Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 7: Chap (7)




Chương 7: Dung mạo của vị đại phu nhân này mới được xem là vẻ đẹp chân chính

Trơ mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu kéo Chu Thừa Vũ vào phòng trong, gian ngoài miệng Khổng ma ma mở to vẻ kinh ngạc. Vị Hồ tam tiểu thư này thựcsựmạnh mẽ, tính tình y như tin đồn khóc la đòi gả, khóc gả đượcthìchết cho rồi, ngay trước cả phòng đầy hạ nhân thế này muốn kéo liền kéo đại lão gia vào phòng trong.

Mà đại lão gia,khôngngờ lạingoan ngoãnđitheo... Điều này thựcsựkhiến người takhôngthể tin được.

Khổng ma ma lặng lẽ nhìn sang hai đại nha hoàn, hai người này: người mặt tròn tròn gọi là Tú Hương, mặt dài gọi Tú Vân, trước kia đều là nha hoàn của Chu lão phu nhân.

Ba năm trước, Chu lão thái thái đưa đại nha hoàn bên người phân ra làm ba, đưa qua bên Nhị lão gia là Tú Thanh, bây giờđãsinh cho Nhị lão gia đứa congáiduy nhất, thời điểm vừa mới mang thai liền được nâng lên làm Thanh di nương. Bên đại lão giathìđược đưa tới hai nha hoàn, chính là Tú Hương và Tú Vân, đến giờ các nàng chỉ là nha hoàn hầu hạ thân cận, chưa hề thu vào phòng.

Nhìn hai nha đầu này, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cửa phòng trong nãy giờ, khóe môi Khổng ma ma hơi cong lên, quayđira ngoài màkhôngnóigì cả.khôngphải là bàkhôngcoi trọng hai nha hoàn này, hầu hạ đại lão gia ba năm mà chưa được thu phòng, bây giờ lại xuấthiệnđại phu nhân ngang ngược mạnh mẽ như vầy, hai người mà có thể tới gần được đại lão gia mới là quỷ.

Hơn nữa, dung mạo của vị đại phu nhân này mới được xem là vẻ đẹp chân chính. Nào có đàn ôngkhôngthích cái đẹp, thấy thái độ của đại lão gia lúc nãythìbiết, ngài ấy đối xử với đại phu nhân so với trước kia rất khác biệt.

Trong phòng, Chu Thừa Vũ nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu cứ muốnnóilại thôi, nhíu mày, "Nếukhôngcó chuyện quan trọng, chúng ta nên qua kia thỉnh an nương, dù sao để lão nhân gia bà đợi chúng ta lâu làkhôngđúng."

Nếunóinhững chuyện khác, vậythìlúc nữakhôngcòn kịp.

đãbước qua cửa Chu gia, đó là, con dâu Chu gia, nếu ngày thứ hai tân hôn thất lễ, sợ rằng mẹ chồngkhôngthích.

Hồ Ngọc Nhu tự nhiên biết ngày thứ hai gả qua, ngoài việc bái kiến trưởng bối, dường như còn tế bái tổ tiên? Đây làmộtngày cực kì quan trọng. Nghenóinếu có điều gì sai sót xảy ra, có khả năng đem người trả về nhà mẹ đẻ. Mặc dùcôbiết đây đều bắt nguồn tiểu thuyết, nhưngthậtthậtgiả giảthậtgiả, chắc chắn cómộtphần làsựthật.

Nhưng mà...cômở miệng muốnnói, cuối cùng bắt đầu từ chuyệnkhôngquan trọng: "Nhưng mà đêm qua chúng takhôngcó...khôngcó... lão phu nhân,khôngbiết cónóigìkhông?"

Hóa ra là chuyện này.

"khôngđâu." Chu Thừa Vũ lạnh nhạtnói.

Đêm động phòng hoa chúc lạikhôngđược động phòng, Chu Thừa Vũ thân là nam nhân, trong lòng tự nhiênkhôngvui vẻ gì. Nhưng y nghĩ cổ vợ mới cưới có vết hằn, dù chokhôngbiết lý do gì mà có,y cũngkhôngép buộc nàng. Còn chuyện này, y tìm đại cái cớ đểnóivới nương là xong,khôngđến mức nương trách lỗi lên người nàng.

Nghe giọng điệu lành lạnh củaanh, có vẻ như rấtkhôngvui, lờinóira tới miệng mà lạikhôngbiết nhả ra thế nào. Hai tay vô thức nắm chặt góc áo,côngẩng đầu liếc nhìn Chu Thừa Vũ, thấyanhấy mặt lạnh nhíu mày, càng thấy bất an hơn.

Tính tình người này ruốt cuộc ra sao đây,nóithậtthìsẽcó kết cục gì?

anhấysẽcứu Quản ma ma chứ?

Còn có A Quỳnh, A Quỳnhsẽkhôngvìcômà liên lụy chứ?

Nhưng nếukhôngnói, trong khi dâng trà Chu lão phu nhâncôbị vạch trần,côsợ rằngkhôngthể xuống đài được. Mà dẫu chokhôngbị vạch trần, trốn được hôm nay cũngkhôngtrốn được ngày mai, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt.đãquamộtđêm,côcònkhôngbiết chỗ ở này là triều đại quỷ quái gì,có lẽ làkhôngvề được nữa rồi,cônên quyết tâm, ở lại Chu gia làsựlựa chọn tốt nhất.

Nhưng nếucônóira chân tướng, liệuanhcó muốn đuổicôđikhông?

Thấy nàng chân tay lúng túng, dáng vẻ lo sợ đếnkhôngnóira lời, trong bụng Chu Thừa Vũkhônghài lòng dần tiêu tan. Nhớ lại suy đoán ban nãy, mặc dù cảm thấy lờinóivô lý, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng ấy, y thấy dường như nàng ở nhà mẹ đẻ sốngkhôngtốt lắm.

"Có lời gìnóithẳngđi." Trong lòng thở dài, ynóichuyện cũngnhỏnhẹthêm ba phần.

Chếtthìchết, người xưa có câu thẳng thắn được khoan hồng, chống cựsẽbị nghiêm trị,côtrước hết nên thẳng thắn vậy, tính rathìcôlà người bị hại cơ mà, kết quả tệ nhấtthìcùng lắm là bị đuổi ra khỏi phủ thôi. Nếucôbị đuổi ra phủthật,côchắc gìđãkhôngsống sót được, có gì đâu phải sợ?

Hồ Ngọc Nhu mạnh mẽ ngẩng cao đầu, nhưng đôi mắt nhắm chặt, thừa thế xông lênnóirõràng: "Thực ra tôikhôngphải Hồ Ngọc Uyển, tôi là Hồ Ngọc Nhu, nhưng tôi gả vào đâykhôngphải là tự cướp hôn đâu, mà bị mẹ kế ép buộc lên kiệu hoa,khôngcách nào kháng cự mới gả vào đây!"

cônóixong cũngkhôngdám mở mắt, vừa run sợ chờmộtlúc, gặp người đối diện nghe xongkhôngtrả lời, cuối cùngcôlặng lẽ mở mắt ra. Trong chớp mắt,côngay lập tức đối mặt với Chu Thừa Vũ,côsợ hết hồn đến nỗi cúi thấp đầu. Chu Thừa Vũ với tay ra, nâng cằmcôlên.

“Cho nên, vết tíchtrêncổ nàng, là kết quả nàng phản kháng?” Giọnganhvẫn lạnh nhạt như cũ, nhìnkhôngra vui buồn.

Hồ Ngọc Nhukhôngbiết ýanhlà gì, nghĩ nghĩ, gật đầu.

Đây làthật, nếu Chu Thừa Vũ thựcsựmuốn tra,anhcó thể dễ dàng tra ra.

"Treo cổ tự vẫn?" Chu Thừa Vũ rủ mắt xuống, cẩn thận nhìn vào.

Nếu muốn được ở lại, treo cổ tự tử thựcsựlàmộtkhối đá to cản đường mà!

Nhưng mà việc này dễ dàng tra được, Hồ Ngọc Nhukhôngdámnóidối, chỉ có thể gật đầumộtlần nữa.

Chu Thừa Vũ thả tay ra và đọc tên Hồ Ngọc Nhu trong lòng.

Y thậm chí cònkhôngtò mò Hồ Ngọc Uyển khóc đòi gả cho y là ai, tất nhiên cáccôcongáikhác nhà họ Hồ y càngkhôngđể ý, có điều vào lúc này đánh giá Hồ Ngọc Nhutrêndướimộtphen, y đoán ra, "Nàng là tỷ tỷ của Hồ tam tiểu thư? "

“Đúng, tôi là đại tỷ nàng ta.” Hồ Ngọc Nhunói.

Chu Thừa Vũ gật đầu, lại hỏi: "Vậy bây giờ nàng muốn gì?"

cômuốn gì?

cômuốn ở lại.

Muốn... từ từ bồi dưỡng tình cảm vớianh, gảthậtchoanhý.

Lời tốt đẹp cỡ này dámnóira chắc?

Chưa kể việc hôn ước của tiểu nguyên chủ và biểu ca tra cái là ra, chỉ dấu hằn cònrõrành rànhtrêncổcônày, là nàng ấy*khôngmuốn gả. Nếu giờ mở miệng: tôi muốn ở lại, đây khác nào tự vả miệng mình, vị Chu đại nhân đây chắckhôngtin tưởng. Mà nếu tin...thìcàng tệ hơn nữa, chắcanhtasẽkhônglấycônữa, vì cho rằngcôlà loại thủy tính dương hoa(1, chắc coi trọng tướng mạo hay quyền thế củaanhấy?

* ý là tiểu nguyên chủ

(1Thủy tính dương hoa: ý chỉ dâm loàn

Suyđinghĩ lại, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể lắc đầu "Tôikhôngbiết."

Mặc dù từ dấu vếttrêncổ nàng, yđãxác nhận nàng bị ép gả tới, nhưng chính mình nghe xong lời kể, Chu Thừa Vũ vẫn sinh lòng bực bội. Vốn y vô tâm cưới vợ, là Hồ tam tiểu thư khóc đòi gả cho y, ngược lại giờ đây tốtthật, tiểu thư Hồ giathìđãgả qua rồi, chỉ là Hồ tam tiểu thư biến thành đại tiểu thư.

Y đúng làkhôngcó lòng hiếu kỳ với Hồ tam tiểu thư, còn Hồ gia bên kia sắp trở thành thông gia, y nghe quakhôngít. Hồ nhị tiểu thưđãxuất giá, Hồ tam tiểu thưthìsắp xuất giá, nhưng Hồ đại tiểu thư vẫn là khuê nữ.khôngphải làkhôngcó ai hỏi thăm, mà là sớm cùng biểu ca thanh mai trúc mã đính hôn rồi, chỉ chờ biểu ca đậu cử nhân*, có thể thành hôn lúc nào cũng được.

*nguyên văn là chữ “cao trung”: nghĩa là cấp 3. Nhưng bối cảnh là cổ đại nên mình tự sửa theo giống chương trước (c2 ý)

Thế mà giờ phút này, nàngđangở Chu gia.

Y hỏi nàng muốn gì, nàng lại đápkhôngbiết?

khôngbiết...

Thực tế, nếu nàng xin y làm chủ cho mình, trước khi chuyện này bị phơi bày, y có thể lặng lẽ đưa nàng về Hồ gia, sau đó đổi Hồ tam tiểu thư đến.khôngđúng! Hồ tam tiểu thư...... Hồ phu nhân ép trưởng nữ gả cho y,rõràng bà hoặc Hồ tam tiểu thư đókhônghài lòng cọc hônsựnày, cũng có thể là cả hai đềukhônghài lòng.

Chu Thừa Vũ đè lại lửa giận, nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.

Bây giờ chuyện thành thân cũngđãxong, tân nương tử cũngđãđược nghênh vào cửa, chuyện này mà bị khui ra, đừngnóibị người ngoài chê cười, mà bên mẹ y thế nào cũng tức điên lên. Còn Hồ tam tiểu thư, hiển nhiên ykhôngmuốn rước, Hồ giađãdám tính toán lên đầu y, tất nhiên phải trả giá!

“Thưa Lão gia, phu nhân, lão phu nhân sai Tú Hòa đến, hỏi lúc nào sang ạ?”âmthanh Tú Vân vang lên ngoài cửa, làm gián đoạn suy nghĩ của Chu Thừa Vũ.

"đãbiết,đingay." Y trả lời.

Bên ngoài im ắng lại, Hồ Ngọc Nhu nhìn lén Chu Thừa Vũ.

thậtkhôngmay,mộtlần nữa, mặt cùng mặt đối diện, tiếp theo là Chu Thừa Vũ nhân tiệnnói: "Dù sau này nàng tính thế nào,thìtạm thời theo ta sang gặp mẫu thân,trở lạinóitiếp chuyện của nàng."

Chu Thừa Vũđãnóithế, Hồ Ngọc Nhu đương nhiên đồng ý.

Khi cả hai bước ra khỏi phòng trong, mặt mày bình tĩnh. Sau đó ra khỏi tiểu viện, băng qua hành lang dài,điquamộtvườn hoanhỏ, lại rẽ sang góc nữa, bước vàomộttiểu viện khác.đãcó nha hoàn bà tử chờ lâu ở lối vào, thấy hai người vội vàng ra cười đón,Chu Thừa Vũ lúc này mới dừng lại.

"Tí nữa, nàng đứng sau ta càng cúi thấp đầu càng tốt, đừng cùng nương đối mặt." Ythìthầm dặn.

Chắc là, chỉ có Lão phu nhân biết mặt Hồ Ngọc Uyển thôi, Hồ Ngọc Nhu gật đầu ngay lập tức.

"Đại lão gia, đại phu nhân." Nha hoàn bà tử lên tiếng thỉnh an. A Quỳnh kéo Hồ Ngọc Nhu,đangbị Chu Thừa Vũnóiđến choáng váng. Từ A Quỳnh nhận được tiền thưởng, bọn họnóilời cảm ơn lẫn chúc mừng rồi mới đưa người vào trong phòng Chu lão thái tháiđangngồi.

Nguyên quán Chu gia trong kinh thành, Chu Thừa Vũ là trưởng tử con thứ Tam phòng, Chu tam lão giahiệnthời ở lại kinh thành, Chu Thừa Vũ và em trai Chu Thừa Duệ dẫn theo Chu lão phu nhân đến huyện Trường Châu sinh sống. Chu Thừa Duệ là võ tướng,hiệnđangđóng quân tại biên quan, nhị phòng có chính thê Tô thị, cùng với Thanh di nương, cũng là mẹ ruột thứ nữ duy nhất Tiểu Chiêu.

Còn về đại phòng, chỉ có Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu vừa mới qua cửa.

Vì thế, dù cả nhà tụ họp đầy đủ, vẫn còn thấycôquạnh.

Chu lão phu nhân bên này cũng biết chuyện con trai con dâu đêm quakhôngviên phòng, nên khuôn mặt của bàkhôngđược đẹp cho lắm. Cùng lắm, bàkhôngphải bày sắc mặt cho Hồ Ngọc Nhu coi, mà là đứa con trai lớn nhiều nămkhônggần nữ sắc. Lúc này bà lo lắng cho trưởng tử phân nửa, nửa còn lại là áy náy với con dâu.

"Nương." Chu Thừa Vũ hành lễ với bà.

Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, ở bên cạnh y hành lễ qua loa,nhỏgiọngnói: "Nương".

Chu lão phu nhân nén tiếng thở dài, mặt mũi đổi sang tươi cười, vui vẻ đáp lại.

Tô thị đích thân bưng trà tới, cười tủm tỉm bảo Hồ Ngọc Nhu: "Đại tẩu nên kính trà cho nương rồi."

Kính trà?

Thiên địa cũngđãbái luôn rồi, ngược lại chỉ thiếu mỗi kính trà.

Hồ Ngọc Nhu đưa tay bưng tách trà, cũng thấy Chu Thừa cầm tách trà khác, sau đó dẫn đầu quỳ trước mặt Chu lão phu nhân. Thấyanhnhư thế, Hồ Ngọc Nhu tự nhiên phải quỳ xuống theo, giơ tách trà lên cao, miệngnói: "Nương, mời người uống trà."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.