Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 1: Chap (1)




Chương 1: Tiểu cô nương có người trong lòng, sao lại cam nguyện gả người khác đây?

Trường Chậu huyện, Hồ gia hậu trạch.

Hồ Ngọc Nhu, người vừa mới xuyên qua, mà giờ khắc này y nhưmộtoa oa (1) rối gỗ bị hai bà tử áp chế trước bàn trang điểm.

(1) oa oa: tục gọi trẻ con

trênbàn trang điểm bàymộtchiếc lăng hoa kính Thường Nga Ngọc thố (2), mơ hồ có thể thấy được gương mặt củacôtrong kính, chẳng thể giấu được nét tiều tụy hằn lên khuôn mặt khổ sở. Làn da trắng như tuyết dường như bị phủmộtlớp bụi làm mấtđiánh sáng rực rỡ vốn có, đôi mắt hạnh đẹp đẽ rũ xuống, vành mắt xanh đen, cánh môi hồng phấn, nhưng khoé miệng lại sụp xuống … hơn nữa cộng vớimộtmớ tóc đen rối bời lộn xộntrênđầu, hoàn toàn là dáng vẻ của đứa trẻ ỉu xìu.

(2): gương mà bên có hình Hằng Nga thỏ ngọc ấy, lên gg nhé.

Ấy thế mà,trênngườicôlại khoác bộ giá y(3) đỏ thẫm.

(3) Áo cưới cổ đại

Đúng rồi,côgặp xui xẻo mà xuyênkhông, xuyên trúng thân thể vừa mới tự tử - tân nương tử này.

Tân nương nàynhỏhơncôchín tuổi, năm nay vừa tròn mười lăm, trùng tên trùng họ vớicô, đều tên Hồ Ngọc Nhu. Vìkhôngmuốn xuất giá màcôdùng ba thước lụa trắng vắt lên xà nhà, thựcsựcố gắng treo cổ của mình lên.côấy chếtthật, sau đó đượcmộtmộthạ nhân pháthiện, vội vàng cứu xuốngthì biến thành Hồ Ngọc Nhu vừa tốt nghiệp đại học hai năm, cho nên người bị bắt ép uống bát thuốc khiến người ta mê man cũng chính là Hồ Ngọc Nhucô.

Giờ phút này ngườiđangđỡ bả vaicô, vừa giữ lạicôvừa chống đối lại hai bà tử kia, là Lý ma ma.

Hồ Ngọc Nhu chớp mắt, nỗ lực để ýqua nửa ngàycôcũng biếtrõràng, người vừa mới liều mạng bấm vào ngườicô, véocôđau đến tỉnh táo là Lý ma ma, bà vú của của cha ruột nguyên chủ -Hồ lão gia. Bà đối với nguyên chủ có lẽ có mấy phần đau lòngthậttâm, lúc nãy bà ấy khócthậttâm. Chỉ làmộttiểucônương mười lăm tuổi buộc phải treo mình tự sát, đúng là thựcsựđáng thương.

Mà cómộtánh mắt khác nhìn chằm chằm vào gương mặtcôcau mày, là Tào ma ma, người của mẹ kế nguyên chủ, nữ chủ đương gia Hồ giahiệntại Tiết Thị,đangở bên cạnh bà tử. Lúc này lòng bà ấykhôngvui nổi, bởi vì đại tiểu thư vốn có dung mạo như hoa, bất quá chỉ trải qua dằn vặt hai ba ngày nay, tự hành hạ bản thân biến thành bộ dáng ngườikhôngra người quỷkhôngra quỷ. Tiết thị phân phó phải cố gắng trang hoàngthậttốt cho đại tiểu thư, nhưng khi bà nhìn tới khuôn mặt như vậy, thựcsựkhôngbiết phải trang điểm như thế nào.

Thở ramộthơi dài, Tào ma ma lấy cái lược trước mặt, vòng về phía sau Hồ Ngọc Nhu chải mái tóc mềm mại củacô,mộtbên chảimộtbên khuyên, "Đại tiểu thư, người hà tất phải nghĩkhôngthông? Người phải gả nhưng mà gả cho huyện thái gia Trường Châu huyện của chúng ta, mặc dù tuổi tác có lớnmộtchút, nhưng ngài ấy là kết hôn lần đầu, ngài qua đó là phu nhân huyện gia đàng hoàng, dưới gối cũng chẳng có thứ tử thứ nữ, cuộc hôn nhân tốt biết bao ah! Mặc dù danh tiếng của ngài ấy có chút xấumộtchút, nhưng tiểu thư là vợ của ngài ấy, muốn cùng ngài ấy đầu bạc răng long, ngài ấy cókhôngtốt cũngsẽtốt với người. Tuy rằng tính tình ngài ấy…mộtchút, nhưng nữ tử chúng ta xưa nay xem chồng là trời, tiểu thư chỉ cần tất cả đều nghe ngài ấy,ngài ấy muốn nổi nóng cũngkhôngcó chỗ phát tác đúngkhông? "

Hồ Ngọc Nhu lúc nãy bị rót thuốckhôngbiết là thuốc gì, ngoài việc cơ thể mềm nhũn ra, muốnnóicũngnóikhôngđược.

côchỉ có thể trừng mắt để bày tỏsựbất mãn của mình.

Tên huyện thái gia tên họ là gì, tướng mạo ra sao, trong ký ức nguyên chủ hoàn toànkhôngcó. Trái lại nguyên chủ cómộtbiểu ca thanh mai trúc mã tướng mạoanhtuấn lại đổ tú tài, Triệu Tịch Nghiêm, hai người được chỉ hôn từ bé, chỉ đợi Triệu Tịch Nghiêm vào thu năm nay thông báo trúng cử, hai nhàsẽtổ chức hônsự.mộtnhân duyên tốt đẹp trong tầm tay, thế mà ba ngày trước, lại đột nhiên thông báocôphải gả cho huyện thái gia, chưa kể đếnhắnta có nhiều khuyết điểm như vậy, đừngnóikhihắncó trăm ngàn ưu điểm, tiểucônương có người trong lòng, sao lại cam nguyện gả người khác đây?

Cònkhôngchờ nàng tiếp tục ồn ào, nha hoàn thiếp thân hầu hạ nàng mười mấy năm qua, Quản ma mađãbị Tiết thị tìm lý do đánh 30 đại bản, đuổi khỏi phủ.côkhôngdám náo loạn, muốnđitìm cha đẻ Hồ lão gia làm chủ, nhưngcôhoàn toànkhôngthể ra được cửa phòng ngủ, bên này miễn cưỡng chống đỡ chút ít, bên người chỉ có duy nhất đại nha đầu A Quỳnh, lại bị Tào ma ma vả 28 cái vào miệng, suýt chút nữa bị đánh thành cái đầu heo.

Tiểucônương tổng cộng bên người có hai người tâm đắc, Quản ma ma bị đánh đuổi khỏi phủ dĩ nhiên lành ít dữ nhiều rồi, nếu A Quỳnh cũng vìcômà chết......tiểucônươngkhôngnỡ lòng, ngoan ngoãn hai ngày, cuối cùng vẫnkhôngtừ bỏ được biểu ca mà cam lòng gả, sáng sớm quyết tâm tự tử, ai ngờ, Hồ Ngọc Nhu này mớiđi, Hồ Ngọc Nhu khác lại đến.

Đôi mắt mềm mại của Hồ Ngọc Nhu tràn đầy giận dữ, Tào ma ma nhất thời lục chảikhôngkhống chế được mạnh lên, tóccôchịukhôngnổi rơi mất mấy cọng, đau tới nổi chân mày nhăn lại,côkhẽ kêu đau, đem cái lược ném lên bàn trang điểm.

"Đại tiểu thư, nô tỳ cũng vì tốt cho ngài!" Bà ấynói, "bà vú Quản ma ma của người còn chờ mời đại phu ở bên kia, nếu ngườikhôngđàng hoàng, Quản ma ma chỉ có con đường chết thôi. Còn có nha đầu A Quỳnh kia, mặtkhôngphải sưng bình thường đâu, nếu ngườikhôngthành thànhthậtthậtgảđi, A Quỳnh sau nàysẽra sao đây, bán với giákhôngtốt, phu nhân chỉ có thể gọi người bán nàng ta vào mấy địa phương thấp kém như lầu xanh kia chẳng hạn. "

Hồ Ngọc Nhu đối với hai người này cũng chưa có cái gì gọi là cảm tình, nhưng nghe mấy lời này, đột nhiên cảm thấy trong lòng có đau đớnmộthồi, nước mắt lập tức rơi xuống giống như chuỗi hạt châu bị đứt, lách ca lách cách.

Hồ Ngọc Nhu tức giận vô cùng, nhưng loại đau đớn cùng nước mắt này làmộtphần cảm tình còn sót lại thuộc về tiểu nguyên chủ.

"Thôiđi, Đại tiểu thư cho dùhiệntạikhôngmuốn, nhưng mà nàng cũng uống thuốc kia rồi, muốn phản kháng cũng vô dụng, Tào ma ma đừng hù dọa nàng nữa." Nhìn tiểucônương khóc đến thương tâm, Lý ma mamộtbên giúp nàng lauđinước mắt,mộtbên nhịnkhôngđược khuyên giải Tào ma ma hai câu.

Tào ma ma đứng nhìn Hồ Ngọc Nhu, rồi buông tiếng thở dài.

Trong thực tế, bà nào có ý xấu, nhưng bà là người của phu nhân, chỉ có thể hướng về phu nhân và tam tiểu thư mà thôi. Ban đầu vốn dĩ là tam tiểu thư phải gả qua, ai ngờ phút cuối lạikhôngmuốn nữa, suốt ngày đòi sống đòi chết, phu nhân đau lòng, chỉ có thể nghe theocôấy.

Trước mắt đại tiểu thưkhôngphối hợp với bà, bà cũng chỉ có thể "mời" đại tiểu thư phối hợp.

"Tanóiđiều này là muốn tốt cho nàng, chỉ có ngoan ngoãn nghe lời,ngày tháng sau này mới trôi qua tốt được." Bà ấynói.

Sau khi tập trung bôithậtnhiều phấn vào vòng tròntrêncổ, trang điểmthậttốt, chải đầu kỹ lưỡng, Tào ma ma đối với Lý ma ma gật đầumộtcái, trước tiênđira ngoài để báo cáo công việc.

Bà ta vừađi, Hồ Ngọc Nhu liền nghe Lý ma ma thở dài, sau đónhỏgiọngnói: "Đại tiểu thư, chuyện đến nước này rồi, ngườikhôngmuốn nhận mệnh cũng phải nhận. Vừa mới từ cõi chết trở lại, mùi vị khó chịu thế nào chắc người còn nhớ, chẳng lẽ người thựcsựcòn muốn chếtmộtlần nữa sao? "

Hồ Ngọc Nhuthậtđúng còn nhớrõ, nghĩ đến cảm giác đó,côđột nhiên rùng mình.

Lý ma ma thương tiếc vỗ vaicô, giọngnóithấp hơnmộtchút, "Đại tiểu thư, nô tỳnóimộtlờithậtlòng, huyện thái gia này chưa chắc nhân phẩmđãkhôngtốt, giống như tào ma ma vừanói, người gả cho ngài ấy hầu hạ ngài ấythậttốt, ngài ấy tất nhiênkhôngbạc đãi người. Chỉ cần người dỗ dành được ngài ấy,ngài ấy tự nhiên đối tốt với người, tương lai khi ngài trở về nhà mẹ đẻ ngườiđãlà người có địa vị, lúc này người muốn tìm phu nhân cùng tam tiểu thư trả thù, chắc gìđãkhôngđược".

Báo thù?

Hồ Ngọc Nhu nghĩ, nếu đây là giấc mơ,thìcôsẽquay trở về rồi tính. Nhưng lỡ may đây làsựthật,côđời nàykhôngthể quay lại, muốncôđihầu hạ lão già huyện thái gia, cái khẩu vị nặng cỡ nàycôthựcsựkhôngthể nuốt nổi mà.

Coi nhưkhôngphải vì mình,côcũng phải suy nghĩ chocôbé nguyên chủ này,côchiếm lấy thân thể của người ta, sao có thểkhôngcho người ta báo thù đây?

Nhưng,côchỉ làmộtcôgáibình thường, làm thế nào để trả thù?

Lỡkhôngmay huyện thái gia kia đúng làmộtlão già,côlẽ nào thựcsựphải khuất nhục với ông ấy và cầu xin ông ấy giúp đỡ sao?

Nghĩ như vậy, Hồ Ngọc Nhu tự bi ai cho chính mình, thựcsựkhôngthể cầm được nước mắt.

côcòn chưa từngnóiqua chuyệnyêuđương!

Lý ma ma cho rằngcônghe lọt lời mình khuyên, trong lòng cũng buông lỏngmộtchút. Nhìn Hồ Ngọc Nhu khóc, bận rộn cầm khăn chấm nước mắt chocô, "Tiểu tổ tông của tôi ơi, cũng thểkhôngkhóc nữa, lát nữa huyện thái gia mà tới thấy được thế nàysẽkhôngthích đâu."

Hồ Ngọc Nhu đâu thể khống chế tâm tình được nữa, màcôcũngkhôngmuốn khống chế.

Phải khóc, phải khóc, khóc cho huyện thái gia già kia biết được,côđâykhôngmuốn gả!

Tào ma ma sớm trở lại, vừa nghe những lời này, bànói: "khôngcó việc gì, để cho nàng khócđi, coi như khóc trước khi lập gia đình, congáixuất giá luyến tiếc nhà mẹ đẻ chứ sao".

Sắc mặt Hồ Ngọc Nhu cứng ngắc, lập tức thu lại nước mắt.

Cái gì mà luyến tiếc nhà mẹ đẻ, mẹ kế thế này, cha đẻ thế này,khôngthể chịu đựng được, chỉ sợ trong lòngcôbé nguyên chủ hận muốn chết lần nữa!

Thấycônín khóc, Tào ma ma đắc ý cười, quay sang Lý ma manói: "Thấm nước mắt cho nàng tamộtchút, lấy chiếc khăn đội đầu của tân nương đội lên, đội ngũ đón dâuđãtới rồi, dẫn nàng qua chào tạm biệt với lão gia và phu nhân, liền có thể đưa lên kiệu hoa rồi. "

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.

"Ôi chao, tân lang đến!" Tào ma ma cả kinh kêu lên.

Lý ma ma vội vàng tìm chiếc khăn voan thêu cặp uyên ương nghịch nước trùm lên đầu Hồ Ngọc Nhu, hai người mỗi bên, gần như lôi Hồ Ngọc Nhuđira ngoài. Cơ thể Hồ ngọc Nhu mềm nhũnkhôngcó sức, chỉ có thể dựa vào Tào ma ma, đập vào mắt là màu đỏ chói mắt,khôngthể nhìn thấy người đến cướicô-huyện thái gia bụng phệ hay tóc trắng, chỉ có thể chờ đợi cho đến khi người nào đó dừng lại, từ vị trí khăn voan đỏ thẫm nhìn xuống dưới, thấy đượcmộtđôi giày màu đen.

Chỉ từmộtđôi giày, Hồ Ngọc Nhu có thể nhìn ra được cái gì cơ chứ.

"cô......côgia.", Hồ Ngọc Nhu cảm nhận được cơ thể Tào ma ma run rẩy, lờinóicủa bà ta cũng lắp bắp: "Tôi, tiểu thư của chúng tôikhôngcó ca ca, hai đệ đệ, đệ đệthìquánhỏ, cái đó......"

"Tasẽcõng nàng."mộtgiọngnóihơi lạnh lùng ngắt lời tào ma ma.

Đây là ai? Hồ Ngọc Nhu vất vả gật đầu cứng ngắc.

Giọngnóikhôngcómộtchút vui mừng, hơn nữaâmthanh còn rất trẻ,hắnkhôngphải huyện thái gia đấy chứ?

Phi, tất nhiênkhôngphải rồi, Tào ma makhôngphảiđãnóihuyện thái giađãlớn tuổi rồi sao, đừngnóicõngcô, cho dù dìucôchắc gìđãxong.

Hồ Ngọc Nhu cònkhôngbận tâm đây là ai, não tự động cập nhật hình tượng xấu xí của huyện thái gia khiến trái tim tổn thương chưa thoát được.

Tào ma ma vui mừng buông tay Hồ Ngọc Nhu ra, Hồ Ngọc Nhu cả người mềm nhũn,khôngcó chỗ chống đỡ lập tức ngã về phía trước. Vừa vặn rơitrênlưng của người nọ, bờ lưng rộng rãi và rắn chắc, taycônhàm chán, chỉ mềm nhũn khoát lên vai người này. Dường như động tác của người này cứng nhắc trong nháy mắt, đôi tay to lớn ấm áp bao phủ bên ngoài đùi củacô,mộtvài đầu ngón tay chạm phải da thịt mềm mại phía trong đùi,nhẹnhàng nhấc lên, đem người cõngđi.

Hồ Ngọc Nhu đời này chưa được người khác cõng như vậy, bàn tay to kia giờkhôngkhách khí chạm vàocô, làm chocôgần như ngay lập tức bị đóng băng. Người này là ai? Giữa ban ngày ban mặt hiên ngang ăncôđậu hũ củacô, lẽ nàokhôngsợ huyện thái gia kia xử lý hay sao?

Hiển nhiên người nọkhôngsợ,hắnvững vàng cõng Hồ Ngọc Nhu ra tiểu viện, tiến ra nhà chính chỗ của phu thê Hồ lão gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.