Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 66: Phiên ngoại 2: An Tạp x Tiêu Kỳ




“Anh đẹp trai, uống một chén đi.” An Tạp cười hèn hạ nâng chén huyết sa đưa qua.

“Xin lỗi đang trong thời gian công tác tôi không thể uống rượu… Nhưng uống lúc tan tầm thì, không thành vấn đề.” Tiêu Kỳ ngăn chén rượu, tiếp tục phối rượu. Trong lòng không được tự nhiên, nam nhân này đã mời rượu hắn liên tục vài ngày rồi, nếu không thì nhất định sẽ ghé vào quầy bar nhìn hắn phối rượu, nói không nên lười là cảm giác gì. Quán bar này không hoàn toàn là gaybar, cũng có phụ nữ thường lui tới, đương nhiên gay cũng không ít, nhưng Tiêu Kỳ thực sự là bị một tên gay dây dưa.

An Tạp nhún nhún vai, mỗi lần đều từ chối như vậy, sau đó lại mượn cớ thay quần áo, len lén trốn mất. Lẽ nào mị lực của mình chưa đủ? Quay đầu nhìn về phía một chàng thanh niên, cười quyến rũ một cái. Thanh niên kia lập tức cầm ly rượu tiến lại đây… An Tạp bất đắc dĩ tiếp tục uống rượu, xem ra cái chính không phải anh không đủ mị lực, mà là người này căn bản không tiếp nhận tín hiệu anh phóng ra.

Uống hết một ly Maracujitan. Đơn giản ghé vào quầy bar bắt đầu ngủ. Tối hôm qua An Tạp cùng bọn họ nháo tới hơn 3h sáng, hôm nay lại chạy tới Clubbing, khốn muốn chết.

“Uy, tỉnh tỉnh, không phải nói muốn uống rượu sao, đi thôi.” Tiêu Kỳ đã thay y phục, một thân y phục gọn gàng, để lộ dáng người đặc biệt thon dài.

“Ân?… Nga, ngươi không chạy? Ha hả đi thôi.” An Tạp vô cùng hưng phấn, không nghĩ tới hôm nay cậu cư nhiên không có len lén chạy mất, còn tưởng rằng cậu sẽ như mọi khi.

Bởi vì Tiêu Kỳ tan ca lúc 2h sáng, hầu hết quán bar đều đã đóng cửa, tìm hơn nửa ngày, rốt cục tìm được Blue, là một bargay, Tiêu Kỳ đương nhiên không biết, An Tạp lại trộm cười, quán bar này chính là nơi hắn thường hay đến, mấy thằng bé bên trong thực sự rất ngon miệng…

Bước vào, cảm giác của Tiêu Kỳ hoàn toàn không sai, chí ít cách bài trí bên trong khá hợp với sở thích của cậu. Trần nhà màu lam thẫm, quầy bar cùng màu, phía trên treo đèn thủy tinh màu lam, cả quán bar đều phiếm một mà xanh lam, rất phù hợp với tên gọi.

Hai người đến bàn gần nhất ngồi xuống, gọi hai ly Margaret màu lam, loại này cũng chính là rượu cực phẩm làm nên tên tổi cho nơi này, vị lạnh giá, làm cho cơ thể và tinh thần thư sướng.

Tiêu Kỳ nhấp một chút, mùi vị so với lúc mình phối không giống nhau, dường như ngon hơn của mình phối, hương rượu nồng hơn, do lượng tequila sao? Nhưng vị chanh cũng không bị nhạt đi, xem ra trình độ mình còn thua xa người ta.

“Uy, ngươi là Tiêu Kỳ phải không, ngươi còn không biết tên ta.”

Tiêu Kỳ sửng sốt “Tên ngươi là gì?”

“An Tạp, An của an ổn, tạp của xe tạp.” (không hiểu nổi cái chữ tạp của anh luôn)

“Phốc…” Tiêu Kỳ nhịn không được phun ra một ngụm rượu, cư nhiên có người tự giới thiệu mình như thế sao.

Hai người uống hết ly này đến ly khác, thẳng đến khi Blue đóng của, phải ra ngoài.

An Tạp gặp được đối thủ ngang cơ, trước đây hắn cùng Tưởng Minh và Mục Kiền uống rượu, tửu lượng hắn tốt nhất, vốn hôm nay muốn chuốc say Tiêu Kỳ, mang về nhà, sau đó phát sinh chuyện gì… không cần nghĩ tới nữa.

“Hắc hắc hắc hắc…”

“Nhà ngươi ở đâu?”

“Hắc hắc hắc hắc…”

“Ngươi không định về nhà a?”

“Hắc hắc hắc hắc…”

“Ta vứt ngươi lại đấy nhé.” Tiêu Kỳ nhìn khắp nơi, không có ai, đỡ An Tạp đặt ở ghế dài ven đường.

“Ngươi ở đây tỉnh rượu, rồi tự mình về nhà.”

“Hắc hắc hắc hắc…”

An Tạp giống như một tên thiểu năng, mặt đỏ hồng, hai mắt ngập nước, nhìn Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ suy nghĩ nửa ngày, đẩy An Tạp ra, đi về nhà. Đi một hồi, cảm thấy có chút lo lắng… Lại do dự nửa ngày (thế là hết một ngày r zai ạ), hắn đã uống say rồi, như vậy có gặp nguy hiểm không… Thôi coi như giả làm người tốt, mang hắn về nhà một đêm vậy? Không nên bỏ hắn ở đây…

Suy nghĩ một hồi, quyết định, quay lại, người trên ghế đâu rồi?!!! Uống thành như vậy còn chạy đi đâu? Tìm tới tìm lui chung quanh, trên mặt đất có một chiếc áo khoác… áo jacket mà xám tro, không sai, chính là chiếc An Tạp đã mặc.

Người đâu? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, càng nghĩ càng lo sợ, lập tức bắt đầu tìm kiếm. Con hẻm nhỏ đàng xa.

“Ô ô ô ô, buông, con bà ngươi… A, cáp…”

Tiêu Kỳ sửng sốt! Hình như là thanh âm của người kia! Vội vã chạy tới, chỉ thấy y phục của An Tạp bị một lão nhân hèn hạ xé mở, làn da trắng nõn lộ ra ngoài ánh sáng. Kích thích khiến Tiêu Kỳ run lên. Lập tức phẫn hận một cước đạp bay lão nhân hèn hạ trên người An Tạp, kéo hắn dậy, giúp hắn chỉnh lại y phục, thở dài, “Đi thôi.”

An Tạp cư nhiên đang ngủ! Kháo! Lão tử không nên tâm huyết dâng trào gọi hắn đi uống rượu! Bày ốc cho hắn ăn rồi còn phải đi đổ vỏ (chém!)…

Mất sức chín trâu hai hổ, rốt cục mang được hắn về nhà mình, phòng trọ của Tiêu Kỳ, một phòng một sảnh một chiếc giường đơn, ngay cả sô pha cũng không có.

Mang An Tạp vào bên trong, thay áo ngủ cho hắn, rồi bò lên giường ngủ ở ngoài.

Cậu cũng không định nằm đất ngủ, nền xi măng lạnh muốn chết a… Hai người chen chúc trên chiếc giường đơn. Hình như nhớ lại thời học sinh, mấy người chen nhau trên một cái giường, ha hả, Tiêu Kỳ tắt đèn không suy nghĩ gì nữa, ngủ.

An Tạp ngủ thẳng đến nửa đêm thì mắc tiểu mà tỉnh dậy. Ngồi dậy, kinh hách đến nhảy dựng, cái gì đây? Bên cạnh có người?! An Tạp nằm úp sấp xuống tỉ mỉ ngẫm lại một chút… Cư nhiên là Tiêu Kỳ!! Ha ha ha ha, trời giúp ta, cư nhiên ngủ cùng một chỗ lâu như vậy…

Cẩn cẩn dực dực bò xuống giường, tìm WC, giải quyết xong, lại lặng lẽ bò lên giường.

Kỳ thực lúc này Tiêu Kỳ đã tỉnh, nằm ở mép giường, người nằm bên động một cái, tự nhiên sẽ cảm giác được. Nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Sau khi bò lên giường, cởi áo ra, cởi trần, tiến vào ổ chăn, chậm rãi nhích tới gần Tiêu Kỳ, nghiêng người, vươn tay qua thắt lưng cậu, ôm lấy. Đầu đặt trên ngực Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ cả kinh nổi hết cả da gà…Hắn đang là gì? Chết tiệt, muốn ăn đậu hũ của mình! Nếu như tay còn lộn xộn… Tuyệt đối đuổi hắn ra ngoài!

Nhưng An Tạp lại không hề nhúc nhích thêm, cứ như vậy an ổn ngủ…

Ách? Chỉ như vậy?… Tiêu Kỳ quay dầu sang xác nhận An Tạp đã ngủ. Kéo kéo chăn, vẫn ngủ ngon lành.

Ngày hôm sau, An Tạp tỉnh lại, nhìn người bên cạng còn đang ngủ. Mỉn cười, cúi đầu hôn lên môi cậu, đứng dậy bước xuống đất, mở tủ lạnh, ha ha rất nhiều thứ a. Làm món sở trường, trứng chiên.

Tùy tiện hâm lại một chút cơm, đặt trong nồi, bên cạnh lưu lại một mảnh giấy, len lén rời đi.

“Lạch cạch” cửa đóng lại.

Tiêu Kỳ mở mắt… đưa tay sờ sờ môi mình, chết tiệt! Cư nhiên hôn trộm ta, hừ hừ. Đứng dậy mặc quần áo, tới phòng tắm đánh răng. Di? Trên bàn có tờ giấy?

“Ăn ngon nhớ, đêm qua cảm ơn ngươi, ngủ rất thoải mái…

Kiss.”

Tiêu Kỳ vò tờ giấy trong tay, cắn chặt bàn trải, khuôn mặt đỏ lên một cách đáng ngờ. Đừng để ta trong thấy ngươi nữa, nếu không coi như ngươi xong rồi. Tờ giấy bị xé nát bấy, theo gió phiêu tán…

An Tạp mang bộ dáng con đường vinh quang rộng mở trở về nhà, đã quên nói. Nhà An Tạp là khu nhà cao cấp cách nhà trọ của Tiêu Kỳ không đến 200m.

“Sao vậy Tiểu Tạp, nhặt được tiền à? Vui vẻ một đêm, đến cả miệng cũng không ngậm lại được rồi?” Tưởng Minh đi tới giả vờ nhìn mồm hắn.

“Phi, vừa đi chơi về.” An Tạp nghĩ tới cảm giác tươi đẹp đêm qua, quả thực quá tuyệt diệu ~ a ha ha ha ha, tuy rằng cuối cùng không có làm gì cả, nhưng… cảm giác ôm mỹ nhân, hay cho một chữ sướng a!

“Tưởng Minh, cong nhớ bartender quán MAHE không?”

“Nga, nhớ, là người lần trước bị ngươi đùa giỡn, làm sao vậy?”

“… cái kia, ta… muốn theo đuổi hắn.”

“Hả?… Ngươi không đùa đấy chứ, loại người ở những nơi như vậy có thể không va chạm tốt nhất đừng chạm, còn có không nên đùa quá hóa thật, cẩn thận ngay cả tro cốt cũng không còn đâu.”

‘Kháo, ngươi đừng khinh người quá, thật vất vả mới coi trọng một người, ngươi cư nhiên nói như vậy.” Nhìn đồng hồ, mới 4 rưỡi, thời gian a thời gian, sao ngươi trôi chậm quá vậy? Quán bar 6h tối mới mở cửa, An Tạp chuẩn bị hôm nay đến sớm một chút, hảo xem cậu… Nhớ tới tối qua, ôm thắt lưng cậu, rất nhỏ a… Hắc hắc.

“Uy Tưởng Minh hôm nay không tới à?”

“Haha, mình ngươi đi thôi, ta cũng không muốn làm bóng đèn.” Kỳ thực đêm nay còn có việc khác, Mục Kiền mời hắn cùng Trương Khải Khải đến nhà ăn sủi cảo. Mục Kiền làm sủi cảo là tuyệt nhất a, dù hắn rất lười, nhưng ăn xong lại không thể quên được.

“Hắc, chúng ta tới rồi, sủi cảo gói xong chưa?” Tưởng Minh cùng Trương Khải Khải cao hứng bừng bừng tiến đến.

“Nga, chưa gói, chờ các ngươi đến chúng ta cùng gói.”

“Ân, được…ê? Ai vậy?”

Tề Thiên từ trong WC đi ra, rửa tay “Ngươi là Tưởng Minh sao, xin chào ta là Tề Thiên, là…”

“Bạn trai ta.” Mục Kiền đi tới, ôm Tề Thiên, thân mật vuốt tóc y “Ta dạy ngươi làm sủi cảo.”

“Ân được”

“Ha ha… Mục Kiền, ngươi có bạn trai từ khi nào, sao không nói cho mọi người một tiếng? Thật nhỏ mọn, che dấu mãi .” Tưởng Minh vỗ Mục Kiền một cái, lại vội vàng nghiêm túc trở lại, ái ngại biểu tình cứng ngắc của người kia.

“Này, Ta không gói đâu.” Trương Khải Khải nắm bột mì đực mặt ra.

“Ta cũng không…” Tưởng Minh đồng dạng bỏ nắm bột, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chẳng biết làm thế nào.

“Tè eeeee~~~ Tè eeeee~~~~ tè eeeeeeee, ta đi nghe điện thoại.” Tưởng Minh cầm lấy điện thoại ra ngoài lan can.

“Tiểu Tạp, làm sao vậy?”

“Tưởng Minh, cùng ta đi uống rượu…”

“A?” Xảy ra chuyện gì?”

“Ô ô ô ô… ta thất tình rồi…”

“Đáng đời, quán nào?”

“Blue.”

Tưởng Minh cúp máy. “Xin lỗi, ta có việc phải đi trước, các ngươi hảo bảo hảo ăn nha, không cần chờ ta.” nói xong xoay người chuần bị dời đi.

“Minh, ngươi muốn đi đâu?” Trương Khải Khải vội vã chạy theo.

“Ách, An Tạp có việc tìm ta, ngươi ở lại đây ăn, xong thì về trước đi.”

“Nga…” Tưởng Minh nói xong liền ly khai. Trương Khải Khải sững sờ nhìn cánh cửa đóng trước mắt.

“Tiểu Khải, lại đây, ta dạy ngươi làm sủi cảo.”

“Nga, hảo…”

Bắt xe tới Blue, thấy An Tạp một mình ngồi uống rượu.

“Uy, ngươi không sao chứ.”

“Tiểu Minh, Minh Minh ~ A Minh…” An Tạp một bộ dáng khóc không ra nước mắt túm lấy tay Tưởng Minh, chùi nước mắt nước mũi.

“Uy, ta kháo… Ngươi có thể đừng như vậy hay không? Đây là làm sao vậy?”

“Là tiểu thẳng nam kia! Ngươi biết không? Hắn không phải đồng tính ~ ta phải làm thế nào đây a!”

“Tiểu thẳng nam?”

“Chính là bartender kia a, rất cao rất tuấn tú đó.”

“Vậy tỏ tình đi a, dũng khí của ngươi để đâu rồi? Sức chiến đấu của ngươi đâu? Tiểu vũ trụ của ngươi đâu? (cái tiểu vũ trụ này ta hem hiểu bạn nào biết giúp dùm ha) Bạo phát hết đi, ta đau đầu về nhà trước.”

“Minh, ngươi không thể vứt bỏ ta như vậy, oa oa oa oa ~ Minh…” mặc dù An Tạp lần nữa đau khổ cầu xin, Tưởng Minh vẫn bỏ về, nằm trên giường suy nghĩ sự việc xảy ra ngày hôm nay.

“Ngươi là Tưởng Minh a, xin chào ta là Tề Thiên, là… bạn…” “Bạn trai ta” thở dài, Mục Kiền nhìn vô cùng nghiêm túc, trước đó, hắn chưa bao giờ thừa nhận bất kỳ người bạn trai nào, thế nhưng ngày hôm nay…

An Tạp vẫn ngồi ở đó mà xót xa, hôm nay hắn tới quán rượu rất sớm, vốn định gặp lại Tiêu Kỳ, hai người lại hòa hợp **, tái … ra ngoài cùng uống chén rượu…sau đó. Thế nhưng hắn cư nhiên thấy, Tiêu Kỳ cùng một nữ nhân khác nắm tay! Nắm tay a! Có bao nhiêu không thuần khiết! Xem ra cậu ta căn bản là không thích mình, đều là mình tự mình đa tình.

Ghé vào trên bàn, lẽ nào tâm mình thực sự không được hồi đáp? Phải cùng mình chơi đùa một thời gian, gia hỏa này mới biết thế nào là nghiêm túc? Chết tiệt!

Khí trời hôm nay tương đối xấu, vì vậy MAHE đóng cửa rất sớm. Tiêu Kỳ có thói quen sinh hoạt ban đêm, về sớm cũng rất buồn chán, đơn giản một mình đi đến quán bar Blue kia uống rượu, đâu phải nơi nào cũng phối được hương vị đặc biệt như vậy, chính cậu cũng hiểu có một loại quy tắc bất di bất dịch mỗi người khác nhau không thể phối ra hương vị giống nhau. Bởi vậy càng hiểu rõ lý do loại thức uống này được yêu thích đến vậy.

Đi vào tùy tiện tìm một chỗ ngồi, gọi một ly Mandala đen. Đây là loại rượu tương đối mạnh, uống vào sẽ làm cả người phát nhiệt.

Tinh tế nhấp một ngụm, vì sao từ bên trong toát ra một tia mát lạnh? Rất… đặc biệt. Được rồi tên ngu ngốc kia hôm nay sao còn chưa tới? Hay bị mình từ chối nên bỏ cuộc rồi? Nhưng loại người mặt dày như hắn, hẳn sẽ không dễ dàng như vậy.

Uống xong ly rượu định tính tiền rời đi, bỗng nhiên, thấy bên trong, có một thân ảnh rất quen thuộc, đi qua đó… Cư nhiên chính là tên ngu ngốc kia? Thế nào lại chạy đến đây uống rượu? Lại còn uống say đến không biết trời đất gì.

“Uy, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, uống thành như vậy?”

An Tạp mơ mơ màng màng bị nâng dậy. Đầu choáng váng tựa như không còn là của chính mình nữa, mọi thứ xung quanh đều xoay tròn.

“Uy, Con mẹ ngươi, đêm nay cậu ấy là của ta!”

Thanh âm phía sau đột nhiên vang lên dọa Tiêu Kỳ nhảy dựng, buông An Tạp ra, đi tới trước mặt nam nhân “Ngươi! Nói! Cái! Gì!”

“… Vậy ngươi cứ chơi đi… Ta không tranh với ngươi là được, hanh! Cẩn thận chơi ra bệnh!” Nói xong nam nhân cầm y phục nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Tiêu Kỳ sững sờ ở đó, câu hắn vừa nói là có ý tứ gì? Cẩn thận đừng đùa ra bệnh…? Lẽ nào An Tạp… Là loại người này?! Bất quá thế nào cũng không giống a, tuy rằng lớn lên rất… quyến rũ, thế nhưng…

Tắm rửa xong, mặc một cái boxer chui vào chăn, tùy tiện đẩy An Tạp vào bên trong, y phục cũng đã thay, chăn cũng không có được (hem hiểu)

Tiểu Kỳ trong lòng cân nhắc những lời nam nhân kia nói, lẽ nào hắn thực sự là loại người kia?

Cũng như lần trước, đúng nửa đêm An Tạp tỉnh lại… Nhìn bốn phía, khung cảnh quen thuộc, bên cạnh, con người quen thuộc… Xong rồi, lẽ nào hắn vượt qua rồi?! Lại nhớ đến đêm qua? Bất quá hình như có chỗ nào không đúng, y phục mình mặc không phải bộ ngay hôm qua.

Cẩn cẩn dực dực đứng dậy đi đến WC, khi trở lại nhẹ nhàng cởi quần áo tiến vào chăn, bàn tay vươn qua… Cái gì? Bóng loáng nhẵn nhụi! Cư nhiên không mặc quần áo!

An Tạp có điểm nhiệt huyết sôi trào, tới gần thêm một chút, ôm lấy Tiêu Kỳ, nhiệt độ cơ thể hai người chênh lệch rất lớn, ngủ cùng một chỗ, An Tạp hưng phấn cùng nhớ nhung đến muốn thét chói tai.

Đưa đầu qua, đang tới gần miệng Tiêu Kỳ thì…

“Ngươi muốn làm gì?!”

“A! Ngươi không ngủ a…” An Tạp bị dọa nhảy dựng, có tật giật mình vội xoay người, dán chặt lên tường.

Tiêu Kỳ tới gần An Tạp, ngực dính sát vào lưng hắn, môi đưa tới bên tai An Tạp “Ha ha, nói đi, đến tột cùng ngươi muốn làm gì?”

An Tạp bị khơi mào dục hỏa, tim bắt đầu đập loạn nhịp. “A, ha ha… Ha ha, không có gì a…”

“Ngươi là gay, còn… còn chuyên bán thân phải không?”

“Ngươi nói cái gì!” An Tạp mạnh mẽ xoay người, làm Tiêu Kỳ giật nảy.

“Chẳng lẽ không đúng? Cái thứ chuyên dành cho đàn ông đùa bỡn?” Tiêu Kỳ lơ đễnh cười rộ lên chế nhạo.

“Ha ha ha…” An Tạp, không cảm thấy tức giận, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, cư nhiên đem hắn tưởng tượng thành…? Ha ha, ngoạn thật hay, thật có sức tưởng tượng.

“Ha ha ha, đúng vậy… Ta là người như vậy, làm sao, ngươi tới ngoạn ta a?” An Tạp cười đê tiện, ôm Tiêu Kỳ, ngực ma sát vào ngực cậu.

Tiêu Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận như vậy, ‘Pa!’ “Uy! Ngươi định làm gì!” Bị một cước đạp xuống đất, An Tạp bưng cái mông đau nhức, há miệng.

“Cút đi!” Chẳng biết vì sao, Ngực Tiêu Kỳ nổi lên một cỗ hỏa khí, nhất là khi nghe hắn nói, đúng vậy, chính là câu nói kia, quả thực khiến cậu muốn đánh chết kẻ trước mắt!

An Tạp nhún vai, nhặt lại y phục của mình rồi ly khai.

Đi trên đường lớn, cả người phát lạnh, cậu ấy như thế nào lại cho rằng mình là loại người kia? Ngẫm lại thật tức cười, mình không thiếu tiền, càng không bị coi thường, tại sao lại luân lạc (lưu lạc; suy bại; suy đồi; trầm luân) đến như vậy? Thật không có đầu óc.

An Tạp vừa đi, Tiêu Kỳ cũng cảm thấy chính mình dường như có chút quá đáng, tại quán bar ngây người như vậy một lúc lâu, loại người kia cũng không phải chưa từng gặp qua, cùng An Tạp cách biệt một trời một vực, như thế nào lại hiểu lầm hắn, hắn hẳn là kẻ rất có tiền, làm loại nghề nghiệp kia lại càng là chuyện không thể tin a! Còn có những bằng hữu của hắn, nếu không phải lão bản công ty cũng phải là chức nghiệp gì đó tương tự… Mình thật khờ, nghe hắn nói như vậy liền không khống chế được bản thân, vì sao…

Hôm nay hắn chưa có tới, hẳn là sinh khí rồi, mình nói hắn như vậy, nửa đêm còn đuổi hắn ra ngoài… Hắn mà không giận mới là có chuyện nha, hanh! vốn là tâm mình bị hắn quấy rối!

Ngày hôm sau, Tiêu Kỳ mang tâm trạng buồn chán mà phối rượu, nhìn đám người ồn ào, không hiểu sao sinh ra chút phiền táo, ngẩng đầu xem cũng đã là 11h đêm, còn mấy tiếng nữa sẽ tan ca, về nhà rồi thì sao? Lại xem TV, nghe nhạc? Vì sao gần đây thường có cảm giác buồn chán.

“Tiểu Tạp, ngươi… chuyện của mẫu thân ngươi xong xuôi rồi?”

“Ân…” An Tạp lẳng lặng ngồi trên sô pha, vùng lộng mày nhăn tít, vẻ mặt thống khổ không cần nói cũng biết.

Tưởng Minh đi tới, vỗ vỗ hắn, loại bi thương này, vô pháp dùng ngôn ngữ xoa dịu… “Đêm nay chúng ta đi uống rượu đi.”

“Ân…”

Ba mẹ An Tạp cũng ở Mỹ, cùng nhà Tưởng Minh không xa nhau mấy. Vài hôm trước An Tạp đột nhiên nhận được tin bệnh tim của mẫu thân tái phát, lập tức quay về Mỹ, đáng tiếc vẫn không thấy được mặt mẫu thân lần cuối… Ngực có cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhiều năm như vậy, về nước dốc sức làm việc, lơ là chăm lo phụ mẫu, đợi được mất thì, mới biết được có bao nhiêu hối hận. Tại sao bình thường không quay về thăm bọn họ, chỉ là gọi điện thoại thôi cũng tốt a…

Quán bar vẫn ồn ào như trước, An Tạp một chén lại một chén uống không ngừng… Tưởng Minh không đếm xỉa đến hắn, cũng liều mạng uống.

“Tưởng Minh… Sau này nên thường xuyên quay về Mỹ thăm hai bác biết không?”

“Ân… Ngươi cũng đừng quá khó khăn, cái gì nên tới ắt sẽ tới, muốn tránh cũng không được.”

“Những… cái này ta đều minh bạch, ngực khó chịu, hối hận… Cư nhiên ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không thể thấy… cha ta nói, bà lúc trước khi ra đi vẫn nhắc đi nhắc lại Tiểu Tạp vì sao lại vô lương tâm như thế, cũng không quay về gặp ta… Ta, ta thực sự… không có biện pháp tha thứ chính mình… bà thân thể không khỏe… vậy mà tới 3 năm không quay về thăm bà… Ta thực sự là hỗn đản! Đại hỗn đản!” An Tạp bi thống rũ đầu xuống, đưa rượu lên mà tu ừng ực.

Tưởng Minh trầm mặc, hắn đã bao lâu rồi không có trở về? Sắp tới chọn một ngày trở về thăm thôi.

An Tạp vừa vào, Tiêu Kỳ đã nhìn thấy hắn xuất hiện cùng một nam nhân, người này cậu biết, là chủ CLB thể hình. Hai người chưa nói lời nào, liền gọi một đống rượu mạnh… Làm gì đây? Mượn rượu tiểu sầu?

Uống đến cuối cùng, hai người ngay cả khí lực cầm chén cũng không còn.

An Tạp trống bàn lảo đảo đứng lên, hướng WC đi đến… Mỗi một bước, Tiêu Kỳ đều kinh hồn bạt vía theo sau, sợ hắn không cẩn thận đụng vào bàn người khác.

Cuối cùng đơn giản đỡ hắn chạy tới WC.

Tiến vào trong WC… đợi nửa ngày, thế nào không có tiếng nào? Mở cửa, An Tạp đang cố gắng cởi thắt lưng. Tiêu Kỳ bất đắc dĩ đi tới giúp đỡ.

Sau khi cởi xong, An Tạp hướng cậu mê man cười, móc ra kê kê bắt đầu xuy xuy… (xi tè ế)

Tiêu Kỳ sửng sốt, mắt liếc một cái, quay đầu, chỉ chốc lát An Tạp hoàn toàn giải quyết xong, khóa quần cũng không buồn kéo…

Đỡ lấy hắn, giúp hắn kéo khóa quần, thắt lại đai lưng, người kia cứ như vậy mà ghé vào vai cậu ngủ.

Thở dài mang hắn trở lại chỗ ngồi ban nãy… Hơ? Bạn hắn đâu? Kéo một nhân viên phục vụ lại hỏi, nguyên lai hắn đã được bạn trai đón đi. Ôi chao~ được rồi, khổ thân thằng bé, ngươi bị người ta bỏ rơi, ta đành hảo tâm đem ngươi nhặt về nhà…

Hôm nay xin về sớm, đem An Tạp về nhà, đặt trên giường, lần này là lần thứ mấy cậu thở dài rồi? Thở dài, như vậy sau này mình liệu có bị hắn truyền nhiễm thành gay? Chán chết! Chết tiệt mình đang suy nghĩ cái gì?

Lời editor: Ta đến phát điên với cái PN này mất!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.