Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 31: Chap (34)




Chương 32: Đại nhân, giúp thiếp đi mà, xin chàng đó, giúp thiếp với...

Vô cùng mềm mại.

Ấm áp, mang theo hơi hương mờ nhạt.

Chu Thừa Vũkhôngdám cử động chút nào.

Mặc chokhỏa mềm mại kia ép chàng, cũng khôn hề thấy khó chịu, cảm giác rất tốt là đằng khác. Tốt tới mức chàngkhôngdám cử động,thậm chí thở cũngkhôngdám thở mạnh, sợ sợ...... hơi thở nóng phả ra ngoài, dọa Hồ Ngọc Nhu sợ.

Ý thức Hồ Ngọc Nhukhông còn tỉnh táo nữa,côchỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể khó chịu, cóloại cảm giác khao khát khó hiểu, loại cảm giác trước giờ chưa từng có.côkhôngbiết làm sao bây giờ, chỉ biết theo bản năng ôm đầu lâu vào ngực.

Chu Thừa Vũ thương tiếc nàng, bị nàng hành hạ như vậy hơi nhịnkhôngđược rồi. Ôn hương nhuyễn ngọc[32], mỹ nhân nhiđãchủ động thế này, chàng vốn ngửi tí mùi hương, giờ phút này lại ngửi thêm hơi nữa, hô hấp chàng càng lúc càng nặng hơn.

Nỗi khiếp sợ ban đầu quađi, chàngkhôngcòn hài lòng vớihiệntrạng, hai tay thử thăm dò eo thon người trong ngực, Chu Thừa Vũ xoay người, đặt Hồ Ngọc Nhu dưới thân.

Hồ Ngọc Nhu nằm im ắng, trung y trắng sáng hoàn toàn mở rộng, Chu Thừa Vũ hơi cúi người, cặp mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm đóa hoa sen nở rộmộtlúc, sau đó nhắm ngay hoa tâm bên phải hoa sen, đầu cúi xuống.

Cảm nhận được trước ngực là lạ, Hồ Ngọc Nhu mơ màng mở mắt, chỉ thấy được đỉnh đầu Chu Thừa Vũ, cũng nhưhành động ngẫu nhiên vừa hay lộ nửa gương mặt.

Người này...thậtlà đẹp quáđi!

Ngay cả lúc làm chuyện này nọ, mà... còn đẹp như vậy...

Thế nênhai người đây là, muốn động phòng hở?

Đêm đồng phòng hoa chúc tới trễ.

Hồ Ngọc Nhu híp mắt lại, đuôi mắt lại nhếch lên,côchủ động ôm lấy vai Chu Thừa Vũ, cơ thể vô thức hùa theo hướng lên chút. Nhưng tới giây phút này rồi,côvẫn cònnghĩ: nghe đồn lần đầu của phụ nữ rất đau đớn, thế làcônhẹnhàng vỗ về lên lưng Chu Thừa Vũ.

"Đại nhân này, chút nữa chàng phảinhẹchút nha." dường như ngâm nga, cũng như tiếng thở dài, lại như thỉnh cầu, trongâmthanh toát ra vẻyêukiều yếu ớt, làm lòng Chu Thừa Vũ xao độngmộttrận.

Chàng buông nàng ra, ngẩng đầu lên nhìn.

Đây là lần đầu của nàng, mặc dù chàng cũng vậy, nhưng khi nàng thỉnh cầu chàngnhẹchút, đương nhiên phải đáp ứng nàng rồi. Nhưng cái ngẩng đầu này, trông thấy tấm thân kiều diễm như đào lý của Hồ Ngọc Nhu, biểu cảm ngất ngây mãn nguyện, Chu Thừa Vũ bỗng cứng đờ.

Điều nàykhôngđúng!

Nàng thích chàng, nhưng lại còn xa mới tới trình độ này. Hằng đêm mấy hôm nay chàng và nàng chung chăn gối, chàng nhận ra nàng còn xoắn xuýt, pháthiệnnàng còn chưa chắc chắn, chàng cũng nghĩ, nên chọnmộtngày lành tháng tốt mới được chủ động muốn nàng.

Nhưng bây giờ, chỉ bởi vì chàng dính đồkhôngsạchsẽcủa Tú Hương, còn nàngthìsao? Nhu Nhu tuyệt đốikhôngphải là loại người dùng thủ đoạn bẩn thỉu, nàng vốnkhôngcần dùng. Miễn là nàng sẵn sàng, nàngkhôngcần làm gì chàng cũng muốn nàng mà chờkhôngkịp nữa.

Cho nên, đây là đường kẻ khác đẩy nàng vào!

Là ai?

Chết tiệtthật!

Chàng muốn nàng, muốn hơn bao giờ hết, muốn sắp nổ tung.

Nhưngkhôngthể, tình thế kiểu này, dù sao cũngkhôngđược.

Lần đầu của nàng,khôngphải ở trong tình cảnh này, chỉ vì thứ đồ bẩn đó mà mất. Đêm tân hôn của họ, cả đời chỉ cómộtđêm tân hôn, nhất định phải ở trong hoàn cảnh cả hai đều tỉnh táo, nhất định phải trong hoàn cảnh cả hai đều vui vẻ, chứkhôngphải như bây giờ, cả hai đều bị bẫy!

Là Tú Hương sao?

Chu Thừa Vũkhôngcòn tinh lực nghĩ nhiều nữa, éplửa giận xuống, chàng kiềm chế cơ thể và tâm lý. Bước xuống giường, chật vật kéo Hồ Ngọc Nhu ra, sau đó tới cửa gọi người tới.

A Quỳnh ở ngoài cửa, "Lão gia, ngài có gì phân phó?"

Chu Thừa Vũnói: "Kêu người mang nước lạnh tới, còn ngươi tự mìnhđitìm Lô Nghiễm, bảohắnmời đại phu tới!"

Hầu như mấy đêm nay đêm nào Chu Thừa Vũ cũng tắm nước lạnh, A Quỳnh cũngđãquen, nhưng nghe giọng lão gia có vẻ khác với mọi hôm. Mặc dù ngày trước vẫn có kiềm nén, nhưng sao nàng cảm thấy giọng kiềm nén hôm nay có chút nghiến răng nghiến lợi nhỉ?

Vả lại còn mời đại phu!

A Quỳnhvội hỏi: "Sao vậy lão gia, phu nhân khó chịu ạ?"

Nàng vốn theo Hồ Ngọc Nhu từ khi ở Hồ gia, Tiết thị mặc kệ hai người tự sinh tự diệt, đương nhiênkhôngcó dạy quy củ. Trái lại Quản ma ma có lòng muốn dạy, nhưng cạnh Hồ Ngọc Nhu chỉ cómộttiểu nha đầu này thôi, công việc bận rộnmộtngười làmkhôngxuể, sao có thời gian dạy được chứ. Và sau đóthìtới Chu gia, bây giờ Hồ Ngọc Nhuthìkhônghiểu quy củở cổ đại, bảocônàng thừa dịp chú ý học theo hạ nhân Chu gia, nhưng tới thời điểm quan trọngthìA Quỳnhkhôngnhớ nổi, chỉ theo bản năng làm việc.

"Bảo ngươiđithìngươiđi, ở đâu ranóinhảm nhiều như vậy! Nếu có chút chuyện đó mà còn làmkhôngxong, ta dứt khoátkhôngcho ngươi hầu hạ trước mặt phu nhân nữa!" Chu Thừa Vũđangnổi nóng, nếukhôngcó ý chí tốt, chỉ sợ rằngkhôngthể kiểm soát bản thân mình nữa. Vậy mà lúc này A Quỳnh cònkhôngvâng lời lập tứcđilàm, trái lại còn hỏi đông hỏi tây, chàng lập tức phát giận.

A Quỳnh bị dạy dỗ màkhônghiểu gì hết, nhưng có thể nghe ra lời Chu Thừa Vũẩnsựtức giận, vộinhỏgiọng xác nhận lại, quay lại chạyđi.

Lúc này Chu Thừa Vũ mới vào tịnh phòng, trước lấy khăn ngấm vào nước lạnh lau mặt, sauthìbưng chậu nước vào phòng trong.

Hồ Ngọc Nhukhôngthoải mái co thành cụmtrêngiường,âmthanh có vẻ như đau khổ mà dường như khao khát liên tục phát ra, nghe giọng của nàng, Chu Thừa Vũ vừa vất vả mới yên tĩnh đượcthìtrong lòng giờ khô trở lại, khi lau mặt cho Hồ Ngọc Nhu hai tay đều run lên.

Khănkhôngvắt khô nước, nên khi lau lên mặt, khiến người ta nhất thời tỉnh táo. Sau đó cơ thể Hồ Ngọc Nhu runnhẹ, nghiêng nghiêng người nhìn Chu Thừa Vũ ngồi bên giường, ánh mắt thoángrõràng và sáng trong hơn tí.

"Tôi thấy khó chịu quá." vẻ mặt nàng đau khổ,thìthầm: "Rất khó khó chịu,khôngbiết nbị gì nữa....."côgiơ tay, lòng bàn tay nóng bỏng bao phủ cổ tayđangcháy hừng hực, "Đại nhân, tôi bị sao vậy? tôi...... " giờ phút này đây, mặt mũi và thân thể đều bị giày vò tới độkhôngcòn gì nữa, Hồ Ngọc Nhu đại khái biết được mình bị gì rồi, thế là cầu Chu Thừa Vũ, " Đại nhân, giúp thiếpđimà, xin chàng đó, giúp thiếp với... "

Chàng saokhôngmuốn giúp nàng chứ!

Nhưng...

Chu Thừa Vũ hítmộthơithậtsâu và cảm thấy mình khó có thể ở lại phòng chờ rồi, chàng thựcsựkhôngthể nhịn được nữa.

"Nàng chờmộtchút, ta cho người mời đại phu rồi,tới ngay lập tức." Giọngnóicủa chàng càng lúc càng trầm càng khàn, dường như nhiễm phải hơi mập mờ, "Nàng ngoan nào, thả lỏng chút, tađisai người đem nước tới."

Chàng muốn rút tay ra.

Hồ Ngọc Nhu lắc đầu, nước mắt đột nhiên tuôn rơi, "Đừng...... đừngđi. Đại nhân, Đại nhân, chàng muốn tađimà!" Nàng thốt lên, thậm chí chống đỡ cơ thể nhào qua, giữ cánh tay Chu Thừa Vũ, gương mặt oán tráchđilên.

Tay Chu Thừa Vũchợt bắt phảimộtkhối mềm mại

Gương mặt tuấn tú đỏ bừng, cả người như bị châm lửa, khẽ nóikèm theo giọng bất chấp: "Đây là do chính nàng cầu ta, đừng hối hận!".

Mặt Hồ Ngọc Nhunằmtrênđùi Chu Thừa Vũ, lẩm bẩm ờ đáp lời: "khônghối hận.... quyếtkhônghối hận......"

Bàn tay Chu Thừa Vũ dời lên, kẹp nách Hồ Ngọc Nhu, ôm người trả lạitrêngiường, tiếp theo là mình cởi giày lên giường, lêntrênbao phủ.

Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên bị gõ thùng thùng thùng, "Đại nhân, mở cửa, mở cửa nhanh!" Là A Quỳnh, giọng của nàng trong đêm tối lớn thấy sợ, "Rốt cuộc phu nhân bị sao ạ, đại phu tới rồi, mau mau mau, mau để đại phu xem phu nhân sao rồi! "

Mặc dù sợ Chu Thừa Vũ, nhưng A Quỳnh quan tâm Hồ Ngọc Nhu hơn.

Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu vẫn còn tí tỉnh táo cuối cùng, ngheâmthanh gõ cửa lớn như vậy, muốn giả vờkhôngnghe cũng khó, muốn trách cứ cũng muộn rồi.

Hồ Ngọc Nhu nhất thời có chút sốngkhôngcòn gì luyến tức nữa.

Chu Thừa Vũ cònmộtbụng lửa lớn, thấy nét mặt Hồ Ngọc Nhu vậy, chỉ có thể đè lại. Chàngnhẹnhàng chạm vào gương mặt nóng bỏng của Hồ Ngọc Nhu, cuối cùng cúi xuống và hônnhẹlên môi nàng, "Đừng lo lắng, đợi xong chuyện này, vi phu nhất định hảo hảo muốn nàng."

nóixong, gắng gượng cơ thể đứng dậy.

Hồ Ngọc Nhuthìsớm xấu hổ, hai tay che mặt.

Chu Thừa Vũ thấy vậy, vừa bước tới cửa, rốt cuộckhôngchút khách khí văn vê nhào nặn ngực Hồ Ngọc Nhumộthồi.

Cánh cửa vừa mở, A Quỳnhkhôngthèm nhìn tới Chu Thừa Vũ, cắm đầu chạy thẳng vào phòng trong, "Phu nhân, đại phu tới rồi, đại phu tới rồi!"

Đại phuthìkhôngdám xông bừa vào như vậy.

Ông hành lễ với Chu Thừa Vũ xong,thìcung kính đứng chờ tại chỗ.

Chu Thừa Vũ thựcsựrất bắc đắc dĩ với A Quỳnh, rốt cuộc là Hồ gia dạy dỗ hạ nhân kiểu gì vậy, sao ra đượcmộtkẻkhôngmắt thế này! Nhưng màhiệntại, Tú Hươngđãbị nhốt, còn Tú Vân đâu? Động tĩnh lớn như vậy mà Tú Vânkhôngđến đây, đúng làkhônghợp lý.

Chu Thừa Vũđangmuốn phân phó hai nha hoàn nhị đẳng lôi A Quỳnh xuống,thìQuản ma ma nghe được tiếng gió chạy tới,Chu Thừa Vũ thở phàonhẹnhõm,nhanh chóng bảo bà: "Ngươiđivào trông coi nha đầu kia, trước hết hầu hạ phu nhân cho tốt, chờ ta phân phó! "

Quản ma ma vội vàng vâng dạ, vọt vào phòng trong.

Chẳng mấy chốc,phòng bên trongkhôngcònâmthanh nhất kinh nhất sạ[33] của A Quỳnh nữa.

Lúc bấy giờ Chu Thừa Vũ mới nhìn đại phu.

Vị đại phu này là lão đại phu ở Thiên Kim Đường trong huyện, y thuật vô cùng cao minh, trước đây Chu gia có chuyện gì cũng mời ông tới. Thế nên vừa rồi gặp chuyện Tú Hương, Chu gia cho mời đại phu là mời ông ấy qua.

Bởi vì trước đó ông gặp qua Tú Hương rồi,khôngcần phải hỏi cũng hiểu chuyện gì xảy ra, lập tứcnói: "Đại nhân tuổi còn trẻ, cơ thể mạnh mẽ,khôngcần dùng thuốc, chỉ cần ngâm tắm nước lạnhsẽtốt thôi."

Chu Thừa Vũ gật đầu, mắt tối tâm liếc vào nội thất.

"Nếu dính thuốc quá nhiều,thìphải dùng thuốc, đúngkhông?" Chàng hỏi.

Đại phu hiểu ý ngay: "Nếu là nữ tử, bất kể dính ít hay nhiều, vẫn phải dùng thuốc cho thỏa đáng. Thân thể nữ tử yếu ớt, thể hàn chịukhôngnổi lạnh, nếu cương quyếtthìe là tương laisẽcản trở khả năng sinh dưỡng."

Chu Thừa Vũ siết chặt nắm đắm,nói:"Mời Ngô đại phu kê đơn."

Ngô đại phu và Lô Nghiễmđixuống, nghe được động tĩnh, A Quỳnh bị Quản ma ma khiển trách cũngđira.côchỉ cúi đầukhôngdám nhìn Chu Thừa Vũ,nói:"Nô tỳđixuống trước, chuẩn bị nấu thuốc cho phu nhân ạ."

Chu Thừa Vũ biết Hồ Ngọc Nhu rất coi trọng A Quỳnh, có giận cũng tự mình nén lại, lạnh lùng hừmộttiếng.

A Quỳnh lập tức chạy như bayđimất.

Chu Thừa Vũkhôngtiếp tục vào phòng trong, đến tới cửa phòngnóivọng vào:. "Quản ma ma, cực khổ cho ngươi chăm sóc tốt cho phu nhân, lát nữanóiphu nhân nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này để ta xử lý."

———————————————

Vở kịchnhỏ:

A Quỳnh: Ta giống đứa thiểu năng quá.

Hồ Ngọc Nhu: Hahaha, sờ sờ nào, hôn hôn nào

Chu Thừa Vũ: Hừ!

(32)Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người congáitrẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

(33) 一惊一乍 - nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần củamộtngườiđangquá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi. (Baike)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.