Giáo Mẫu

Chương 54: Đáng tiếc, thế giới này không yêu nàng




"Vu Hạo, uy hiếp ta? Dựa vào nàng?" Biểu hiện của Nam Cung Vũ càng ngày càng lạnh lùng, trong giọng nói mang theo vài phần xem thường, hành vi của Vu Hạo giờ khắc này ở trong mắt nàng tựa hồ chính là trò cười.

"Nàng là muội muội ngươi, ngươi thật sự không để ý sự sống chết của nàng?" Vu Hạo trầm giọng chất vấn.

"Tình thân ở Nam Cung gia căn bản không đáng nhấc đến. Một muội muội trăm phương ngàn kế muốn để ta vào chỗ chết, nhiều lần hãm hại ta, muốn mạng của ta, ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sự sống chết của nàng? Phi nhi, ngươi nói phải chứ?" Nam Cung Vũ cười lạnh, giữa mặt mày xa cách lãnh đạm, và mấy ngày trước đây như hai người khác nhau, ôn nhu sủng nịch không còn sót lại chút gì.

"Nhưng mà mấy ngày nay, tỷ tỷ ngươi rõ ràng sủng ta, đối với ta ôn nhu như vậy, tất cả những thứ này đều là đồ giả sao?" Hai mắt Nam Cung Phi mịt mờ sương mù, không dám tin tưởngchất vấn. Nàng căn bản không lưu ý tính mạng mình đáng lo, nếu như tỷ tỷ thật sự vẫn yêu nàng, cho dù nàng cùng Vu Hạo chết chung, cũng chắc chắn sẽ không để cho mình trở thành nhược điểm và uy hiếp của tỷ tỷ. Chỉ cần tỷ tỷ vẫn yêu nàng, một đời là đủ, chết cũng không tiếc.

Nhưng mà, lời Nam Cung Vũ nói ra vẫn vẫn lãnh khốc, từng chữ từng câu không thua gì đao kiếm sắc bén nhất.

"Phi nhi, ngươi làm sao vẫn là ngu xuẩn ngây thơ như vậy? Ta chỉ chẳng qua là đang lợi dụng ngươi, có được tình báo của Ám Long bang, cùng với hành tung của Vu Hạo thôi. Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta có lòng dạ thảnh thơi này, cùng ngươi trình diễn tỷ muội tình thâm?"

Nam Cung Vũ vừa nói chuyện, vừa ở phía sau lén lút dùng tay ra hiệu với Lam Kiều, "Thừa dịpVu Hạo thả lỏng cảnh giác, tìm cơ hội giết hắn, đừng tổn thương Phi nhi."

Vu Hạo đem súng chống đỡ ở trên đầu Nam Cung Phi để xuống, thở dài, ôn nhu nói, "Phi nhi, ngươi nghe được rồi, lúc này dù sao cũng nên tuyệt vọng rồi chứ. Lúc trước ta nói với ngươi nàng đang lợi dụng ngươi, ngươi không tin còn đần độn tin tưởng nàng. Trên đời này, chỉ có ta mới là thật tâm tốt với ngươi, chỉ có ta sẽ không hại ngươi, ta mới là thân nhân duy nhất của ngươi." Vu Hạo đương nhiên sẽ không thật sự thương tổn Nam Cung Phi, hắn chỉ là cố ý diễn kịch, muốn Nam Cung Phi thấy rõ khuôn mặt thực của Nam Cung Vũ.

Vu Hạo vừa dứt lời, một tiếng súng vang, viên đạn trong nháy mắt mà tới, Vu Hạo dùng thân thể bảo vệ Nam Cung Phi tránh né, không có ai biết Lam Kiều ẩn giấu ở chỗ tối, như là sứ giả địa ngục tới, lặng yên không một tiếng động đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đoạt tính mạng người.

Một súng xuyên qua huyệt Thái Dương, Vu Hạo chết rồi, máu tươi bắn tung tóe một mặt Nam Cung Phi, tỷ tỷ muốn giết nàng, là thúc thúc dùng tính mạng bảo vệ nàng, nhưng thúc thúc thật lòng thương yêu nàng bảo vệ nàng duy nhất trên đời, cũng cuối cùng rời nàng mà đi rồi.

Cõi đời này, đến tột cùng cái gì là thật cái gì là giả cái gì là chân tình, cái gì lại là giả ý?

Bọn sát thủ Nam Cung gia vây quanh ở bên ngoài vọt vào, Ám Long bang yếu không địch lại mạnh, không tới một phút liền bị toàn bộ chế phục.

Trước đó Vu Hạo đến liền biết hôm nay lành ít dữ nhiều, người Ám Long bang bây giờ phản đối hắn càng ngày càng nhiều, ở bên dưới gây xích mích ly gián Nam Cung Vũ, có hơn một đường khẩu lão đại đã phản bội phản chiến, trong bóng tối chống đỡ Nam Cung gia. Vu Hạo biết mình báo thù vô vọng, khó thoát khỏi cái chết chỉ muốn trước khi chết đem mầm móng cừu hận chôn ở trong lòng Nam Cung Phi, để nàng sẽ có một ngày có thể báo thù cho ba mẹ của nàng.

Nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng có thể dỡ xuống trọng trách ung dung một chút, cuối cùng có thể cùng ca ca và Lâm tỷ người một nhà đoàn tụ rồi.

Nam Cung Vũ đánh tan chỉ là thế lực của Vu Hạo, lão đại đời mới Ám Long bang thì là một đường chủ trong bóng tối ủng hộ Nam Cung gia, hắn cuối cùng leo lên bảo tọa thủ lĩnh của Ám Long bang, trong đó không thiếu được Nam Cung Vũ tiền tài quyền thế trong bóng tối ủng hộ.

Cho nên sau khi Vu Hạo rơi đài, Ám Long bang sẽ không tiếp tục đối nghịch cùng Nam Cung gia, trái lại cùng Nam Cung gia biến chiến tranh thành tơ lụa, trở thành hữu hảo liên bang, thậm chí cắt nhường vài địa bàng lấy đó hữu hảo. Đây đương nhiên cũng là điều kiện giao dịch Nam Cung Vũ trước đó đàm luận xong với lão đại đời mới, nàng giúp sức đối phương thượng vị, đối phương thì lại quy thuận Nam Cung gia, nghe theo mệnh lệnh của giáo mẫu.

Nam Cung Vũ thứ nhất dọn dẹp lấy thế lực đối địch của Vu Hạo cầm đầu Ám Long bang, thứ hai để Ám Long bang hóa địch thành bạn, thậm chí trở thành phụ thuộc của Nam Cung gia. Một mũi tên hạ hai nhạn, một hòn đá hạ hai chim, không một nơi không hoàn mỹ, duy nhất không hoàn mỹ chính là Nam Cung Phi, sự thù hận của Nam Cung Phi đối với nàng, e sợ càng sâu nặng hơn.

Nam Cung Vũ đi vào thư phòng của mẫu thân, ngầm thở dài.

"Nam Cung Phi, ngươi định xử lý như thế nào?" Nam Cung Mộ ngồi đàng hoàng ở sau bàn sách gỗ đỏ, khoanh lấy hai tay.

Nam Cung Mộ nhìn như tùy ý vừa hỏi, Nam Cung Vũ cũng không dám tùy ý trả lời, vì cái này sẽ sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh và sinh tử của Nam Cung Phi.

"Lần này nàng phản bội, làm rất nhiều chuyện có tổn thất cho gia tộc. Ta dự định cấm túc nàng, nhốt lại cả đời." Nam Cung Vũ cho dù tự bênh nữa, nhưng Nam Cung Phi lần này gây họa lớn, nàng không cách nào ở bên dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người trắng trợn làm việc tư làm rối kỉ cương, cả đời giam cầm xem như là trừng phạt nhẹ nhất. Chờ thêm mấy năm, tầm mắt mọi người từ chuyện này dời đi, người khác dần dần quên lãng việc này, đợi cánh nàng trở nên cứng, thế lực vững chắc, lại đem Phi nhi thả ra cũng không trễ.

"Cần quyết đoán mà không quyết đoán, do dự không quyết sẽ sinh họa loạn. Lưu nàng lại ở Nam Cung gia, cuối cùng là mầm họa. Giết nàng" Lãnh khốc vô tình của Nam Cung Mộ, lại cũng là kết quả đắn đo suy nghĩ.

Nam Cung Vũ vừa leo lên người thừa kế, căn cơ bất ổn, chỉ có răn đe, thủ đoạn tàn nhẫn, mới có thể làm kinh sợ thuộc hạ. Huống chi liều mạng lần này giữa Nam Cung gia cùng Ám Long bang, nhân viên Nam Cung gia cũng tử thương nặng nề, giết Nam Cung Phi mới có thể cho người khác một câu trả lời, cũng có thể dựng nên uy tín của Nam Cung Vũ.

"Mẫu thân, Phi nhi là huyết mạch duy nhất của tỷ tỷ, Nam Cung gia tộc chúng ta người chết quá nhiều rồi, không thể chết người nữa." Nam Cung Vũ lên tiếng xin xỏ, nàng vĩnh viễn không quên được nguyện vọng trước khi chết của tỷ tỷ, hi vọng Phi nhi một đời không suy nghĩ, bình an hạnh phúc. Vị trí giáo mẫu không phải nàng mong muốn, quả thật tình thế bức bách bất đắc dĩ, nàng không hy vọng đuổi tận giết tuyệt, trở thành người cô đơn chỗ cao lạnh lẽo vô cùng.

"Khoảng cách giữa ngươi và nàng quá sâu, nếu như nàng tiếp tục không an phận, khư khư cố chấp cố ý muốn giết ngươi thì sao?" Nam Cung Mộ hỏi. Đối với cô mà nói, hai người ở chung hòa thuận, liên thủ đối ngoại tự nhiên là tốt nhất, Nam Cung Phi trở thành phụ tá đắc lực của Nam Cung Vũ, phụ trợ Nam Cung Vũ quản lý Nam Cung gia to lớn. Chỉ là hai người tích oán đã sâu, e sợ khó có thể cùng tồn tại, hai người chọn một, cô tự nhiên sẽ vứt bỏ Nam Cung Phi, để tránh khỏi nàng trở thành chướng ngại vật trên đường tương lai của Nam Cung Vũ.

"Không còn Ám Long bang chỗ dựa này, không còn Vu Hạo ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, nàng sẽ không tiếp tục đối nghịch Nam Cung gia. Sau khi thông gia cùng Hà gia, nàng càng không thể uy hiếp được ta." Nam Cung Vũ dựa vào lí lẽ biện luận nói. Nàng dám lưu lại mạng của Nam Cung Phi, là bởi vì nàng có đầy đủ sức lực và nắm chắc, Nam Cung Phi lật không ra lòng bàn tay của nàng, cũng tuyệt đối không thể tổn thương nàng.

"Làm sao đột nhiên đổi ý rồi? Ngươi cuối cùng nghĩ thông suốt chuyện cùng Hà Dật nhiên thông gia rồi?" Nam Cung Mộ không có tiếp tục nhắc chuyện ban cái chết cho Nam Cung Phi, xem như là ngầm cho phép quyết định của Nam Cung Vũ. Tương lai Nam Cung gia luôn là muốn giao trong tay Nam Cung Vũ, cô cũng không tiện mọi chuyện can thiệp, sau này chuyện nhiều hơn đều phải giao do Nam Cung Vũ tự mình quyết sách. Là đúng hay sai, là họa hay phúc, cũng chỉ có thời gian mới có thể nghiệm chứng.

Nam Cung Vũ biết mẫu thân đối với Phi nhi đã không còn sát ý, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe được mẫu thân đề cập chuyện đám hỏi, thần kinh lại trong nháy mắt căng thẳng lên, hít một hơi thật sâu, từng chữ từng câu kiên định nói, "Không phải hắn, là Lam Kiều."

Đối với câu trả lời của Nam Cung Vũ, Nam Cung Mộ cũng không ngoài ý muốn, chuyện tình giữa hai người cô đương nhiên đã sớm biết, lấy thân phận quá khứ của Lam Kiều, mãi mãi cũng chỉ có thể là cận vệ cận thân, nhưng thân phận bây giờ của Lam Kiều không giống với lúc trước.

Trầm mặc của mẫu thân để Nam Cung Vũ có mấy phần thấp thỏm, thời gian từng giây từng phút tí tách trôi qua, ngay ở khi Nam Cung Vũ chuẩn bị nói sang chuyện khác báo cáo chút những chuyện khác, Nam Cung Mộ cuối cùng mở miệng, "Chờ nàng ở Hà gia có quyền nói chuyện rồi nói."

Nam Cung Vũ hơi cảm thấy kinh ngạc, mẫu thân cũng không có phản đối như trước kia nàng suy nghĩ.

Trong lòng Nam Cung Vũ mơ hồ đốt lên hi vọng, một ngày nào đó Lam Kiều có thể ở Hà gia đứng vững gót chân, mẫu thân chắc sẽ đồng ý hôn sự của hai người ư.

Lúc rời đi, tâm tình Nam Cung Vũ mang theo vài phần sung sướng, nhưng vừa đi trước cửa giam cầm Nam Cung Phi, tâm tình Nam Cung Vũ lại trong nháy mắt trở nên trầm trọng, nàng không biết nên làm gì đối mặt Nam Cung Phi, giữa hai người có quá nhiều hiểu lầm, thương tổn lẫn nhau, một chút trở nên không tín nhiệm đối phương nữa, không biết bắt đầu từ khi nào, giữa hai người chỉ còn dư lại tràn đầy nghi kỵ và hoài nghi.

Nam Cung Vũ ở trước cửa không nhúc nhích đứng thời gian rất lâu, nhìn chằm chằm cửa không biết nghĩ những gì, ngực mơ hồ đau đớn, cuối cùng trầm trọng thở dài, rút về tay đang chuẩn bị đẩy cửa, quay người rời đi.

Vệ sĩ giám thị Nam Cung Phi rất nhiều, chỉ là Nam Cung Phi lòng như tro nguội, cũng không có dự định trốn ngục chạy trốn. Trong phòng có chút tối tăm, nàng không có mở đèn, rèm cửa sổ kéo đến đến chặt chẽ gió thổi không lọt, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể làm cho nàng thêm mấy phần cảm giác an toàn.

Nam Cung Phi nhìn chằm chằm vách tường đờ ra, trong đầu của nàng trống rỗng, tựa hồ cái gì cũng không nghĩ mới có thể làm cho nàng ung dung mấy phần, lần lượt bị vứt bỏ, bị lợi dụng, bị lừa dối làm cho nàng rất mệt rất mệt, nàng không biết nên tin tưởng cái gì, càng không biết sống sót đến tột cùng là vì cái gì.

"Tỷ tỷ quả nhiên thích hợp làm giáo mẫu đời tiếp theo, vô tình, mạnh mẽ, lạnh lùng, thật tốt." Nhớ tới khi Vu Hạo uy hiếp chính mình, tỷ tỷ hoàn toàn không để ý tính mạng của chính mình, Nam Cung Phi đột nhiên nở nụ cười, tự nhủ.

Thế giới này không có gì đáng giá lưu luyến, Nam Cung Phi tiếp tục nhìn chằm chằm vách tường, coi thường mạng sống bản thân kích động lại một lần từ đáy lòng tự nhiên mà sinh ra, rất muốn như mẫu thân, lấy phương thức giống nhau kết thúc tính mạng của chính mình. Vận mệnh này buồn cười đến cực điểm, chạy không thoát luân hồi. Ý cười bên môi Nam Cung Phi mang theo vài phần trào phúng.

Đối với Nam Cung Phi mà nói, bây giờ chết ngược lại là loại giải thoát, nghĩ đến cuối cùng muốn rời khỏi cái thế giới khiến người ta buồn nôn này, Nam Cung Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thoải mái mấy phần.

Nhìn chằm chằm vách tường một hồi, Nam Cung Phi lại quay đầu nhìn về phía phương hướng cửa, mơ hồ có chút chờ mong chỗ đó lại đột nhiên xuất hiện ánh sáng.

Đáng tiếc nàng thất vọng rồi, ròng rã một ngày một đêm, cửa đen thùi kia cũng không có mở ra.

Người đưa món ăn của hôm nay trước kia là thủ hạ tâm phúc của Nam Cung Phi, chịu qua không ít ân huệ của Nam Cung Phi, người kia lúc đi vào, lén lút truyền đạt một tin cho Nam Cung Phi, "Thuộc hạ nghe nói giáo mẫu có ý định giết ngài, xin tiểu thư sớm tính toán."

Người kia rời đi, Nam Cung Phi tiếp tục ngồi dưới đất đờ ra. Sớm tính toán, nàng có thể có tính toán gì? Đây là Nam Cung gia phòng thủ gió thổi không lọt, nàng trốn không thoát đâu. Giáo mẫu muốn giết người, càng là tuyệt đối không thể sống tiếp.

Tử vong, quả nhiên là nơi về cuối cùng của nàng, cùng với bị giáo mẫu hạ lệnh giết chết, còn không bằng tự mình kết thúc càng có tôn nghiêm.

Rất muốn thấy tỷ tỷ một lần cuối, chỉ đáng tiếc cả nguyện vọng thấp kém cuối cùng như thế, cũng thực hiện không được nữa.

Rất muốn yêu thế giới này a!

Đáng tiếc, thế giới này không yêu nàng.

Nàng vẫn khát vọng được thế giới ôn nhu đối đãi.

Chỉ là thế giới luôn là lấy đau đớn hôn nàng.

Hết chương 54


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.