Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 2: Cả người và yêu đều cho rằng, Nguyễn Thu Thu sẽ sớm quy thiên sau khi gả cho ác lang tiên sinh.




Chương 2: Cả người và yêu đều cho rằng, Nguyễn Thu Thu sẽ sớm quy thiên sau khi gả cho ác lang tiên sinh.

///yeungontinh.vn///Nguyễn Thu Thu nói xong yêu cầu thì hơi dừng lại một chút, nghĩ tới việc có người nói lão sói xám “trọng thương sắp chết”, do dự một lúc, rồi nói tiếp, “Ngoài những thứ đó ra, ta còn muốn một số loại thảo dược có thể trị thương cho yêu tộc, không dưới 15 cây.”

Nàng vừa nói ra hai chữ “thảo dược”, sơn động vốn đang ồn ào bỗng im bặt.

Ánh mắt của đám yêu sư đều dồn về phía Nguyễn Thu Thu, tộc trưởng yêu sư cũng vuốt nhẹ cây gậy gỗ chạm khắc đầu sư tử trong tay, nhìn chằm chằm nàng trong hai giây, âm thanh phát ra từ xoang mũi trầm xuống, “Hả? Ngươi còn muốn thảo dược trị thương cho yêu tộc?”

Nghe lời nói đầy ẩn ý của tộc trưởng yêu sư, đã lộ ra câu hỏi có tính chất hơi đe doạ, Nguyễn Thu Thu vội nắm chặt tay, mạnh mẽ gật đầu, “Đúng vậy.”

Nàng muốn thảo dược trị thương cho yêu tộc.

Mặc dù trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết đó không nhắc đến mục đích của việc bộ lạc Viêm Lang chịu bỏ ra 300 cân muối cưới vợ cho ác lang tiên sinh là gì, nhưng lại đề cập đến tình trạng thảm thương của lão sói xám mà nàng sắp phải gả.

Bây giờ, hắn là một kẻ không có giá trị để phải chữa trị và bị vứt bỏ rồi.

Vì đã bị vứt bỏ, nên hắn chuyển đến vùng biên giới bộ lạc, và đang dưỡng bệnh trong một sơn động gần rừng rậm.

Trong truyện miêu tả rất uyển chuyển, nhưng Nguyễn Thu Thu biết, đây có lẽ là muốn bỏ mặc hắn nằm chờ chết.

Mặc dù nàng và ác lang kia chưa từng gặp mặt, nhưng Nguyễn Thu Thu cảm thấy, ít nhất lần này, nàng là nhờ hắn mới có cơ hội rời khỏi bộ lạc yêu sư.

Như vậy, coi như nàng nợ hắn một ân tình nhỏ. Dù chỉ là một chuyện như thế, nàng cũng muốn thử giúp hắn. Hơn nữa, nàng đã đồng ý gả cho lão sói xám đó rồi, cho dù không biết sẽ phải cùng hắn trải qua những chuyện gì, nhưng đã định là nàng phải gắn liền với hắn.

Nghĩ ích kỷ một chút, trong thế giới đầy yêu và các sinh vật nguy hiểm này, có lẽ, giúp ác lang tiên sinh thanh danh rất tệ kia sống lâu hơn một chút, nàng mới có thể an toàn hơn một chút.

Nếu hắn thực sự biến thái, xấu xa và muốn ăn thịt nàng, thì cùng lắm nàng không cho hắn dùng số thảo dược kia là được. Có thảo dược trị thương hiệu quả, dù không cứu cũng có thể đổi lấy thức ăn với người khác, đằng nào cũng chẳng thiệt.

Vì vậy, nàng cần thảo dược, và không có ý định nhượng bộ.

///yeungontinh.vn///Nhu Nguyệt Nhiêu thấy thái độ cương quyết hiếm có của Nguyễn Thu Thu, có hơi kinh ngạc. Nhưng nàng ta nghĩ bản thân nên thể hiện nhiều hơn ở trong bộ lạc mới phải, nên vò vò áo lại, bước lên phía trước hai bước, duỗi hai tay ra nắm lấy cánh tay của Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu quay đầu lại, nghe thấy Nhu Nguyệt Nhiêu nói nhỏ, “Thu Thu, số thảo dược và da thú mà ngươi muốn có phải hơi nhiều rồi không?”

“Giờ là mùa đông, nhiệt độ rất thấp, trời lại âm u, da thú trong bộ lạc đều là gom từ mùa thu lại, số lượng không nhiều… những yêu tộc còn đỡ, nhưng nếu người già và trẻ con của nhân tộc chúng ta không có da thú che chắn sẽ rất đáng thương.”

“Hơn nữa, thú triều vừa kết thúc, rất nhiều người trong bộ lạc bị thương, cần cứu chữa gấp, nhưng thảo dược lại khan hiếm……”

Nàng ta vừa nói vành mắt vừa đỏ cả lên, con ngươi rung rung nước mắt nhìn Nguyễn Thu Thu, như muốn thức tỉnh lương tâm nàng, “Thu Thu, nếu thảo dược không đủ, những yêu sư đó chắc không thể trụ nổi qua mùa đông này, có phải ngươi nên nghĩ nhiều hơn cho bộ lạc không……”

Thế mà Nguyễn Thu Thu nghe xong, chỉ thấy nực cười.

Nàng cong môi lên cười Nhu Nguyệt Nhiêu, âm thanh không lớn nhưng rất rõ ràng, “Nguyệt Nhiêu, ta nhớ hai ngày trước có mấy tên yêu tặng không ít da thú thượng hạng cho ngươi, chắc ấm lắm nhỉ? Ngươi tốt bụng như thế, sao không lấy ra đưa cho người giả và trẻ em đi?”

Nhu Nguyệt Nhiêu: “……”

Nàng ta không ngờ đột nhiên Nguyễn Thu Thu lại nhắc tới mấy tấm da mình nhận được mấy hôm trước, trong lòng không nhịn được tức giận, lúng túng cắn chặt môi, “Ta định đưa rồi, chỉ là nhất thời có việc nên chưa làm thôi. Ngươi có ý gì, sao lại nói ta như vậy?”

Nói xong, vành mắt nàng ta càng đỏ hơn, nước mắt sắp rơi, như kiểu chịu oan ức kinh khủng lắm, đáng thương vô cùng.

Nguyễn Thu Thu nhìn dáng vẻ của nàng ta, chỉ muốn nhìn một cách khinh bỉ. Nhưng câu chửi thề nàng còn chưa kịp mắng thầm trong lòng, đã cảm thấy hầu hết các nam nhân yêu sư xung quanh đang nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng.

Không chỉ có thể, mấy tên nam yêu đó còn phát ra âm thanh cảnh cáo từ trong cổ họng, kiểu uy hiếp mạnh mẽ của họ khiến Nguyễn Thu Thu tê cả da đầu.

Nàng nghiến răng chịu đựng sự uy hiếp này, không khỏi cay đắng nghĩ.

Đây lẽ nào là uy lực của hào quang nữ chính trong truyền thuyết ư? Cũng chỉ vì nữ phụ như nàng vừa nói Nhu Nguyệt Nhiêu, vành mắt nàng ta đỏ lên, nữ phụ này đã bị hầu hết nam nhân yêu sư coi là kẻ địch và con mồi rồi? ///yeungontinh.vn///

Cuộc đời của nữ phụ cũng vất vả quá nhỉ?

Nam yêu trẻ tuổi trong sơn động không ngừng phát ra âm thanh cảnh cáo, bỗng một tên chắc muốn thể hiện bản thân, chỉ tay vào Nguyễn Thu Thu và lớn tiếng nói, “Nguyễn Thu Thu, sao ngươi có thể nói chuyện với Nguyệt Nhiêu như thế, nàng không ích kỷ giống ngươi, Nguyệt Nhiêu đương nhiên sẽ mang những tấm da đó tặng cho những người cần nó hơn, còn cần ngươi nhắc nhở à?”

Một tên khác cũng không nhịn được lên tiếng, “Đúng thế đúng thế, không chỉ có nhiều da, còn có rất nhiều đồ ăn, Nguyệt Nhiêu sẽ chia cho mọi người, nàng là người tốt nhất thế gian, sao ngươi có thể nghi ngờ nàng chứ?”

Họ vừa nói xong, mặt Nhu Nguyệt Nhiêu đã tái mét.

Nguyễn Thu Thu nhìn nụ cười gượng gạo của nàng ta, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế khoé miệng của mình, ra sức không để bản thân cười giống như nữ phụ độc ác.

“À, vậy là ta hiểu lầm rồi, Nguyệt Nhiêu, ta không nên nói ngươi như vậy.” Nguyễn Thu Thu nhìn về phía Nhu Nguyệt Nhiêu, nghiêm túc nói, “Mọi người đều biết, ngươi là người tốt, hiểu biết và biết chia sẻ.”

Nàng nhìn như đã xin lỗi, nhưng thực tế là chụp mũ “người tốt” lên đầu Nhu Nguyệt Nhiêu.

Muốn nữ phụ như nàng vì bộ lạc nhiều hơn, đừng ích kỷ nghĩ cho mình như vậy, nữ chính Nhu Nguyệt Nhiêu đương nhiên phải lấy mình làm gương, làm một người tốt biết “chia sẻ”.

“Ừ, không trách ngươi.” Dưới ánh mắt của đám nam yêu, Nhu Nguyệt Nhiêu cũng đành phải “rộng lượng” tha thứ cho Nguyễn Thu Thu, chỉ là trong lòng lại thấy không vui.

Nguyễn Thu Thu làm loạn như thế, há chẳng phải sau này có đồ tốt gì cũng phải mang ra cùng dùng với mọi người sao? Sớm biết vậy thì nàng ta đã không lắm mồm rồi.

Có điều, sao hôm nay Nguyễn Thu Thu lại thay đổi nhiều như vậy? Trước đây, rõ ràng nàng ta luôn vâng vâng dạ dạ, dù thế nào cũng không dám nói chuyện với nam yêu cơ mà.

Lẽ nào là vì Nguyễn Thu Thu sắp phải gả cho tên yêu lang tàn tật mà nàng ta vốn không hề có tình cảm, nên tâm lý mới suy sụp thế?

Đúng vậy, Nguyễn Thu Thu sắp gả cho yêu lang rồi, gả cho người mà nàng ta không thích. Một người vừa xấu vừa tàn tật, lại còn là tên yêu lang không thể săn bắt và đoản mệnh.

Hơn nữa, trước đó còn bị trọng thương, và là tên yêu lang ác bá nổi tiếng rất xấu xa.

Nghe nói, lão sói xám đó trước khi bị thương thì vô cùng tàn nhẫn, ngang ngược, hắn không chỉ thích giết người, giết yêu, mà mùi máu me tanh tưởi đáng sợ quanh năm còn quấn lấy cơ thể hắn.

Đâu chỉ vậy, yêu lang đó đến phong độ cũng chẳng có, hắn không thèm quan tâm tới bất kỳ nữ yêu hay nữ nhân nào cả, làm thủ lĩnh năm, sáu năm rồi, vậy mà trước giờ vẫn là một con sói đơn độc.

Ngoài nữ nhân và nữ yêu, hắn còn không cho phép bất kỳ đứa trẻ và nam yêu nào đến gần hắn trong vòng một mét, nếu không hắn sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí là còn đánh người. ///yeungontinh.vn///

Truyền thuyết kể rằng, trong một lần nữ yêu ưng tộc bay lạc vào lãnh địa của hắn, không cẩn thận nhìn thấy đuôi hắn mấy lần, đã bị lão sói xám đó móc mắt.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy, tên đó biến thái như vậy, chắc vì hắn là một yêu lang có vấn đề về sinh lý chăng? Nếu không, nam yêu bình thường sao lại kiêng khem đến mức biến thái thế được?

Ông trời ơi, một lão sói xám tàn tật, xấu xí, lại có vấn đề về sinh lý, tính cách không bình thường, nói không chừng giờ còn biến thái, nam yêu thế này, có cho nàng bao nhiêu muối, nàng cũng không thèm.

Nhưng Nguyễn Thu Thu sắp phải gả cho hắn, không biết sẽ bị hành hạ ra sao, thật đáng thương.

Tuy nhiên, may mắn là, người sắp phải gả cho gã ác lang bị sỉ vả đó, không phải Nhu Nguyệt Nhiêu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhu Nguyệt Nhiêu nhìn về Nguyễn Thu Thu không khỏi mang chút thương cảm và hổ thẹn.

///yeungontinh.vn///Nguyễn Thu Thu vốn tưởng rằng Nhu Nguyệt Nhiêu sẽ tức giận, nàng thậm chí đã sẵn sàng đón nhận xui xẻo, nhưng không ngờ Nhu Nguyệt Nhiêu dường như không có ý định chống đối nàng nữa.

Hơn nữa, ánh mắt nàng ta nhìn mình, còn có chút…… đồng cảm?

Đợi đã, đồng cảm ư? Nữ chính sẽ thương cảm với tình địch vừa đối đầu với nàng ta sao?? Chắc chắn là nàng nhìn nhầm rồi?

Nguyễn Thu Thu chưa kịp suy nghĩ về nó thì đã bị tộc trưởng yêu sư luôn im lặng nãy giờ cắt ngang.

Lão yêu sư xoa đầu sư tử trên cây gậy gỗ, và vẫy tay đầy uy nghiêm về phía mấy tên nam sư hung dữ, “Đừng ồn nữa, đám nhãi ranh, đừng ỷ mình là nam yêu mà doạ người như thế, Nguyễn Thu Thu sắp rời khỏi bộ lạc chúng ta rồi, các người không thể hoà nhã chút à?”

Nguyễn Thu Thu hơi bất ngờ, sao lão yêu sư lại nói vậy, nàng nhìn tộc trưởng chớp đôi mắt hạt đậu lanh lợi, nghe ông ấy chậm rãi nói với mình, “Nguyệt Nhiêu nói cũng có lý, Thu Thu, điều kiện mà ngươi vừa nói tới, bộ lạc không thể đáp ứng hết được.”

Nguyễn Thu Thu cũng không hi vọng gì nhiều ở tộc trưởng, nghe ông ấy nói vậy cũng không hề bất ngờ. Chỉ là gió lạnh từ bên ngoài tràn vào khiến nàng cảm thấy rất lạnh, lặng lẽ cuốn bộ da thú đã cũ quanh người.

Nàng cúi đầu không nói chuyện, tộc trưởng tộc sư nhìn cô gái mà mình nhìn thấy nàng trưởng thành, sống trong bộ lạc lại rất lặng lẽ, lại nghĩ tới việc nàng sắp hi sinh bản thân vì tương lai của bộ lạc, có lẽ sau khi gả cho lão sói xám kia sẽ không còn sốt tốt được mấy ngày nữa, trong lòng có chút không nỡ.

Ngay khi Nguyễn Thu Thu đang suy nghĩ về việc mình phải giả vờ thảm như thế nào mới có thể lấy được thêm nhiều lợi ích, thì tộc trưởng nói: “Thảo dược và da thú trong bộ lạc đúng là không có đủ, da thú chỉ có thể cho ngươi 10 tấm thôi.”

Lão yêu sư ngừng một lúc rồi tiếp tục nói: “Thảo dược cũng chỉ đưa ngươi được 10 cây, nhưng muối có thể cho ngươi thêm 5 cân. Ngoài ra, cho ngươi thêm 10 cân bột củ mà nhân tộc thích ăn coi như đền bù, còn thịt khô thì ngươi mang 50 cân đi đi.”

Nguyễn Thu Thu hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, lần này lại bắt gặp sự đồng cảm trong ánh mắt của lão tộc trưởng.

Lão yêu sư thấy thương cho nàng, lời nói cũng dịu dàng hiếm thấy: “Nguyễn Thu Thu, 5 yêu lang của bộ lạc Viêm Lang vẫn đang đợi ở bên ngoài, nếu ngươi đã đồng ý gả đi, vậy thì… hãy về sơn động của mình thu dọn trước đi, một giờ sau, ngươi có thể xuất phát tới bộ lạc Viêm Lang rồi, thứ ngươi muốn bộ lạc sẽ chuẩn bị.”

Nguyễn Thu Thu: “……” nghe thấy giọng điệu này cứ như là nói “Một giờ sau, có thể ‘lên đường’ được rồi”?

Rốt cuộc là vì nàng mới tới nên không đủ hiểu sự độc ác của Sói xám tiên sinh, hay là ác lang đó thật sự biến thái? Mà đến nỗi tất cả người và yêu đều cảm thấy, nàng sắp chết đến nơi rồi.

Nguyễn Thu Thu có vẻ hơi hốt hoảng trên đường trở về hang động, xác nhận rằng không có người hay ma nào theo dõi, lập tức đưa tay lên, định dựa vận chuyển dị năng mới thức tỉnh cách đây không lâu của mình.

Mọi khi chưa đến 10 giây là có thể ngưng tụ mười mấy giọt nước trên đầu ngón tay, giờ đã qua một phút, mà vẫn không hề có động tĩnh gì cả.

Nguyễn Thu Thu không tuyệt vọng, nàng vẫn cố gắng cảm nhận nguyên tố nước trong không khí xung quanh hết lần này tới lần khác, một phút, 5 phút, rồi 10 phút.

Vì cố gắng quá độ mà Nguyễn Thu Thu toàn thân đau mỏi, sắc mặt xanh xao.

Ngay khi đầu của nàng đau đến mức sắp nổ tung, không thể không từ bỏ, thì cuối cùng đầu ngón tay của nàng cũng đã ngưng kết ra được một giọt nước.

Mũi của nguyễn Thu Thu hơi cay cay, và gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng nhẹ hơn một chút. ///yeungontinh.vn///

Mặc dù trở nên yếu hơn, nhưng thật may, dị năng hệ thủy biến dị có hiệu quả chữa trị của nàng vẫn còn hiệu quả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.