Gả Cho Anh Rể

Chương 32: Phần 32




Gả Cho Anh Rể​

Phần 32

Đồng Đồng đau nhức xoay người, cô rên khẽ một tiếng, nhíu mày nhăn mặt, một loạt cảm giác đau xương, đau khớp, đau đầu cùng nhau ùa đến khiến cô không cách nào chịu đựng nổi. Thế Thịnh canh chừng cô suốt từ sáng đến giờ, thấy cô động đậy, anh liền chồm người đến nắm lấy tay cô, anh kêu gấp:

– Đồng Đồng… Đồng Đồng…

Đồng Đồng rên khẽ, cô nhíu chặt mi, khó khăn lắm mới mở được mắt. Vừa mở mắt cô đã nhìn thấy Thế Thịnh mặt mũi bơ phờ, thần sắc lo lắng hốt hoảng đang nhìn cô chằm chằm. Đồng Đồng đột nhiên sững người, cô như nhớ lại chuyện mình và Kim Trúc bị ngã. Hai mắt cô đảo nhanh xuống chân, tim đập phình phịch, cô run run hỏi Thế Thịnh:

– Thịnh…. em… con… con…

Thế Thịnh nhìn cô, anh cảm nhận được lúc này cô đang rất hoảng loạn, tay cô run rẩy, lời nói và cảm xúc rất không ổn định. Nhìn thấy cô như vậy, anh đau lòng đến không chịu được, vội ôm cô vào lòng, trước tiên là trấn an cảm xúc của cô:

– Bình tĩnh Đồng Đồng, ổn hết rồi, mọi chuyện ổn hết rồi.

Đồng Đồng siết chặt lấy áo anh, cô đờ đẫn hỏi:

– Vậy… còn con… con…

Thế Thịnh nghe cô nhắc đến “con”, anh suy nghĩ một lát, lại nghĩ chắc là cô đang hỏi đến con của Kim Trúc, vậy nên anh liền thành thật trả lời với cô:

– Em đừng lo cho mẹ con Kim Trúc, bên đó đã có người lo, em hiện tại phải tịnh dưỡng thật tốt. Bác sĩ nói em ngã từ trên cao xuống, xương hông đang chấn thương, vùng đầu cũng phải theo dõi… không được quá xúc động đâu.

Đồng Đồng tiếp thu thông tin từ chỗ Thế Thịnh, cô ngẩn ra vài giây rồi mới tiêu hóa hết lời nói của anh. Anh nói với cô bằng giọng rất bình tĩnh, lại bảo cô chỉ bị chấn thương xương hông, chấn thương vùng đầu, chứ không phải là…

– Thế… em chỉ bị như thế thôi? Không có bị gì khác?

Thế Thịnh xoa xoa tóc cô, anh dịu giọng:

– Không bị gì cả, em rất tốt, đừng sợ nữa có được không? Có anh ở đây rồi, anh luôn ở ngay bên cạnh em.

Đến lúc này cảm xúc trong lòng Đồng Đồng mới có thể bình tâm lại được. Cô trước là im lặng, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy Thế Thịnh ra. Cô nghiêm túc quan sát cơ thể mình một lát, như chắc chắn không có vấn đề gì khác lạ, cô mới thở phào một hơi yên tâm. Lại chợt nhớ đến Kim Trúc, cô vội vàng hỏi Thế Thịnh:

– Em ở đây… vậy Kim Trúc đâu? Cô ấy thế nào rồi?

Thế Thịnh vỗ vỗ tay cô trấn an, giọng anh hơi thấp:

– Kim Trúc đang còn theo dõi ở bệnh viện phụ sản, cô ấy thì không sao… chỉ có đứa bé là… không cứu kịp.

Đồng Đồng ngẩn ngơ một lát, chốc sau, cô lại thở dài một hơi. Kết quả này cô dường như đã đoán trước được, cuối cùng vẫn là không có phép màu nào xảy ra. Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cô nhịn không được liền nỉ non với Thế Thịnh:

– Thịnh… em đã rất cố gắng… nhưng em… không thể cứu được mẹ con Kim Trúc. Chắc bây giờ cô ấy đang khổ sở nhiều lắm… em đi thăm cô ấy được không?

Thế Thịnh khuyên nhủ cô:

– Được chứ, em muốn đi thăm cô ấy anh sẽ đưa em đi. Nhưng tạm thời sức khỏe em không được tốt, dưỡng một hai hôm cho khỏe lại đã, được không?

Đồng Đồng gật đầu, cô cũng không quá cố chấp. Đúng thật là sức khỏe cô hiện tại không được tốt, cô cũng tự cảm nhận được xương cốt của cô lúc này có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Trước vẫn nên dưỡng thương vài ngày, đợi ổn định lại, cô đi thăm Kim Trúc sau vậy. Cuộc sống này vô thường thật, đúng là không thể chắc chắn được bất kỳ điều gì… tội cho mẹ con Kim Trúc!

…………………………..

Tối đến, Thiên Vy và Lami đến thăm Đồng Đồng, trong phòng bệnh lúc này có cả dì Miên, dì Đào và Thế Thịnh. Đồng Đồng cũng không phải quá yếu, cô đi đứng nằm ngồi bình thường, chẳng qua không được vận động mạnh quá mà thôi.

Lami mới từ chỗ Kim Trúc về, cô ấy nói Kim Trúc tâm trạng rất không tốt, liên tục khóc tìm con. Kim Trúc lại bị ngã từ trên cao xuống, thai khí động mạnh, xuất huyết nhiều, khả năng sau này… sẽ rất khó có thai lại được.

Đồng Đồng nghe đến đây, tâm trạng vốn đã tệ, bây giờ còn tệ hơn rất nhiều. Đang còn trong trạng thái ngẩn ngơ xót xa cho mẹ con Kim Trúc thì cô lại nghe được giọng của dì Đào, dì ấy hỏi cô:

– Cô Đồng… có chuyện này… tôi hỏi cô được không?

Đồng Đồng nhìn dì ấy, cô gật đầu:

– Có chuyện gì hả dì?

Dì Đào định hỏi thì lại bị Thế Thịnh ngăn lại, anh liếc mắt nhìn dì Đào, sau đó cất giọng khàn khàn:

– Dì, để cô ấy nghỉ ngơi vài hôm đã… không vội đâu.

Dì Đào rất muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy thái độ cứng rắn của Thế Thịnh, dì ấy lại thôi không nói nữa. Mà Đồng Đồng đâu phải người ngốc, cô nhìn sơ qua là biết mọi người đang có chuyện gì đó giấu cô. Từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, Thế Thịnh không hề nói gì cho cô biết, vậy nên khi nhìn thấy dì Đào có biểu hiện như vậy, cô không khỏi cảm thấy lo lắng và tò mò, cô liền hỏi:

– Thịnh, dì Đào… có chuyện gì rồi phải không?

Dì Đào và dì Miên nhìn nhau, Thế Thịnh thì trầm mặc nhìn cô chứ không nói gì. Đồng Đồng càng lo lắng, cô quay sang Lami, cô hỏi gấp:

– Lami, chuyện gì vậy? Em đừng có nói với chị là em cũng không biết?

Lami nhăn nhó nhìn Thế Thịnh, cô ấy như bị kẹt vào thế khó, thỉu não kêu lên:

– Anh Hai…

Đồng Đồng phát hoả, cô quát lên với Thế Thịnh:

– Mọi người sao vậy? Thế Thịnh… anh định giấu em đến khi nào? Giấu được cả đời không?

Thế Thịnh nhìn cô bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, giọng anh khàn khàn:

– Anh không phải muốn giấu em, nhưng trước hết anh muốn để em tịnh dưỡng vài ngày. Chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, anh có thể giải quyết ổn thỏa được.

Dì Đào có vẻ không hài lòng, dì liền lên tiếng hỏi Thế Thịnh:

– Cậu Hai, cho dì xin lỗi khi xen vào lời của cậu. Nhưng cậu nói chuyện này không phải chuyện lớn… vậy chuyện thế nào mới là chuyện lớn đây? Cô Đồng bây giờ coi như là vợ của cậu, cậu nên nói với cô ấy để cả hai cùng giải quyết chứ cậu? Cậu đâu thể nào giấu cô ấy được, tộc họ đã lên tiếng chất vấn rồi còn gì cậu Hai?

Đồng Đồng ngạc nhiên:

– Tộc họ chất vấn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả dì Đào?

Nghe Đồng Đồng hỏi, những người đang ngồi trong phòng đều có biểu cảm khó nói thành lời. Chỉ riêng Thiên Vy là giống với Đồng Đồng, cô ấy ngơ ngác hết nhìn mọi người rồi lại xoay sang nhìn Đồng Đồng, vẻ mặt đầy lo lắng và hoang mang.

Cuối cùng vẫn là Lami không nhịn được, cô ấy thở dài thành tiếng, quyết định kể lại mọi chuyện cho Đồng Đồng nghe. Lần này Thế Thịnh cũng không có ý ngăn cản, chẳng qua ánh mắt anh cứ nhìn về phía Đồng Đồng, một giây cũng không rời…

– Chị Đồng, mọi chuyện là thế này… thực ra thì lúc sáng… chị và chị Trúc cùng nhau ngã từ trên cao xuống đúng không? Chị còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?

Đồng Đồng gật gật:

– Nhớ chứ, là Kim Trúc trượt chân, cô ấy vì muốn không bị ngã nên kéo áo chị… kết quả là cả chị và cô ấy đều ngã xuống. Nhưng mà, chị nhớ là chị đã ôm cô ấy vào người…

Lami lại hỏi:

– Là chị tiếp đất trước hay là chị ấy tiếp đất trước?

Đồng Đồng bị hỏi đến ngẩn ra, cô thật sự không nhớ nổi. Cô chỉ nhớ khi sáng, lúc cả hai cùng ngã xuống, cô đột nhiên phát hiện dưới chân mình như bị dính máu, cô cứ nghĩ đó là máu của mình. Cộng thêm cái cảm giác hoảng loạn của bảy năm trước ùa về, vậy nên cô…

– Chị… chị…

Thấy Đồng Đồng ấp úng không trả lời được, Thế Thịnh đau lòng thay cho cô, anh vội lên tiếng ngăn lời của Lami:

– Ai tiếp đất trước thì có quan trọng đâu, là do Kim Trúc vô tình bị trượt chân ngã… không thể đổ trách nhiệm lên đầu Đồng Đồng được. Lam, mẹ em không thích Đồng Đồng, chuyện này ai cũng biết, em đừng nên hỏi chị dâu em những câu như vậy.

Lami chau mày nhìn Thế Thịnh, cô ấy có vẻ không vui, cũng không tiếp lời câu nói của Thế Thịnh. Dì Miên đứng một bên quan sát, nhìn thấy tình hình đột nhiên trở nên căng thẳng, dì vội huých tay dì Đào, dì Đào hiểu ý liền lên tiếng khuyên ngăn:

– Cậu Hai, cậu bình tĩnh, cô Lam cũng là đang muốn tốt cho cô Đồng… cậu đừng dọa cô ấy sợ.

Lại nhìn về phía Đồng Đồng, dì Đào nghiêm túc nói:

– Cô Đồng, tôi biết cô không phải là người xấu, cô rất muốn cứu mẹ con cô Trúc. Nhưng vì một lý do nào đó mà khi cô ôm cô Trúc trong lòng, lúc tiếp đất… người tiếp đất trước không phải là cô mà là cô Trúc…

Đồng Đồng rất nhanh nhạy, cô chỉ cần nghe đến đó, rồi cộng thêm những lời mà mọi người nói từ nãy đến giờ… ngẫm lại một chút, cô liền hiểu ra vấn đề mà dì Đào và Lami đang muốn nói. Cô nhìn về phía dì Đào, thẳng thắn hỏi:

– Dì, có phải vì Trúc tiếp đất trước… nên mọi người nghĩ rằng… là tôi ngã đè lên Kim Trúc?

Dì Đào cảm thấy khó xử trước sự nhạy bén của Đồng Đồng, nhưng sự thật đâu phải chỉ có như vậy, dì không thể cứ giấu giếm không nói cho cô biết.

– Không phải là mọi người nghĩ… mà là mọi người nhìn thấy cô và cô Trúc ngã từ trên cao xuống. Là cô đè lên người cô Trúc… sau đó cả hai cùng bất tỉnh…

Đồng Đồng lại ngẩn ra, cô thật sự không thể nhớ ra được những chuyện đó, cũng không biết lúc ngã xuống là ai tiếp đất trước, rồi là ai ngã lên người của ai?

Lami nhìn thấy Đồng Đồng như vậy, một chút tức giận khi bị Thế Thịnh quát cũng trôi đi mất. Giọng cô dịu hơn rất nhiều, cô tiếp lời của dì Đào.

– Chị Đồng, lúc hai chị ngã xuống… lúc ấy có mặt của mẹ em, dì Miên và cả mẹ của chị Trúc. Cũng không thể trách mẹ em vì không thích chị nên muốn đổ mọi chuyện lên đầu chỉ được, cả dì Đào cũng nhìn thấy kia mà…

Đồng Đồng nhìn mọi người, cô lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

– Vậy… tình hình hiện tại bây giờ thế nào? Tộc họ muốn gì ở chị?

Lami ngập ngừng không muốn nói:

– Chuyện này… thật ra thì…

Đồng Đồng trấn an Lami:

– Em cứ nói đi, chị không sao, chị rất ổn.

Lami cũng không muốn giấu giếm, cô ấy không nói thì trước sau gì Đồng Đồng cũng phải đối diện với chuyện này. Chẳng qua vì chuyện lần này có liên quan đến mẹ cô nên cô cảm thấy hơi ngại ngùng với Đồng Đồng, lúc nói cũng cố gắng nói giảm nói tránh vài thứ.

– Vì mọi người đều nhìn thấy chị ngã đè lên chị Trúc, mà chị Trúc bây giờ lại s.ảy thai nên mẹ em… bà ấy không chấp nhận được chuyện này… bà ấy cho rằng là do chị cố ý. Chuyện này có liên quan đến một họ tộc khác là tộc họ Trần của chị Trúc… mà chị Trúc lại có khả năng không thể sinh con được nữa. Vậy nên bên họ Trần… làm khó nhà mình… bọn họ muốn chị phải có lời giải thích rõ ràng…

– Được rồi Lami, em không cần nói nữa, chị hiểu rồi.

Đồng Đồng cắt ngang lời của Lami, cô thừa biết Lami đang rất khó xử khi đứng giữa mẹ và cô. Hơn nữa cô ấy chỉ cần nói nhiêu đó thì cô cũng đủ hiểu mọi chuyện, không cần phải nói thẳng ra làm gì, tránh cho cả hai cùng khó xử. Chẳng qua là cô thật sự không thể ngờ rằng mọi chuyện lại đột nhiên chuyển biến thành ra như thế này. Rõ là cô muốn cứu Kim Trúc nhưng kết quả cuối cùng lại thành ra cô muốn hại cô ấy, lại còn là cô ngã đè lên Kim Trúc nữa. Là ông Trời cũng đang muốn cô chịu tội… có phải vậy không?

Mọi người nhìn thấy Đồng Đồng im lặng, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, người này nhìn người kia, nhất thời không biết phải nói cái gì để khuyên nhủ Đồng Đồng lúc này. Chỉ có Thiên Vy là khác, tính tình cô nóng nảy, lại nhất nhất đứng về phía Đồng Đồng, cô liền lên tiếng:

– Đồng Đồng, mày lo cái gì, tao thấy mày không có làm gì sai cả. Ngã thì cả hai cùng ngã, mày cũng đã thành ra như vậy… mạng người là quý nhất, làm gì có ai ngu đến mức tự hại mình bao giờ?

Nói rồi, Vy lại quay sang Thế Thịnh, cô tiếp tục phản ánh:

– Anh Thịnh, anh phải làm chủ cho Đồng Đồng, người nhà anh đừng có vô lý như vậy… nếu anh để Đồng Đồng chịu uất ức… em đưa cô ấy đi đó… em nói thật với anh, không doạ anh đâu.

Dì Đào không vừa ý với lời nói ngang ngược của Vy, dì định lên tiếng nhắc nhở cô ấy thì lại bị dì Miên kéo tay ngăn lại. Dì Miên đúng là không biết rõ Vy là ai, nhưng dì cũng đã có tính toán của riêng mình. Lời của Vy nói rất hợp với ý dì, dì cũng muốn để Lami nghe thấy những lời này. Lami nếu là cô gái hiểu chuyện, cô ấy chắc chắn sẽ ngăn bà Sương làm chuyện hồ đồ. Chuyện của Đồng Đồng và Kim Trúc lớn thành ra như bây giờ, chẳng phải là nhờ hết vào công lao của bà Sương hay sao?

………………………………..

Thế Thịnh ở suốt bệnh viện để chăm cho Đồng Đồng, công việc ở công ty tạm thời giao lại cho trợ lý Tường, nếu có chuyện gì gấp, cậu ấy sẽ đến bệnh viện để xin ý kiến của Thế Thịnh.

Bác sĩ Tuần là bác sĩ điều trị cho Đồng Đồng, anh ta sau khi kiểm tra tình hình sức khỏe cho cô, liền cất giọng dặn dò:

– Cô Đồng, huyết áp của cô không ổn định, cô nên nghe theo lời tôi, phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa. Tôi sẽ tăng thêm cho cô một số loại thuốc giúp cô dễ ngủ hơn, phần xương hông chưa lành… tốt nhất đừng nên đi lại quá nhiều. Cô ngã từ trên cao xuống, may là số mạng cô lớn mới không bị gãy xương, nhưng cũng không thể chủ quan được. Lúc cô nhập viện trong tình trạng hôn mê sâu, điều này khá kỳ lạ… không được chủ quan coi thường sức khỏe, cô hiểu không?

Đồng Đồng gật đầu, cô vô cùng chăm chú lắng nghe:

– Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ rất nhiều.

Bác sĩ Tuần lại nói:

– Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi. Hôm nay tôi có ca trực, có gì cô có thể gọi tôi, tôi sẽ đến ngay.

– Dạ được, cảm ơn bác sĩ.

– Ừ, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.

Thế Thịnh đứng một bên, anh vừa nhìn thấy bác sĩ Tuần rời đi, anh liền vội lên tiếng:

– Tuần, tôi tiễn anh.

Bác sĩ Tuần có phần ngạc nhiên nhưng sau đó anh vẫn gật đầu đồng ý để Thế Thịnh tiễn mình ra cửa. Chỉ có Đồng Đồng là không cảm thấy gì, cô chỉ biết bác sĩ Tuần là người quen của Thế Thịnh, cũng không biết mối quan hệ sâu xa của đám người này.

Bác sĩ Tuần đi trước, Thế Thịnh đi theo sau, hai người một trước một sau bước dài trên đoạn hành lang, cũng chưa ai lên tiếng nói với ai câu nào.

Tuần biết rõ Thế Thịnh là ai, anh cũng biết Thế Thịnh “lợi hại” như thế nào. Trước giờ anh và Thế Thịnh cũng có gặp mặt nhau vài lần nhưng chưa lần nào “gần gũi” giống như lần này cả. Chưa nói, anh lại là bạn thân của Thái Phượng, giờ đột nhiên lại được Thế Thịnh tốt bụng “tiễn” ra cửa, nghĩ nghĩ kiểu gì cũng thấy có chút lạnh sống lưng. Rùng mình một cái, bác sĩ Tuần không chịu được nữa, anh xoay người lại, hỏi thẳng Thế Thịnh.

– Thế Thịnh, cậu có gì thì cứ nói, cậu hù tôi như vậy làm gì?

Thế Thịnh mang gương mặt ưu tú lãnh bạc nhìn bác sĩ Tuần, cũng không có ý muốn doạ anh ta, thái độ của anh lúc này cũng dịu xuống rất nhiều.

– Tôi hù dọa anh cái gì, tôi là đang có chuyện muốn nhờ anh.

Bác sĩ Tuần ngạc nhiên hỏi lớn:

– Anh nhờ tôi?

Thế Thịnh gật đầu:

– Ừ, tôi nhờ anh.

Bác sĩ Tuần chịu chết với cái thái độ lạnh như băng này của Thế Thịnh, rõ ràng là có việc nhờ người ta mà cứ như chuẩn bị giết người diệt khẩu không bằng…

– Anh có việc gì vậy?

Thế Thịnh hất mặt về phía vắng người, anh vỗ nhẹ lên vai bác sĩ Tuần, nhàn nhạt trả lời:

– Đến chỗ kia rồi hãy nói, anh yên tâm, việc tôi nhờ không hề quá sức của anh một chút nào, anh chắc chắn sẽ giúp được tôi và Đồng Đồng.

Bác sĩ Tuần cười khổ trước câu nói của Thế Thịnh, thế quái nào mà tên này lại ăn nói giống hệt tên Phượng bạn thân của anh vậy? Anh nói sẽ giúp anh ta khi nào, sao nghe anh ta nói như kiểu anh chắc chắn sẽ giúp vậy? Cái bọn tài phiệt này… quả là giống hệt nhau mà!

Hai người bác sĩ Tuần và Thế Thịnh trao đổi chuyện gì đó ở góc hành lang bệnh viện. Mãi đến lúc Thế Thịnh rời đi, bác sĩ Tuần mới dám thở hắc ra một hơi thoải mái. Suốt từ nãy đến giờ anh cứ gồng mình khi phải đối diện với tên đàn ông phúc hắc Thế Thịnh, gồng muốn tê liệt khung xương. Nhưng mà… Thế Thịnh dám nhờ anh chuyện này… chẳng lẽ anh ta tin vào nhân phẩm của anh đến vậy?

Hừ, đúng là thiếu suy nghĩ, anh là người của Thái Phượng, làm gì có cái chuyện liên minh với Thế Thịnh và Đồng Đồng? Giúp thì chắc chắn anh sẽ giúp, vì có lợi cho anh mà… nhưng Thế Thịnh cũng đâu ra điều kiện bắt anh không được báo cho Thái Phượng. Đùa, anh phải gọi báo cho bạn thân của anh ngay thôi, đây rõ ràng là cơ hội tốt… cơ hội tốt…

Bác sĩ Tuần làm việc rất hiệu quả, vừa mới nghĩ đó mà anh đã gọi ngay để báo cho Thái Phượng biết. Thái Phượng có chuyến công tác nước ngoài, lúc bác sĩ Tuần gọi cũng là lúc anh vừa đáp xuống sân bay.

– Bạn thân, cậu về đến đâu rồi?

Thái Phượng uể oải kéo vali ra khỏi cổng an ninh, anh khàn giọng hỏi lại:

– Có chuyện gì không? Đừng có dài dòng như vậy? Muốn mượn tiền tôi à?

Bác sĩ Tuần cười ha hả:

– Còn hơn là mượn tiền cậu, chuyện có liên quan đến cô bé Đồng Đồng hoa hậu… không biết cậu có muốn nghe không?

Thái Phượng thoáng ngạc nhiên, anh vội hỏi:

– Đồng Đồng sao? Nói nhanh đi!

Bác sĩ Tuần cười nhạo Thái Phượng một tràng, sau đó lại nghiêm túc thuật lại đoạn hội thoại của anh ta và Thế Thịnh cho Thái Phượng biết, kể lại không sót một chữ. Nghe xong, Thái Phượng đột nhiên trở nên im lặng không nói gì, mãi đến khi bác sĩ Tuần phải hét lên trong điện thoại, anh mới bừng tỉnh mà lên tiếng.

– Cậu hét cái gì? Tôi không có điếc?

Bác sĩ Tuần gào ầm lên:

– Vậy ý cậu thế nào? Ngẩn ngơ cái quái gì vậy?

Thái Phượng lại hỏi:

– Cậu chắc là Thế Thịnh không nhắc cậu… không được nói chuyện này với tôi?

– Chắc, cậu ta chẳng nói gì về cậu cả.

Thái Phượng trầm ngâm một lát, đáy mắt ánh lên tia giảo hoạt, lát sau, anh lại nói:

– Vậy… cậu cứ làm theo đúng như ý Thế Thịnh, dù sao cũng có lợi cho cậu, tôi không ngăn cản con đường phát tài của cậu đâu.

– Tôi biết rồi, nhưng mà cậu có dự tính gì chưa?

Thái Phượng được vệ sỹ đến đón, anh ngồi vào trong xe, nhàn nhạt hỏi bác sĩ Tuần:

– Dự tính gì? Chẳng lẽ cậu muốn tôi hùa theo hãm hại cô ấy?

– Tất nhiên là không, nhưng cậu có thể dựa vào chuyện mang thai giả mà vạch mặt Thế Thịnh, không phải sao?

Thái Phượng cười cười:

– Cậu nghĩ cái đầu của Thế Thịnh giống như cái đầu gỗ của cậu hay sao? Nó làm như vậy, chắc chắn là có mục đích riêng. Có điều… mà thôi đi, tôi đã có dự tính riêng, cậu yên tâm.

– Tùy cậu, tôi chỉ báo cho cậu một tiếng, cậu lựa chọn thế nào, tôi không dám can thiệp vào.

Tắt máy, Thái Phượng cho điện thoại vào túi quần, anh mệt mỏi ngã người nhìn ra cửa sổ xe. Chuyện của Đồng Đồng anh đã nghe qua, cũng cảm thấy đám bô lão họ Hoàng thật là vô lý. Là cả Đồng Đồng và cô gái kia cùng ngã xuống, thế mà lại đổ lỗi cho một mình cô, lại còn mở cuộc họp họ tộc về chuyện này nữa. Ăn no rửng mỡ tới mức như thế là cùng, cả đám già đầu lại hùa nhau ức hiếp một cô gái trẻ người non dạ…

Nhưng mà, Thế Thịnh đi bước này quả thật đến anh cũng cảm thấy ngạc nhiên. Xem ra, Thế Thịnh không phải chỉ đơn thuần là thích Đồng Đồng mà nó còn muốn bảo vệ và chở che cho cô ấy tuyệt đối…

Để xem… anh nên về phe Đồng Đồng hay là về phe của đám lão già trong tộc đây nhỉ? Căng thật! Quả là đau đầu quá mà!

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.