Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 4: Chap (4)




Chương 4: Anh ta nhỏ giọng thì thầm:"Muộn rồi, ngủ thôi."

trênbàn tiệc khách nữ, Chu nhị phu nhân Tô thị đặt ly xuống, cười có lỗi với mọi người, "Mọi người cứ ăn trước, hậu viện có việc tôi phải qua xemmộtcái, trở vềsẽbồi tội cùng các phu nhân sau vậy."

trênbàn, mấy vị phu nhân vội xua tay xua tay, gật đầu gật đầu, cười ha hả nhìncôđứng dậy, bước nhanh rời khỏi.

Phu nhân huyện thừa Phương thị cùng Tô thị quan hệ thân thiết, thời điểm này đứng ra giúp nàng ta chào đón khách nữ, "Chu đại nhân cưới vợ, Chu lão phu nhân lại trước giờkhôngquản việc nhà, hôm nay Nhị phu nhân muốn đãi tiệc, chiêu đãi chúng ta, rồi phải săn sóc đại tẩu mới qua cửa đểkhôngthất lễ, đúng làkhôngcó hơi rãnh rỗi mà.”

Các nữ khách khác nhao nhao phụ họa theo.

Chu Thừa Vũ chưa có vợ, từ trước đến nay hậu trạch Chu gia đều do Tô thị quản, thế là mang danh phu nhân nhà quan trong huyện, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều tiếp xúc với nàng ta, qua lại với nhau rồi có giao tình. Cho dù mai sau có giao ra quyền quản gia,thìcũngkhôngnhất thiết đắc tội với nàng ta, nghenóiTô thị cũng là thiên kim phú hộ trong kinh thành, có nhà mẹ đẻ chống lưng cứng ngắckhôngnói, mà phu quân của nàng- Chu nhị gia Chu Thừa Duệ, là Tướng quân võ tướng đóng quân ở biên quan.

Bởi vì Phương thị với Tô thị quan hệ thân thiết, có ngườithìthầm với nàng ta.: “Nghenóivị Chu đại phu nhân mới nhận chức này, là tự mìnhmộtkhóc hai nháo đòi gả cho Chu đại nhân bằng được, chỉ là tiểu nha đầu mười mấy tuổi, ngày saukhôngphải để Nhị phu nhân tặng quyền quản gia cho nàng ta chứ? "

"Tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi, có thể làm được chuyện gì chứ?"

Trong lòng các vị phu nhân ở đây đều xem thường loại người này, nhữngcônương trong sạch, ai lạikhôngbiết xấu hổ như vậy, còn làmộtcônương khóc lóc đòi gả? Cho nên có người lên tiếng, những người khác được dịp khinh thường ra mặt.

Nhắc đến trong lòng Phương thị cũng uất ức thay Tô thị, Chu Thừa Vũ ở huyện Trường Châu làm quan năm thứ ba, Tô thị được gả tới, cho tới nay quản gia được sáu năm. Nàng ấy chỉnh đốn từ trong ra ngoài từng sợi chỉ từng đường kẻ đều qua tay, bây giờ lại phải chắp tay nhường quyền chomộttiểu nha đầu, chưa kể con bé đó có làm được việc haykhông, mà trước mắt việc nàyrõràng là cưỡng đoạt tâm huyết của người khác?

Nghĩ là vậy nhưngtrênmặt Phương thịkhôngđổi sắc, lắc đầu cườinói: "Ta cũngkhôngrõđây này, Nhị phu nhân cũngkhôngnóivới ta."

Nàng làm saokhônghiểu lòng của các vị phu nhân này chứ, người lớn tuổithìcó congáinên gả, còn người trẻ tuổithìmới kết hôn mấy năm gần đây, giờ nhìn thấy Chu đại nhân lấy vợ bằng cách này, ai cũng ghen tị trong lòngkhôngthôi. Thực tế,khôngnóichi các nàng, trong lòng chính nàng cũng tức lắm, tuy rằng nàngđãlớn tuổi, congáinàng còn quánhỏ, nhưng trong nhà còn cómộtcôem chồng. Nếu biết trước chỉ cần khóc lócmộtchút là có thể gả cho Chu đại nhân, gần bên sông(12) như vậy, nàngđãsớm đưa em chồng đến Chu gia khóc.

(12): ý câu tách từ: gần sông hưởng ánh trăng, quan hệ giữa bà và Tô thị tốt ấy mà

Nhìn bộ dáng Phương thị hứng nước(13)khôngvào, trong lòng mọi người hô “cắt”, từng người tảnđi.

(13) Hứng nước trong câu: nước phù sakhôngchảy ruộng ngoài

Tô thị cùng Khổng ma ma đếnmộtnơi yên tĩnh, xem phải nhìn tráikhôngcó ai nàng ta mớithìthầm hỏi, "Thức ăn đều đưa qua chưa? Nàngnóithế nào? Còn có, bộ dáng nàng ta thế nào, có dễ tiếp xúckhông?"

Tô thị là em dâu, vì thế cho tới giờ vẫn chưa gặp qua Hồ Ngọc Uyển, nàngkhôngbiết, Khổng ma ma dĩ nhiên càngkhôngnhận ra.

Có điều nhớ lại lúc nãy, lông mày Khổng ma ma nhăn thànhmộtđường, "Nhận ạ, rất khách khí, chỉ nhìn nha đầu trước mặt nàng, sợ làđãkhóc được lúc lâu, vành mắt hồng hồng. Còn như đại phu nhân... " Dừng lại chút, bà lắc đầu. "Thoạt nhìn có vẻ nhu nhược và yếu đuối, bộ dáng rất dễ gần gũi, thế nhưng thân thểkhôngđược tốt, nô tỳ thấy hôm nay chắc nàng mệt chết rồi, ngồi cũngkhôngvững mà phải dựa vào lồng giường ạ."

Nhị lão gia nhà nàng trongmộtnămthìcó đến nửa nămkhôngcó ở nhà, bây giờ chi thứ hai của nàng chỉ cómộtthứ nữ, lão phu nhân ngày đêm mong chờ đại lão gia sớm lấy vợ sinh con,hiệntạithìđại phu nhânđãcó, chỉ sợ để lão phu nhân thất vọng rồi. Khổng ma ma lòng sầu đến khổ, lia mắt nhìn bụng Tô thị hai vòng mới thôi.

Tô thịkhôngđể ý tới.

Nàngđangsuy nghĩ về thân thể vị tẩu tử mới, nếu đúng là ngồi mà cònkhôngvững được, xem ra cơ thể này dùngkhôngđược rồi.

Phiền muộn trong lòng nhiều ngày thoáng chốcđãbay hết phân nửa, Tô thị quay sang cườinhẹvới Khổng ma ma. "Những lời nàykhôngthểnóibên ngoài. Nếuđãvào cửa, ngày sau phải kính trọngthậttốt mới phải." Nàng cân nhắcmộtlúc, rồi phân phó, "Hôm nay e là buổi tối nàng ấy còn mệt nữa. Bà đến phòng bếp dặn dò làm thịtmộtcon gà mái, hầm canh gà, sáng sớm mai sai người đưa tới.”

Đêm động phòng hoa chúc, có thểkhôngmệt mỏi sao?

Có điều Khổng ma ma cườikhôngnổi, đại phu nhân là người có phúc lớn, có thể bồi đại lão gia lâu dài. Nhưng còn nhị phu nhân, nàng phải lo liệu cả đại gia đình, vậy màmộtnăm cùng phòng với Nhị lão gia đếmtrênđầu ngón tay, khó tráchđãthành thân sáu năm mà bụngkhôngcómộttí động tĩnh gì.

Bà gật đầuđãbiết, nhìn sắc mặt mệt mỏi của Tô thịnói: "Nô tỳsẽdặn phòng bếp làm hai phần, người cũng uốngmộtphầnđi, vì chuyện thành thân của đại lão gia, người cũng mệt mỏi rồi."

Tô thị xoanhẹmi tâm, gật đầu đáp ứng.

Tiễn xong khách khứa, Chu Thừa Vũkhôngvề ngay tân phòng, mà gọi tùy tùng Lô Quảng phân phó: "Ta đến tân phòng, ngươi cho người mang nước đến."

Đêm tân hôn màđithư phòng?

Lô Quảng giật mình sợ run tại chỗ, lão gia nayđãhai mươi bảy,khôngthêkhôngthiếpkhôngnói, lão phu nhân tặng hai nha đầu ngài cũngkhôngthu phòng, dù cho lão phu nhân chưa hề lên tiếng, nhưng cũng ngầm hoài nghi con mình có phải haykhông... phi phi phi, đừng có nghĩ nhiều nữa!

Lô Quảng tìm về lí trí,nhỏgiọng đề nghị: "Lão gia, hay là ngàiđitân phòng nhỉ? Đại phu nhân chắcđangchờ ngài, nếu ngàikhôngđi..."

"Ngươi nghĩ bậy bạ cái gì vậy!" Chu Thừa Vũkhôngthểkhôngđánh vào đầu Lô Quảng vài cái, "Ta đây cả người toàn mùi rượu, đến thư phòng tắm rửa sạchsẽrồi quay về."

Ồ, hóa ra là là vậy!

Hôm nay nóng nực, mùi rượu trộn lẫn mồ hôi, thựcsựkhôngphải mùi thơm gì. Mặc dù lão gia là người đọc sách,khôngcùng những người thô lỗ nhưhắngiống nhau, nhưng đại phu nhân chỉ là tiểucônương mười mấy tuổi, thân thể mảnh mai, đại lão gia đây là sợ đại phu nhân chịukhôngnổi.

Có vẻ như lão phu nhân suy nghĩ nhiều, đại lão gia đây còn đau lòng đại phu nhân, chỗ nàokhôngthích nữ nhân chứ, chỉ sợ thích thôikhôngđủ đâu!

"Vâng, tiểu nhânđiluôn đây!" Lô Quảng cười híp mắt, vui vẻ chạyđi.

Trước kia Chu Thừa Vũkhôngcó vợ, y thường nghỉ ngơi trong thư phòng, vì vậy bên đây cũng có tịnh phòng cùng phòng sinh hoạt, quần áo của y tự nhiên cũng xắp xếp vài bộ. Sau khi tắm xong, y thay quần áo sạchsẽ, tóc cũng buộc lên, lúc này mới gọi Lô Quảng bị đuổi lúc nãy, người trước người sau cùngđivề hậu viện.

Hành lang treo đầy lồng đèn đỏ, thắp sáng rực rỡ bầu trời đêm, Chu Thừa Vũ cầm lòngkhôngđược dừng lại. Yđãkết hôn, mẹ y là người cao hứng nhất, nên tiệc vui của y do mẹ và đệ muội tổ chức, mới có dịp trang trí vô cùng xa xỉ.

Làn gió mát phất phơ thổi qua, trong lòng Chu Thừa Vũ bỗng sáng sủa hơn mấy phần. Y ngước nhìn ánh đènkhôngxa trng phòng chính thất, lòng cũng dần vui vẻ, kết hôn, có người cần y chở che, cũng có người nguyện ý chờ y về.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa, Hồ Ngọc Nhu căng thẳng nhìn A Quỳnh.

"Em, em vẫn làđira ngoàiđi",cônói.

A Quỳnh lạikhôngchịu "Emđirồi, vậy người làm sao đây?"

Hồ Ngọc Nhu gần như bịcôta chọc cười, chưa kể đến đây là cổ đại, mà ởhiệnđại chăng nữa, cũngkhôngcó ai ở mãi trong phòng cưới người ta hoàikhôngchịuđi. Dù thế, A Quỳnh này, đúng trung thànhthật, Hồ Ngọc Nhu kéo cổ áo khoác trắng, để A Quỳnh thấyrõvết đỏtrêncổ.

A Quỳnh nhìn thấy nó, miệng mở ra muốn khóc tiếp.

Hồ Ngọc Nhu nhanh chóngnói: "Mau dừng lại, lúc nãy bà tử của nhị phu nhânđãsoi mói em đủ rồi. Được rồi, em mau ra ngoàiđi, có cái này còn ở đây,khôngsao đâu."

A Quỳnh chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng loạn hết cả lên.

Như thể có hai ngườiđangđánh nhau trong lòng,mộtngười bảo nàng khuyên tiểu thư nên thành tâm sống với Chu đại nhân cho tốt, người kiathìyêucầu nàng thúc giục tiểu thư nên trốn chạy,đitìm biểu thiếu gia thanh mai trúc mã. Cả hai bên đều có những mặt tốt cùng mặt xấu, mỗi người đều muốn đánh bại người kia, khiến đầu nàng đau vô cùng.

Chu Thừa Vũ vào phòng, y thấy gương mặt xoắn xuýt của A Quỳnhđira, còn Hồ Ngọc Nhu, ngườiđangngồitrênmép giường, lật đật đứng dậy.

Nàngđãtắm rửa qua, tóc dài xõa ra, rơitrênvai. Khuôn mặtnhỏnhắn trắng thuần chỉ to bằng lòng bàn tay, làm nổi bật lên đôi mắt to tròn, đó là đôi mắt hạnh quyến rũ biết bao, khiến người ta liếc nhìn lại nhịnkhôngđược nhìn thêm vài lần. Mũi tinh tế, đôi môi hơi hồng, ykhôngngờ rằng người vợ mới cưới của mình đẹp đến thế.

Chỉ đáng tiếc, thân thể quá yếu đuối, muốn đứng vững phải có đồ dựa vào. Cũngkhôngbiết có mời đại phu điều trị chưa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Đại... đại nhân." A Quỳnh hành lễ, lắp bắp gọi.

Chu Thừa Vũ nhìn nàngmộtcái, lạnh nhạtnói: "Sau này gọi là lão gia, ra ngoàiđi."

A Quỳnh tranh thủ nhìn lại Hồ Ngọc Nhu, sau đó dùng giọng muỗi kêu hừ hai tiếng, cũngkhônghiểu muốnnóiđiều gì, rồi nhanh chóng ra ngoài.

Hồ Ngọc Nhu nhìn Chu Thừa Vũ, chânkhôngcó tiền đồ hơi run rẩy, kỳ thựccôđãhai mươi bốn tuổi, lúc nào chả ảo tưởng cảnh mình lấy chồng, tất nhiêncôcũng nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc. Nhưng hôm nay thựcsựdiễn ra, kết hôn, động phòng đến rồi, chỉ làcôkết hôn cùng người đàn ông xa lạ,khôngcóyêu,thìlàm saocôcó thể lên giường vớianhta đây?

Lạinói, mặc dùcôkhôngsẵn lòng, nhưngcôvẫn chiếm lấy thân thể của tiểu nguyên chủ. Hôm nay xuyên qua, tương tự như thế hôm nay là ngày tiểu nguyên chủ mấtđisinh mạng, ngày này,côlàm sao có thể …

Chu Thừa Vũ đóng cửa lại, xoay người liền thấycôvợ mình cúi đầu,khôngbiết nghĩ gì, trông rất khổ sở.

Y nhíu mày.

Khóc lóc đòi gả cho y là nàng, bây giờ việcđãthành, nàngkhôngphải nên cao hứng sao? Chắc là, đến đây rồi, nàng bắt đầu hối hận?

Hối hận cũngđãmuộn.

Sau khi bước đến giường, y đưa tay giữ vai Hồ Ngọc Nhu,nhỏgiọngthìthầm: "Muộn rồi, ngủ thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.