Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 16: 16




Chương 16

Sau trận đó, đẳng cấp của hai người đều tăng cao không ít. Nhìn thời gian, cũng sắp qua 2 tiếng, Thịnh Kiều nhớ đến bà Kiều, nên quyết định tạm biệt Hoắc Hi.

Anh đưa cô tới tận cửa, nhắc nhở nhẹ nhàng.

“Nếu gia đình họ còn chưa trở về thì đừng chờ nữa.”

“Dạ vâng. Chào anh. Anh nghỉ ngơi sớm nha.”

Anh gật đầu. Cho đến khi Thịnh Kiều biến mất khỏi khúc cua, anh mới đóng cửa. Căn nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh. Khi cô ở đây cũng không ầm ĩ cho lắm, lúc nói chuyện với anh đều mang theo vẻ cẩn thận lấy lòng.

Anh mở tivi, chọn lại chương trình “Con đường Huyền Trang”, xem xong rồi mới đi ngủ. Đây là phim phóng sự về Phật giáo, hơi buồn tẻ, không ngờ cô lại thích xem.

Đầu bên kia, Thịnh Kiều nhìn thấy Kiều gia rốt cuộc có ánh đèn trong nhà, nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm gõ cửa.

Mở cửa là bảo mẫu của gia đình, bà Trương. Nhìn khuôn mặt xa lạ đang đứng bên ngoài, bà hỏi.

“Xin lỗi cô muốn tìm ai?”

“Cháu tìm anh Kiều Vũ.”

Bà Trương thấy thời gian đã trễ lắm rồi, người này là con gái, lại tới tìm Kiều Vũ, ánh mắt thoáng thay đổi. Lúc này Kiều Vũ từ trên lầu đi xuống.

“Bà Trương, là ai vậy?”

Bà Trương xoay người, trả lời.

“Đến tìm cậu.”

Kiều Vũ đi ra cửa, thấy Thịnh Kiều, hai mắt mở lớn.

“Sao cô lại tới đây?” – sau đó quay đầu nói nhanh – “Mau vào nhà, bên ngoài rất lạnh. Bà Trương, phiền bà mang cho cô ấy một ly nước ấm.”

Bà Trương gật đầu. Thịnh Kiều đi vào, nhìn khung cảnh quen thuộc, hốc mắt có chút nóng, cô cắn đầu lưỡi nhịn xuống. Kiều Vũ mời cô vào phóng khách, suy đoán cô tới vì vụ giải ước nên vội trình bày.

“Mọi việc đã dàn xếp xong rồi. Vụ kiện sẽ diễn ra hơi chậm, cô không cần gấp gáp.”

Thịnh Kiều gật đầu, để tránh bị hoài nghi, vội lấy cớ.

“Em vừa vặn có công chuyện ở gần đây nên tiện thể ghé qua ký tên luôn ạ, khỏi mắc công anh ngày mai phải chạy một chuyến.”

“Nhưng văn kiện để ở công ty rồi…”

“…”

Cô nhận ly nước ấm từ tay bà Trương, nói cảm ơn, ngẩng đầu nhìn lên lầu, chần chờ hỏi.

“Mẹ… à, bác gái thế nào rồi ạ? Tình trạng đã tốt lên chưa?”

“Vẫn tốt. Chân không được linh hoạt, buổi sáng không cẩn thận nên ngã từ trên xe lăn xuống. Hôm nay đã đi trị liệu.”

Thịnh Kiều thở ra. Cô rất muốn gặp mặt mẹ, nhưng với thân phận hiện giờ thì không tiện mở miệng. Giả vờ nói vài câu với Kiều Vũ xong liền đứng lên cáo biệt đi về. Cô vừa ra đến cửa, trên lầu đột nhiên có tiếng vang.

Bà Kiều đang tự đẩy xe lăn ra đến gần lan can, ôn nhu hỏi.

“Vũ Vũ, nhà có khách đến chơi à?”

Thịnh Kiều lập tức rơi lệ. Cô nhanh tay quay đầu lau nước mắt, tự nhéo vào cánh tay để ổn định cảm xúc, sau đó lễ phép chào.

“Cháu chào bác ạ.”

Kiều Vũ giới thiệu.

“Mẹ, đây là khách hàng của con. Thịnh Kiều.”

Bà Kiều nhìn cô gái đứng ở cửa, không nhìn rõ hình dáng cho lắm, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất thân thiết, nhẹ giọng trách con trai.

“Có khách tới thăm sao con không báo với mẹ một tiếng. Tiếp đón không chu đáo gì cả.”

Thịnh Kiều thấy bà muốn đi xuống, vội vàng nói.

“Không cần đâu bác. Cháu có việc phải đi trước, lần sau cháu lại tới thăm bác ạ.”

Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần, sợ ở gần mẹ sẽ không khống chế được cảm xúc của bản thân mất.

Bà Kiều nhìn đồng hồ treo tường, thấy thời gian quả thật không còn sớm, gật đầu.

“Vậy được. Cháu đi đường cẩn thận. Vũ Vũ, con mau tiễn Thịnh tiểu thư về nhà.”

Kiều Vũ vâng lời, đưa Thịnh Kiều ra tận cửa, nhìn dáng vẻ rủ vai cúi đầu lầm lũi bước đi trong bóng đêm của cô mà thắc mắc trong lòng, vì sao cảm xúc đột nhiên rơi xuống thấp như vậy chứ.

Anh nghĩ nghĩ, chạy tới kéo tay Thịnh Kiều, đề nghị.

“Hay là tôi lái xe đưa cô về. Trễ lắm rồi, chắc khó đón xe.”

Anh chợt nhớ ra, Thịnh Kiều hiện giờ không có xe cũng không có tiền. Thịnh Kiều không hề khách khí, đi theo Kiều Vũ đến gara.

Xe chạy trên đường, bên trong là mùi thơm mà lúc trước cô thường mua cho anh. Kiều Tiều không tồn tại trên đời, vậy mùi thơm này là anh tự mua hay sao?

Càng nghĩ càng thấy khổ sở, cô gụt đầu khóc tức tưởi.

“……”

Kiều Vũ suy đoán chắc gần đây cô bị áp lực lớn, nên mở miệng an ủi.

“Thịnh Kiều, hiện giờ pháp luật lẫn dân chúng đều đứng về phía cô. Mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp. Cô… không cần tự tạo áp lực cho mình. Sẽ ổn thôi.”

Cô vừa khóc vừa nghẹn ngào.

“Có ích lợi gì đâu…”

Có ích lợi gì chứ… thế giới của cô, trừ bỏ Hoắc Hi, hoàn toàn không còn lại gì.

Kiều Vũ ngày thường cà lơ phất phơ, cũng không am hiểu cách an ủi người khác, nhìn cảnh này thật không biết phải làm thế nào nữa, chỉ có thể nhấn ga, tăng tốc, mau chóng đem cô về nhà.

Đêm nay, cô ngủ không tốt, lăn lộn mơ hồ trong rất nhiều giấc mộng. Đến khi tỉnh lại, mọi thứ đều biến mất, ngay cả bản thân mơ thấy cái gì đều không nhớ rõ.

Rửa mặt ăn sáng, đi gặp Kiều Vũ để ký văn kiện, sau đó kéo vali ra sân bay.

Đây là hành trình cá nhân, sân bay đông người nên cũng không ai chú ý đến cô. Lúc ở cửa hải quan thì cô phải tháo kính râm và khẩu trang. May mà thời điểm này không đông người xếp hàng. Nhân viên hải quan nhận ra cô, nhưng vì chức nghiệp đạo đức nên chỉ gật đầu cười với cô một cái.

Cô không mua nổi vé VIP, không mua nổi khoang hạng nhất, chỉ có thể chen chúc trong khoang phổ thông. Vào chỗ ngồi, đeo lên tai nghe, cúi thấp đầu, nguyên chuyến bay cũng chưa từng tháo kính râm xuống.

Xuống máy bay, gọi taxi, đưa địa chỉ, lái xe khoảng 2 tiếng mới tới nơi.

Là một thị trấn nhỏ.

Ven đường nhựa là những ngôi nhà tự xây. Những căn hộ của cán bộ tham mưu sẽ sang trọng hơn một chút, có người dùng ngói lưu ly, có người dùng gạch lót tường. Thịnh Kiều nhìn số nhà, đối chiếu với địa chỉ trong di động, tìm một vòng, rốt cuộc đi tới một căn nhà trệt có cửa cuốn.

Nhà của Thịnh Kiều.

Đang giờ cơm, bên trong căn bếp nhỏ vang lên tiếng xào nấu đồ ăn. Thịnh Kiều đứng ở cửa, hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng gọi.

“Mẹ, con về rồi.”

Âm thanh bên trong ngừng lại, sau đó có tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, từ phòng bếp đi ra một người phụ nữ ngồi trên xe lăn, vẻ mặt vui mừng nhìn cô.

“Kiều Kiều, con về rồi à.”

Thịnh Kiều cứng đờ người. Ánh mắt đảo qua người phụ nữ trước mặt, sau đó dừng lại ở ống quần trống rỗng bên dưới.

Trong đầu cô vang lên giọng nói của Cao Mỹ Linh: người mẹ tàn phế của cô.

Hai người mẹ của cô… đều ngồi xe lăn.

Cô nhắm chặt mắt, cố gắng ngăn lại dòng nước mắt sắp tuôn ra, nhoẻn miệng cười.

“Dạ mẹ, gần đây không có công việc nên con chạy về nhà. Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

Cô cúi người, đi tới ôm lấy bà. Người phụ nữ vui vẻ đến hốc mắt đều đỏ lên.

“Ừa… vừa đúng lúc… mẹ đang nấu cơm tối… vừa lúc ăn. Con đợi chút, để mẹ làm thêm hai món ăn mà con thích nhất.”

Thịnh Kiều vui vẻ cười lên, bỏ hành lý, đi vào phòng bếp giúp bà Thịnh rửa rau.

Bà Thịnh sống tại một thị trấn nhỏ hẻo lánh. Khi Thịnh Kiều ký hợp đồng với Tinh Diệu, Cao Mỹ Linh mới giúp bà tìm một căn nhà tốt hơn. Dân xứ này không ai biết người phụ nữ chuyên may miếng độn giày là mẹ của nữ minh tinh Thịnh Kiều.

Thịnh Kiều rất ít khi ra khỏi nhà, phần lớn thời gian đều ở trong phòng đọc sách. Nếu có người tới mua đồ, cô đi ra sẽ đeo thêm khẩu trang. Hàng xóm biết tin con gái của bà Thịnh trở lại, ai cũng khen cô là con gái hiếu thảo.

Thế là, mỗi ngày của cô trôi qua rất nhàn nhã.

Nhưng thời gian nhàn nhã không kéo dài bao lâu. Thịnh Kiều rất nhanh nhận được điện thoại của Phương Bạch. Đầu dây bên kia, giọng nói không biết là vui sướng hay là sốt ruột.

“Kiều tỷ, chị đang ở đâu? Cao tỷ bảo em đi đón chị. Nói là… nói là chị có công tác.”

“Hả???” – Thịnh Kiều bật dậy khỏi giường – “Công tác gì?”

“Công ty nhận một chương trình tống nghệ cho chị, ngày mai sẽ khai máy.”

Cao Mỹ Linh là bị bệnh đi? Thời điểm này còn nhận chương trình cho cô? Thịnh Kiều trả lời.

“Tôi đang ở dưới quê. Cậu từ từ, để tôi gọi điện hỏi thăm một chút đã.”

Cô gọi điện cho Cao Mỹ Linh.

Có vẻ đoán trước cô sẽ gọi, nên đầu bên kia bắt máy rất nhanh. Giọng nói không còn vẻ cáu giận, chỉ nhàn nhạt.

“Khi toà án còn chưa tuyên bố kết cục, cô vẫn là nghệ sĩ của Tinh Diệu. Cô có nghĩa vụ thực hiện công tác theo hợp đồng.”

Thịnh Kiều lập tức hiểu rõ ý đồ của họ.

Tinh Diệu không thể vừa mất người vừa mất của. Nếu dư luận và pháp luật đều không thu được kết quả, vậy phải lợi dụng hợp đồng còn hiệu lực, ép khô giá trị của Thịnh Kiều.

Hiện tại cô có nhiệt độ đang ở trên đầu ngọn sóng, không cần biết là chương trình tự tìm tới hay là Tinh Diệu chủ động liên hệ, thì giá cả đảm bảo không hề thấp.

Cô không cần thiết phải đối nghịch với Tinh Diệu, tránh cho chuyện chó cùng rứt giậu. Hoàn thành cho xong, sau đó thảnh thơi rời đi.

Thịnh Kiều nghĩ kỹ liền cười cười trả lời.

“Được. Báo Phương Bạch sáng mai tới đón tôi. Nếu đi làm, vậy trợ lý và thợ trang điểm sẽ trả lại cho tôi chứ?”

Cao Mỹ Linh lạnh lùng nói.

“Bên tổ chương trình yêu cầu không mang theo trợ lý, mọi chuyện cô tự mình xử lý.”

Bà ta dứt lời liền cúp máy. Thịnh Kiều trợn mắt nhìn điện thoại. Bà Thịnh ở bên ngoài gọi lớn.

“Kiều Kiều à, ra ăn cơm nè con.”

“Con ra ngay.”

Ăn cơm xong, Thịnh Kiều báo với mẹ là buổi chiều cô phải trở về làm việc. Bà Thịnh mặc dù không thích lắm nhưng vẫn luôn ủng hộ Thịnh Kiều theo đuổi sự nghiệp. Ăn cơm xong, bà ngồi xe lăn tiễn cô ra tận xe, còn dúi vào tay cô hai túi hột vịt muối và một hũ dưa chua bà tự làm ở nhà.

Đồ ăn không thể mang lên máy bay. Thịnh Kiều phải đem chúng thành hàng ký gửi, nhưng cô hoàn toàn không thấy phiền toái. Tấm lòng của người mẹ, cho dù đã hoán đổi linh hồn, cô vẫn cảm nhận được sự yêu thương này.

Sáng hôm sau, Phương Bạch đúng giờ gõ cửa.

Thịnh Kiều đang hoá trang, mở cửa thấy cậu cầm bữa sáng đứng ở bên ngoài. Cô cao hứng nhận lấy đồ ăn.

“Biết ngay cậu sẽ mua đồ ăn sáng mà… nên tôi còn chưa ăn.”

Trong lúc ăn sáng, Phương Bạch giới thiệu sơ qua về chương trình cho Thịnh Kiều biết.

“Chương trình gọi là “24 giờ ở chung”. Thời gian quay hình là 20 ngày. Tổng cộng có 6 vị khách. Trong 20 ngày, 6 người phải ở chung một chỗ. Kiều tỷ, chị nhớ mang theo nhiều áo quần chút, cả áo ấm nữa, thời tiết bắt đầu trở lạnh rồi.”

Thịnh Kiều gật đầu, hỏi.

“5 người còn lại là ai?”

“Tổ tiết mục chưa thông báo. Tới hiện trường mới biết.” – Phương Bạch chần chờ một chút mới nói tiếp – “Còn nữa, đây là chương trình phát sóng trực tiếp suốt 24 giờ. Một lát nữa, vừa tới hiện trường là chương trình sẽ chính thức bắt đầu.”

“Lợi hại như vậy.”

Thịnh Kiều líu lưỡi, mở máy tính tìm hiểu một chút.

Chương trình này dùng mánh lới sẽ là chương trình tống nghệ truyền hình trực tiếp trên nhà mạng để kéo nhiệt, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa công bố tên khách mời. Trên trang mạng của chương trình đang chạy đồng hồ đếm ngược thời gian, số người hẹn xem cũng chưa tới 100 ngàn.

Liếc mắt liền thấy đây là một chương trình không có nhiệt độ gì. Công ty chắc chắn không để cô tham gia mấy tiết mục có lưu lượng. Có vẻ sẽ đẩy cho cô mấy chương trình trả phí cao nhưng vắt kiệt sức lực như thế này.

“Ngoài ra, mỗi tuần tổ tiết mục sẽ cho ra một bản quay đã qua biên tập cắt ghép, giống như các chương trình tống nghệ khác, giành cho những người không có thời gian xem trực tiếp.”

Thịnh Kiều gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Ban đầu cô không nghĩ tới sẽ đi quay hình thời gian dài như vậy nên sau khi ăn sáng xong, Thịnh Kiều cần thu thập lại hành lý. Cô từng du học 2 năm, mọi chuyện ăn mặc ở đi lại đều tự mình sắp xếp. Cô chỉ mang theo vài bộ đồ để thay đổi, còn lại tất cả đều là nhu yếu phẩm sinh hoạt hằng ngày. Cô còn nhét luôn 10 trứng hột vịt muối vào vali.

Ba tiếng sau, xe đưa cô tới vùng ngoại ô, một khu vực hẻo lánh.

Xung quanh là khu nhà mới xây, còn có rất nhiều công trình đang xây dở, cũng có khu nhà đã bàn giao nhưng số người dọn vào sống rất thấp. Hoàn cảnh xung quanh thật ra nhìn cũng không tệ lắm, rất xanh tươi lại vắng vẻ.

Tổ tiết mục thuê một tiểu viện có hai tầng lầu. Vừa tới cửa đã thấy nhân viên quay phim cầm camera đợi sẵn. Thịnh Kiều kéo hành lý xuống xe. Tổ đạo diễn liền có người phụ trách ra chào đón.

“Xin chào Thịnh Kiều. Tôi là đạo diễn của tiết mục, Thừa Phong.”

Thịnh Kiều lễ phép cùng người ta bắt tay. Thừa Phong lại nói.

“Mở cánh cửa kia là tiết mục sẽ chính thức thu hình. Cô là người thứ hai đến đây.”

Thịnh Kiều gật đầu, quay lại nhìn Phương Bạch đang tỏ vẻ lo lắng.

“Cậu về trước đi.”

Phương Bạch nhìn giống y như tiểu tức phụ (vợ nhỏ đang giận dỗi làm nũng), nhìn cô kéo hành lý vào nhà xong mới quay đầu lên xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.