Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 44: 44: Anh Đang Sỉ Nhục Vật Lý Cấp Ba




Giản Tinh đến gần, chưa kịp nói gì đã nghe người bên cạnh chào trước: “Chào cậu.”

Giản Tinh quay đầu nhìn Hàn Đinh, cậu chớp mắt hoài nghi, lễ phép gật đầu: “Chào anh.”

Sau đó lập tức quay đầu về, cười nói với Thẩm Tiêu: “Anh Thẩm, anh xong việc rồi chứ ạ?”

“Ừ.” Thẩm Tiêu cười hỏi, “Quay thế nào?”

“Toàn một lần là qua!”

Thẩm Tiêu hiếm khi thấy cậu có dáng vẻ tự hào như vậy, cười khen: “Sao Nhỏ giỏi quá.”

Giản Tinh cười: “Đều nhờ anh Thẩm dạy giỏi.

Anh Thẩm, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Thẩm Tiêu nói rồi đứng dậy định đi với cậu.

Hàn Đinh bị phớt lờ từ đầu đến cuối, thấy cảnh này vội thốt lên: “Khoan đã.”

Hai người ngoái đầu, Hàn Đinh đi lên, ánh mắt lạ lùng nhìn Giản Tinh chằm chằm, kinh ngạc nói: “Cậu không nhận ra tôi.”

Không phải câu hỏi mà là khẳng định.

Giản Tinh nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, tuyệt đối không phải biểu cảm nên có của một người biết anh.

Giản Tinh ngỡ ngàng: “Ặc, xin lỗi anh.”

Cậu không biết anh ta thì lạ lắm sao?

Hàn Đinh càng không thể tin nổi, chỉ vào Thẩm Tiêu: “Cậu biết cậu ta mà không biết tôi?!”

Giản Tinh tiếp tục chớp mắt, mờ mịt nói: “Xin lỗi, anh nổi tiếng hơn anh Thẩm sao?”

“Xì.” Thẩm Tiêu phì cười không nể mặt chút nào.

Chợt nhớ hồi ở Vân Nam, lần đầu tiên gặp gỡ, đôi mắt Giản Tinh nhìn anh không giấu được ánh sáng lấp lánh, cậu cười nói với anh “Anh Thẩm, em là Giản Tinh”, gương mặt và ánh mắt Thẩm Tiêu để lộ ý cười rõ mồn một.

Hàn Đinh đờ người vì câu hỏi của cậu: “Ặc, không phải.” Một ảnh đế, một thị đế, lượng fan của hai người tương đương nhau.

Nếu thật sự phải so sánh ai nổi tiếng hơn, đúng là rất khó nói.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

“Cậu biết cậu ta từ khi nào?”

Hàn Đinh so đo tính toán hiếm có.

Nếu là người thường không biết đến anh, còn có thể nói là đối phương không xem phim điện ảnh.

Nhưng người trong giới lại không biết anh thì không thể nào nói nổi.

Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu: “Khoảng năm năm trước.”

Giọng Hàn Đinh lại cao vút lên: “Năm năm trước cậu đã biết cậu ta rồi, thế mà không biết tôi?”

Giản Tinh bất lực nhìn sang Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu nhịn cười, tốt bụng giới thiệu cho cậu: “Hàn Đinh.” Anh thoáng ngừng, bổ sung, “Ảnh đế năm năm liên tục.”

Giản Tinh kinh ngạc: “Oa, đỉnh quá!”

Vẻ mặt sùng bái của Giản Tinh không khiến Hàn Đinh vui hơn miếng nào, anh nhìn nụ cười của Thẩm Tiêu, đảo mắt, chợt nở nụ cười.

“Cậu tên là gì?”

“Giản Tinh.”

Hàn Đinh thấy hơi quen tai, anh liếc sang Thẩm Tiêu, chợt nhớ ra gì đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, thì ra là cậu à, chẳng trách quen mắt thế.”

“Anh biết tôi á?”

Hàn Đinh chậc chậc: “Có thể tham gia tận hai chương trình với Tiêu thần, muốn không biết cũng khó.”

Anh quan sát Giản Tinh, cười như người tử tế: “Giản Tinh, cậu diễn được lắm, có muốn quay phim điện ảnh không?”

“Phim điện ảnh?”

“Ừ, bộ phim tôi đang đóng có một vai cực hợp với cậu.”

Giản Tinh lắc đầu: “Không, bây giờ tôi chỉ đóng phim truyền hình thôi.”

Hàn Đinh kinh ngạc: “Tại sao?” Lần đầu tiên có người từ chối thẳng thừng lời mời của anh đấy.

“Thầy tôi nói, không có nhân vật hợp với diễn viên hay diễn viên hợp với nhân vật, một diễn viên giỏi có thể diễn được mọi nhân vật.

Hiện tại diễn xuất của tôi còn chưa hoàn thiện, cần phải rèn luyện thêm.”

Thẩm Tiêu bật cười.

Hàn Đinh kinh ngạc: “Thầy của cậu là?”

Giản Tinh ngậm chặt miệng.

Hàn Đinh định nói tiếp nhưng bị Thẩm Tiêu ngắt lời, anh nói với Giản Tinh: “Cậu ra ngoài đợi tôi, tôi sẽ ra ngay.”

Giản Tinh ngoan ngoãn gật đầu, cậu chào Hàn Đinh rồi đi ra.

Thẩm Tiêu nhìn bóng lưng cậu, nụ cười sâu hơn.

Hàn Đinh thấy vậy, đảo mắt sang, nhắc nhở: “Tiêu thần, cậu có phát hiện cậu vui quá rồi không?”

Thẩm Tiêu thôi cười, quay đầu nhìn vào đôi mắt trêu đùa và nghiền ngẫm của Hàn Đinh, anh không phủ nhận: “Vui không tốt à?”

Hàn Đinh biến sắc.

Mấy ngày sau đó, cả đoàn quay phim rất thuận lợi, nhất là mấy diễn viên chủ chốt, hầu như cảnh nào cũng một lần là qua.

Chưa đến mười ngày đã quay xong số cảnh vốn cần mười lăm ngày, nụ cười của Lâm Lập càng lúc càng tươi.

Chẳng mấy chốc đã đến các cảnh hành động.

‘Gương đồng’ có rất nhiều cảnh hành động, đây là điểm sáng của bộ phim, đoàn phim đặc biệt mời hai chỉ đạo võ thuật xuất sắc đến.

Thẩm Tiêu vốn lo Giản Tinh chưa có kinh nghiệm đu dây cáp, có lẽ sẽ không quen, nhưng xem xong cảnh hành động đầu tiên của cậu, anh đã hoàn toàn yên tâm.

Đỗ Minh thì choáng váng: “Sao Nhỏ, cậu từng đu dây cáp rồi à?”

“Chưa mà.”

Đỗ Minh không tin: “Thế sao cậu thuần thục vậy, một lần đã qua?”

Việc đu dây cáp yêu cầu rất cao về thể lực, lực thăng bằng và nền tảng vũ đạo của một người.

Rất nhiều người lần đầu lên dây cáp, ngay cả cơ thể cũng không khống chế được.

Nhưng Giản Tinh lại vô cùng suôn sẻ, hệt như đi trên đất bằng.

Giản Tinh chớp mắt: “Đơn giản lắm mà, lực hướng lên trên theo phương thẳng đứng cân bằng với lực hút của trái đất, người đu dây chỉ cần khống chế lực hướng tâm là được, phương pháp tính góc đơn giản hơn học nhảy nhiều.”

Đỗ Minh đực mặt: “…”

Cậu đang nói gì đấy, sao nghe không hiểu vậy?

Thẩm Tiêu khinh bỉ: “Chưa học cấp ba à?”

Đỗ Minh trợn mắt: “Anh Thẩm, anh đang sỉ nhục tôi đấy.”

Thẩm Tiêu hừ khẽ: “Ngay cả lực hấp dẫn với lực hướng tâm cũng không hiểu, anh đang sỉ nhục Vật lý cấp ba thì có.” Dứt lời, anh dắt Giản Tinh đi tập diễn tiếp.

Đỗ Minh: “…”

Cảnh hành động của mấy diễn viên chính thuận lợi, nội dung phần hành động cũng quay rất nhanh.

Tối hôm ấy, chưa đến 7 giờ, việc quay phim đã kết thúc.

Giản Tinh tẩy trang xong bèn gọi Thẩm Tiêu đi ăn cùng, nhưng lại thấy anh đang ngồi ngẩn người trên ghế.

“Anh Thẩm.”

Thẩm Tiêu ngoái đầu, bấy giờ Giản Tinh mới thấy sắc mặt anh không tốt lắm, dường như có vẻ mờ mịt, cuống quýt hỏi: “Anh Thẩm sao vậy?”

Thẩm Tiêu nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, dần dà hoàn hồn, cười nhạt: “Không sao.

Đi ăn thôi.”

Anh đứng dậy và đến nhà ăn với Giản Tinh.

Lúc ăn tối, mấy người ngồi với nhau như thường lệ.

Nhưng bất kể người trên bàn nói gì, Thẩm Tiêu vẫn chỉ lặng lẽ ăn cơm, không nói một lời.

Ăn xong, ai về phòng nấy.

Giản Tinh ngồi trong phòng một lúc, cầm kịch bản sang gõ cửa phòng anh.

Thẩm Tiêu nghi hoặc: “Có việc gì à?”

Giản Tinh giơ tập kịch bản lên: “Tìm anh Thẩm tập diễn.”

Thẩm Tiêu nhìn cậu: “Vào đi.”

Vẫn là Thẩm Tiêu ngồi trên ghế sofa, Giản Tinh ngồi trên tấm thảm đối diện anh.

Thẩm Tiêu mở kịch bản ra: “Muốn tập đoạn nào?”

Giản Tinh ngồi im, chỉ nhìn anh chằm chằm.

Thẩm Tiêu đột nhiên hiểu ra, anh cười đóng tập kịch bản lại: “Lo cho tôi?”

“Vâng.” Giản Tinh gật mạnh đầu.

Thẩm Tiêu mỉm cười: “Thật ra không có gì, chỉ là có một người bạn sắp sinh nhật, tôi đang phân vân có nên tặng quà không.”

“Đã là bạn thì phải tặng quà chứ.”

Mắt Thẩm Tiêu lóe lên ánh sáng lạ lùng: “Thế cậu thấy tặng gì mới được?”

“Bạn của anh là nam hay nữ?”

“Nữ.”

Giản Tinh ngẫm nghĩ: “Em nhớ hồi còn đại học, bạn cùng phòng của em có nói, con gái đều thích trang sức đẹp.”

“Người đó có nhiều trang sức lắm rồi.”

“Quần áo đẹp thì sao?”

“Cũng nhiều lắm.”

Giản Tinh không nghĩ ra nổi: “Thế cô ấy còn thích gì nữa?”

Thẩm Tiêu trầm tư: “Hình như là thích trồng hoa.”

Hình như? Giản Tinh lấy làm lạ, nhưng không truy hỏi: “Thế cô ấy thích hoa gì ạ?”

“Tôi không biết.

Bà ấy trồng nhiều hoa lắm, rất nhiều giống thuộc dạng quý hiếm trên thế giới.

Bà ấy không thiếu hoa đẹp, cũng không thiếu hoa nổi tiếng.”

Giản Tinh bó tay, chống cằm suy nghĩ.

Thẩm Tiêu nhìn cậu và mỉm cười.

Đột nhiên, Giản Tinh sáng bừng mắt: “Em nghĩ ra rồi.

Em quen một ông trồng và bán hoa, ông ấy trồng toàn hoa dại, nhưng trông đẹp lắm.

Trong đó có một loại vừa thơm vừa đẹp, em từng tra trên sách y cổ, hương hoa đó có hiệu quả an thần, lấy quả ngâm nước uống thì thanh lọc bổ máu, cực kỳ tốt cho cơ thể.

Không biết vườn hoa của bạn anh có cây này chưa, có thể thử xem.”

Thẩm Tiêu đảo mắt: “Người bán hoa ở đâu?”

“Ông ấy ở Kinh Đô, cách nhà em khá gần.

Em từng đến vườn của ông ấy mua hoa nên biết địa chỉ.”

Dứt lời, cậu thấy Thẩm Tiêu dường như có vẻ do dự: “Anh Thẩm thấy không ổn ạ?”

Thẩm Tiêu lắc đầu: “Chỉ là… tôi sợ bà ấy không thích.”

Giản Tinh tròn mắt: “Sao có thể, nhận được quà sinh nhật của bạn đều sẽ rất vui.

Hồi em sinh nhật năm nhất, bạn cùng phòng Phùng Sở của em nói cậu ấy nghèo, chỉ tặng được một cây tiên nhân cầu, đến bây giờ em vẫn nuôi nó, năm ngoái còn nở hai bông hoa nữa.

Không ngờ cánh hoa lại thuộc loại hai màu hiếm có, một bông màu đen, một bông màu tím, đều là màu sắc rất hiếm gặp.

Có người trông thấy bèn bỏ ra 100 nghìn để mua, nhưng em không đồng ý.

Phùng Sở biết chuyện thì hối hận đấm ngực giậm chân mãi, vì cậu ấy làm chết cái cây của cậu ấy rồi.”

Thẩm Tiêu bị cậu chọc cười, sau một thoáng im lặng, anh xin địa chỉ của vườn hoa, ra ngoài gõ cửa phòng Bạch Đồ, nói với hắn mấy câu.

Bạch Đồ nghe xong thì kinh ngạc há hốc mồm, hắn định hỏi chuyện, nhưng Thẩm Tiêu đã quay người về phòng rồi.

Khoảnh khắc Thẩm Tiêu đóng cửa, Bạch Đồ thấy Giản Tinh ngồi trong phòng anh, dường như hiểu ra gì đó.

Bạch Đồ rời khỏi phim trường ngay trong đêm, ngày hôm sau Giản Tinh mới biết.

Cậu chớp mắt, đoán chắc người bạn nọ rất quan trọng với Thẩm Tiêu.

Buổi sáng quay phim vẫn suôn sẻ như trước, đến chiều là hai cảnh hành động của Thẩm Tiêu đóng riêng với Phó Phong.

Phó Phong đóng một nhân vật phản diện có khá ít đất diễn, cảnh này là phần nổi bật của y, sau đó không lâu y sẽ đóng máy.

Ngay khi bắt đầu quay, hai người đã nhập vai đọ sức.

Thẩm Tiêu diễn một hậu duệ đẹp trai lưu manh của thế gia trộm mộ hết sức tinh tế và sống động, hoàn toàn đè bẹp nhân vật phản diện của Phó Phong.

Vào lần thứ ba hô ngừng, Lâm Lập rốt cuộc không nhịn được nổi bão.

“Phó Phong, cậu bị làm sao đấy? Là một nhân vật phản diện, cậu phải thể hiện mười phần tự tin vào nơi cất kho báu của mình, tuyệt đối không vì suy đoán của đối phương mà căng thẳng hay sợ hãi mảy may.

Là một diễn viên kinh nghiệm phong phú, ngay cả cái này cậu cũng không hiểu à? Lại một lần nữa!”

Lâm Lập giận đùng đùng gào một hồi, tất cả mọi người câm như hến.

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh phóng tới, Phó Phong mím môi cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Lần thứ tư cũng chẳng tốt hơn là bao, sắc mặt Lâm Lập càng lúc càng tối.

Trong trường quay, trừ tiếng của diễn viên, không một ai dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Đến lần thứ mười, cuối cùng y cũng miễn cưỡng thông qua.

Mà trọn mười lần, biểu hiện của Thẩm Tiêu đều vô cùng hoàn hảo, thậm chí lần sau còn tốt hơn lần trước.

Giản Tinh và mọi người vỗ tay hoan hô, cậu cười nhìn Thẩm Tiêu đi về phía mình, giơ hai ngón cái tặng anh.

Phó Phong thấy cảnh này, ánh mắt xẹt qua sự hung ác.

Cảnh tiếp theo nối liền cảnh vừa nãy, hai người không hợp lời, bắt đầu đánh nhau.

Đây là phim hiện đại, nhân vật phản diện đều có súng.

Thẩm Tiêu điều khiển dây cáp cực kỳ thành thạo, nhanh nhẹn xoay người lộn nhào mấy lần tránh được mọi đường đạn của Phó Phong, hai người đổi thành đánh tay không.

Vừa kéo dây cáp lên Phó Phong đã mắc lỗi.

Phó Phong có ít cảnh hành động, không quen đu dây cáp, đây là chuyện bình thường.

Lâm Lập cũng biết vậy nên không nói gì, để hai người tiếp tục.

Nhưng có thông cảm đến mấy, liên tục sai sót suốt tám lần, lòng kiên nhẫn sắp bay sạch.

Thấy mặt Lâm Lập càng ngày càng tối, Phó Phong càng lúc càng cuống, biểu hiện càng về sau càng tệ!

Nhìn sang Thẩm Tiêu, động tác nào cũng hết sức hoàn hảo.

So sánh hai người với nhau, ánh mắt mọi người nhìn Phó Phong dần có phần khác lạ.

Lần thứ chín coi như thuận lợi hơn một chút.

Nhưng đúng vào lúc diễn ra mấy động tác trên không cuối cùng, Phó Phong đột nhiên cứng người, đánh mất trọng tâm, cả cơ thể suýt nữa bay sang một bên, may mà có dây cáp kéo lại.

Trong lúc hoảng loạn, y chỉ biết túm lấy thứ bên cạnh để ổn định cơ thể.

Mà lúc này, bên cạnh y chỉ có Thẩm Tiêu.

Thế là, mọi người xung quanh thấy Phó Phong bị dây cáp treo lắc lư trên không, hai tay tóm chặt cái chân đang duy trì tư thế đá ra của Thẩm Tiêu như túm lấy cọng rơm cứu mạng.

Thẩm Tiêu bị y lôi kéo, cơ thể lắc lư, chỗ bị người ta kéo đột nhiên bắn ra một lực, khiến anh lập tức văng về phía ngược lại.

Sau lưng anh là một hàng tủ đạo cụ, trên tủ đặt rất nhiều dụng cụ đồ cổ.

Những thứ này đương nhiên đều là giả, nhưng cái tủ thì là thật trăm phần trăm.

Thẩm Tiêu đập mạnh vào tủ, cái tủ nghiêng ngả, bất ngờ đổ vào người anh, tiếng đồ cổ vỡ tan vang lên liểng xiểng.

Trong tiếng hét chói tai ở hiện trường, cái tủ đè nặng lên người Thẩm Tiêu, dây cáp vẫn mắc trên người bị kéo căng, khiến Thẩm Tiêu đau đớn rên lên.

Hiện trường im lìm trong nháy mắt, Giản Tinh là người chạy đến đầu tiên.

“Anh Thẩm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.