Em Là Ánh Dương

Chương 11: Chương 11




Lý Kiều lại gần anh họ nở nụ cười nhẹ nhàng.

Giọng điệu ngọt sớt vang lên.

-Anh họ này,cái con bé Ngữ Yên kia ở trong nhà anh quả thật không lễ phép chút nào.

Khi nãy mẹ em chỉ quan tâm hỏi có một câu mà nhìn mặt nó thái độ liền.

Ăn nhờ!

Còn chưa dứt lời Lý Kiều liền khựng lại,cô ngỡ ngàng nhìn anh họ mình.

Lý Hy Thần trầm mặt nhìn lấy cô ta,lạnh nhạt mà nói.

-Không có việc gì thì về nhà học tập cho tốt đừng suốt ngày lôi người khác ra đàm tiếu.

Em đừng tưởng anh không biết em thường xuyên cúp học,yêu đương với nam sinh.

Chuyện này mà để mợ biết thì!.

Lý Kiều vội vàng nhìn xuống dưới phòng khách thấy bên dưới người lớn vẫn đang trò chuyện không để ý trên này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Kiều lập tức thay đổi sắc mặt,lời châm chọc Sở Ngữ Yên khi nãy cũng nuốt lại đành nhẹ giọng  nịnh nọt.

-Anh họ đừng nói với mẹ em nhé,em hứa sẽ học ngoan mà.

Không làm phiền anh nữa em xuống dưới đây.

Dứt câu Lý Kiều nhanh chân vọt thẳng xuống bên dưới,nếu còn ở đây thêm khắc nào anh họ lại nổi cáu ngứa mắt với cô thì cô chết chắc.

Lý Hy Thần mặt không đổi sắc liền lắc đầu,cùng là anh em họ với nhau anh không bênh ai cả.

Nhưng thái độ đấy của Lý Kiều anh không ngấm nổi.

Tiểu Yên đã đủ khổ rồi nếu mà còn nghe những lời như thế con bé sẽ ra sao kia chứ.

Anh chợt nhớ đến gì đó rồi cũng sải bước đi xuống lầu,Lý Kiều ngồi một bên như ngừng thở khi nhìn thấy anh họ đi xuống.

Trong lòng nơm nớp lo sợ không thôi.

Cứ thế mà bịn rịn tay chân nhìn chằm chằm anh họ.

Nhưng vừa thấy anh họ chỉ đi vào bếp bưng gì đó rồi lên lầu thì cô mới thả lỏng tâm trạng.

Cảm giác chột dạ liền biến mất.

Lý Hy Thần bưng một chén súp cua cùng ly sữa nóng tiến đến cửa phòng của Sở Ngữ Yên.

Anh đưa tay gõ nhẹ cửa,cánh cửa khoảng trừng 10 giây sau mới được mở ra.

Mắt thấy khuôn mặt vui vẻ kia của cô thì anh cũng nhẹ lòng liền đưa khai thức ăn đến.

-Em chưa ăn tối đúng không,anh tiện lên đem lên giúp em.

Dừng một chút anh liền nghĩ đến gia đình chú hai qua đêm ở đây nên nói thêm một câu.

-Ừm! ăn xong em cứ để ở trong phòng nhé,sáng mai mang xuống cũng được.

Gia đình chú hai đêm nay ở lại đấy.

Cô ngước mắt nhìn anh họ rồi lại nhìn khai thức ăn,trong lòng liền thấy ấm áp.

Anh họ đối với cô thực sự rất tốt,đáy mắt bắt đầu cay xè nhưng liền được cô nhịn lại.

Sở Ngữ Yên cười rộ lên nhận lấy khai thức ăn rồi mới vui vẻ nói.

-Em không sao đâu ạ,cám ơn anh họ.

Cũng muộn rồi anh mau về ngủ đi mai còn đi học,anh ngủ ngon nhé.

Lý Hy Thần khẽ đưa tay xoa nhẹ đầu cô rồi mới rời về phòng.

Cô bưng khay đặt lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống,quả thực cô rất đói nhưng vừa thấy gia đình chú hai bên dưới cô không muốn rời khỏi phòng một chút nào.

May nhờ có anh họ không là cô liền đói lả luôn rồi.

Ăn xong xuôi thì cũng đã 11g rồi,giờ này hẳn là mọi người đều ngủ hết.

Cô mở nhẹ cánh cửa đi xuống lầu,đèn ngủ được thắp lên không quá sáng nhưng đủ để cô nhìn thấy đường đi.

Cô đặt khay vào bồn rồi bật nhẹ nước hết mức có thể nhanh chóng rửa sạch khay.

Lý Kiều không biết đứng ở sau lưng cô từ khi nào, cô chỉ vừa quay người lại thì liền nhìn thấy.

Tâm lý cô vững nên không mấy hoảng sợ lắm chỉ hơi kinh ngạc.

Lý Kiều nhếch môi lại gần bàn ăn rót một cốc nước miệng vẫn không quên mỉa mai.

-Nhìn thế nào cũng không thấy giống người vừa bị mất mẹ,cha vào tù nhỉ.

Chị cứ tưởng em sẽ sa sút tinh thần,buồn tủi mà trốn một góc cơ.

Tính đến nay được 1 năm chưa nhỉ.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô hơi nắm chặt áo ngủ,rất nhanh liền thả lỏng lòng bàn tay.

Cô cũng không thể đấu võ mồm với chị ta được nên mặc kệ quay bước về phía cầu thang đi về phòng.

Lý Kiều cực kì chán ghét cái vẻ mặt cao lãnh kia của Sở Ngữ Yên.

Còn ghét cay ghét đắng nhan sắc xinh đẹp kia,càng nhìn cô thì chị ta càng thấy đố kỵ không thôi.

Nên cứ hễ nhìn thấy cô là Lý Kiều không thể không nói vài câu châm chọc.

Miễn là chị ta hả dạ là được.

-------------------

Sáng sớm Sở Ngữ Yên 5 giờ đã rời khỏi nhà,trước khi đi cô đã nhắn tin nói dì Chu một tiếng không dì lại lo lắng.

Gia đình chú hai kia đặc biệt ghét cô, hễ cứ gặp là lời ra tiếng vào nên cô tránh được thì liền tránh.

Bên ngoài trời còn đang tờ mờ sáng,có chút ánh vàng của bình minh.

Không khí cực kì dễ chịu.

Cô ghé tới rạp bánh quẩy ở phía bên kia đường mua hai cái rồi đi bộ hướng đến trường học.

Mắt nhìn đồng hồ còn rất sớm nên cô ghé vào công viên gần trường.

Ngồi lên ghế gần bụi cây nhỏ rồi ăn bánh quẩy.

Ăn xong thì cũng chỉ mới 6g sáng cách giờ học còn hẳn 1 tiếng.

Cô rất ít chơi điện thoại,cũng chỉ dùng để trả lời tin nhắn này kia thôi.

Thế là cô lại lấy sách ngữ văn ra nhẩm lại bài thơ đêm qua cô vừa học.

Chắc do ngủ muộn,cả đêm lại nằm mãi cũng không tài nào chợp mắt.

Trong đầu cô chỉ quanh quẩn mấy lời nói kia của gia đình chú hai.

Bây giờ liền ngáp ngắn ngáp dài mấy cái cứ thế mà dựa vào balo trước ngực mà thiếp đi.

Bạch Nhất Dương thường xuyên chạy bộ sáng ở công viên này.

Vừa nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ đang ngủ trên ghế anh liền thả chậm bước chân.

Chậm rãi tiến lại gần,thân hình anh cao 1m85 từ trên cao nhìn xuống thì chỉ thấy được đỉnh đầu của cô.

Thế là liền khụy một gối xuống như kiểu cầu hôn mà ngước mắt quan sát.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.