Gả Cho Anh Rể

Chương 34: Phần 34




Gả Cho Anh Rể​

Phần 34

Thế Thịnh đưa Đồng Đồng về phòng, sau đó liền anh xuống phòng của ông chủ Hoàng có việc. Trong thư phòng lúc này chỉ có ông chủ Hoàng và Thế Thịnh, các vị bô lão đã về từ lúc nãy nên hai cha con bọn họ mới có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với nhau.

Ông chủ Hoàng nhấm nháp tách trà trên tay, ông dời tầm mắt nhìn về phía con trai lớn của mình, không nhịn được liền hỏi:

– Chuyện con bé Đồng Đồng mang thai là thế nào?

Thế Thịnh nhàn nhạt trả lời:

– Cô ấy có thai ạ.

Ông chủ Hoàng vừa định hớp vào một ít trà, nghe anh trả lời như vậy, ông liền khựng tay lại, nhướn mắt liếc nhìn anh, ông cười khẩy:

– Chỉ có ba và con ở đây, con nói thật đi.

Thế Thịnh cười mỉm mỉm, anh cũng không có ý định sẽ giấu ba mình.

– Đúng là không thể qua mắt ba được.

– Vậy thì còn không chịu nói thật?

Anh dịu giọng trả lời:

– Đồng Đồng không có thai, chẳng qua con làm như vậy là muốn trám miệng các vị kia, cũng để cho dì Sương và mẹ Kim Trúc không làm khó Đồng Đồng nữa.

Ông chủ Hoàng nhướn mày nhìn anh:

– Thế còn chuyện mang thai của Đồng Đồng, con định giải quyết thế nào? Cơ địa của con bé hơi khó khăn trong việc mang thai, kế sách này của con cũng chỉ sử dụng được tạm thời mà thôi Thế Thịnh.

Thế Thịnh gật đầu đồng ý:

– Con biết, con cũng chỉ là đang dùng kế hoãn binh tạm thời thôi ba. Về việc của Kim Trúc, con có cách giải quyết khác.

– Cách giải quyết khác? Ý con là thế nào?

Thế Thịnh đột nhiên chuyển đổi sắc mặt, giọng anh vừa nghiêm túc vừa sắc lạnh:

– Bệnh viên phụ sản mà Kim Trúc nhập viện… chắc ba biết là của ai đúng không?

Ông chủ Hoàng gật đầu:

– Là của dì họ Kim Trúc, nhưng như vậy thì có vấn đề gì?

– Tất nhiên là có vấn đề. Ba có thấy trùng hợp không? Tại sao bà Kim lại có thể xuất hiện vừa đúng ngay lúc Kim Trúc và Đồng Đồng ngã xuống? Hơn nữa, ba cũng biết dì Sương rất coi trọng đứa bé trong bụng Kim Trúc, việc ăn uống đi đứng của cô ấy luôn được dì kiểm tra kỹ lưỡng. Bây giờ nói là Kim Trúc trượt chân… tại sao trước không trượt, sau không trượt, lại ngay đúng lúc có mặt Đồng Đồng lại trượt?

Dừng vài giây, anh lại nói tiếp:

– Cũng có thể nói là do xui rủi, nhưng việc xui rủi để ngã trượt chân là rất hiếm. Nhà mình lau dọn một ngày bao nhiêu lần? Đến bụi còn không có thì không thể nói là do cầu thang trơn trượt được. Lại càng không thể đổ do dép của Kim Trúc mang là loại có đế trơn, lý do này nghe qua vô cùng không thuyết phục.

Ông chủ Hoàng trầm ngâm vài giây, như hiểu ra ý của Thế Thịnh, ông liền hỏi:

– Vậy con điều tra được những gì rồi?

Thế Thịnh gõ gõ tay lên mặt bàn, anh từ tốn trả lời:

– Trợ lý Tường đang điều tra chỗ dì của Kim Trúc, có vẻ như hồ sơ khám thai của Kim Trúc có vài vấn đề.

– Vấn đề? Tức là mang thai giả?

Thế Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu:

– Không phải mang thai giả… nói chung tạm thời con còn cần thêm thời gian để điều tra. Nhưng trước mắt con có thể chắc chắn với ba một chuyện, Kim Trúc là cố ý kéo theo Đồng Đồng chịu tội. Còn về nguyên nhân tại sao, chắc không cần con nói ba cũng hiểu.

Ông chủ Hoàng suy nghĩ thật lâu, sau lại ngã nhẹ người ra ghế, biểu cảm trên mặt ông có chút ngưng trệ, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi. Ông đột nhiên hỏi:

– Thịnh… con có từng hận ba không?

Thế Thịnh nhìn ông, giọng anh dịu hơn hẳn:

– Dạ… không ạ.

– Thật không con?

Anh không đắn đo mà gật đầu tắp lự:

– Con không hận ba, con cũng không có quyền hận ba. Có thể là ba không tốt với mẹ và các dì nhưng ba chưa từng không tốt với bọn con. Trong mắt con, anh em Duy Hiển hay là hai đứa bé sinh đôi… ba luôn là người ba tuyệt vời nhất.

Ông chủ Hoàng nhìn con trai lớn, trong lòng ông đúng là ngũ vị tạp trần, không rõ cảm xúc. Ông vừa cảm thấy ấm áp trong lòng, vừa cảm thấy có lỗi cũng vừa có chút hối hận về những việc mình đã làm. Từ trước đến giờ, ông luôn cho rằng mình làm đúng, ông luôn nghĩ là mình kiểm soát được tất cả mọi thứ từ công việc, gia tộc cho đến vợ con. Nhưng kể từ khi mấy đứa con dâu xuất hiện, ông lại có chút lo lắng cho gia đình của mình, đặc biệt là lo lắng cho mấy đứa con trai của ông. Thế Thịnh và anh em Duy Hiển cũng đã trưởng thành mà quyền thừa kế trong tay ông thì chỉ có một mà thôi…

Nghĩ một lát, ông lại cất giọng khàn khàn hỏi Thế Thịnh:

– Thịnh, nếu ba giao lại quyền thừa kế cho Duy Hiển… con có đồng ý không?

Thế Thịnh nhìn ông, anh không trả lời ngay, dường như đang có chút gì đó do dự.

– Chuyện này… con xin không có ý kiến. Nhưng nếu ba để lại quyền thừa kế cho Duy Hiển, con mong ba hãy suy nghĩ đến mẹ con…

Ông chủ Hoàng tò mò hỏi anh:

– Ý con là…

Thế Thịnh dịu giọng:

– Con không thể dối lòng mình là con không để ý đến quyền thừa kế nhưng nếu quyền thừa kế được trao lại cho Duy Hiển hay là Duy Kiên… chỉ cần là ý của ba… con đều sẽ tôn trọng và nghe theo. Nhưng con chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, mong ba sẽ suy nghĩ đến mẹ con, dành riêng cho bà một phần phúc lợi mà bà xứng đáng phải có. Tất nhiên là con không để cho mẹ con phải thiếu thốn cái gì nhưng thứ bà ấy cần là sự quan tâm của ba dành đến cho bà ấy… con thật sự chỉ cần như vậy thôi.

Ông chủ Hoàng nhìn anh rất lâu, rất chăm chú, tựa như cảm thấy đã đủ mệt, ông liền dịu giọng nói với Thế Thịnh.

– Được rồi Thế Thịnh, về chuyện của Kim Trúc và Đồng Đồng, ba để lại cho con toàn quyền giải quyết. Nhưng có chuyện này ba cũng muốn cho con biết, nếu con không điều tra ra được vấn đề của Kim Trúc… con nên nói cho ba biết, ba sẽ có cách để bảo vệ Đồng Đồng khỏi tai tiếng lần này. Còn về quyền thừa kế, ba đã hứa với ông nội con… ba sẽ không để cho con và Thuỵ Miên thiệt thòi. Con về phòng trước đi, ba còn có chuyện cần giải quyết.

Thế Thịnh cũng không nấn ná lại lâu, sau khi rời khỏi thư phòng, anh liền lên phòng tìm Đồng Đồng.

Đồng Đồng lúc này đang viết báo cáo trên laptop, thấy Thế Thịnh đi vào, cô liền dừng tay, vội hỏi:

– Thịnh, ba nói gì với anh vậy?

Thế Thịnh đi đến chỗ cô, anh ngồi xuống ghế, tay xoa xoa tóc cô, anh dịu giọng:

– Ba bảo anh mau điều tra chuyện của Kim Trúc, nếu không điều tra được thì nói với ba… ông sẽ bảo vệ em.

Đồng Đồng thoáng cảm thấy ngạc nhiên:

– Thật sao? Ba nói như vậy?

Anh gật đầu:

– Ừ, ba nói với anh như vậy, ông thật sự rất quan tâm đến em.

Đồng Đồng vừa mừng vừa lo:

– Ba nói như vậy thì quá tốt rồi còn gì, nhưng còn về chuyện của Kim Trúc… anh nghĩ là cô ấy muốn hại em thật ạ?

– Là như vậy.

– Sao anh lại chắc chắn như vậy hả Thế Thịnh?

Thế Thịnh nhìn thấy biểu cảm hoang mang của cô, anh cũng không có ý định giấu cô về chuyện bức ảnh mà Quỳnh Hoa đã từng cho anh xem. Anh lấy ra điện thoại từ trong túi quần, mở bức ảnh ấy lên cho cô xem, anh dịu giọng nói với cô:

– Bức ảnh này… chắc em không biết em bị chụp khi nào phải không?

Đồng Đồng nhìn vào bức ảnh trong điện thoại mà ngỡ ngàng, trong ảnh có cô, có Duy Hiển khung cảnh này cộng thêm trang phục này… vậy thì chắc chắn đây là ở nhà hàng lần trước mà mẹ cô hẹn cô gặp cùng với bà Nguyên. Chẳng qua là gốc chụp quá độc, nhìn vào trông cứ hệt như cô và Duy Hiển đang nắm tay nhau vậy.

– Thịnh… ở đâu anh có bức ảnh này vậy?

Thế Thịnh nhàn nhạt trả lời:

– Là Quỳnh Hoa đưa cho anh, cô ấy tố cáo em với anh, nói rằng em và Duy Hiển có gian tình.

Đồng Đồng nhìn thẳng vào mắt Thế Thịnh, mặc dù chắc chắn là mình không làm gì sai với anh nhưng bằng chứng có đây, cô đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.

– Thịnh… cái này là do gốc chụp… em và Duy Hiển hoàn toàn không có… anh tin em không?

Thế Thịnh phì cười, anh véo nhẹ mũi cô:

– Em nghĩ là anh có tin em không? Bức ảnh này đối với anh quá nhẹ, không đủ lực sát thương…

Dừng vài giây, anh lại nói:

– Nhưng còn có lực sát thương với Kim Trúc không thì… anh không biết.

Đồng Đồng chợt hiểu ra vấn đề, Thế Thịnh nói rất đúng, Quỳnh Hoa là kiểu người sợ thế giới này không đủ loạn. Nếu cô ta đã đưa bức ảnh này cho Thế Thịnh xem, vậy thì chắc chắn cô ta cũng sẽ đưa cho Kim Trúc xem giống như vậy. Tình cảm của Kim Trúc và Duy Hiển không quá tốt, cô ấy chắc sẽ không tin tưởng Duy Hiển giống như Thế Thịnh tin tưởng cô đâu. Nhưng mà… cô thật sự không muốn tin là Kim Trúc lại nhẫn tâm như vậy… đó là con của cô ấy… là con của cô ấy mà?

Đồng Đồng đột nhiên thở dài một hơi chán chường, cô dựa vào người Thế Thịnh, ủ rũ cất giọng:

– Thịnh, nếu Kim Trúc lợi dụng đứa bé để hại em… em thật sự không biết phải nói thế nào với cô ấy nữa đây?

Thế Thịnh ôm cô vào lòng, anh sửa người tạo cho cô cảm giác dựa thoải mái nhất, anh dịu giọng khuyên nhủ:

– Em cần gì phải nói với cô ta, là cô ta phải đến trước mặt em quỳ xuống mà xin lỗi thì anh mới cảm thấy vừa lòng. Anh không cần biết đứa bé trong bụng Kim Trúc là đang còn sống hay là đã không còn… nhưng cái hành vi lợi dụng con cái để tranh giành quyền lực và tình cảm… anh không thể nào chấp nhận được. Đồng Đồng, anh biết em thương xót cho Kim Trúc và đứa bé, nhưng loại mẹ nhẫn tâm như vậy… không đáng nhận được sự thương cảm của em.

Đồng Đồng xoa xoa cánh tay anh, cô khổ sở nỉ non:

– Đứa bé không có tội, người lớn tuyệt tình quá!

Thế Thịnh nhìn cô, anh ở trên cao có thể nhìn thấy được toàn bộ biểu cảm khổ sở của cô lúc này. Càng lúc anh càng cảm thấy lo lắng trong lòng anh là hoàn toàn đúng, Đồng Đồng vô cùng nhạy cảm với đứa bé đã mất của Kim Trúc… nhạy cảm đến kỳ lạ!

…………………………………

Đêm xuống, sau khi đợi Đồng Đồng đã ngủ say, Thế Thịnh liền xuống giường, sau đó khoác áo ngoài rồi mở cửa đi ra ban công. Lúc tối bà Khiết, mẹ ruột của Đồng Đồng có gọi cho anh nhưng anh tắt máy không nghe vì lúc ấy đang có Đồng Đồng bên cạnh. Đợi mãi đến giờ cô mới chịu ngủ, anh liền ra ngoài gọi lại cho bà Khiết.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy…

– Thế Thịnh, chào cậu!

Thế Thịnh đứng trước ban công, anh khàn giọng, nói:

– Tôi nghe đây, xin lỗi vì khi tối tắt máy của bà, Đồng Đồng ở bên cạnh tôi, tôi không tiện nghe máy.

– Không sao, nhưng mà cậu Thịnh, vì sao cậu không hỏi trực tiếp Đồng Đồng? Cậu hỏi thì nó sẽ nói, cậu đâu cần rắc rối như vậy?

Thế Thịnh nâng khoé môi, chẳng qua anh lại không cảm thấy vui vẻ một chút nào. Bà Khiết này… thật không xứng để làm mẹ của Đồng Đồng.

– Đấy là chuyện riêng của tôi, bà không cần để tâm đến, bà chỉ cần nói những việc chính, đừng quan tâm đến vấn đề của Đồng Đồng.

Bà Khiết thoáng im lặng nhưng khoảng vài giây sau, bà lại tiếp tục lên tiếng, cũng không quá khó chịu vì câu nói vừa nãy của Thế Thịnh. Đối với bà Khiết, Đồng Đồng dù có xảy ra chuyện gì cũng không quá liên quan đến bà, miễn sao cô còn sống là được. Dù sao cô cũng là do bà sinh ra, bà không thể bỏ mặc cô sống chết thế nào không quan tâm. Chẳng qua cô sống thì là sống, còn sống tốt hay không lại không phải vấn đề mà bà cần quan tâm.

– Cậu Thịnh, những gì cậu nhờ tôi, tôi cũng đã cố gắng hết sức. Chắc cậu cũng biết, từ nhỏ Đồng Đồng đã sống với chú thím của con bé, tôi chỉ chu cấp tiền bạc, vì thời gian không có nhiều nên không thể để tâm đến con bé nhiều được. Về khoảng thời gian con bé học lớp 12, đúng là con bé không thi đại học, nhưng sau đó thím của con bé có gọi cho tôi và nói là muốn cho Đồng Đồng đi du học ở Pháp. Gia đình tôi cũng không khó khăn, việc lo cho Đồng Đồng đi du học cũng rất bình thường…

Thế Thịnh nhẫn nại không nổi với bà Khiết, anh có chút phát hoả:

– Bà Khiết, bà có nuôi Đồng Đồng hay không, tôi đây không quan tâm… thứ tôi muốn nghe không phải là việc bà kể công bà đã nuôi con bà như thế nào. Vào vấn đề chính có được không?

Bà Khiết cực kỳ không hài lòng với thái độ này của Thế Thịnh, nhưng bà không dám chống đối lại anh, trước mắt chỉ có thể chiều theo ý anh.

– Được, vào vấn đề chính. Năm Đồng Đồng 17 tuổi, hình như từng có thời gian con bé phải điều trị tâm lý.

– Cái đó tôi biết.

– Tôi còn nhớ ra được việc này, Đồng Đồng không thi đại học không phải vì con bé muốn đi du học… mà hình như là do con bé nhập viện.

Thế Thịnh sửng sốt, anh vội hỏi:

– Nhập viện? Cô ấy bị bệnh gì?

– Việc này tôi không rõ nhưng hình như là Đồng Đồng bị suy nhược cơ thể. Đáng lý tôi cũng không biết chuyện này, nhưng khi sáng tôi có nhắc qua chuyện này với ông nhà tôi… ông ấy mới nhớ lại là vào bảy năm trước… chú của Đồng Đồng từng gọi cho ông ấy vào đêm khuya, cũng có bảo là Đồng Đồng nhập viện. Chẳng qua khi tôi dò hỏi thử thím của Đồng Đồng thì bà ta lại không có ý định muốn tiếp chuyện với tôi…

Thế Thịnh vừa lo lắng cho Đồng Đồng, cũng vừa phẫn nộ trước sự thờ ơ của vợ chồng bà Khiết. Nếu không phải vì sợ Đồng Đồng sẽ tỉnh dậy thì anh đã mắng cho bà ta một trận rồi. Anh chưa từng thấy người mẹ nào giống như bà ta, đối xử quá tệ với con gái ruột của chính mình.

Anh dằn cơn giận xuống dưới lòng nhưng giọng anh vẫn không giấu được sự tức giận.

– Bà Khiết, con gái bà nhập viện… vậy mà vợ chồng bà lại xem như không có chuyện gì xảy ra hay sao? Bà có phải là mẹ ruột của Đồng Đồng không vậy hả?

– Chuyện đó… Đồng Đồng đã được chú thím nó nhận nuôi, vậy thì coi như nó là con của hai người kia. Cậu trách tôi như vậy cũng không đúng, tôi cũng đã chu cấp tử tế cho con bé còn gì?

– Chu cấp tử tế? Thôi được rồi, bà cảm thấy bà tử tế thì là tử tế, người như bà có nói nhiều cũng chẳng thay đổi được gì. Ngoài chuyện đó ra thì bà còn nhớ được chuyện gì khác nữa không?

Bà Khiết hằn học trả lời:

– Không còn chuyện gì khác nữa, trên pháp luật tôi cũng không phải là mẹ con bé, muốn biết nhiều hơn cũng không được.

Thế Thịnh bực dọc thở dài một hơi, anh tùy tiện lên tiếng:

– Được rồi, cảm ơn về thông tin của bà, hy vọng bà giữ đúng giao kèo, sẽ không nói chuyện này cho Đồng Đồng biết.

– Tất nhiên, hy vọng cậu cũng giữ lấy lời hứa của mình.

Thế Thịnh cười nhạt:

– Chỉ nói vài câu mà đã có được lợi ích như vậy, bà thật sự giống như đang bán con gái vậy bà Khiết. Cũng may là Đồng Đồng còn có chú thím của cô ấy, nếu không, tôi thật sự không biết khi nào thì Đồng Đồng được treo giá để bán nữa đấy. Người mẹ tốt nhất trên đời này chính là bà, bà tốt đến mức… tôi đây không dám gọi bà hai tiếng “mẹ vợ”… vì sợ bẩn miệng đấy!

Nói rồi, anh tắt máy, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Anh thật sự không hiểu được vì sao bà Khiết lại có thể đối xử với Đồng Đồng như vậy. Bảy năm trước cô chỉ là đứa trẻ, một đứa trẻ bị ba mẹ mình vứt bỏ… anh không thể tưởng tượng được là cô đã đau khổ đến mức nào. Vợ chồng bà Khiết là loại người vừa ăn cướp vừa la làng, đã bỏ con lại còn rêu rao với Đồng Đồng là bọn họ muốn bỏ cô… thật sự quá mức độc ác!

Thở dài một hơi, Thế Thịnh vuốt mặt đến mấy cái mới lấy lại được sự bình tĩnh. Anh đứng ở ban công, mắt nhìn lên bầu trời đen kịt trên đầu, cảm xúc trong lòng ngổn ngang đến rối bời…

Bảy năm trước, Đồng Đồng của anh đã từng nhập viện trước kì thi đại học, tại sao lại như vậy? Cô đúng là vì suy nhược cơ thể hay là vì một nguyên nhân nào khác? Phải chăng, vì cô bỏ lỡ lần thi đại học năm đó nên cô mới rơi vào trầm cảm?

Không, anh không tin chỉ vì nguyên nhân đó mà cô lại trở nên như thế… hay là…

Thế Thịnh lắc đầu vài cái, không đâu, không thể nào là vì nguyên nhân đó được… không đâu!

………………………………..

9 giờ sáng của hai ngày sau, Thế Thịnh vừa xong cuộc họp đã nghe thư ký thông báo là có người nhà đang đợi anh trong phòng chờ. Lúc anh bước vào phòng chờ tiếp khách, anh có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy dì Kiều đang ngồi đợi anh. Bước đến ghế ngồi xuống, anh giữ thái độ xã giao để tiếp chuyện với dì Kiều.

– Dì đến đây là có chuyện gì gấp à? Dì có thể gọi cho tôi, đâu cần phải đến công ty tôi làm gì cho tốn công.

Dì Kiều cười cười, dì nâng tách cà phê uống vào một hớp, chốc chốc lại cười nói:

– Thế Thịnh, tôi biết cậu cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi… vậy nên tôi vào thẳng vấn đề với cậu luôn… được không?

Thế Thịnh hơi chau mày nhìn dì Kiều, anh nói:

– Được, dì có chuyện gì cứ nói.

Thái độ của dì Kiều đột nhiên trở nên nghiêm túc:

– Thật ra, tôi muốn trao đổi một chút với cậu.

– Trao đổi? Tôi với dì thì có gì cần trao đổi?

Dì Kiều cười tươi:

– Tất nhiên là có rồi, chẳng qua bí mật mà tôi muốn đem ra trao đổi với cậu… có liên quan đến Đồng Đồng…

Bàn tay đang lướt điện thoại của Thế Thịnh chợt khựng lại, anh lúc này ngước mắt nhìn lên dì Kiều, giọng anh hơi khàn:

– Liên quan đến Đồng Đồng? Dì nói thật?

Dì Kiều gật đầu xác nhận:

– Phải, mà chuyện này cũng có liên quan đến cậu đấy Thế Thịnh, là chuyện bảy năm về trước của cậu và Đồng Đồng. Chắc cậu đang thắc mắc không biết lý do vì sao mà Đồng Đồng chia tay cậu… có phải không? Thế Thịnh… bây giờ cậu có muốn trao đổi với tôi một điều kiện hay không?

Thế Thịnh đặt mạnh điện thoại xuống bàn, không đợi dì Kiều nói thêm bất cứ câu nào, anh đã gấp gáp lên tiếng:

– Đồng ý, tôi đồng ý trao đổi với dì!

Dì Kiều nở nụ cười hài lòng nhìn anh, xem ra là dì đoán đúng, Đồng Đồng đúng là đỉnh trên đầu quả tim của Thế Thịnh…

Ái chà, phen này thì bà Sương chết chắc rồi, chết không kịp ngáp!

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.