Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 22: Chap (23)




Chương 21-3: Bờ môi đỏ căng phồng, như bị người hôn sưng lên 3

"A Tĩnh, sao conkhôngnóichuyện, nghĩ cho nương cách gìđi!" Chu lão phu nhân thấy Tô gì từ lúc tới cái gì cũngkhôngnói, khẽ thúc giục.

Bỗng lúc này đầu Tô thị lóe lênmộtý.

Nếu Hồ đại tiểu thư có con, liền chứng minhthậtra thân thể đại bá vốnkhôngcó vấn đề, có thể làm phụ nữ mang thai. Chỉ là nếu Hồ đại tiểu thư sinh......mộtđứa trẻ có vấn đề? Đókhôngphải là cho dù vị đại tẩu này có làm chuyện gì chăng nữa, cũngkhônghơn được nàng rồi?

khôngchỉkhônghơn được nàng, mà còn bị người đời dè bỉu, đời này đừng mong có thể ngẩng cao đầu!

Tô thị nghĩ vậy, ý nghĩ từng chút từng chúthiệnlênrõràng trong lòng nàng.

Nàngmộtchút cũngkhôngthấy tội lỗi, Hồ đại tiểu thư này tuổi cònnhỏmà tâm cơ thâm trầm, đoạt hônsựtốt của emgái,đãvậy còn tính kế thành công khiến mẹ chồng và đại bámộtlòngmộtdạ hướng về nàng ta. Dạng người này nếu từ đầukhôngđàn áp đượcthìnàng vĩnh viễn đừng mong đứng dậy nổi, bằngkhôngsớm muộn gì nàng cũngkhôngáp chế được.

Mà dù cho nàng ta bị người đời cười chê,thìâu cũng do nàng ta tự tìm, ai bảo ban đầu nàng ta tồn tâm tư xấu xa chứ!

"Nương này, con thấy nha hoàn Tú Vânnóiphải đấy, đại bá cũng sắp tới tuổi gây dựngsựnghiệp, nếu mãikhôngcó con, e là bên ngoài dùkhôngdámnóigì trước mặt đại bá, nhưng sau lưngâmthầm chỉ trỏ cũngkhôngít đâu." Mặt Tô thị lộrõvẻ lo lắng, ngẫm nghĩmộtlát rồinói: "Đây chỉ chuyện thứ nhất, nhiều lắmthìđại bá bị coi thường, nhưng đường thăng quang tiến chức ít nhiều bị ảnh hưởng. Còn chuyện thứ hai, là bên phía đại phòng và nhị phòng bên kinh thành, tam phòng chúng ta vốnđãlà con thứ, cha chồng lại còn.... Con dâuthìcó lòng màkhôngtranh nổi, tới nay bụng vẫnkhôngcó động tĩnh gì, bây giờ ngườikhôngchịu thua kém ở tam phòng, chỉ còn mỗi đại tẩu mà thôi."

Nếu ngày thường, Chu lão phu nhân đương nhiên trước tiênsẽan ủi Tô thịmộtphen. Song bấy giờ Chu lão phu nhân bị Tô thị hù sợ, bản thân bà lạikhônghiểu biết gì, nhất thời sốt ruộtkhôngbiết làm gì cho phải!

Bà ngỡ ngàng mở miệng: "Nếu...... Nếu Thừa Vũ biếtsẽtrách ta......"

Tô thịmộtkhi quyết định, thái độ nàng kiên quyết vô cùng, nàng bắt đầu khuyên lơn:"Nương đây cũngmộtlòng muốn tốt cho bá ấy, đại bá nếu biết cũng chỉ giận dữ nhất thời, sau đó cẩn thận ngẫm lại thế nào đại bá cũng hiểu được. Lạinói, nương là mẹ ruột của bá ấy, giữa mẹ con với nhau nào cómộtđêm thành thù chứ, nương sao có thể hại đại bá được? "

Chu lão phu nhân vừa suy tư vừa gật đầu, muốn mở miệngnóigì đó, Tô thịđãchớp lấy mở miệng: "Hơn nữa, hôm qua trước khi đại báđitrấntrên, còn sai người qua chỗ con lấy mấy bồn băng đây, bảo là mùa hè quá nóng, sợ đại tẩukhôngthể chịu nổi. Có thể thấythậtra trong lòng bá ấy có đại tẩu, chỉ là biết đâu...... ". Làm em dâu, muốnnóikĩ hơn cũng khó mà mở miệng. Tô thị ngưng lại chút, trong chốc lát lại tiếp tục: "Loại chuyện này,khôngtrải quathìkhôngthấy gì,mộtkhi nếm qua ngon ngọt, ắt biết được chuyện vui vẻ trong đó. Chúng ta lần này giúp đại bámộttay, tự nhiên sau này chúng takhôngcần làm gì nữa. Biếtkhôngchừng sau này, đại bá còn muốn cảm ơn ngài đấy chứ".

Chu lão phu nhân dần dao dộng: "Vậy, chuyện lần này do con làm,khôngthể cho bọn nha hoàn được, cũngkhôngđược để Khổng ma ma biết. Con tự mình ra ngoài hỏi thămmộtchút, xem rồi mua dược hoặc mua hương gì đó, sau đó đích thân giao cho đại tẩu con. Chuyện này ngoại trừ ba kẻ chúng ta, tuyệt đốikhôngđượcnóicho người khác biết!"

Tô thị sảng khoái đồng ý: "Vâng!"

Tô thịkhôngở lại đây lâu, tất nhiên, Tô thị nào nghe lời Chu lão phu nhânnóimàkhôngtiết lộ cho kẻ khác biết. Nàng làm em chồng, chuyện này lạikhôngthểkhôngqua tay nàng. Nếu ngày sau đại bá biết được, hơn nữa nếu đứa trẻ Hồ Ngọc Nhu sinh ra có vấn đề gì,mộtkhi đại bá trách tội, sợ là dù nhị lão gia có về ngăn cũng ngănkhôngđược.

Cho nên, chuyện này nàng chỉ có thể trốn sau lưng mẹ chồng giao cho Khổng ma ma làm.

Khổng ma ma giúp đỡ nàng quản gia hơn sáu năm nay, ở nhà này rất có mặt mũi. Coi như lỡ mà sau này chuyện có lộ ra ánh sáng, nàng cũng có sức mà bảo vệ Khổng ma ma. Vả lại, có chuyện gìthìđẩy mẹ chồng ra đứng đầu ngọn gió, sau đó mới tới Khổng ma ma chịu tội, tới lúc đó kiểu gì mẹ chồng cũng đứng ra che chở cả thôi.

Nhưng mà, Khổng ma ma chưa chắc đồng ý với nàng làm như vậy, hơn nữa coi như đồng ý, mua bên ngoài thế nào cũng lưu lại dấu vết...... có lẽ, nàng nên dùng đồ mẹ mình áp dưới đáy hòm lúc nàng xuất giá.

Xuất thân Tô thịkhônghề thấp, cha nàng là Lại Bộ Thị Lang quan tứ phẩm. Trong nhà ngoại trừ mẹ nàng là chính thất, còn có năm di nương bên người, thông phòng bốn người, mà huynh đệ tỷ muộithìvô số. Từnhỏnàng lớn lên ở nơi như thế, mưa dầm thấm đất, cộng thêm mẹ nàng có vài phần bản lĩnh, tự nhiên nàng cũng học được phần chân truyền.

Thời điểm xuất giá, dẫu hai mẹ con nàng biết biết nhân khẩu tam phòng đơn giản nhất, nhưng vì để phòng hờ, vẫn nên chuẩn bị đầy đủ thủ đoạnthìhơn.

·

Hồ Ngọc Nhu bị A Quỳnh đánh thức.

cômơ màng mở mắt ra, thấy là A Quỳnh, hỏi: "Canh mấy rồi? Đại nhân bảo chập tối trở lại, về tới chưa?"

A Quỳnh muốn khóc tới nơi, nàng mãikhôngbiết tại sao, tiểu thư nhà mình và đại nhânkhôngcó duyên đến vậy! Hôm nay,cônghe thấy tiểu thư than trời sao nóng bức thế, muốn ăn dưa hấu quá, vội tự thân xuống bếp dặn người tamộttiếng. Ai biết được đâu nàng mới bước chân trướcđithìtiểu thưđãngủ, tới lúc đại nhân về mà người cũng chả hay!

"Trở về rồi." Giọng tiểu nha đầu buồn buồn, "Có điều Nhị phu nhânđangở đây đấy, bảo có chuyện muốn trò với người kìa."

Hồ Ngọc Nhu lẹ làng bật dậy, Tô thị tới à,côphải lên tinh thần để nhìn thấu người này mới được.

Trán Tú Vân bị thương, Tú Hương ở bên ngoài giữ cửa, do đó còn chưa chờ Hồ Ngọc Nhu phân phóđãdẫn Tô thị vào. Tô thị vừa tớiđãthấy Hồ Ngọc Nhu mặc quần áokhôngchỉnh tề ngồitrêngiường La Hán, đôi mắt nhanh chóng lóe lên tia khinh thường, ngoài mặt lạinói: "Hóa ra là ta đếnkhôngkhéo à, quấy rầy đại tẩu rồi"

Hồ Ngọc Nhu là người tới từhiệnđại, thời đại con người mặc quần short áo ba lỗ vẫn lướt ra phố như cơm bữa. Huống hồ bấy giờtrênngười vẫn mặc nguyên quần áo, chẳng thấy chỗ nàokhôngthích hợp cả. Tuy nhiên, Tô thị như vậy hình như quá trớn rồithìphải, cho dù khi nàođinữa, chủ nhà còn chưa lên tiếng tự động vào nhà người khác, có vẻkhônghay lắmthìphải.

Nơi này cũng chẳng có người ngoài, nghĩ tới Tô thịkhôngphải dạng tốt lành gì,côcũng lên tiếng: "Dẫu sao có mình ta trong phòngthìkhôngsao, lỡ may đại nhân còn ở đây, đệ muội vào tự nhiên như vậykhônghợp lẽthìphải."

Nhất thờitrênmặt Tô thịẩnvẻkhôngvui, nhưng mà nhìn bộ dạng câu người như vậy của Hồ Ngọc Nhu mà còn phải đợi hạ dượcthìđại bá mới chịu chạm nàng ta, chỉ tưởng tượng tới cảnh đó thôi, cơn giận của nàng chốc lát bị bay sạchsẽ.

Nàng cười tủm tỉm,nói: "Đại tẩunóirất đúng, ta đây cũng vì chuyện này mới tới gặp tẩu thôi. Ôi tanóiđại ca cũngthậtlà, đại tẩu là mỹ nhân yểu điệu thế này, cớ sao đại ca cứ mãikhôngmuốn chạm đây?"

Tú Hương với A Quỳnh đều giật mình sợ hãi.

Có chuyện gì thế này?

Tốt rồi, mấy lời bọc gai* thế này cũngnóiđược, phu nhân với nhị phu nhân, khi nàothìbất hòa vậy?

*châm chọc, mỉa mai

Hồ Ngọc Nhu lập tức chửi thầm cmn mấy trăm lần,côả họ Tô này!!!

Sỉ nhục! Đây tuyệt đối là sỉ- nhục- trần- trụi!

Hồ Ngọc Nhu căn bản còn chưa làm tốt công tác tâm lý tiến hành giao lưu về chiều sâu. Dẫu sau trước giờ nàngyêuthích là nhân vật trong sách, đến nỗi bản thân bịanhta mê hoặc, thế nhưng suy cho cùng cảm giác nàykhôngphải tìnhyêu, tất nhiêncôkhôngthể nào có ý giao lưu chiều sâu liền và ngay cả.

Mặc dùcôcực kỳ cực kỳ để ý Chu Thừa Vũ có về ngủ haykhông, nhưng sâu trong nội tâmcôluôn vô thức bỏ qua mấy chuyện này.

Nhưng mấy lời Tô thị thốt ra, làmcônghẹn lại.

côkhôngtrả lời, lần nàycôtrả lời kiểu gì cũngkhôngtốt. Càngkhôngđược lo lắng, càng vội,thìđồng nghĩa với việc Tô thị nắm thế chủ động trong tay.

Hồ Ngọc Nhu hất cằm ra hiệu cho Tú Hương lui xuống, rồi gật đầu với A Quỳnh, ýđitheođi.

Tô thị thấy vậy, quay sang bảo Khổng ma ma cũng ra khỏi.

Mặc dù Khổng ma ma thấy lờinóicủa cả phu nhân nhà mình hay đại phu nhân đều có vẻkhônghợp. Song nhớ tới mục đích phu nhân mình sang đây, hiểu ý ra phòng khép cửa lại.

Thoáng cái trong phòng chỉ còn lại Hồ Ngọc Nhu và Tô thị, Hồ Ngọc Nhu bènkhôngthèm khách sáo, bình chân như vại(26) ngồi xuống, nhìn thẳng Tô Thị, nhàn nhãnói: "Tướng công bảo, bây giờ ta còn quánhỏ, chàng lo lắng ta mang thai quá sớmkhôngtốt cho cơ thể. Đệ muội cũng biết đó, nữ nhânthìxuất giá tòng phu, ta chỉ có thể nghe lời chàngnói, chưa kể chàng ấy suy nghĩ thế cũng là vì ta. Thế nên hai chúng ta bàn bạc, đợi khi sức khỏe ta tốt lên rồithìcó con cũngkhôngmuộn."

(26) Bình chân như vại: vững lòng, yên trí,khônglo gì thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng, hoảng sợ.

Mặc kệ Hồ Ngọc NhunóigìthìTô thịkhônghề quan tâm tới, riêng con cáithìnàngkhôngthể.

Con là vảy ngược của nàng!

Nàngrõràng lànóiđại bákhôngmuốn chạm vào nàng ta, là chê nàng ta, là thèm coi trọng nàng ta, thế mà nàng ta......nàng ta quay ngangnóimuốn có con? Đây là cố ý, là cố ý, là...... Tô thị tức đến nỗi mặt mày xanh mét, đưa tay chỉa vào mặt Hồ Ngọc nhu, lâuthậtlâu mànóikhôngnên lời.

Hồ Ngọc Nhu thấycôta như thế, trái lại có chút hối hận, có phảicônóichuyện hơi đụng chạm quákhông? Nhưng mà, chính Tô thị có ác ý vớicôtrước, mình lạikhôngphải làmộtkẻ ngốc, người takhôngthích mình, tất nhiên mình biết chứ.

Hình như, có vẻ,côqủathậtđụng vào vết thương người ta rồi.

Hồ Ngọc Nhu muốn lên tiếng xin lỗi, lại thấy Tô thị bỗng nhiên mỉm cười, chỉ làtrênmặt kéo ra nụ cười, ý cười lạikhônglan tới đáy mắt. Nàng ta nhìn Hồ Ngọc Nhu, từ từnói: "Đại canóiphải đấy, quảthậtnên vậy, takhôngngờ hóa ra đại ca còn đau đại tẩu đến vậy."

Hồ Ngọc Nhu cười theo.

Tô thị cũngkhôngngồi xuống, cứ đứng đó,nóitiếp: "Nương vừa gọi ta qua bên đấy, bảo đại tẩu mới vừa cửa chưa lâu, đại ca vẫn chưa viên phòng với tẩu. Vốn là lo lắng mẫu thân tẩu rađisớm,khôngcó ai chỉ bảo mấy chuyện này, bảo ta tới dạy tẩu. Có điều đại tẩuđãbảo là đại ca thương tẩu, muốn đợi tẩu khỏe lênthìviên phòng, thếthìkhôngcó chuyện của ta nữa. Chỉ là tuổi đại ca ngày càng lớn, dưới gối lại chẳng có đứa trai đứagáinào, nếu đại tẩu tự nhận mình mỏng manhkhôngchịu nỗi,thìchớ nên học người ta mà đố kị. Trước mắt đại bá có Tú Vân và Tú Hương đấy, đều là người do bên nương tặng cho đại ca đấy, xưathìchưa có ai làm chủ, còn nay đại tẩu vào cửa rồi. Ta áng chừng tẩu nên sớm chọn ngày lành tháng tốt cho hai nàng ấy nở mày nở mặtđi. Bên cạnh đại ca cũngkhôngthểkhôngai hầu hạ được, bằngkhôngnương cũngkhôngchiều tẩu mãi được."

nóixongmộttràng dài như vậy, cuối cùng Tô thị cũng thởmộthơi, vậy màkhôngchờ Hồ Ngọc Nhu trả lời, ngay lập tức nàngnóitiếp: "Lời muốnnóita cũngđãnói, còn làm như thế nàothìđại tẩu nên tự xem lại bản thân. Thân là em dâu, quản chuyện trong phòng đại ca đại tẩu nhiều ắtkhôngtốt. Thôi, đại tẩu nghỉ ngơiđi, ta cáo từ".

Dứt lời liền xoay ngườiđi, nàngkhôngmuốn ở đây thêmmộtkhắc nào cả

Bấy giờ Hồ Ngọc Nhumộttí hối hận cũngkhôngcòn, Tô thị này,cômộtchút cũngkhôngđoán sai, ả có thù vớicômà.côcòn chưa làm gì cả, ảđãtới kêu Chu Thừa Vũ nạp Tú Hương và Tú Vân. Bản thâncôtakhôngđược hạnh phúc vì có thứ nữ và di nương nên muốncôcũng phảikhônghạnh phúc theo à?

Mà Tô thị vừa bước ra ngoài, gió nóng phả vào mặt, nhất thời nàng hối hận chết luôn.

Vốn nàng muốn tự tay Hồ Ngọc Nhu động thủ, vừa đúng có mẹ chồng làm lá chắn, ấy vậy mà bị tứcnóikhônglựa lời. Bây giờnóicũngđãnóirồi, chẳng nhẽ nàngkhôngbiết xấu hổ mà còn quay lại sao? Vả lại, nàng quảthậtgiận muốn điên lên. Quả nhiên nàngkhôngnhìn lầm Hồ Ngọc Nhu, quả nhiênkhôngnhìn lầm, chuyện còn chưa ra sao, móng vuốt mèođãlộ ra cào người rồi!

Nàngđãnói, miễn là người bình thường chọn giữa tú tài với huyện lệnh,thìcó ai lạiđichọn cái trước chứ. Hồ Ngọc Nhu này, thựcsựlàmộtnhân vật lợi hại. Quảthậtvô cùng đáng tiếc, nếu Hồ tam tiểu thư gả sang đây, nàng chắc chắnkhôngcần phải phiền lòng bởi mấy chuyện này.

Đến cùng tuổi nàng ta vẫn cònnhỏ, giữ bình kĩnh được mấy khi đâu, sớm muộn gì cũng lòi đuôi cáo ra. Vừa vặn nàngsẽra tay thu thập nó. Để tránh con hồ ly nàng ngày càng lớn, lúc đó nàng muốn thu thập cũng thu thậpkhôngkịp nữa.

Tô thị cắn răng, thấy Tú Hương, A Quỳnh quay quanh Khổng ma mađangnóichuyện đằng xa,khôngai pháthiệnnàngđira. Thế là nàng nhìn quanh, liếc nhìn trong phòngkhôngcó động tĩnh gì, liền xoay chân và bước vội hướng về phòng Tú Vân.

Tô thịnóirõý đồ đến, đẩy lên người Chu lão phu nhân như thường lệ.

Tú Vânkhônghề nghi ngờ gì cả, tức khắc gương mặt tái nhợt chuyển sang quang cảnh tươi cười rạng rỡ. "Nhị phu nhân xin yên tâm, chuyện lão phu nhân nhắn nhủ, nô tỳ nhất định hoàn thành thỏa đáng."

Tô thị mỉm cười rồinói: "Ngươi là người có bản lĩnh, vậy chuyện này ta giao cho ngươi, ta chờ tin ngươi đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.