Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 6: 6




Chương 6

Đã từng là người thân mật nhất của cô, hiện tại lại dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn cô, Thịnh Kiều cảm thấy đầu lưỡi đều là thuốc đắng. Trước kia, Kiều Vũ ngoài miệng tuy mắng cô não tàn nhưng anh sẽ tranh vé buổi biễu diễn của Hoắc Hi cho cô, không phải chỉ dùng sức một mình anh ấy mà là huy động toàn bộ nhân viên của văn phòng luật sư lao vào giúp cô.

Ngoài miệng không nói, nhưng anh trai thương cô, không muốn để em gái chịu bất kỳ ấm ức nào.

Những chuyện ấy Thịnh Kiều đều biết. Cô từng cảm tạ cha mẹ lẫn trời cao đã ban cho cô một người anh trai hoàn hảo như vậy. Hôm nay, anh trai bị ông trời thu hồi. Nỗi uỷ khuất to lớn dường này, cô lại không cách nào nhào vào lòng anh, khóc lóc kể lể làm nũng như xưa nữa.

Thịnh Kiều cúi đầu châm trà, cố nuốt ngược nước mắt vào trong, hít sâu, chậm rãi mở miệng.

“Trong điện thoại em đã nói qua, em có một ít chuyện liên quan đến pháp luật cần nhờ anh tư vấn.”

Kiều Vũ nhìn cô vài lần, phát hiện thần thái của cô bình thường, không giống đang giả vờ nên nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần là chuyện công việc, vậy không thành vấn đề, anh đã vài lần giúp các minh tinh xử lý các vụ tranh chấp liên quan đến kinh tế rồi.

“Nói sơ qua tình huống của cô xem.”

Thịnh Kiều lấy trong túi ra một phần văn kiện, đưa qua.

“Anh đọc trước đi.”

Kiều Vũ cầm lấy, thấy đây là hợp đồng làm việc của nghệ sỹ, mở ra bắt đầu đọc. Càng đọc thì càng khiếp sợ, cuối cùng, bỏ quên luôn lễ nghĩa mà thốt lên một câu.

“Trời đất ơi, cô nghĩ cái gì mà lại đi ký một bảng hợp đồng thế này hả?”

Thịnh Kiều thở dài, lấy di động.

“Anh lại nghe cái này.”

Chính là bản thu âm đoạn đối thoại với Cao Mỹ Linh hồi trưa.

Kiều Vũ nghe xong, kinh ngạc đến rớt cằm. Đây là chuyện bí mật của giới giải trí sao? Chẳng lẽ Cbiz lại đen tối đến mức này?

Thịnh Kiều bất đắc dĩ cười cười, uống một ngụm trà, ổn định cảm xúc.

“Em sẽ kể vắn tắt thôi. Năm năm trước, cha em vì mê cờ bạc mà thiếu bọn cho vay nặng lãi 30 triệu, sau đó nhảy lầu tự tử. Bọn họ tìm đến mẹ con em để đòi tiền. Em không chịu trả, họ bắt em đi chụp ảnh khoả thân. Người đại diện hiện tại của em là Cao Mỹ Linh đã giúp em trả hết số tiền nợ, điều kiện chính là em ký bảng hợp đồng làm việc không công bằng này. Hiện tại, em muốn huỷ hợp đồng, Cao Mỹ Linh dùng ảnh khoả thân để uy hiếp em. Hôm nay, em tìm anh là muốn hỏi, luật pháp có điều khoản nào có thể bảo vệ cho em không?”

Kiều Vũ vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ.

Thịnh Kiều không vội, bình tĩnh uống trà, xong một ấm lại chuẩn bị pha ấm mới. Lúc này, Kiều Vũ mới lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi.

“Cô cứ như vậy nói hết mọi chuyện cho tôi, không sợ tôi truyền tin ra ngoài sao?”

“Em tìm anh vì hoàn toàn tin tưởng vào anh. Em đã nói, ngoài anh ra, em không tin ai hết.”

Tuy không biết sự tin tưởng của người con gái trước mặt bắt nguồn từ đâu. Nhưng được một người tin tưởng vô điều kiện như vậy, trong lòng Kiều Vũ cũng bị chấn động nhẹ.

Thịnh Kiều đưa tiếp một xấp bản thảo.

“Đây là văn bản của đoạn ghi âm vừa rồi.”

Kiều Vũ đọc lại hai văn bản một lần nữa, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

“Cô định làm thế nào? Trực tiếp huỷ hợp đồng? Hay vẫn muốn lưu lại Tinh Diệu, chỉ cần thay đổi điều khoản hợp đồng thôi?”

Thịnh Kiều trả lời không chút do dự.

“Huỷ hợp đồng.”

“Vụ này có thể kiện.” – Kiều Vũ lấy ngón tay chỉ vào điều khoản trên hợp đồng – “Đối phương đã lừa gạt, dùng thủ đoạn để bức cô ký hợp đồng, trái với ý chí tự do của cô, trên mặt pháp luật có thể xin huỷ hợp đồng. Hơn nữa, đối phương lợi dụng ảnh khoả thân để uy hiếp cô, cấu thành tội danh xâm hại và thương tổn danh dự của một người.”

“Nhưng mà…” – Kiều Vũ ngập ngừng nhìn cô – “… một khi khởi kiện, công ty quản lý của cô chắc chắn không ngồi chờ chết. Những tấm ảnh kia… có thể sẽ bị phát tán. Nếu bọn họ quyết liều chết, tung ảnh lên mạng, chúng ta lại không có bằng chứng tố cáo họ làm ra việc đó bởi vì ảnh chụp này không phải của Tinh Diệu mà là của bọn cho vay nặng lãi. Công ty hoàn toàn có thể nói bọn cho vay nặng lãi ngày xưa chưa xoá ảnh, tự chúng tiết lộ ra ngoài.”

Kiều Vũ nhíu mày nhìn Thịnh Kiều.

“Cô đã suy xét đến hậu quả đó chưa?”

Không làm minh tinh, nhưng vẫn muốn làm người chứ. Tưởng tượng mà xem, một khi ảnh khoả thân bị tiết lộ, không biết chuyện gì sẽ chờ đợi cô phía trước. Antifan căm ghét, người qua đường mất cảm tình, công ty sẽ thuê thuỷ quân bôi nhọ danh dự, mỗi người chửi một câu cũng đủ đem cô vùi xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể ngóc đầu.

Cô lẻ loi một mình, không người che chở, chọn con đường pháp luật là như chọn bước đi trên lưỡi dao, một đường đổ máu, đến cuối cùng, cho dù thắng lợi vẫn là máu đổ không ngừng, mất nửa cái mạng, mà ngoại trừ tự do, cô sẽ không có được bất cứ thứ gì khác.

Thịnh Kiều cúi đầu nhìn tách trà màu trắng trong tay, xoay xoay. Thật lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ cười một cái.

“Làm đi.”

Kiều Vũ không dám tin nhìn cô.

“Có một người cha đam mê cờ bạc không phải lỗi của em. Thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi không phải lỗi của em. Bị ép chụp ảnh khoả thân không phải lỗi của em. Bị công ty quản lý áp bức không phải lỗi của em. Nếu đến cuối cùng, tất cả mọi người quay lại công kích em, kia cũng không phải em sai…”

Cô dừng một chút, sau đó cười rộ lên.

“… là thế giới này sai rồi.”

Kiều Vũ không nhúc nhích, nhìn cô gái đối diện đang mĩm cười thật tươi, anh trầm mặc một lúc lại cầm lấy đống giấy tờ.

“Hai văn bản này tôi mang về để chuẩn bị làm tư liệu khởi tố, sẽ liên hệ với cô sau.”

Thịnh Kiều gật đầu, chần chờ một chút, hỏi.

“Kiều Vũ, phí tố tụng…”

Anh cười cười nhìn cô.

“Không vội, thắng kiện rồi chúng ta bàn sau.”

Kiều Vũ đứng dậy cáo từ.

Cô nhìn theo bóng lưng của anh, hốc mắt ươn ướt, nửa ngày mới mấp máy môi nói.

“Cảm ơn anh, anh trai.”

Thịnh Kiều ngồi trong phòng chết lặng một lúc lâu mới đứng dậy đi ra ngoài. Đến đại sảnh, nhìn đèn đuốc tráng lệ huy hoàng xung quanh mới nhớ tới một việc rất quan trọng. Cô hiện tại chỉ có 53 ngàn tệ ở trong người, vì sao lại đòi chạy tới gặp mặt ở nhà hàng thuỷ tạ Tịch Phong kia chứ? Hẹn ở công viên đối diện cũng được mà… huhu…

Thịnh Kiều khóc không ra nước mắt, vẻ mặt trầm trọng đi đến quầy thu ngân, móc ví, hỏi.

“Vui lòng tính tiền.”

Cô gái đứng ở quầy thu ngân cười đến như hoa nở, điềm đạm nói.

“Xin chào tiểu thư, chi phí của phòng các đã được thanh toán xong. Cám ơn tiểu thư đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau lại đến.”

Huhu… anh trai của cô đúng là người tốt mà…

Thịnh Kiều cảm động, cất ví, xoay người đang muốn rời đi. Đột nhiên nhìn thấy 2 người thanh niên từ bên ngoài đang đi vào, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, mà phía sau bọn họ là một thanh niên đội mũ đeo khẩu trang, tay dắt trong túi quần, cúi đầu lầm lũi bước, dáng vẻ lạnh lùng đến mức người sống không dám đến gần.

Thân là fan bạn gái lâu năm, cho dù lão công bọc kín trong chăn trải giường thì cô vẫn có thể nhận ra nha.

Không ngờ có thể gặp được Hoắc Hi, trong lòng cô quả thực rất hạnh phúc. Tâm trạng nặng nề do vấn đề hợp đồng ảnh hưởng cũng thoắt chốc thay đổi. Có điều hiện tại đang ở nơi công cộng, cô không thể tuỳ tiện bước tới chào hỏi Hoắc Hi, sẽ mang tiếng xấu cho anh. Thế là Thịnh Kiều đè nén cảm giác kích động, làm bộ không phát hiện ra Hoắc Hi, hất đầu ngẩng mặt đi ra khỏi nhà hàng.

Trời về đêm. Đã gần sang đông. Gió thổi từng cơn buốt lạnh. Bầu trời lơ lửng một vầng trăng bạc, ánh sáng chiếu xuống lung linh như một tầng sương giá lạnh. Nhà hàng thuỷ tạ rất gần với tiểu khu, sau khi Hoắc Hi chào tạm biệt bạn bè liền quẹo phải vào con đường lát đá xanh. Đây là ngõ tắt đi thẳng vào cổng sau của tiểu khu, có thể về nhà nhanh hơn. Thời điểm này vắng người, sẽ không lo có phóng viên bắt gặp nên Hoắc Hi nhàn rỗi muốn đi tản bộ một chút.

Không nghĩ tới vừa quẹo vào, từ sau bóng cây nhảy ra một người.

“Hoắc Hi!!”

Hoắc Hi sợ tới mức run lên, đến lúc nhìn thấy người ấy là ai liền nghiến răng nghiến lợi.

“Thịnh Kiều, cô có bệnh hả?”

Thật ra lúc nãy ở trong nhà hàng anh đã thấy cô rồi, cũng biết là cô đã nhận ra anh. Chỉ không ngờ cô lại vờ không biết mà bỏ đi. Hoắc Hi còn tự mỉa trong lòng rằng hoá ra cô vẫn giống trước kia, gặp anh liền tránh như tránh ôn thần. Không ngờ không có trốn, ngược lại còn núp ở đây để hù doạ anh!

“Doạ anh rồi sao?” – Thịnh Kiều khẩn trương, lại có chút ngượng ngùng – “Thực xin lỗi. Em không cố ý a~”

Hoắc Hi không kiên nhẫn phất tay.

“Chuyện gì?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt phát sáng trong đêm.

“Ngủ ngon!”

Hoắc Hi tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại.

“Hả?”

“Ngủ ngon! Anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya.”

Hoắc Hi nhìn chăm chú một lát.

“Cô núp ở đây là vì muốn nói lời này với tôi?”

“Ừm…” – cô vui vẻ gật đầu, lại dáo dát nhìn quanh bốn phía, chỉnh lại áo khoác – “… em phải về đây. Chào anh~”

Anh không biết, những năm gần đây, mỗi đêm trước khi đi ngủ, cô sẽ vào weibo chúc anh ngủ ngon. Mặc dù anh chưa lần nào đáp lời, hoặc cũng có thể anh chưa từng lướt mắt thấy bài viết đó. Nhưng chuyện này trở thành nhiệm vụ hằng ngày của cô, mỗi một ngày, nếu không chúc anh 2 chữ “ngủ ngon” thì cô sẽ có cảm giác mình không yên giấc nỗi.

Mà hôm nay, cô rốt cuộc có cơ hội đứng trước mặt anh, chính miệng nói ra hai chữ ngủ ngon. Cảm giác hạnh phúc này có thể so sánh sao? Đương nhiên không. Hạnh phúc của fangirl chính là đơn giản như vậy đấy.

Sau khi nói xong, Thịnh Kiều vui vẻ xoay người muốn đi. Hoắc Hi nghẹn lời nhìn bóng dáng nhảy nhót kia, chần chờ một chút liền lên tiếng gọi.

“Quay lại.”

Thịnh Kiều nhanh nhẹn quay đầu chạy trở về, khuôn mặt đỏ ửng lên vì lạnh.

“Còn có chuyện gì sao ạ?”

“Hợp đồng giải quyết thế nào?”

Thịnh Kiều thoáng căng nét mặt, nhưng chỉ một thoáng, lại tỏ vẻ như không có chuyện gì, cười nói.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Anh yên tâm.”

Hoắc Hi nghi hoặc. Cao Mỹ Linh là người thế nào, từ ngày bước vào công ty anh đã biết. Mà cô nàng Thịnh Kiều ngốc xuẩn này có thể đấu cùng bà ta sao?

Thấy vẻ mặt nghi ngờ kia, Thịnh Kiều vỗ nhẹ lên vai Hoắc Hi.

“Em có thể giải quyết. Anh yên tâm. Idol thế nào fan thế nấy. Anh lợi hại như vậy, đương nhiên em cũng sẽ không kém cạnh.”

Hoắc Hi run rẩy khoé môi.

“Ai là idol của cô?”

“Anh a~”

“????”

Từ khi nào? Anh từ khi nào trở thành thần tượng của cô rồi? Không phải chỉ là đối tượng tạo xì-căng-đan sao?

“Được rồi được rồi. Anh mau về nhà đi. Bên ngoài trời rất lạnh.”

Cô thúc giục. Hoắc Hi không còn gì để nói, xoay người bỏ đi, đi được hai bước lại quay đầu nhìn, thấy Thịnh Kiều vẫn đứng tại chỗ. Có lẽ vì trời lạnh nên cô vừa dậm chân vừa xoa tay, thấy anh quay đầu, cả khuôn mặt liền cười rộ lên, phất phất tay.

“Tạm biệt~"

Hoắc Hi rốt cuộc không quay đầu nữa, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Thịnh Kiều đứng tại chỗ, sững sờ hồi lâu, thấp giọng than một tiếng lạnh quá, sau đó cũng đi về.

Về đến nhà, cô vọt vào tắm nước ấm ngay lập tức. Mấy hôm nay chưa được nghỉ ngơi đủ nên vừa tắm xong cô liền lăn lên giường đánh một giấc. Sáng hôm sau, người vẫn còn say trong giấc mộng liền bị chuông điện thoại đánh thức.

Phương Bạch chờ ở dưới lầu.

“Kiều tỷ, mau chuẩn bị tiến tổ.”

Xem ra, trước khi vụ kiện chấm dứt, cô không thể bỏ được bộ phim đam mỹ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.