[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 3 - Lục long tỏa quốc-Chương 108 : Mộng tưởng nho nhỏ của Tranh ca




Quả nhiên, từ đó Nguyên Thánh thiên tử nghĩ hết biện pháp, khu trục từng cái thân sinh cốt nhục của mình ra khỏi kinh. Phong vương cho từng người, cho đất phong, sau đó đuổi bọn hắn đi đất phong.

Sáu hoàng tử mỗi người đều không phải đèn đã cạn dầu. Đều có bản sự.

Kỳ thực Nguyên Thánh thiên tử cũng biết, một khi những long tử này ra khỏi kinh thành, chính là nước cạn khó nhốt, giao long lật sông. Nhưng hắn càng không nguyện ý lưu bọn hắn lại trong kinh thành thủ túc tương tàn, huynh đệ âm mưu hãm hại lẫn nhau. Ba vị huynh trưởng của hoàng thượng chính là bởi vì tranh đoạt hoàng vị mà chết. Mặc dù bây giờ tại nghĩa trang hoàng thất còn có thể tìm được mộ bia của hai vị hoàng huynh, nhưng hắn biết rõ ràng phía dưới là trống không. Thời điểm hai vị hoàng huynh chết, thi cốt đều không được đầy đủ, có thể táng thứ gì vào?

Trong thời gian hai năm, trừ bỏ Hoàng vương sớm đã đi Nam Dương, hắn lại lần lượt dời Lục Thanh Lam tam vương đi đất phong.

Đại hoàng tử Xích vương là rường cột nước nhà, lại là trưởng tử, bởi vậy hoàng thượng quyết định để hắn ở lại kinh thành. Không đi đất phong, chỉ còn lại một Tranh vương.

Mà muốn cho Tranh vương đi đất phong, lại chẳng phải dễ dàng.

Thế lực hậu cung thực sự không thể xem thường. Đối nam nhân mà nói, gió gối là khó cản nhất trên đời.

Mà khó cản nhất trong đó, không ai có thể hơn hoàng hậu.

Hoàng hậu sở sinh nhị tử, nhị hoàng tử Tranh vương, tam hoàng tử Hoàng vương. Lúc đầu hoàng thượng định phái cả hai bọn hắn đến đất phong, thế nhưng hoàng hậu nương nương lại có ý khác. Hoàng hậu là vợ chồng son với hoàng thượng, lấy tính cách nhớ cũ của hoàng thượng, tôn kính nàng nhất, xưa nay luôn tuân theo ý kiến của nàng.

Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, cầm mình rất nghiêm khắc, mặc dù đôi khi thủ đoạn đối đãi hậu cung phi tần hơi quá khích, nhưng không cản trở đại cục. Trái lại hoàng hậu biết đại thể, quyết đoán hơn người, không hổ là đương kim thiên hạ đệ nhất nữ.

Nhớ lại năm đó hoàng thượng có ý dời đô đến Bắc Bình, liền dẫn theo vài nhân viên vi phục xuất tuần, muốn đi Bắc Bình xem xét tình hình. Lúc ấy trong triều một viên mãnh tướng có ý tạo phản, nhìn chuẩn cơ hội, thừa cơ nổi lên. Hắn suất lĩnh thủ hạ binh mã bao vây kinh sư, không phân ngày đêm tiến đánh. Lại phái ra cao thủ thủ hạ ẩn nấp vào thành, ám sát yếu viên triều đình. Muốn mở cửa thành ra.

Trên dưới thành Nam Kinh lập tức đại loạn. Lúc ấy hoàng thượng còn rất trẻ, các hoàng tử cũng còn trong tã lót. Trong triều không người nào có thể làm chủ.

Vẫn là hoàng hậu càn khôn độc đoán, vừa trấn áp hậu cung, vừa trấn an quan viên. Lệnh đại nội cao thủ chia ra bảy đường thừa lúc ban đêm liều chết ra khỏi thành, mời tới ba quan trong Bạch Vương thất quan đến đây bình loạn. Nhờ thế loạn lạc mới tiêu tan.

Phản tướng kia là một hổ tướng trong triều, có thể nói, luận võ công mưu lược đều là lúc ấy chi quan. Lúc ấy trong tay phản tướng kia chỉ có một thành để thủ, đã có năng lực đối nghịch với triều đình, nếu để hắn đoạt được kinh sư, thực không biết sẽ sinh ra bao nhiêu sự cố, có thể nói là hậu hoạn vô cùng.

Nếu không phải là hoàng hậu quyết định nhanh chóng, kinh thành đã nguy rồi.

Từ sau đó hoàng thượng đối hoàng hậu, ngoại trừ phu thê tình thâm ra còn có một phần kính yêu trong lòng. Bởi vậy dù thủ đoạn hoàng hậu đối đãi hậu cung tỷ muội rất phi khoan dung, hoàng thượng cũng không đành lòng trách cứ nàng.

Nhưng thời điểm hoàng thượng vừa phái Lục vương đi đất phong, đang muốn an bài Tranh vương, hoàng hậu bất ngờ nghe tin dữ khóc lóc chết đi sống lại. Đừng nhìn hoàng hậu người ta thân phận tôn quý, đến cùng vẫn là xuất thân võ lâm thế gia, tuyệt chiêu một khóc hai náo ba treo cổ rất thành thạo.

Làm cho Nguyên Thánh thiên tử không còn cách nào, cuối cùng nói hết lời cũng vô pháp thuyết phục hoàng hậu, bất đắc dĩ đành phải lưu Tranh vương tại kinh. Đây cũng là vì sao có hai vị thân vương trong kinh thành.

Xích vương cùng Tranh vương, cùng ở dưới chân thiên tử, nhìn như bình an vô sự, trên thực tế đã vụng trộm giao thủ vô số lần. Tranh vương có hoàng hậu nâng đỡ, trong mỗi lần tranh đấu đều có thể chiếm được thượng phong.

Nhưng như vậy không làm cho Tranh vương thỏa mãn.

Hắn cũng không phải chỉ muốn đánh bại tên đại ca phế vật kia. Các huynh đệ tại đất phong đều không phải đèn đã cạn dầu. Trong khoảng thời gian hắn bị nhốt ở kinh thành, khẳng định mỗi người đều đang lôi kéo thế lực địa phương, tăng cường lực lượng của mình.

Tâm tranh đấu của sáu huynh đệ bọn hắn phảng phất là trời sinh, vừa nghĩ tới các huynh đệ khác đang trở nên cường đại, Tranh vương liền không tự kìm hãm được càng thêm khát vọng lực lượng.

Bị lưu lại kinh thành lẽ ra bất lợi cho tích luỹ thực lực, nhưng Tranh vương có hoàng hậu ủng hộ thì lại khác. Cộng thêm hắn bí mật cấu kết tà đạo, tiền lương nhân thủ đều tới rất nhanh. Nếu như cho Lý Trừng Chi hắn thêm một năm, có lẽ trong kinh thành hắn sẽ có được lực lượng mà ngay cả hoàng thượng cũng không dám khinh thường.

Nhưng đột nhiên sự tình có chuyển biến.

Tháng trước, bởi vì hoàng thượng nhận được sổ sách Lục Phiến môn nộp lên, nên phái Quân Vương trắc điều tra Tranh vương phủ.

Bây giờ Nhạn Thập Tam thám án như thần không còn nữa, Tranh vương cũng không đến nỗi vừa động đã ngã.

Nhưng mặc dù bây giờ còn chưa tra ra chứng cứ gì có tính quyết định, nhưng lực thẩm thấu của Quân Vương trắc cũng nổi danh. Tranh vương tuyệt không thể ngồi chờ chết, chờ nhân mã đến bắt hắn đã vây quanh Tranh vương phủ mới suy nghĩ đối sách, đó là cách làm của người ngu.

Cho dù có hơi sớm, Tranh vương vẫn hạ quyết tâm, tiên hạ thủ vi cường.

Nếu như hoàng đế muốn chơi mình, vậy không bằng mình đi chơi hoàng đế!

Lúc này Tranh vương đang đi trên hành lang cung đình, hắn đang trên đường đến yết kiến người hắn sẽ thay thế, lòng đầy hoan hỉ.

Tâm tình của hắn rất tốt, hiếm thấy tốt.

Hắn mỉm cười, như mộc xuân phong, như uống rượu ngon, hình như hắn còn muốn hát lên.

Cung nga thái giám đi theo hắn cũng không quá minh bạch, Tranh vương bình thường dữ dằn làm sao hôm nay tâm tình tốt như vậy. Còn có chút tiểu cung nữ nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, không khỏi tơ tình du dương, thầm nghĩ: Lúc hắn không nhăn mặt, cũng không phải người thấy là sợ. Còn rất tuấn tú đây.

Cũng không ai biết giờ phút này trong lòng Tranh vương đang nghĩ: Đợi lão đầu tử xong đời, ta chính là vạn thừa chi tôn. Ha ha ha ha ha! Giấc mộng của ta sắp thành hiện thực!

Từ nhỏ Tranh vương đã không giống những hoàng tử khác, người nào hắn cũng cũng không phục, ngay cả hoàng thượng cha đẻ hắn cũng thế. Hắn không cam lòng đứng dưới, hắn tích góp thực lực, hắn giấu tài nằm gai nếm mật. Lặng lẽ tích luỹ lực lượng để có thể phát động một kích lôi đình.

Đủ loại khổ tâm cô nghệ này, đều là bởi vì từ nhỏ Tranh vương đã có một mơ ước.

Tranh vương lúc nhỏ, bởi vì là trưởng tử của hoàng hậu, rất được sủng ái, hắn muốn cái gì liền có cái đó.

Hắn thích mẫu hậu nhất. Mẫu hậu rất ôn nhu với hắn, cho tới bây giờ cũng không to tiếng quát mắng. Tranh vương nhớ có một lần hắn nghịch ngợm, đẩy một tiểu cung nữ vào trong hồ nước ở Ngự Hoa viên, kém chút làm nàng chết đuối. Tranh vương biết gây đại họa, trốn ở dưới giường không dám ra.

Là mẫu hậu hắn, hoàng hậu nương nương, như lừa động vật nhỏ dỗ Tranh vương từ dưới giường ra, lại cho hắn rất nhiều đồ ăn, Tranh vương mới nín khóc mỉm cười.

Thế nhưng cũng trong ngày hôm đó.

Hoàng hậu vừa dỗ dành tiểu Tranh vương xong. Không bao lâu sau, hoàng thượng giá lâm. Hoàng thượng trông thấy Tranh vương đang vui vẻ ăn điểm tâm, tức giận trong lòng, nhốt Tranh vương trong thư phòng ròng rã ba ngày, mỗi ngày phạt chép « Luận Ngữ », không cho phép đi ra ngoài một bước. Ăn cơm chỉ cho bánh bao chay thêm chút dưa muối.

Thiên đại khuất nhục như thế, đến nay vẫn rõ mồn một trước mắt Tranh vương. Cừu hận hỏa diễm lại cháy lên trong lòng.

Từ đó về sau, Tranh vương có một mơ ước.

Mộng tưởng của Tranh vương là nồng nhiệt mà quang minh, chính hướng mà vĩ đại. Là thuần túy, là chân thật, là cao nhã, là thú vị thoát ly thấp hèn.

Tranh vương gia của chúng ta từ nhỏ mỗi khi nhìn phụ thân hắn, đương triều hoàng đế, trong lòng liền nghĩ một chuyện: Ta muốn lão đầu tử gọi ta một tiếng Tranh ca! Oa ha ha ha ha, oa ha ha ha ha ha, sảng khoái!

Nếu như hôm nay hắn mưu quốc thành công, vậy lão đầu tử nhà hắn sẽ phải gọi hắn một tiếng Tranh ca! Ý nghĩ này làm hắn hân hoan, phảng phất toàn thân cao thấp mỗi một lỗ chân lông đều sung sướng.

Nếu như thủ hạ của hắn có Độc Tâm Thuật mà nói, khẳng định treo hắn lên, đánh một trận rồi quẳng xuống sông, thà vậy còn hơn bị tên này kéo xuống cống.

Nhưng mà thế sự ly kỳ, ai có thể đoán được. Tên nhị hóa này lại đi ra từ trong bụng hoàng hậu nương nương, hắn chính là long tử, chính là một trong những người thừa kế quốc gia này.

Lục Long Tỏa Quốc tiên đoán, xem ra càng ngày càng thật.

Tranh vương vì lý tưởng vĩ đại làm cho phụ hoàng gọi hắn Tranh ca, hiện tại đang lao trên quang minh đại đạo.

Hiện tại hắn đã vận sức chờ phát động, dùng tất cả lực lượng tích góp những năm gần đây cho một kích này.

Người của hắn đã lẫn vào hoàng cung, kế hoạch của hắn cũng thi hành như hắn kỳ vọng.

Nếu như thành công, vậy hôm nay quốc gia này sẽ thay hình đổi dạng.

Nếu như lục long thực sẽ tỏa quốc, Lý Trừng Chi, sẽ trở thành con rồng đầu tiên.

Một con ác long màu cam sẽ cấm tỏa cung tường.

Mà Ngự Tiền Luận Võ, sẽ là bàn đạp tốt nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.