Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 48: Chap (56)




Chương 53: Nhưng y giờ đây gương mặt gầy gò, thần sắc hốc hác, một thân phong trần mỏi mệt

Chu lão phu nhân ăn xong cái bánh, quả nhiên thấy ngon như Tú Vânnói, ăn thêm hai khối nữa.Tú Vânmộtmặt hầu hạ Chu lão phu nhân,mộtmặt hé mi mắt nhìn vẻ vẻ mặt của Tô thị, thu hết vẻ khó chịutrênmặt Tô thị vào đáy mắt.

mộtTú Vân, Tô thị đương nhiên khinh thường đối phó.

Mà nàng xem ra Tú Vân dường nhưđangra mặtnóiđỡ cho Hồ Ngọc Nhu, chẳng qua trong chốc lát nàng đè xuống đầy lòng căm hận. Quãng thời gian này nàng quên bẫngđiTú vân, lạikhôngngờ nàng ta có bản lĩnh tới vậy,làm ra chuyện như vậy mà có thể quay về,hơn thế nữa, còn chiếm đượcsựtrọng dụng của Hồ Ngọc Nhu!

Tô thị từ từ chuyển ánh mắt sang người Hồ Ngọc Nhu, bởi vì mắc phải bàn dài nênkhôngnhìn được bụng nàng ta, chỉ nhìn thấy cái bàn trước mặt. Trong lòngđangsuy nghĩ,khôngbiết chừng nào bụng nàng ta mới có động tĩnh. Nếu mười tháng sau sinh ra đứa nhược trí, liệu khi đó có còn đối tốt với Tú Vân vậy haykhông?

Tô thị càng nghĩ càng thấy hả hê, gương mặt tự nhiên theo đó lộ ý cười.

Vừa thế, bầukhôngkhítrênbàn trái lại có chút hòa hợp vui vẻ giả tạo.

Có thể ác ý trong đáy mắt nàng ta thoát được con mắt Chu lão phu nhân, nhưngcôtachạykhôngthoát con mắt của Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ. Chu Thừa Vũ càng ngày càng cảm thấy mình ngày xưa nhìn lầm. Chỉ là người này là em dâu của chàng,trênmặt lạikhôngtìm ra lỗi lầm gì, chàng làmanhrểkhôngthể làm gì được.

Chàng bực bội trong người, tất nhiênkhôngmuốn Hồ Ngọc Nhu ở lại, đúng dậynóivới Chu lão phu nhân: "Nương, hôm nay có mở hoa đăng trong thành. Con dắt Nhu Nhuđixem, nương có muốnđichungkhông?"

Chu lão phu nhânđãlớn tuổi, đương nhiênkhôngmuốn tham gia náo nhiệt này. Tuy nhiên, bà có hơi ngạc nhiên trước lời con mìnhnói, nhìn Hồ Ngọc Nhu. Con trai trước đây mỗi khi nhắc tới Hồ Ngọc Nhu đều gọi là Hồ thị.

Bây giờ... vậy màđãkêu Nhu Nhu rồi à?

Nghĩ tới hai đứađãviên phòng, giờ là thời điểm tân hôn vui vẻ,con trai đột nhiên nảy sinh tình cảm mật nồng,thậtra có thể mà. Bà dứt khoátnóivới con trai. "khôngđược, con đẫn Nhu Nhuđiđược rồi."

Chu Thừa Vũ gật đầu, kéo Hồ Ngọc Nhuđi.

Tiểu Chiêu, bé nãy giờ ngồi trong lòng Thanh di nương đối diện, bỗng chìa tay ra, làm nũngnói: "xem hoa đăng! Tiểu Chiêu cũng xem... hoa đăng!"

Thanh di nươngkhôngkịp che miệngcôbé lại,nóicũngnóirồi, Thanh di nươngkhôngdám làm gì cả. Chỉ bếcôbé lên, cúi đầu, nhìn vào mắt Tô thịmộtcách cẩn thận, sau dụ dỗ bé: "Tiểu Chiêu ở nhà xemkhôngđẹp sao? Hoa đăng ở nhà cũng như ở ngoài vậy thôi."

Tiểu nha đầu nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, nhưngnóicho cùng tuổi bé cònnhỏ, bướng bỉnh đúng là bướngthật.côbé lắc đầu mạnh mẽ, chìa tay về phía Chu Thừa Vũ: "không, xem hoa đăng cơ, đại bá phụ, hoa hoa đăng!"

Dưới gối Chu lão phu nhân chỉ có mỗi đứa cháugái. Thấy bé muốnđi, đương nhiênkhôngnỡ bỏ lại, “Được được được, Tiểu Chiêuđimà, tiểu Chiêu cũng đượcđicoi hoa đăng!”, lại quay sang hỏi Tô thị, “A Tĩnh, con có muốnđixem hoa đăngkhông?”. Vừa tiện dắt Tiểu Chiêu theo.

Vẻ mặt Tô thị nhàn nhạt, gượng ra nụ cười: "Conkhôngđiđâu, hơi mệt ạ, con về nghỉ ngơi ạ."

Chu Thừa Duệkhôngở đây, Tô thị nào có tâm trạng ngắm hoa đăng.Chu lão phu nhân cũngkhôngquan tâm, trực tiếp dặn dò Thanh di nương. "Vậy ngươi mang theo bà vú,đitheo phu thê Thừa Vũđi."

trênmặt Thanh di nương lộ ra vẻ bối rối. Nàng biếtrõsựlợi hại của Tô thị, Tô thịkhôngđi, tốt nhất nàngkhôngnênđi.Vả lại nàng chỉ là di nương bên nhị phòng, ôm conđitheo đại bá hình nhưkhôngthích hợp lắm.

Nhưng Chu lão phu nhânđãphân phó...

Chu Thừa Vũkhôngtiện tiếp xúc với Thanh di nương, nhưng rấtyêumến Tiểu Chiêu. Chàng liềnnóiHồ Ngọc Nhu ôm Tiểu Chiêu qua.

Hồ Ngọc Nhu cũng thích Tiểu Chiêu,khôngquản hành động này khiến Tô thị lại ghimcô, bước tớinóivới Thanh di nương: “Nếucôđãkhôngmuốnđi, cứ giao Tiểu Chiêu cho ta, ta và đại nhân dắt béđi.”

Thanh di nương chưa đáp lơi, Tiểu Chiêu trong lòng nàngđãchủ đọng lao vào vòng tay Hồ Ngọc Nhu: "Ôm, đại bá mẫu, ôm ôm..."

Thanh di nương bất lực,khôngthể làm gì khác đành phải buông tay.

Chỉ là làm mẹ phải giao con cho người khác tới cùng cũngkhôngmuốn, nhưng Hồ Ngọc Nhu thân là đại phu nhân, nàng lại làmộtdi nươngkhôngcó tư cách lên tiếng, trong lúc nhất thời muốnnóilại thôi.

Hồ Ngọc Nhu nhìn ra tâm tư của nàng ấy, ôm tiểu Chiêu mũm mĩm vững vàng.cônóivới nàng ta: "Hãy yên tâm, ta và đại nhân luôn nhìn tới,khôngcó gì đâu."

Thanh di nương mới mấp mái môi cườinhẹnhõm. "làm phiền đại phu nhân ạ"

Tiểu Chiêu ăn uống béo tốt, Hồ Ngọc Nhu bế bé hai bước mà muốn kiệt sức, may mắn là bé thích đại bá phụ hơn, liền xà vào vòng tay Chu Thừa Vũ. Chu Thừa Vũôm tiểu Chiêu, Hồ Ngọc Nhuđiphía trước, theo sau là Tú Vân và A Quỳnh, Chu lão phu nhân nhìn họ từ từ bướcđi, nụ cườitrênmặt ngày càng sâu.

Bà thở dài với Tô thị còn chưa rờiđi: "thậthi vọng cái bụng Nhu Nhu sớm ngày có động tĩnh,mộtnhà ba người như thế,thậttốt."

Tô thị cắn môi, chậm chạpnói: "...con cũng hy vọng."

·

Sâu trong ký ức Hồ Ngọc Nhu, từng có hồi ứcđixem hoa đăng, chỉ có điều đó là tiểu nguyên chủ và Triệu Tịch Ngôn với nhau. Lần nàycôvà... Chu Thừa Vũbế đứa bé, ngắm hoa đăng lần đầu thế này đích thực rất mới mẻ.

Bọn họ ăn cơm ngắm trăng rồi mới đến, thời điểm náo nhiệt nhấtđãqua.mộtsố người chơi mệt quáđãvề nhà. Mặc dù vẫn còn nhiều ngườitrênđường, nhưngkhônghề đông đúc.

Chẳng qua Chu Thừa Vũ làm huyện lệnh Trường Châu huyện hơn chín năm. Dân trong huyện biết chàng quảthậtnhiều lắm. Họ căn bản muốn ngắm đèn nhưngkhôngcó lòng ngắm, bởi vì phải ứng phó với người chào hỏikhôngngừng.

May là, những người này đều biết lý do là đêm nay chàng dắt vợ ra đây, nên chỉ tới chào hỏi rồiđiquamộtbên, ở xa xa nhìn họ thêm vài lần.

Vì nguyên do thân phận, Chu Thừa Vũkhôngđigiải câu đố đèn. Chàng chỉ sai tùy tùng bên cạnh- Bùi Thanhđimua cho Tiểu Chiêu cái lồng đèn thỏnhỏ, cho Hồ Ngọc Nhu cái lòng đèn hoa sen, ngay cả A Quỳnh đằng sau cũng có lồng đèn hình con vật giống như Tiểu Chiêu, chỉ có điềucônàng cứ líu ra líu rít là đèn chim tước.

A Quỳnh rất hạnh phúc.cônàng và Tú Vân đều cùng nhauđichung hầu hạ, nhưngcôcó lồng đèn, Tú Vânthìkhông. Điều này thểhiệncái gì? Điều nàynóilên, nàng được đại gia và phu nhân coi trọng tin tưởng!

Nàngkhôngsáp lại làm kỳ đà giữa Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu, cứ vậy ở chung với Tú Vân.mộttí lạimộttí cầm lồng đèn quơ trước mặt TúVân, cả mặt tràn trề đắc ý, muốn che cũng chekhônghết.

Tú Vân biếtrõnàng ấy trung thành với Hồ Ngọc Nhu, sau khi xem xong Chu Thừa Vũ bàn bạc với Hồ Nhọc Nhu mua cho nàng ấy chiếc đèn chim tước. Trong lòng biếtrõhai vị đó muốn cười nhạo nàng, nênkhôngso đo với nàng ấy.

khôngai đáp lại, A Quỳnh cũng dần mất hứng thú.

Hồ Ngọc Nhu đằng trướcthìđangbất mãn A Quỳnh. "A Quỳnh lúc nào cũng chí cha chí chít, vậy mà chàng giao tờ giấy cho muội ấy, chỉ hôm qua thôi muội ấy mới giao lại cho thiếp, đủ bí mật."

Chu Thừa Vũnói: "cuối cùng cũng lấy ra đấy thôi."

Nếu thựcsựbí mật, thấy Hồ Ngọc Nhukhôngcần, nên đưa lại chàng mới đúng.

Hồ Ngọc Nhu lại cười tươi,nói: "Tất nhiên, muội ấy dù sao cũng hướng về thiếp, có điều vậy càng tốt hơn,để thiếp biết được chàng luôn nhớ trong lòng,khôngphải chuyện gì cũng ném qua cho thiếp, bản thânkhôngquan tâmkhôngquản tới."

Người còn ở bên ngoài,trêntay còn bế cháugái. Lúc này Chu Thừa Vũ chỉnhẹnhàng gật đầu,khôngtrả lời.

Đối với hành động này, Hồ Ngọc Nhu hô ‘cut’ trong lòng.

Ơ người này, bên ngoài là bày ra bộ mặt lạnh băng, chỉ khi riêng tưkhôngcó ai, hoặctrêngiường... mới bóc trần bộ mặtthật.

Hôm naycôcàngkhôngtin vẻ gian manh này, cố tình sáp vào sát mặt Chu Thừa Vũ,âmthanh cũng khẽ khàng hơn. "Hôm nay ở chỗ nương ý, chàng gọi thiếp là Nhu Nhu?"

Gọi thân mật vậy, Hồ Ngọc Nhu tự kêu lên cũng sướng ngầm,thậtngọt ngào quáđi. Hóa ra thíchmộtngười, mà cũng được người ấyyêuthích. Trước mặt người khác được người đó gọi nhũ danh thôi, bạn cũngđãvui vẻ.

Chu Thừa Vũ cúi đầu nhìn nàngmộtcái,khôngđể ý tới nàng. Thay vào đó, chàng cùng ăn kẹo hồ lô với Tiểu Chiêuđangthỏa mãn,nói: "Tiểu Chiêu, con cho đại bá mẫu ăn miếng có đượckhông?"

Tiểu Chiêu nghe thấy tên bé ngẩng đầu lên, nhìn Hồ Ngọc Nhu do dự.

Hồ Ngọc Nhu vội lắc đầu vớicôbé. "Đại bá mẫukhôngăn, Tiểu Chiêu tự ănđi." dứt lời nhìn Chu Thừa Vũ, dùng khẩu hìnhnói, "Đồ con nít ăn, thiếp mớikhôngăn."

Chu Thừa vũ coi nhưkhôngthấysựbất mãn củacô,nóimộtcách nghiêm túc: "Vẫn ănmộtviênđi."

Hồ Ngọc Nhu bực cả mình, "Tại sao?"

"Miệng có đồ ăn, nàngsẽkhôngrảnhnóinhảm nữa." Chu Thừa Vũ bày ra vẻ chân thành đề nghị.

Người nàythậtlà!

Hồ Ngọc Nhu nhất thời tức muốn té ngửa.

Hai má đỏ hây hây, ánh đèn trong đêm chiếu xuống, Chu Thừa Vũ thấy mà giật mình. Chàng đưa tay cầm tay Hồ Ngọc Nhuthậtchặt. Cuối cùng cũng ghé tai nàngthìthầm: "khônggọi nàng là Nhu Nhu, chẳng lẽ nàng hi vong ta gọi nàng là Hồ thị? Nếu nàngđãhy vọng..."

Hồ Ngọc Nhu buột miệng: "Mớikhôngcần!"

"khôngcần!" Tiểu Chiêu cũngnói, đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Hồ Ngọc Nhu, "Ăn, thịt thịt*." (

* thịt thịt: 肉肉 Ròu ròu ; Nhu Nhu 柔 柔 Róu Róu phátâmgần giống nhau)

côbé cònnhỏchưanóiđược nhiều từ, giọng điệu cũng có phầnkhôngchuẩn.rõràng làcôbé muốnnóitheo Nhu Nhu, kết quả vào tại lại thành thịt thịt.

Chu Thừa Vũ sửa lời bé, "ăn, Nhu, Nhu..."

Tiểu Chiêu chớp mắt, nhìn đại bá phụ: "ăn... thịt thịt!"

Chu Thừa Vũ lặp lạimộtlần nữa.

Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng nổi bão,véo mạnh tay Chu Thừa Vũ. Người nàythậtxấu xa,khôngsợ dạy hư con trẻ hả.

Chu Thừa Vũ chỉ cườinhẹ, nhìn hướng xa xăm. Nhìn thấy thiếu nam thiếu nữđangbước tới, nụ cười của chàng dần dần thu lại.

Hồ Ngọc Nhu cũng ngẩng đầu nhìn qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.