Em Có Tình Tôi Có Ý

Chương 93: Câu Tôm




Ngu Thư Hân còn tưởng rằng quá nửa đêm nàng sẽ ngủ không được dù sao bên người được ôm người mình yêu thích như thế nào đi nữa cũng không thay lòng đổi dạ thì làm sao mà có thể yên tâm ngủ chứ. Nhưng không có nghĩ tới nàng lại thật sự ngủ quên, ngay ở thời khắc nàng cùng Tiểu Đường nói ngủ ngon sau khi ngủ say Tiểu Đường cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của nàng lắc đầu bật cười, nằm lại bên người nàng ôm Thư Hân vào lòng rồi mới an tâm ngủ.

Ngày kế tiếp ánh mặt trời ló rạng Triệu Tiểu Đường vẫn như mọi ngày thức dậy rất sớm cô rời giường thay quần áo. Xem ra đêm qua những nhân viên khác trong đoàn cũng đã đi nghỉ sớm cho nên sáng sớm mọi người đã tỉnh dậy chuẩn bị mọi thứ rồi, Tiểu Đường mới mở cửa lều ra bên ngoài đánh răng rửa mặt đã bắt gặp Tưởng Ức Nhu đang rửa mặt nơi này không có phòng vệ sinh mọi người liền ngồi xổm ở nhà bếp phụ cận vệ sinh cá nhân. Cách đó không xa dựng một cái lán tạm thời để trang điểm, nhân viên ghi hình lần lượt đứng trước cửa lều mỗi đội đợi được chấp thuận sau đó mới đi vào quay một đoạn. Ngu Thư Hân ngủ rất say thời điểm camera đi vào nàng mới vừa trở mình quay lưng lại với camera. Triệu Tiểu Đường đối với mọi người cười cười quỳ ở bên người Ngu Thư Hân nhẹ giọng đánh thức nàng: "Hân Hân."

Ngu Thư Hân có chút mờ mịt đáp lại cô : "Hử?"

Âm thanh mềm mại như tiếng muỗi vo ve không dễ phát hiện sự yếu ớt làm nũng, Lâm Diệp đi theo nhân viên ghi hình nghe được thanh âm này xương cốt đều cảm thấy mềm nhũn. Trời ạ, nữ thần tỉnh lại là bộ dáng thế này ah, quả thực..... quả thật khiến người ta gánh vác không được!

Triệu Tiểu Đường cũng không cao hứng lắm khi bị người khác nhìn thấy Thư Hân như vậy, nhưng đây là phân đoạn cần ghi hình cô cũng sẽ không tự ý xen vào. Tiểu Đường tiến đến bên tai Thư Hân nhẹ giọng nói: " Người của tổ chương trình đến."

Hai người âm thanh rất thấp, rất nhỏ, không có bị bắt lấy thế nhưng tư thái thân mật ở dưới ống kính vẫn là không có cách nào che giấu. Ngu Thư Hân đầu tiên là mở mắt ra sau đó nàng quay lưng màn ảnh thu dọn tóc tai vỗ vỗ mặt, thu thập thỏa đáng sau đó nàng mới khốn đốn quay đầu ở dưới ống kính đối với mọi người nhẹ giọng nói: "Sớm."

Nàng ngồi dậy dùng chăn quấn lấy mình chỉ để lộ ra khuôn mặt, mái tóc dài hơi rối gương mặt còn chưa hóa trang mang theo đôi mắt lim dim buồn ngủ. Thư Hân sinh ra vốn có gương mặt xinh xắn ngũ quan rõ nét cộng thêm làn da trắng hồng để mặt mộc trông rất thuần khiết, khóe mắt còn có nốt ruồi tô điểm giúp cho khuôn mặt càng thêm ý vị, đôi mắt đen láy nhàn nhạt đảo qua một chút  khiến người ta có chút không thể động đậy.

Ngu Thư Hân đối với mọi người lễ phép mỉm cười làm cho Lâm Diệp lập tức ngây người như phỗng vẫn là Triệu Tiểu Đường ho nhẹ cậu ta mới hoàn hồn.

"Sớm, sớm a."

Những nhân viên làm việc khác cũng dồn dập chào hỏi: "Thư Hân sớm."

Ngu Thư Hân chờ sau khi nhân viên chương trình rời đi mới đối với Triệu Tiểu Đường nói rằng: "Làm sao tỉnh rồi cũng không gọi em?"

Ngữ khí có hơi oán giận còn có chút không cao hứng, Triệu Tiểu Đường thấy thế ngồi ở bên người nàng: "Muốn cho em ngủ thêm một hồi."

"Dù sao em đêm qua cực khổ rồi."

Nhìn cái người này đang nói cái gì vậy trời, thật giống như nàng làm cái gì đó rất ám muội không bằng.

Ngu Thư Hân giương mắt nhìn Tiểu Đường ý vị mười phần hờn dỗi, Tiểu Đường từ bên cạnh lấy mỹ phẩm trong túi ra ngồi ở bên cạnh Thư Hân bình tĩnh trang điểm như không có gì. Ngu Thư Hân tức giận trừng mắt nhìn cô rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Tổ chương trình có chuẩn bị sẵn chuyên viên trang điểm Ngu Thư Hân ra ngoài rửa mặt thì bắt gặp mấy nghệ sĩ khác ngồi trên ghế vây quanh là nhân viên trang điểm. Tưởng Ức Nhu đang vo gạo Thư Hân liền nói: "Muốn tôi hỗ trợ sao?"

"Không cần." Tưởng Ức Nhu nói: "Nấu cháo mà thôi tôi có thể."

Ngu Thư Hân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi rửa mặt rồi trở lại lều vải, Triệu Tiểu Đường đã hóa trang xong vừa nhìn thấy Thư Hân bước vào cô liền nói: "Lại đây bên tôi."

Ngu Thư Hân mới vừa rửa mặt trên trán còn dính vài giọt nước óng ánh trong suốt, Tiểu Đường kéo tay Thư Hân để nàng ngồi xuống nói với nàng: "Tôi trang điểm cho em."

"Được. . ." Ngu Thư Hân âm thanh mang theo sự dịu dàng vui vẻ còn có vẻ rất thân mật: "Cảm ơn Triệu tổng."

Triệu Tiểu Đường nghe được nàng nói như vậy đưa tay véo nhẹ bên má nàng cuối cùng nới lỏng ra đối với Thư Hân nói: "Nhắm mắt lại."

Ngu Thư Hân yên tâm nhắm mắt chờ Triệu Tiểu Đường đem phấn dặm trên gương mặt nàng. Cảm giác hơi thở ấm nóng quanh quẩn trên môi Thư Hân mở mắt ra có chút kinh ngạc khi nhìn thấy trước mắt ngay gần sát mặt là Tiểu Đường đôi mắt đen láy hàng lông mi còn dài yêu kiều, làn da mềm mịn không vết sẹo. Ngu Thư Hân đầu mũi tràn đầy mùi hương son phấn nhàn nhạt rất mê người tâm nàng rộn ràng bên tai nghe được giọng nói dịu dàng từ cô : "Nhắm mắt lại tôi muốn đánh phấn mắt cho em."

Ngu Thư Hân nghe lời nhắm mắt lại trước khi Tiểu Đường trang điểm xong rời đi  nàng liền đưa tay ôm lấy cổ cô ép về hướng mình muốn nhấm nháp vị son môi là như thế nào....

Đợi hai người lần nữa trang điểm xong ra ngoài mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng, bữa sáng không có cao lương mỹ vị mà chỉ là bát cháo trắng và chút cá kho còn dư lại của tối ngày hôm qua. Nơi này cái gì cũng thiếu nhưng cá thì lại có rất nhiều, thời điểm mọi người cùng nhau dùng bữa sáng Hàn Tiếu Đông lên tiếng hỏi: "Thanh Thanh ngày hôm qua nói câu tôm hùm ở nơi nào?"

Là tổ chương trình cho nhắc nhở gần đây có chỗ để câu tôm hùm đất cùng hồ cá nhỏ rất gần thuộc phạm vi mà tổ chương trình thuê. Mặc dù nói là chỉ cho mỗi đội 50 tệ làm thử thách sinh tồn trong rừng núi hoang sơ thế nhưng cũng không thể thật sự để mấy người đói nên bên chương trình cung cấp đồ vật cũng không ít. Ví dụ như ngày hôm qua là hồ cá nhỏ, ngày hôm nay chỉ địa điểm câu tôm hùm đất, chỉ là ngày hôm qua Triệu Tiểu Đường phát hiện quá nhanh cho nên bên chương trình đều chưa có đất dụng võ. Cũng may mọi người đối với tôm hùm đất đều không phải rất mẫn cảm cho nên mới không tìm được cái địa điểm bí ẩn.

Triệu Thanh Thanh hướng về Hàn Tiếu Đông chớp mắt: " Tí nữa mang các người đi."

"Mấy người khi còn bé có ai đã từng câu tôm hùm đất hay chứng kiến cảnh người ta câu chưa ?"

Mấy người nghe được Triệu Thanh Thanh hỏi như vậy đều rơi vào trầm mặc, thành thật mà nói các nàng còn thật không có. Mấy người họ sinh sống ở trong thành thị cho nên chả bao giờ nhìn thấy cái cảnh câu tôm hùm đất bao giờ, trước đây có trại hè đúng là được giáo viên chủ nhiệm đưa tới vùng nông thôn dã ngoại thế nhưng giáo viên sợ bọn họ có chuyện đều là cấm chỉ mấy người đi lung tung giáo viên luôn theo sát bên người. Triệu Thanh Thanh hỏi như vậy chỉ có hai, ba người gật đầu, Hứa Giai Kỳ cười: "Tôi biết làm sao câu."

Mọi người tha thiết mong chờ nhìn sang liền ngay cả Tuyết Nhi đều hỏi: "Cô còn có thể câu tôm?"

Hứa Giai Kỳ gật đầu: "Tôi trước đây thường hay xuống ruộng bắt tôm hùm."

Này cũng không thể coi là sở thích của cô được bởi vì bắt được tôm hùm đất liền có thể đổi lấy tiền, có thể dùng số tiền đó mua đồ dùng học tập. Hứa Giai Kỳ ngay từ nhỏ đã phải tự lập nuôi sống chính mình, khi đó người tốt đặc biệt nhiều mỗi lần cô mang theo tôm hùm đất đi tới chợ vẫn chưa giao bán liền có người mua hết. Thậm chí có rất nhiều người nguyện ý ra giá gấp đôi mua giúp cô, Hứa Giai Kỳ biết bọn họ là vì thấy bản thân cô quá đáng thương cho nên mỗi lần cô đứng ở nơi đó chờ tôm hùm đất bị mua đi sẽ vô tình nghe được người khác đang nói về hoàn cảnh đáng thương của cô cho mọi người xung quanh biết. Bọn họ luôn dùng ánh mắt thương hại để nhìn cô lúc đó còn nhỏ Hứa Giai Kỳ lại cảm thấy vui mừng không hề có chút mặc cảm tự ái, ngay lúc đó cô chỉ muốn có thể sống tiếp là tốt rồi.

Sống tiếp là tốt rồi.

Bây giờ nhớ lại chuyện ngày xưa cũng không hẳn đều là ký ức xấu, Tuyết Nhi đưa tầm mắt ngắm đến nét mặt của Giai Kỳ cô phát hiện Hứa Giai Kỳ mỗi lần nhắc tới chuyện trước đây khi còn bé sắc mặt của cô lúc nào cũng hơi trắng, ánh mắt có điểm mâu thuẫn. Đây là dáng vẻ điển hình của người không muốn nhắc lại cho nên Tuyết Nhi cũng không có hỏi quá nhiều mà chỉ tự nhiên gật đầu: "Vậy chút nữa cô dạy tôi nhé."

Hứa Giai Kỳ quay đầu: "Có thể, nhớ trả học phí."

"Hai chúng ta đều kết hôn còn cần học phí á?"

Một câu nói để Hứa Giai Kỳ sững sờ hai giây bất giác mỉm cười, cô tham gia chương trình này chính là vì Ngu Thư Hân. Thời điểm ghi hình tâm trí lúc nào cũng đặt ở trên người Ngu Thư Hân cùng với Tuyết Nhi căn bản là dựa theo kịch bản có sẵn cần cô nói chuyện cô mới nói, cần cô có làm việc cô mới làm việc. Hứa Giai Kỳ chưa từng có nghĩ tới sẽ chủ động làm cái gì đó, cô có thể cảm giác được Tuyết Nhi có tình trạng giống như cô đều là tâm trí không đặt ở trên chương trình.

Hai người tuy rằng đã quay 2 tập nhưng  kỳ thực vẫn còn không tính là quen thuộc. Lần này dã ngoại ngoài trời Hứa Giai Kỳ có thể cảm nhận rõ ràng Tuyết Nhi biến hóa, cũng có thể là bởi vì chính cô đem mọi sự quan tâm từ trên người Ngu Thư Hân thu hồi lại cho nên mới chú ý tới người bên cạnh. Quan sát từng chi tiết nhỏ có thể nhận ra Tuyết Nhi cũng đang thay đổi muốn hòa nhập vào buổi ghi hình. Hứa Giai Kỳ nhớ đến đây bèn đưa tay ra tại trước mặt Tuyết Nhi: "Cái kia chút nữa tôi sẽ quan tâm em nhiều hơn."

Tuyết Nhi đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay cô, hai người tương thân tương ái nắm chặt mười đầu ngón tay dưới ống kính hình ảnh này rất bình thường không có cảm giác thân mật.

Cách đó không xa Lisa đang ăn mì vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ nắm tay cùng một chỗ. Sau khi chia tay Lisa thấy qua vô số lần Tuyết Nhi trên phim truyền hình, điện ảnh nắm tay ôm hôn nam chính thế nhưng chưa lần nào có tâm tình khó chịu như lúc này.

Trực tiếp nhìn thấy mới cảm thấy trái tim như bị đao cắt.

Lisa híp mắt lại, sắc mặt trắng bệch ăn xong lặng lẽ thu dọn bát mì ném vào sọt rác.

Đoàn người ăn sớm một chút rồi cùng  nhân viên hướng dẫn xuất phát đi về chỗ câu tôm hùm đất, nó nằm ngay giữa sườn núi khác. Là một cái mương rất dài trong nước còn có rất nhiều cỏ dại xanh um, Ngu Thư Hân có chút hoài nghi nói: "Nơi này có tôm?"

Triệu Thanh Thanh ngờ vực: "Tôi cũng không xác định, trước tiên thử xem?"

Khi hai người đang nói chuyện Hứa Giai Kỳ đã chuẩn bị kỹ càng mồi câu tôm hùm đất cô đối với mọi người phổ cập tri thức: "Mọi người đoán xem câu tôm hùm đất dùng mồi gì là tốt nhất ?"

Mọi người ngồi dựa vào bên người cô, Triệu Tiểu Đường không phải rất tình nguyện tới gần Ngu Thư Hân kéo cánh tay Tiểu Đường cùng ngồi xổm xuống, Hứa Giai Kỳ nói: "Là ếch xanh."

"Ếch xanh?" Triệu Thanh Thanh nói: "Vậy chúng ta đi bắt hai con?"

Hứa Giai Kỳ nghiêng đầu: "Cô dám lột da sao?"

Triệu Thanh Thanh lập tức run lên nhanh nhảu đáp: "Không dám."

Những người khác cũng không phải rất nguyện ý, tưởng tượng cái cảnh đẫm máu kia mấy người biểu cảm liền khó coi. Hứa Giai Kỳ nói rằng: "Chờ tôi trước tiên câu thử xem."

Quả nhiên như Triệu Thanh Thanh từng nói nơi này có tôm hùm đất chỉ là con đầu tiên cũng không lớn. Có lẽ là bởi vì không phải mùa của tôm hùm đất nên con đầu tiên bắt được lại rất nhỏ. Hứa Giai Kỳ câu hai con sau đó gỡ nó ra rồi lại lấy chút mồi luồn vào đầu lưỡi câu phát cho mỗi người một sợi dây cước : " Việc khác không cần tôi dạy chứ?"

Triệu Thanh Thanh cười híp mắt: "Rõ ràng."

Tuyết Nhi tại bên người Hứa Giai Kỳ nhìn cô động tác thành thạo tựa hồ từng làm rất nhiều lần thế nhưng Tuyết Nhi nhớ không lầm thì Hứa Giai Kỳ sau khi thành danh trở thành biên kịch có tiếng trong giới cộng thêm lời giải thích tối qua của Hứa Giai Kỳ cô thường xuyên nấu cơm vậy thì là trước đây Hứa Giai Kỳ đã trải qua những gì? Phỏng chừng vẫn là khi còn nhỏ còn có điều mà cô khó nói, Hứa Giai Kỳ cảm nhận được ánh mắt đang chăm chú rơi vào trên người mình cô hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Tuyết Nhi bình tĩnh nói: "Cô khi nói lời thật lòng trông rất xinh đẹp."

Hứa Giai Kỳ bị lời trêu chọc của Tuyết Nhi làm cho mắc cười, cô ở trong vòng tròn này lâu như vậy đương nhiên sẽ nghe được những lời nịnh lọt, lời nói thật lòng được mấy phần. Tuyết Nhi đây là thật sự đang khen cô đi, Hứa Giai Kỳ nói: "Gần đây cô làm sao sẽ nói mấy lời như vậy?"

"Đó là... " Tuyết Nhi nói: "Tôi cũng muốn cho mình kéo chút tài nguyên a, cô không phải là kim bài biên kịch sao. "

Hứa Giai Kỳ cất kỹ mồi câu quay qua nói : "Vậy cô còn không phải là thị hậu à hahha."

Hai người a dua nịnh hót một phen bắt đầu câu tôm, Ngu Thư Hân an vị tại bên người hai người nghe Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ tán gẫu tâm tình không tệ. Thư Hân quay đầu cách đó không xa chị Lisa đang cùng nhân viên trong đoàn nói chuyện, ánh mắt đưa tới nơi này tình cờ sẽ cùng Thư Hân chạm mắt. Những lúc như vậy chị Lisa sẽ lại chuyển tầm nhìn ra chỗ khác còn nàng thì mím môi thở dài.

"Mắc câu rồi." Bên người truyền đến giọng nói lành lạnh nhắc nhở Ngu Thư Hân nhìn thấy Triệu Tiểu Đường đưa tay nắm chặt lấy cành cây có buộc sợi cước. Tiểu Đường dùng tay phải chậm rãi nâng cần lên cao có thể cảm nhận được tay cô đang dùng sức không hề nhỏ. Ngu Thư Hân không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cái mương phía trước mặt mãi cho đến khi nàng nhìn thấy trên mặt nước trồi lên màu đỏ mới quay đầu hô lên: "Thành công rồi!"

Trên mồi câu có tới hai con tôm hùm đất bám vào.

Triệu Tiểu Đường đứng bên cạnh Thư  Hân nhìn thấy nàng cười cũng không nhịn được cười nói: "Ừm, em thành công."

Chỗ này tôm hùm đất thật sự có tương đối nhiều cũng thể là do tổ chương trình sớm sắp xếp qua cho nên đến gần trưa thì bọn họ bên trong thùng đã được non nửa. Bữa trưa cùng cơm tối đều dựa vào chỗ này rồi vừa hay đủ dùng, 10 giờ sáng Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường quyết định cùng lên xe của chương trình xuống núi mua chút thức ăn chay. Khi trở lại khu cắm trại thì đoàn người Hứa Giai Kỳ cũng đã trở về các nàng đang rửa sạch tôm hùm đất, tổ chương trình cung cấp cho khách mời bàn chải để rửa tôm cho sạch hơn. Ấy vậy mà những vị khách mời này đã bao giờ làm mấy việc này đâu cho nên trong quá trình làm chân tay luống cuống, tôm đất từ trong chậu nước nhảy tưng tửng lên bắn toàn bọt nước vào mặt. Bên tai là tiếng cười vui vẻ Ngu Thư Hân nhìn tình cảnh này cũng không nhịn được nhìn qua Tiểu Đường, hai người nhìn nhau bật cười.

Bữa trưa vẫn là để Ngu Thư Hân làm, nàng làm 3 món chính và một vài món phụ gồm tôm hấp bia, tôm hùm đất sốt bơ tỏi và tôm hùm đất sốt Cajun,... Mọi người ngửi thấy mùi thơm liền không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, Hàn Tiếu Đông vừa định dùng chiếc đũa gắp lên một con liền bị Tưởng Ức Nhu xóa sạch: "Chú ý có người ăn vụng!"

Hàn Tiếu Đông quay đầu tha thiết mong chờ nhìn đĩa tôm hùm có chút dáng vẻ ủy khuất xung quanh mấy người bị chọc cười.

Bữa trưa không có nấu cơm mọi người ăn mì thay thế, mùi thơm của hành lá cắt sợi nhàn nhạt phảng phất trong không khí thêm một chút rau xanh khiến bát mì càng thêm hấp dẫn. Ngu Thư Hân đem mì chia đều vào bát rồi thêm nước dùng sau đó để mọi người lần lượt bưng lên bàn bắt đầu dùng bữa. So với khi ở khu nghỉ dưỡng bầu không khí không giống, nơi này rõ ràng thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện Triệu Hy ở một bên theo dõi quá trình quay phim nhịn không được nuốt nước miếng, tôm hùm đất chua cay a thực sự quá thơm!

Bữa trưa ăn được một nửa chuông điện thoại của Tiểu Đường vang lên cô đối với mọi người cười nhạt sau đó rời đi ra một góc nghe điện thoại, Ngu Thư Hân nhìn bóng lưng cô rời đi không hề chớp mắt mãi mới thu tầm mắt lại.

Triệu Tiểu Đường đứng dưới tán cây chỗ này không có camera theo sát rất yên tĩnh, đầu bên kia điện thoại giọng nói rõ ràng vọng lại : "Triệu tổng tôi đã điều tra ra. Cô nói đúng, Lạc tổng từ tháng trước bắt đầu cùng Phan tổng thường xuyên lén lút gặp mặt."

Phan tổng giữ chức phó tổng của công ty cũng là một trong cổ đông nắm số cổ phần chỉ kém Triệu Tiểu Đường một ít. Ở công ty nói chuyện cũng khá có trọng lượng, Lạc Thái lúc đó cũng giữ chức phó tổng cho nên hai người liền có hiềm khích không nhỏ dù sao vị trí tổng giám đốc khẳng định là trong hai người bọn họ chọn ra một người. Mà Phan tổng lại là cổ đông của công ty nên hướng đi của hạng mục hắn là người nắm rõ nhất để hắn ta tiếp nhận chức vị tổng giám đốc là chuyện rất thuận tình thuận lý nhưng mà làm sao cuối cùng chọn ra tổng giám đốc lại là Lạc Thái.

Ngày đó ở đại hội cổ đông mọi người thống nhất biểu quyết mà chọn ra có lẽ là vì Triệu Tiểu Đường từ sau khi N1 hạng mục thành công tại trong lòng các cổ đông rất có uy tín, đề nghị của cô cơ bản cũng là toàn phiếu thông qua ngoại trừ mấy cổ đông có quan hệ cùng Phan tổng. Cho nên bởi vì ít người mà không được chức tổng giám đốc, sau đó Phan tổng còn vì việc này cùng Triệu Tiểu Đường nháo một trận. Nếu không phải cô nhắc nhở Hồ Ba làm sao cũng sẽ không nghĩ tới Phan tổng lại cùng Lạc Thái cấu kết cùng một chỗ.

"Triệu tổng, cô lúc trước lựa chọn Lạc tổng chính là lo lắng Phan tổng sẽ làm phản?" Hồ Ba đối với việc hai vị phó tổng tranh chấp nhau cuối cùng lựa chọn Lạc tổng chuyện này vẫn rất khó hiểu, nghĩ tới nghĩ lui có phải là vì nguyên nhân này.

Triệu Tiểu Đường nói: "Cái này không phải nguyên nhân chủ yếu."

Hồ Ba không rõ thế nhưng Triệu Tiểu Đường sẽ không giải thích thêm cô đã nói câu này cũng tương đương với câu giải thích. Hồ Ba không dám lại tiếp tục hỏi thăm chỉ lễ phép đáp lại: "Tôi hiểu."

Gió nhẹ thổi tới nhấc lên một góc vạt áo của Tiểu Đường, tay cô xỏ vào trong túi quần đi về phía trước hai bước. Mái tóc dài buông thả bị gió thổi lay động tạo lên một đường cong Tiểu Đường nâng điện thoại nói: "Được rồi, đừng tìm Lạc Thái nữa phái người trước tiên điều tra về Phan tổng cho tôi."

Hồ Ba thần sắc cực kỳ nghiêm túc ngữ điệu cung kính cẩn trọng: "Tôi đã hiểu lập tức phái người đi điều tra."

Từ ngày hôm qua Triệu tổng nói để cậu ta đi điều tra mối quan hệ của hai người này thì Hồ Ba liền phái người nhìn chằm chằm vào Phan tổng cũng nghĩ tới trường hợp có phải là Triệu tổng nghĩ nhiều rồi dù sao Phan tổng cùng Lạc tổng có thù mới hận cũ. Cuộc họp hằng năm ngồi cùng một bàn đều tỏ vẻ không vui làm sao mà có thể bắt tay hợp tác phải chăng là vì sức mạnh của tiền tài lấy địch làm bạn.

Phan tổng chiêu này thực sự là cao tay, đẩy Lạc Thái ra ngoài tầm mắt đợi được Lạc Thái kéo Triệu tổng xuống nước mọi mũi rìu sẽ chĩa về Lạc Thái mà trách phạt hắn. Sau đó Phan tổng lựa thời cơ đứng ra làm bộ dọn dẹp hỗn loạn còn có thể dùng chuyện công ty hao tổn ngân sách mà bức Triệu tổng giao ra cổ phần bởi vì Lạc Thái dưới trướng của cô. Nếu một đường thành công thuận lợi đến lúc đó hắn ta lại nghĩ cách để Lạc Thái trở lại công ty bắt đầu làm việc cho mình.

Sự việc lần này người thực chất Triệu tổng muốn thanh tẩy không phải Lạc Thái mà là Phan tổng.

Hồ Ba đối với Triệu Tiểu Đường nói: "Triệu tổng vậy cô lúc nào trở về?"

"Chiều nay ba giờ." Triệu Tiểu Đường nhìn đồng hồ trên tay: "Đến dưới chân núi đón tôi."

Hồ Ba trả lời: "Vâng thưa cô."

Triệu Tiểu Đường cúp máy cất điện thoại vào trong túi, gió lạnh thổi qua đem mái tóc đen láy thổi bay phấp phới trong không trung cô đứng ở đó mãi không động trầm ngâm suy tư. Ngu Thư Hân ở sau lưng cô chậm rãi đi tới lặng lẽ gọi : "Triệu Tiểu Đường ."

Triệu Tiểu Đường quay đầu vẻ mặt còn có chưa kịp che giấu sự sắc bén cùng hờ hững, cặp mắt kia chứa đầy hàn khí như mũi dao đâm vào trên người Ngu Thư Hân khiến nàng giật mình hơi sợ hãi. Ngu Thư Hân theo bản năng lui về phía sau nửa bước nói rằng: " Nãy thấy Đường dùng cơm còn chưa ăn xong mọi người chuẩn bị thu dọn bát đũa Đường còn muốn ăn nữa không?"

Ngữ khí rất bình tĩnh, Triệu Tiểu Đường đi tới bên người nàng âm thanh khôi phục sự ôn hòa nói: "Không ăn, tôi đã no rồi."

Ngu Thư Hân xoay người: "Vậy em đi cùng mọi người nói một tiếng."

Nàng còn chưa đi cổ tay bị Triệu Tiểu Đường nắm lấy, cô chần chờ một hồi lâu mới mở miệng: "Hân Hân vừa rồi là bởi vì chuyện của công ty, bên đó có chút chuyện nhỏ. . ."

"Vậy thì đi xử lý." Ngu Thư Hân quay đầu nhìn Triệu Tiểu Đường thần sắc bình tĩnh mà lại kiên định nói: "Có vấn đề thì nên đi xử lý."

"Không muốn bởi vì em làm lỡ công  việc của Đường."

Triệu Tiểu Đường nắm lấy tay nàng hơi dùng sức: "Thư Hân."

"Đường..! Em biết chị đang lo lắng điều gì, chị yên tâm em không phải hài tử càng không phải người không thấu tình đạt lý. Em biết Đường bởi vì em đã dành một khoảng thời gian rất lâu không có làm việc. Tiểu Đường à, nếu như chúng ta cùng một chỗ em nhất định phải tiếp nhận mọi thứ liên quan tới chị, những thứ này em đều hiểu thế nhưng xin Đường tha thứ cho em hiện tại vẫn còn nhu nhược. Em tạm thời còn không muốn tận mắt chứng kiến dáng vẻ Đường đến công ty, em chờ Đường xử lý xong mọi chuyện trở về tìm em."

Nàng còn không có chuẩn bị sẵn sàng vẫn chưa hoàn toàn thả xuống khúc mắc, không muốn lại bởi vì chuyện công ty cùng Triệu Tiểu Đường giận dỗi. Tốt nhất chính là không nhìn tới, không tiếp xúc, chờ cô trở lại.

Triệu Tiểu Đường không nghĩ tới Thư Hân sẽ muốn như vậy, cô vẫn còn lo lắng Thư Hân sẽ bởi vì chuyện lần này mà bị thương lần nữa cho nên cô muốn gạt em ấy không muốn để cho em ấy biết chuyện này. Nhưng cô lại không nghĩ tới em ấy vốn mẫn cảm làm sao có khả năng không biết, cô ẩn giấu trái lại có thể là đối với em ấy tạo thành thương tổn. Triệu Tiểu Đường sau khi nhận thức rõ ràng cô nói rằng: "Ừ, chiều nay tôi liền đi xử lý."

Ngu Thư Hân sắc mặt bình tĩnh gật đầu tán thành, đôi mắt đen láy ngập nước chứa đựng niềm tin đối với cô. Triệu Tiểu Đường biết là bởi vì bản thân cô tổn thương Thư Hân quá nhiều cho nên em ấy mới không muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô khi ở công ty. Cô đối với Thư Hân nói: " Em nhớ tôi hay cần tôi bất cứ lúc nào hãy nhắn tin cho tôi hay cũng có thể lấy điện thoại gọi đến, ngoại trừ công tác tôi những lúc khác đều là của em."

Vào lúc này lời dặn dò của Tiểu Đường còn không quên chứa đựng sự nài nỉ đối với Thư Hân. Ngu Thư Hân  đối với cái miệng này của Tiểu Đường thật là không có cách nào, đáy mắt thêm chút ý cười: "Em gửi tin nhắn cho Đường, Đường sẽ trả lời em sao?"

Triệu Tiểu Đường cười nhạt: "Em gửi một tin tôi sẽ nhắn lại hai tin."

Ngu Thư Hân cắn môi: " Không cho Đường nuốt lời, nuốt lời sẽ thành tiểu cẩu."

Triệu Tiểu Đường bật cười nhìn thấy Thư Hân không có không vui mới thở ra một hơi nắm tay Thư Hân xoa nhẹ đối với nàng nói: "Em trở về lều trại trước đi, tôi cho ba gọi điện thoại."

Ngu Thư Hân gật gù: "Em về trước nghỉ ngơi."

Triệu Tiểu Đường trầm thấp ừm một tiếng, sau khi Ngu Thư Hân rời đi Tiểu Đường mới thu hồi ánh mắt cuối cùng cô đứng dưới tán cây cho ba gọi điện thoại. Ở bên kia vừa vặn trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, ba Triệu rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra liền nghe thấy vợ mình gọi: "Ông xã điện thoại!"

Ba Triệu đi tới bên tủ đầu giường cầm điện thoại lên xem có chút nhíu mày bắt máy: "Tiểu Đường ?"

Triệu Tiểu Đường mở miệng: "Ba."

Ba Triệu ngồi ở trên giường dựa lưng ở đầu giường tay ấn ấn huyệt thái dương nói: "Chuyện gì?"

Triệu Tiểu Đường sắc mặt như mọi ngày nói: "Có chuyện muốn cần ba hỗ trợ."

Ba Triệu vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ, trong năm nay ông đã được nghe Tiểu Đường nói hai chữ này quá nhiều. Từ nhỏ đến lớn Triệu Tiểu Đường lại là một đứa trẻ có tính tự lập không cần sự giúp đỡ của người nhà khiến ông có chút phiền lòng. Từ lúc đi học cho tới khi tốt nghiệp đều một mình gánh vác chuyện lớn chuyện bé tựa như không phải người Triệu gia không cần gia đình làm chỗ dựa. Sau này khi tiến vào công ty Tiểu Đường càng là không để cho ông can dự vào nâng đỡ cô, thật giống như bắt đầu từ hôm nay Tiểu Đường sẽ xin nhờ ba giúp mình làm việc. Ba Triệu cười nói: "Chuyện gì a?"

Triệu Tiểu Đường nói: "Ba, con muốn  mua một lễ vật cho Thư Hân mà không có tiền có thể trước tiên cùng ngài mượn một chút sao?"

Ba Triệu ý cười càng thêm sâu. Được a, đều biết mua lễ vật! Ba Triệu ngữ điệu như cũ mang theo ý cười: "Có thể, mượn bao nhiêu?"

Triệu Tiểu Đường ngữ khí rất bình tĩnh: "Ba trăm ba mươi vạn." (~ gần 12 tỷ)

Ba Triệu : . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.