà mất đi một cánh tay, có thể nào không để cho Thạch Phong tức giận.

Càng làm hắn tức giận chính là cử động của Chu gia , đây rõ ràng là cố ý khiêu khích.

"Cửu ca, bọn họ ở địa phương nào." Thạch Phong nói.

"Đang ở phường thị." Thạch Nham nói.

Thạch Phong lập tức nhanh hơn, trong chớp mắt đã bỏ rơi Thạch Nham ở phía sau không thấy, hắn lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới phường thị.

Vốn ở phường thị, tràn ngập các cửa hàng , hiện nay, cửa hàng cũng đã thu , rất nhiều người xúm lại , trong đó không thể nghi ngờ chính là người của hai nhà Thạch Chu.

"Tránh ra, mau tránh ra, Thạch Phong tới."

" Thạch Phong tới, có trò hay để nhìn."

Người vây quanh tự hành tránh ra một cái lối đi, Thạch Phong nhanh chóng thông qua.

Đi tới phía trước, chỉ thấy cánh tay trái Thạch Đào đã cầm máu, sắc mặt trắng bệch, một cánh tay rơi trên mặt đất, bốn phía tràn ngập máu tươi, còn có mấy người của Thạch gia bị thương .

Xem xét lại phương diện của Chu gia.

Huyết Dương thần kiếm trong tay Chu Dương còn mang theo vết máu, ở bên cạnh còn có Chu Trữ và người của Chu gia, còn có ba bốn tên hộ vệ Chu gia đi theo, không có tung tích của Chu Thiền Nhi .

"Tam ca!"

Thạch Phong sắc mặt ngưng trọng đi tới bên cạnh hắn , nhìn này cánh tay trái gảy lìa, còn có mùi máu tươi, một cổ sát ý nồng đậm liền từ trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động.

"Tiểu Phong, ta không sao, ngươi cần phải tĩnh táo, bất quá là một cái cánh tay, không thể vì nhỏ mất lớn." Thạch Đào thấp giọng nói.

"Một cánh tay sao có thể là chuyện nhỏ." Thạch Phong trầm giọng nói.

Thạch Đào nói: "Ngàn vạn không cần vì ta mà để Thạch gia chúng ta lâm vào nguy cơ a, một khi ngươi xuất thủ, Chu Thiền Nhi liền có lý do đối với Thạch gia động thủ."

Thạch Phong trong lòng cảm thấy cảm động.

Đây chính là Thạch Đào, thà rằng ủy khuất chính mình, cũng phải suy nghĩ cho Thạch gia.

"Tam ca, ngươi sai lầm rồi, chúng ta càng nhẫn nhịn, chỉ làm Thạch gia càng thêm bị động, thậm chí có thể ở trước lúc ta cùng với Triệu Thiên Khuyết quyết đấu, Thạch gia đã bị bọn họ phá tan, chúng ta chỉ có thể biểu hiện ra cường ngạnh cốt khí, cho dù là chết trận, cũng muốn kéo Chu gia bọn hắn đệm lưng, mới có thể kinh sợ đến người của Chu gia, để cho bọn họ không thể trước lúc quyết đấu, tùy ý làm tổn thương người của Thạch gia, Tam ca là người nổi bật trong lớp trẻThạch gia, nếu ngay cả một cánh tay của ngươi đã mất, Thạch gia cũng không có phản ứng, như vậy ngày mai, bọn họ liền dám giết người của Thạch gia, ngày tiếp theo, sẽ tiêu diệt hết Thạch gia." Thạch Phong nói.

Thạch Đào cùng người của Thạch gia nghe vậy, cũng cảm thấy rất có đạo lý.

"Vậy ngươi muốn làm sao?" Thạch Đào hỏi lại.

Hai mắt Thạch Phong nheo lại, lóe lên hàn mang, "Kỳ nhân chi đạo còn trị kỳ nhân thân, hắn đánh gãy một cánh tay ngươi, ta đánh gãy một cánh tay của hắn!"

Kì thực lấy tính cách của Thạch Phong , tất nhiên muốn chém giết Chu Dương mới cam tâm , chẳng qua hiện tại thế cục không thể để hắn làm như vậy, chỉ có thực lực đạt tới cảnh giới không để Triệu gia vào trong mắt, mới có thể làm vậy.

"Vậy. . ." Thạch Đào có chút do dự.

"Tam ca, giao cho ta sao." Thạch Phong xoay người hướng Chu Dương đi tới.

Ánh mắt hắn lạnh như băng để sắc mặt Chu Dương biến hóa.

Từ lần trước đánh một trận, Thạch Phong dùng nắm tay ngạnh ngạnh sinh sinh đem tấm chắn đánh nát, nếu không phải Chu Khiếu Thiên kịp thời xuất thủ, hắn đã bị Thạch Phong đánh chết, sâu trong nội tâm có chút ám ảnh.

"Thạch Phong, ngươi muốn làm gì." Chu Dương xem hai bên một chút, còn có hai gã hộ vệ của Chu gia đi theo, mà hai người này, cũng là Tam phẩm Võ Sư, mà phương diện của Thạch gia, cũng không có Võ Sư hộ vệ đi theo, lá gan của hắn lớn lên, "Đừng tưởng rằng lần trước ngươi có thể đánh bại ta, hiện tại có thể là đối thủ của ta."

Thạch Phong lạnh lùng nói: "Ngươi đánh gãy một cánh tay của Tam ca ta, tự nhiên phải lấy một cánh tay tới bồi thường."

Chu Dương cười to nói: "Muốn một cánh tay của Chu Dương ta sao, Thạch gia có người dám sao?"

"Chu Dương, ngươi thật là ngu xuẩn, cho là Chu Thiền Nhi gả cho một nam nhân gia thế mạnh mẻ , Chu gia liền có thể quật khởi hay sao, hừ, Chu gia các ngươi ở trong mắt ta, chính là một con lươn không lật mình nổi, muốn hóa long mà bay đi, còn kém xa lắm, dám đả thương người của Thạch gia ta, cần phải để Chu gia trả giá thật nhiều." Thạch Phong hừ lạnh nói.

" Chu gia chính là muốn quật khởi, chính là muốn giẫm lên Thạch gia bay lên." Chu Dương khinh miệt nói, "Có đại tỷ của ta, Thạch gia có thể làm gì, đừng nói ta chỉ là chặt đứt một cánh tay của Thạch Đào, coi như là giết hắn, Thạch gia lại có thể thế nào."

"Như thế nào?" Thạch Phong lấy ra Huyết Lang thương, "Đánh người của Thạch gia, ta liền đánh gãy người của Chu gia một cánh tay, giết một người của Thạch gia, liền đồ sát Chu gia một người, chỉ cần Thạch gia chưa diệt vong, ai dám tới khi nhục Thạch gia, Thạch gia nhất định hồi báo."

Chu Dương cười ha ha nói: "Nói rất có hào khí, ngươi dám đánh trả sao?"

Xoát!

Trả lời hắn chính là Huyết Lang thương.

Thạch Phong đối với Chu Dương tràn đầy sát cơ, hắn vừa ra tay, Huyết Lang thương liền hung mãnh ám sát hướng cánh tay phải Chu Dương , dù sao cũng là một cánh tay, nếu Chu Dương là hữu phiết tử, vậy thì đánh gãy cánh tay phải, để cho hắn không thể khởi sắc trên con đường võ đạo nữa.

Cử động này, làm cho người của Chu gia ngoài ý liệu.

Thạch Phong thật sự dám ra tay, hoàn toàn không có đem Chu Thiền Nhi đại biểu kinh khủng thực lực để ở trong lòng.

Hai gã Tam phẩm Võ Sư hai bên căn bản không còn kịp xuất thủ ngăn cản.

"Đương!"

Trong lúc nguy cấp, Chu Dương cũng cho thấy lực lượng bất phàm , nhanh chóng lui về phía sau, Huyết Dương thần kiếm quét ngang.

Một kiếm đem Huyết Lang thương chấn cho có chút lệch khỏi quỹ đạo.

"Nhất phẩm Võ Sư!" Thạch Phong kinh ngạc nói.

Thực lực của Chu Dương , để cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, hơn mười ngày trước mới chỉ là Bát phẩm Võ Sĩ, lấy thiên phú của hắn, căn bản không thể nào nhanh chóng tăng lên như vậy.

"Ha ha, không nghĩ tới sao, Chu Dương ta đây có thể trong mười ngày tăng lên hai cảnh giới." Chu Dương ầm ĩ cười to nói.

"Đúng là có chút ngoài ý muốn, chắc là Chu Thiền Nhi dùng Triệu gia linh dược đối với ngươi tiến hành mạnh mẽ tăng lên a." Thạch Phong lạnh lùng nói.

"Đúng thế, không riêng gì ta, phàm là người của Chu gia, đều có một phần linh dược, Chu gia nhất định quật khởi ." Chu Dương cuồng ngạo nói, "Ta đường đường là Nhất phẩm Võ Sư, chỉ bằng ngươi, cũng muốn tổn thương ta? Buồn cười!"

Thạch Phong cười nhạt, nói: "Nhất phẩm Võ Sư mà thôi."

Vừa dứt lời, Huyết Lang thương lần nữa xuất kích.

Lần này hắn cũng không khinh thường.

Huyết Lang thương mang theo một cổ cuồng phong, nặng nề đập tới.

"Phanh!"

Chu Dương giơ kiếm cản lại, lập tức cảm giác được lực lượng kinh khủng truyền đến, làm hắn cơ hồ bắt không được Huyết Lang thương, chấn cho ngũ tạng lục phủ cũng một trận quay cuồng , há mồm phun ra một đạo máu tươi, cả người liền liên tục rút lui về phía sau.

Một thương liền đánh cho hắn trọng thương.

"Không thể nào, Chu Dương là Nhất phẩm Võ Sư!"

"Huyết Dương thần kiếm còn mạnh hơn Huyết Lang thương, Thạch Phong lại có thể dùng một thương đem Chu Dương đánh cho trọng thương, có thể hắn cũng là cảnh giới Nhất phẩm Võ Sư."

"Không thể nào, Chu Dương có thể liên tục đột phá, dựa vào là linh dược, hắn dựa vào cái gì?"

"Đúng rồi , trước danh ngạch tranh đoạt chiến, hắn dùng mười ngày liên tục tăng lên hai cảnh giới, hiện tại cự ly này đánh một trận kết thúc mới hơn mười ngày mà thôi, hắn khó có thể tăng thêm hai cảnh giới nữa?"

"Việc này cũng quá biến thái sao."

Người xung quanh cũng bị một thương của Thạch Phong lần nữa rung động.

Ban đầu Chu Dương vẫn có thể chống lại một chút, hôm nay đã nhanh chóng tăng lên, cư nhiên bị dễ dàng đánh tan.

Thạch Phong cầm thương đột tiến về phía trước, "Chu Dương, ta muốn ngươi đem một cánh tay hoàn lại!"

Hắn đột tiến, để cho người của Chu gia kinh sợ lui về phía sau.

Hai tên hộ vệ cũng nhảy ra, chặn lại đường đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.