Đường Tâm Thục Nữ

Chương 1




MỞ ĐẦU

Trong văn phòng rộng lớn yên tĩnh, ánh mặt trời soi rọi khắp gian phòng, cũng chiếu vào người nam nhân tuổi trẻ ngồi xem kỹ văn kiện trên trên chiếc bàn công tác thật lớn.

Hắn chừng ba mươi tuổi, ngũ quan khắc sâu, hướng lên trên là mày rậm cùng với hai mắt lợi hai như mắt ưng, đen thâm sâu không lương được, thần thái kiêu căng mà nguy hiểm. Thân thể to lớn anh tuấn, da thịt ngăm đen làm cho người ta mê muội.

"Tổng giám đốc, có người muốn gặp ngài" Người thư ký mộc mạc cứng nhắc nói, hai tay nâng tấm danh thiếp

Tầm mắt hắn dời theo hướng vào tấm danh thiếp, nhìn thoáng qua, bình thản nói :"Cho người đó vào"

Tuy rằng hắn không biết người xin gặp mặt, nhưng hình như cũng có biết, tấm danh thiếp trên tay có ghi "nhân viên cao cấp bậc nhất của tập đoàn Thái Vĩ". Sự việc tựa hồ có chút kỳ quái, tuy rằng hai nhà công ty có thường tới lui, nhưng hắn cũng chỉ tiếp xúc qua tổng tài của đối phương, chưa từng liên lụy cùng nhân viên cao cấp này.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông lớn tuổi, ngồi xuống chiếc ghế sopha mềm mại, nhìn hắn lười biếng mỉm cười, âm thầm đánh giá "Người gác cổng nơi này cũng thật nghiêm, tôi phải dùng không ít võ mồm mới có thể tiến vào"

"Có việc gì sao?" Hắn không lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi

"Đưa đến cho cậu một tin tức, đương nhiên không phải miễn phí, tôi muốn nhờ cậu giúp chút việc" Trên ghế sopha, người đàn ông lộ ra một tia tươi cười quỷ dị, trong mắt có tia sáng tính kế hại người. Hắn chậm rãi lấy từ trong túi tiền một tấm ảnh chụp, quăng lên bàn công tác sau người thanh niên.

Ảnh chụp là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, một đôi mắt to trong suốt lóng lánh thông minh, vẻ mặt lanh lợi. Làn da phấn nộn giống trẻ con cẩn thận lộ ra dưới ánh mặt trời, quả thực vô cùng mịn màng, cô hoàn toàn có thể được xưng là mỹ nhân phấn điêu ngọc mài.

Hắn cầm lấy ảnh chụp, ngón cái vô thức vẽ theo đường nét trên ảnh chụp, trên đôi môi đỏ mọng có ý cười thản nhiên của nàng, trong cơ thể kia nổi lên một cổ dục vọng nam tính, làm cho mi mắt nhíu lại.

"Nhận ra được con bé ấy sao?"

"Đương nhiên, cô ấy vẫn là cô gái xuân xanh, cha của cô ấy luôn nhắc tới cô ấy". Vài năm trước, hắn ở tiệc hội thương, từng đối với dung nhan xinh đẹp của nàng thoáng nhìn có chút kinh động. Phụ nữ thật là một sinh vật kỳ diệu, vài năm trôi qua, ci6 trổ mã xinh đẹp đủ để chúng sinh phải điên đảo.

"Như vậy, cậu hẳn là cũng còn nhớ rõ, ông ta cùng ngươi trong lúc đó đã có ước định" Người đàn ông trên sopha hưng phấn mà nói thẳng.

"Lúc đó là do uống say vui đùa mà nói" Người thanh niên mỉm cười, tầm mắt không có rời khỏi tấm ảnh chụp. Con ngươi đen tà mị hiện lên nam tính thưởng thúc, vẫn đang nhìn chăm chú vào người con gái trong ảnh chụp.

Hắn nghe qua nhiều chuyện của cô . Chỉ số thông minh của cô hơn người, vừa thông minh lại xinh đẹp, từ nhỏ được người khác che chở như hồn ngọc quý trên tay, nhưng bởi vì gia thế hiển hách, cùng với tài ăn nói có thể dễ dàng làm cho những tên đàn ông khóc rống, hiện tại cô là cái gai chướng mắt đối với nhiều người

"Cha con bé cũng không cho rằng đó là do vui đùa, ông ta mang hy vọng đều đặt trên người cậu" Người đàn ông ngồi trên ghế sopha nói xong, con ngươi đen lóe sáng, mở to, quyết định người thanh niên trước mắt này đủ vĩ đại, trời sinh là chiến sĩ, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt bất cứ lời khiêu chiến nào.

Thỉnh cầu không bằng khích tướng, đây là thủ đoạn ngàn đời vẫn có tác dụng.

"Ta nghĩ, có khả năng sẽ khiến ngươi hứng thú muốn biết, cho dù là ngươi không cho phép bản thân bị cô gái nhỏ này thật sự thu phục, nàng cũng quyết định trước đưa ngươi đến nhà làm lễ gặp mặt, trước mặt mọi người làm ngươi mất mặt. Chậc chật ! Dính cũng chưa dính vào một chút, sau đó ngươi sẽ như cá mắc câu, mất hết mặt mũi, ngươi cũng thật vô tội" Hắn cảm thán, đồng thời khoái trá nhìn con ngươi đối phương chậm rãi nâng lên, thần thái mào mi khơi lên nét cuồng quyến

"Tôi nghĩ muốn nghe ông nói một chút tin tức" Người thanh niên bĩu môi cười, nét tươi cười lộ vẻ tà mị nguy hiểm.

"Tin tưởng tôi, cậu sẽ yêu thích tin tức này" Người đàn ông trên sopha đứng dậy, từng bước bắt đầu kể ra kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu

Lúc này đây, hắn muốn chuẩn bị một kế hoạch tinh vi nhất, khiến cho cô gái nhỏ thông minh kia phải bại trận hoàn toàn. Hắn tin tưởng người thanh niên trước mắt, là người thích hợp để chấp hành kế hoạch. Hắn từ nhỏ nhìn cô lớn lên, lại bị nha đầu thông minh cùng tài ăn nói sắc bén sửa chữa đến thảm hại, cho tới bây giờ vốn không có cơ hội phản công, lúc này đây hắn muốn đòi lại món nợ này.

Hai người đàn ông cùng liếc mắt nhau một cái, bắt đầu thảo luận đến bản kế hoạch đáng sợ. Cô gái xinh đẹp trong ảnh chụp không hay biết, một mưu kế ác độc kinh người sắp được thực hiện.

CHƯƠNG 1

"Đường Tâm!"

Tiếng rống phẫn nộ truyền khắp cả tòa nhà xa hoa, khiến cho những cửa sổ thủy tinh chấn động run rẩy, vài người làm mặt không có chút máu bay nhanh chạy trốn, kinh nghiệm phong phú biết muốn rời xa chiến trường

Lão quản gia nhàn nhã, sắc mặt thong dong nhìn về phía thư phòng chủ nhân. Người đàn ông gỡ mắt kính ra, động tác tao nhã lấy từ túi ra một chiếc khăn nhỏ, chà lau mắt kính "Bình tĩnh, một ngày tường hòa lại bắt đầu" Ông ta thản nhiên nói, bắt đầu làm công việc mỗi ngày... chỉ thấy lão quản gia cầm lấy chén thủy tinh, tựa vào trên cửa thư phòng nghe lén động tĩnh bên trong.

Mà bên trong thư phòng tràn ngập các loại đồ trang trí tinh xảo, người đàn ông tuổi ngũ tuần uy nghiêm, trên vẻ mặt mang nét phẫn nộ. Trừng mắt nhìn nữ lang (ý bảo chị là quậy phá, ranh ma như sói) xinh đẹp ngồi ở trên sopha. Cô chính là con gái lớn yêu thương của ông, nhưng có đôi khi ông hoài nghi, thật sự cô có thể chọc hắn tức giận đến chết.

"Cha à, tuy rằng gian phòng này to lớn, nhưng cha không cần gầm rú, lỗ tai của con cũng không có bị lãng" Mỹ nữ trẻ tuổi trên ghế sô pha mỉm cười, không để mắt tới sự tức giận của ông.

Dáng người cô mặc một chiếc áo nhỏ bó sát người màu đen đáng yêu, cùng với quần bòvải màu đen mặc tôn lên da thịt tuyết trắng của cô. Cánh tay trắng nõn nữ tính mềm mại, cùng với nét mảnh mai làm cho người từ xa đã mê say đắm, cứ muốn ngắm nhìn vẻ xinh đẹp tuổi thanh xuân của cô.

Đường Phách Vũ nhắm mắt, hít sâu một hơi, trong lòng đếm tới mười mới có năng lực mở miệng "Được, coi như con có gan" Ông nghiến răng nghiến lợi nói

"Lá gan của con lớn lên theo con trưởng thành, đến năm nay có quan hệ rất rõ ràng" Đường Tâm cười ngọt ngào, bưng ly hồng trà trên bàn lên uống, tư thái mười phần tao nhã. Cô được giáo dục quá tốt, tiểu thư nhà danh giá đều có điều kiện tốt.

"Lá gan của con thật là càng lúc càng lớn, đến bây giờ ngay cả lời của ta nói, đều trở thành mã nhĩ đông phong (tai ngựa, gió đông)" Đường Phách Vũ dùng sức vỗ lên mặt bàn, phát tiết ra những tức giận trong lòng.

Trước đây, cô nghe lời cảnh cáo của cha bao nhiêu, nhưng mấy năm gần đây, ông lo lắng phát hiện, con gái của ông quá thông minh, lời nói và hành động đã vượt qua khả năng tha thứ dễ dàng cùng phạm vi khống chế của ông.

"Con vẫn rất ngoan mà!" Đường Tâm cãi lại, trong mắt lại hàm chứa ý cười, cô đoán rằng chính mình lúc này sẽ không nhịn được mà cười ra, Cha có thể hay không tức giận đến mức muốn đánh cô?

"Ngoan? Đường Tâm, từ nhỏ con và từ này không quan hệ chút nào" Đường Phách Vũ mắt lạnh nhìn con gái, thong thả kéo ngăn kéo lấy ra một xấp hồ sơ thật dày "Đừng tưởng rằng chỉ cần duy trì hình tượng con gái ngoan ngoãn trước mặt mẹ con là được, Khoản Khoản che chở cho con, nhưng cha sẽ xử thật nghiêm. Con bên ngoài làm đã bao chuyện "tốt", chẳng lẽ nghĩ cha không biết sao?"

"Cha à, rất có công tìm hiểu, riết rồi thành một ông bác già khiến người ta ghét nhất" Đường Tâm thản nhiên nói, theo thói quen thấy Đường Phách Vũ mặt xanh mét.

Thật ra Đường Phách Vũ căn bản là không phải ông bác già, tuy rằng ông trung niên ngũ tuần , nhưng mái tóc xám trắng chính là gia tăng mị lực nam tính. Ông nắm giữ"Tập đoàn Thái vĩ" quốc tế, bất kể là quyền lực hay tài lực đều hơn người mười phần, này năng lực bày mưu nghĩ kế cũng với thể năng, tầm nhìn rộng ở giới kinh doanh thậm chí không có nhiều người trẻ tuổi được như vậy.

Đường Tâm cố ý nhắc tới tuổi tác ông, chỉ vì muốn chọc giận ông.

Quả nhiên, Đường Phách Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn cô. Đang lúc ông hé miệng chuẩn bị muốn chửi ầm lên, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người thiếu phụ vẻ đẹp động lòng người bưng trà đi đến.

"Mẹ" Đường tâm lộ ra vẻ mỉm cười ngọt ngào như thiên sứ.

"Đường Tâm, con đã trở lại? Kiểm tra cuối kỳ ở trường đã xong sao?" Phương Khoản Khoản vui sướng nhìn cô, tuy rằng Đường Phách Vũ tái giá cưới bà, không có quan hệ huyết thống với Đường Tâm , nhưng tình cảm của hai người còn vượt xa cả tình mẹ con ruột thịt. Ác ma Đường Tâm giả dối bao nhiêu còn có thể tiếp thu lời khuyên bảo của Khoản Khoản

"Khoản Khoản, lúc anh đang làm việc không ai được vào" Đôi mày rậm của Đường Phác Vũ nhăn lại, nhìn vợ hiền như viên châu ngọc sáng, ánh mắt nghiêm khắc có thể dọa lui bất luận là kẻ nào, chỉ là đối với vợ hiền không có tác dụng

Ông đang dạy dỗ Đường Tâm, hơn nữa không hy vọng Khoản Khoản tham gia. Khoản Khoản rất thiện lương đơn thuần, căn bản là không biết Đường Tâm bên ngoài làm những việc dọa người. Bất luận làm trời ngập trong đại họa, Đường Tâm chỉ cần đối với mẹ kế làm nũng, Khoản Khoản liền tuyệt đối đứng về phía con bé

"Em chỉ là thay người tới đưa trà sâm" Phương Khoản Khoản đem trà nóng đặt lên bàn, liền thuận tiện ngời trên đùi Đường Phách Vũ không chịu đi.

"Con nghĩ là con không nên làm phiền, hai người cứ việc từ từ trò chuyện!" Đừng Tâm tìm được cơ hội, liền chuẩn bị cái cớ để rời khỏi phòng "Con cùng bạn học có hẹn, bữa tối sẽ không ăn cơm nhà" Cô nhanh chóng đứng dậy, vẫy vẫy tay về hướng cha mẹ.

"Đứng lại cho cha! Con lại muốn làm cái chuyện tốt gì cho cha coi?" Đường Phách Vũ quát, không cho cô rời đi dễ dàng

"Không có mà!" Đôi mắt cô lộ vẻ ngây thơ, ý định giả ngu. Cho dù là cha cô đã thu thập toàn bộ chứng cứ phạm tội của cô, thì ánh mắt cũng không lộ vẻ khủng hoảng.

"Không có? Có cần cha nhắc con nhớ lại không?" Ông cười lạnh một tiếng, bắt đầu liệt kê ra những tội lỗi của nàng.

"Con dựa vào quan hệ với Mật Nhi, chạy tới khách sạn làm gái bồi rượu, đi làm liền gây xung đột với khách uống rượu, phá phòng khách sạn, kinh động không ít cảnh sát"

"Con chỉ là muốn tìm hiểu kiến thức, ai muốn cái tên biến thái kia động tay động chân, dù sao con cũng đã bồi thường tổn thất cho khách sạn"

Đường Tâm nhún nhún vai. Sau này đối phương ở cục cảnh sát, biết nàng là thiên kim tiểu thư của "Thái Vĩ", sợ tới mức thiếu chút nữa là tiểu ra quần.

"Kiến thức?" Đường Phách Vũ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn nàng liếc một cái "Như vậy, Con nhúng tay vào mua bán tang vật, ở thị trường không lý lẽ muốn tác quái, còn phá hủy cục cảnh sát, chuyện này nói như thế nào? Con thật ra biết chỗ để lợi dụng, mấy người vợ của nhân viên cao cấp, con đều cố gắng lợi dụng bọn họ"

"Con cũng chỉ là muốn tăng khả năng hiểu biết, học nhiều một ít thôi!" Cô trả lời đương nhiên.

"Đi làm nữ tiệm rượu, làm lái buôn tang vật? Kế tiếp con còn muốn làm nên chuyện gì để chọc tức ta?" Đầu Đường Phách Vũ đau đớn kịch liệt, muốn hỏi ông trời, ông đã làm sai chuyện gì mà lại nuôi dưỡng nên một đứa con gái ngỗ nghịch như vậy?

"Con sẽ an phận" Đường Tâm nghiêm trang nói, trong mắt vẫn là có ý cười

Mấy nhân viên cao cấp gọi cô là tiểu ác ma, nói dối chính là hành động ít ác nhất của cô.

"Con tưởng cha là ông già lẩm cẩm sao? Có thể tin lời con nói?" Đường Phách Vũ hạ quyết tâm, mắt đen khẽ mở, ôm chặt vợ mình vào trong lòng. Ông đã không thể áp chế được Đường Tâm, làm cô loạn pháp, sớm hay muốn có ngày cả mạng lớn nhỏ đều tiêu tùng.

"Cha, cha muốn con làm thế nào để biểu hiện thành ý ?" Cô nhướng mày liễu, ung dung nhìn cha.

Trầm mặc một lúc lâu sau, Đường Phách Vũ chậm trãi mở miệng, một chữ tuyên bố "Ta thay mặt con chọn lựa đối tượng thân cận tốt, mấy ngày sau sẽ cho con gặp mặt"

Đường Tâm không dám tin mở to hai mắt nhìn "Cha à, trước kia là ông cụ già đã từng si ngốc sao? Thân cận?! Con mới mười chín tuổi, cũng không phải là hàng ế hàng trữ, vì sao muốn con đi thân cận? Nói sau, "Thái Vĩ" trước mắt như mặt trời ban trưa, đại gia đình chúng ta cũng không cần tiết mục đám hỏi để mà củng cố gia sản đi?"

"Đường Phách Vũ, con vẫn là đứa nhỏ mà!" Phương Khoản Khoản kinh nhạc nháy mắt mấy cái. Bả vẫn biết kế hoạch của chồng, nhưng không nghĩ tới ngày này sẽ nhanh đến như vậy

"Nếu anh không muốn tìm người quản con, nói không chừng nó sẽ không sống tới hai mươi tuổi" Ông điểm môi lên đôi môi vợ hiền, ngăn lại sự can thiệp của vợ, quay đầu lấy ánh mắt nghiêm khắc nhìn con gái "Cha nói như thế nào, con liền làm như thế đó. Đây là thông tin về người kia, con cầm nhìn xem, chuẩn bị tốt cùng hắn gặp mặt bàn chuyện" Ông không cho cô cãi lại, liền nói

Từ những hành vi lệch lạc ngày càng trầm trọng của Đường Tâm , ông đã bắt đầu xem xét những thanh niên thích hợp, mà người này phải đủ vĩ đại mới có thể đối đầu với những mưu ma chước quỷ của Đường Tâm; Cũng phải đủ cường ngạnh, có thể khống chế được tiểu ác ma rất thông minh này.. Người thanh niên trên tư liệu kia không thể nghi ngờ chính là người tốt nhất có thể chọn, Đường Phách Vũ vốn là muốn đợi vài năm sau mới cho hai người trẻ tuổi gặp mặt lẫn nhau để tìm hiểu, nhưng là hành vi của Đường Tâm càng lúc càng quá, mắt thấy tình huống cấp bách, ông chờ không nổi nữa.

"Có tưởng tượng cũng đừng nghĩ tới, con sẽ không đi thân cận chết tiệt, cũng không muốn xem cái thông tin của gã kia! Cha chọn đàn ông như thế nào cho con? Là con trai quý tử đầu óc ngu si, chỉ biết ngồi không hưởng thụ núi vàng núi bạc? Hay là kẻ yếu đuối tay trói gà không chặt?" Đường Tâm cười lạnh một tiếng, lộ ra hành động cực kì giận dữ với cha mình "Con muốn gả, cũng sẽ chính mình chọn người để gả!" Cô thận trọng tuyên bố, cuối cùng trừng mắt nhìn cha liếc một cái, xoay người hướng cửa đi đến.

Cửa phòng chợt mở, cả người lão quản gia cầm chén thủy tinh đang nghe lén đột nhiên ngã vào. Lão từ từ đứng lên, tao nhã vỗ vỗ tro bụi trên người, vẻ mặt hiền từ nhìn Đường Tâm đùng đùng nổi giận.

"Tiểu thư, khi thân cận con nghĩ nên mặc quần áo thế nào?" Lão quản gia đổ thêm dầu vào lửa cháy hỏi.

"Miễn bàn! Nếu bức con thân cận, con thà rằng trần truồng xuất triện trước mặt công chúng" Đường Tâm mắng một câu, giống như một trận gió rời khỏi Đường gia.

"Nói chuyện nên cẩn thận chút, tiểu thư, nói trăm ngàn lời không bằng một lời vẹn toàn!" Lão quản gia mang theo mỉm cười nói, nhìn theo bóng dáng nàng yểu điệu rời đi.

Xe Harley cũ nát lâu đời dừng lại ở vệ đường, Đường Tâm thuần thục nhất chân đá một cái, tìm một chỗ đỗ xe, mở mũ bảo hiểm, mái tóc dài vẫy vẫy phía sau. Ánh mắt thu hút tình, ngẩn đầu nhìn tòa nhà cũ kĩ

Ngồi ở yên sau xe máy là một cô gái trẻ tuổi, tinh tế như hoa, cô chậm rãi mở mũ bảo hiểm, quần áo màu vàng phấn giúp cô tỏa ra khí chất nhu hòa. Vừa mới chạy tốc độ nhanh, làm quần áo của nàng hơi chút rối loạn, cô nhẹ nhàng sửa sang lại.

Hai người đều là mỹ nữ hiếm thấy, chính là khí chất khác xa nhau. Một người xinh đẹp mà hơi cao ngạo, một người còn lại thì nhã nhặn mà tao nhã. Hai người hai tính cách bất đồng, nhưng lại là bạn tốt đến mức không giấu nhau chuyện gì.

"Đường Tâm, mình không nghĩ đây là ý tưởng hay" Tầm mắt Hỏa Nhạ Hoạn nâng lên, ánh mắt trong suốt điềm tĩnh, thản nhiên nói với bạn tốt. Bật luận là dù không tán thành đến cỡ nào, cô vĩnh viễn nói chuyện với khẩu khí tao nhã mà bình tĩnh

"Mình biết đây là hạ sách nhưng mà so với bị buộc bắt đi xem mắt vẫn tốt hơn" Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm hé nở một nụ cười, không muốn nghe lời khuyên bảo.

"Nhưng cậu là con gái nha, làm như vậy chẳng khác gì tự phá hủy thanh danh" Hỏa Nhạ Hoạn nhăn mày, đi theo bạn tốt vào tòa nhà cũ.

"Nếu có thể đổi lấy tự do, thì chuyện bị mất thanh danh có đáng gì? Cậu sớm nên biết mình không để tâm đến ánh mắt người ngoài" Đường Tâm vẫy vẫy tay như việc không có gì đáng lo, không suy nghĩ thêm liền chạy lên lầu

Nơi này là nơi cô thường tới lui ngày nhỏ, nhân viên cao cấp bậc nhất tập đoàn Thái Vĩ Đổ Phong Thần đã dựng lên một sở trinh thám nhỏ ở góc tòa nhà. Sở trinh thám "Đỗ thị" mười năm vẫn không thay đổi, vẫn là mạng nhên cùng tro bụi che kín.

Đẩy cánh cửa lớn đầy bụi li ti, không gian nhỏ hẹp chỉ đủ chứa mấy cái bàn, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp cửa sổ màu xám trắng, chiếu vào cây vạn niên thanh chỉ còn lại gốc, một nam nhân cao lớn ngồi dựa vào ghế da, đôi chân thon dài không đứng đắn đặt lên bàn

Ông ta trong tay nắm microhpone, chính là nhìn thoáng qua người tới, đối với Đường Tâm nhíu mày, lập tức đem lực chú ý dán vào cuộc trò chuyện trong microphone.

"An Nhàn, nghe anh giải thích, em gặp được một màn kia sở dĩ không phải lỗi của anh, là do người ủy thách muốn gây rối, muốn động tay động chân với anh, anh là người vô tội mà!" Đỗ Phong Thần cố gắng giải thích với vợ yêu, tận sức bày tỏ, dáng vẻ thành khẩn, tuy rằng thật sự không có phạm sai lầm, nhưng vẫn là muốn được sự tha thứ của vợ yêu.

Không biết có ai xui như ông không ? Thật vất vả mới có thể cùng vợ định cư ở nước ngoài, lại bị vợ mình bắt gặp một màn người ủy thách nằm trong lồng ngực ông, xấu hổ cố gắng lột đồ hắn.

Khi đó, mặt An Nhàn không chút thay đổi, tiến về phía ông, tặng ông cùng cô gái kia một cái tát, sau lại không thèm bỏ vào tai những lời ông giải thích, chính là thản nhiên nói một câu : muốn ông chuẩn bị tinh thần ký đơn ly hôn. Trong lòng hắn gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy lậu, hắn đối với vợ mình tình ý thương yêu trời cao có thể chứng giám, tuy rằng trước đây không thiếu lần trêu hao ghẹo nguyệt, nhưng là sau khi hết hôn liền trở thành người chồng rất chung tình.

Thật vất vả, phải nhờ đến sự giúp đỡ của con gái, An Nhàn mới nguyện ý tiếp điện thoại của ông, bất quá tình huống thật sự không khả quan, ông tốn hết bao nhiêu lời lẽ, An Nhàn vẫn là mang vẻ ngoài nghi.

Một bên Đường Tâm nghe xong vài câu, liền đoán ra manh mối của sự việc. Cô tao nhã đi đến Đỗ Phong Thần trước mặt, đưa tay lên mũi sờ nhẹ, bộ dáng thập phần xinh đẹp che dấu đi bộ dáng tà khí rất tốt.

"Tôi có thể giúp chú!" Cô dùng khẩu hình, không phát ra tiếng nói.

Đỗ Phong Thần hai mắt sáng ngời, trong cơn tuyệt vọng lại có thể thấy được vị cứu tinh "Đợi chút, anh bảo tiểu ác ma giải thích với em, em hẳn là có thể tin con bé" Ông vui mừng phát khóc, vội vàng giao điện thoại cho Đường tâm.

Đường Tâm mỉm cười tiếp nhận điện thoại, chỉ cần mấy câu đơn giản liền có thể trấn an Mạc An Nhàn, đang nói chuyện, ánh mắt cô đồng thời nhìn về Đỗ Phong Thần, khóe miệng mỉm cười sâu sắc. Đây là chuyện nhà của người khác, tuy rằng nói cô cùng vợ chồng Đỗ gia có tình cảm rất tốt, nhưng kỳ thật cũng không có nhất thiết cùng ông làm việc xấu, trong lòng cô căn bản có chủ đích khác.

Trấn an cùng khai báo xong, Đường Tâm treo điện thoại lên "Tốt lắm, tôi đã tạm thời thay chú giải quyết"

"An Nhàn nói như thế nào?" Đường Phong Thần khẩn cấp hỏi, đời này lần đầu tiên hắn cảm thấy Đường Tâm có lương tâm. Ông nhìn cô gái này lớn lên từ nhỏ, cho tới bây giờ bị cô chỉnh gắt gao, nhưng thật ra không có đoán được khi hắn hết đường chối cãi,cô đã ra tay giúp đỡ.

"Chuyện ly hôn có thể hoãn, bất quá cô ấy cũng không tin hẳn, dù sao làm cho cô ấy gặp được loại trường hợp chú cùng người khác ân ái , khó có thể không nảy sinh nghi ngờ!" Đường Tâm vô cùng thông cảm nói, đi quanh cái bàn bên kia, muốn tìm nơi để ngồi xuống, lại phát hiện nơi này ngay cả ghế sopha cũng không có.

Nói ra ai lại có thể tin, đường đường là nhân viên cao cấp bậc nhất của tập đoàn Thái Vĩ, nhưng lại nguyện ý chịu thiệt tại một nơi bé nhỏ như thế này ?

Cô rốt cuộc cũng từ bỏ, lựa chọn đứng cùng Hỏa Nhạ Hoan.

"Chết tiệt,đó không phải là lỗi của chú!" Đỗ Phong Thần kêu rên, không tin cuộc hôn nhân hơn mười năm, chỉ vì chuyện vớ vẩn này mà có nguy cơ sụp đổ

"Chú cứ cho An Nhàn một ít thời gian, điều tra rõ ràng chân tướng, sau đó sẽ cẩn thận giải thích với cô ấy. Cô ấy tin tưởng tôi, cho nên chú cứ tuyệt đối nghe theo lời tôi." Đường Tâm hai tay bắt chéo trước ngực, ánh mắt khép lại, che giấu ánh tia sáng giả dối trong ánh mắt.

Hỏa Nhạ Hoan đã biết được mưu kế của cô, không có ngăn cản, chỉ đứng ở một bên, chẫm rãi lắc đầu, vẻ mặt tinh tế mềm mại hiện lên nét đồng tình đối với Đỗ Phong Thần

"Tiểu ác ma, hôn nhân của chú tất cả dựa vào con, con cần phải giải thích rõ ràng với An Nhàn a!" Đỗ Phong Thần nhảy lên phía trước, cầm tay Đường Tâm lắc lắc mạnh.

Đường Tâm không có trả lời, chính là ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Phong Thần. Biểu tình kia tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng lại khiến Đỗ Phong Thần lạnh toát cả người

"Con đang có âm mưu gì?" Hắn vội vàng hô, vội vàng buông tay cô ra. Khi ômh thấy nụ cười trên miệng cô ngày càng lạnh lẽo, ông cơ hồ muốn rên rỉ ra tiếng "Tiểu ác ma, van cầu con hạ thủ lưu tình (làm việc phải nghĩ đến tình nghĩa) chuyện này liên quan đến hôn nhân của chú và An Nhàn......"

"Tôi đương nhiên nhiên không muốn tàn nhẫn, thiếu đạo đức mà phá vỡ uyên ương, bất quá sự tình phát triển thế nào, đều phụ thuộc vào thành ý của chú" Đường Tâm trong khoảng thời gian ngắn đã có thể nắm giữ nhược điểm của Đỗ Phong Thần, cô cười đến thập phần nhọt ngào, chỉ có người quen mới có thể biết được, nụ cười tươi kia căn bản không có ý tốt.

"Con muốn chú làm cái gì?" Đỗ Phong Thần thật cẩn thận hỏi.

"Chú đem tất cả tin tức của tôi của ta truyền ra bên ngoài, tất cả đều điều tra kĩ càng, sau đó lại giao nộp cho cha tôi. Nhờ phúc của chú, hiện tại cha tôi đã tức giận đến giơ chân, quyết định không dung túng tôi nữa, tính đem tùy tiện đẩy tôi đi thân cận cùng một lão già ngu ngốc nào đó. Là chú đã tạo ra tất cả chuyện này, tôi muốn chú phải phụ trách" Đường Tâm tao nhã nói, ánh mắt xinh đẹp khẽ động đậy

Đỗ Phong Thần hé miệng, đang muốn chửi ầm lên, lại nghĩ lại nhược điểm của mình đang ở trên tay Đường Tâm, đem lời thô tục nuốt ngược lại vào bụng.

"Đó là việc cha và con gái nhà hai người, đừng xả trên người chú. Đường Phách Vũ là ông chủ của chú, anh ấy trả tiền thì chú làm việc, nói sao đi nữa thì mấy năm nay con ở bên ngoài làm nhiều chuyện xằng bậy cũng đều là sự thật" Tay ông nắm chặt thành quyền.

Thực ra từ vài năm trước, Đường Phách Vũ cũng đã bắt đầu xem xét chọn người thích hợp, chuẩn bị thay tiểu ác ma này tìm một lồng sắt vững chắc, tìm người đàn ông có thể trấn áp được cô, bẻ gãy cánh của cô, miễn cho cô sớm muộn gì cũng gặp chuyện không hay.

"Chú không giết bá nhân, bá nhân lại vì chú mà chết. Lương tâm chú không thấy bất an sao?" Đường Tâm quay đầu hỏi hắn, căn bản không buông tha ông "Nói gì đi nữa, chú cũng biết cô gái như tôi không có độ lượng gì mấy. Là chú động chạm đến tôi, tôi lại đang muốn trả thù! Vậy thì còn gì tâm tình để đi khuyên bảo An Nhàn trở lại với chú?"

"Không cần vòng vèo, nói ra điều kiện của con đi!" Đỗ Phong Thần quát, bởi vì rơi vào cạm bẫy của Đường Tâm mà phẫn nộ.

"Cha tôi là người nói được làm được, chuyện thân cận đã tiến đến giai đoạn chuẩn bị,chỗ ông ấy tôi không có biện pháp can thiệp. Tôi muốn tìm một cách khác, chính là làm cho đối phương chủ động buông tha cho tôi." Đường Tâm tươi cười sâu sắc, xinh đẹp nhưng cũng giả dối.

"Tôi muốn chú thay ta tìm một ngưu lang (trai bao) đến, an bài hắn ở chung với tôi trong một thời gian ngắn, sau đó tạo tin đồn ra bên ngoài, cô hai bà sáu tự nhiên sẽ tự động thêm mắm thêm muối. Đối với cô gái có tai tiếng như thế, đối phương dù là chịu thân cận với tôi, cũng tuyệt đối không dám tiến thêm bước nào" Cô bình tĩnh tuyên bố, biết đây chính là kế sách tốt nhất trong muôn ngàn kế.

"Ngưu Lang?! Con muốn chú giúp con tìm một ngưu lang đến ở chung?" Đỗ Phong Thần một hít một hơi, bị hành vi lớn mật của cô dọa sợ tới mức mặt không còn chút máu.

"Đương nhiên chỉ là diễn trò, tôi cùng hắn sẽ thỏa thuận hợp đồng, cuối cùng cho hắn chút thù lao hậu hĩnh" Đường Tâm chẳng hề để ý nói. Nếu sau này có thể tự do, một chút chuyển nhỏ này cô cũng không câu nệ. "Còn có, tuy rằng là diễn trò, chú cũng phải có trách nhiệm chút, tìm người có lý lịch sạch sẽ, dù sao cũng là ở chung một đoạn thời gian, tôi cũng không nên nhiễm bệnh hoa liễu của bạn cùng phòng" Cô nói tiếp, không chút nào để ý trong lời cô nói ra có bao nhiêu kinh thế hãi tục.

"Không được!" Đỗ Phong Thần quả quyết cự tuyệt "Chuyện này nếu cha con biết, chú có chết chín lần cũng không đủ!" Ông lắc đầu liên tục.

"Không được? Tốt lắm, chú chờ ký đơn ly hôn của An Nhàn đi." Đường Tâm cười đến ngọt ngào, căn bản không có sợ hãi. Cô rất biết cách châm ngòi nổ cho tìm cảm vợ chồng nhà người ta, Đỗ Phong Thần căn bản không thể cự tuyệt điều kiện của cô.

"Đường Tâm--" Đỗ Phong Thần kêu thảm, khó khăn gọi cả tên họ cô.

"Mau cho tôi đáp án, tôi không có thời gian chờ chú suy nghĩ đâu" Cô không chịu nhượng bộ, tính cách quá mức thông minh tạo cho cô cá tính không từ bỏ thủ đoạn nếu chưa đạt được mục đích, làm sao còn có thể nghĩ tới việc Đỗ Phong Thần có hay không bị Đường Phách Vũ đuổi giết?

Đỗ Phong Thần đứng chết trân tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng, thật khó xử, ông hiểu được trước mắt ông có thanh đao kề cổ, quay đầu lại có một thanh đao chực chờ, dù sao tiểu ác ma trước mắt chính là muốn ông phục tùng ngàn kiếp. Nhiều năm bị Đường Tâm trêu đùa, oán hận chất chứa, làm cho chút lương tri còn sót lại đang nhanh chóng biến mất, ông chậm rãi mở hai mắt, một quỷ kế đang hình thành trong đầu.

Tiểu ác ma Đường Tâm này thực quá kiêu ngạo, xinh đẹp lại thông minh quá mức, nếu không cho cô bài học nhỏ, đại khái có thể khiến cả đời cô nghĩ đàn ông đều bị cô đùa bỡn trong tay

Nếu Đường Phách Vũ đã muốn tuyển định chọn người, như vậy ông không phải nên trợ giúp ông chủ một chút, cũng làm cho Đường Tâm nếm thử cảm giác bị trêu đùa? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kế này quá tuyệt, cô gái nhỏ Đường Tâm này tuy rằng thông minh, chỉ có điều quá tự tin, tuyệt đối không thể lường trước được ông tuân phục trước mặt, nhưng lại giở thủ đoạn sau lưng.

"Chú Đỗ yêu quý, tôi cũng không có thời gian để lãng phí, việc này chú rốt cuộc có giúp hay không?" Đường Tâm nâng mày liễu, nhàn nhã xem xét mọi thứ, ở ngoài mặt tuy là đợi đáp án, nhưng trong lòng lại sớm tràn đầy tự tin

Đường Tâm trăm phần trăm xách định, Đỗ Phong Thần không có đường để lựa chọn, mưu kế của cô khiến cho ông không có đường thoái!

"Tiểu ác ma, như vậy thực sự không hay lắm" Đã nghĩ đến thượng sách, Đỗ Phong Thần cố gắng giả bộ biểu tình khó xử, hết sức ngăn cản chính mình không được cười to ra tiếng. Ông cũng không phải dạng hiền lành gì, nếu bị chọc tức lên, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Tính cách kinh hãi thế tục của Đường Tâm một nửa là do chính nhóm ông chú bọn hắn dạy thành. Chính là, cô tuy rằng thông minh, nhưng vẫn là tuổi trẻ sinh muộn, dù sao đối với bọn họ cũng chỉ như người học nghề. Cô không có lường trước được thủ đoạn phản kích của Đỗ Phong Thần.

"Tốt hay không là do tôi quyết định, chú chỉ chịu trách nhiệm tìm người cho tôi" Đường Tâm khẽ mỉm cười, vuốt mái tóc đen, bộ dáng xinh đẹp đến cực điểm "Chú biết tôi có một căn phòng nhỏ trên núi kia, tìm được người hãy đưa đến đó. Trăm ngàn lần nhớ rõ, giúp tôi tìm một người bề ngoài không tồi, tốt nhất vẫn là có tiếng xấu, như vậy mới có thể làm người khác rung động, sợ hãi"

"Trừ bỏ tìm chọn người, con còn muốn chú làm gì?" Hai tay hắn mở ra, bộ mặt vẻ cam chịu, nhưng thật ra đang âm thầm cố gắng nhịn cười.

"Đem tin tức tôi ở chung với ngưu lang truyền ra ngoài. Đại khá là tôi sẽ ở căn phòng nhỏ đó cho đến lúc thân cận, chờ tôi trở lại Bắc Kinh, khi đó những lời thì thầm đồn đãi này đại khái đã muốn bay đầy trời". Đường Tâm nghiêng đầu về phía bạn tốt, đôi mắt linh động khẽ nháy.

Hỏa Nhạ Hoan thở dài một hơi, biết đã không thể nào ngăn cản Đường Tâm "Mình vẫn không tán thành" Cô nhẹ nhàng lắc đầu, đôi lông mày mỏng nhíu lại.

"Nhạ Hoan, đừng như vậy, coi như giúp đỡ bạn tốt đi mà!" Đường Tâm vẻ mặt cầu xin. cô biết rõ Nhạ Hoan, không bao giờ phải dùng đến mưu kế hay bạo lực. Nhạ Hoan rất dễ mềm lòng, chỉ cần cô khẩn cầu, nhất định giúp những việc có thể.

Quả nhiên, nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp mảnh khảnh thở dài một hơi, ngay cả khi vẫn còn nghi ngờ, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.

"Mình cũng sẽ giúp cậu, đem tin tức truyền cho giới thương gian" Thân phận của Hỏa Nhạ Hoan có mối quan hệ sâu sắc với thương giới. Bộ dáng tinh tế như hoa, cầm trong tay quyền thế kinh người. Cô chính là hộ hoa sứ giả tiềm ẩn, không phải là nhân vật bình thường

Thân là tình báo thu thập tinh tức của "tập đoàn Thái Vĩ", Đỗ Phong Thần tự nhiên biết thân phận của Hỏa Nhạ Hoan. Ông nhìn cô gái xinh đẹp trầm tĩnh, tuy rằng cô không mở miệng nói thêm gì, nhưng đôi mắt thâm sâu cùng bộ dáng trầm tĩnh vượt quá lứa tuổi kia làm ông có chút kinh ngạc. Không thể nghi ngờ, Hỏa Nhạ Hoan so với Đường Tâm càng phải nên dè chừng, Đường Tâm có cô gái này làm chỗ dựa, ông càng phải làm việc cẩn thận, miễn cho kế hoạch bị lộ, ông sẽ là tên đầu tiên bị đem ra xử chém để cảnh cáo trước bàn dân thiên hạ

"Tốt lắm, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, hiện tại cũng chỉ thiếu nam nhân vật chính mà thôi. chú Đỗ dấu yêu, phiền chú nhanh một chút tìm được người diễn trò!" Đường Tâm hướng Đỗ Phong Thần hôn gió một cái, bộ dáng xinh đẹp, tâm tình thập phần khoái trá đi ra ngoài.

Cô không có chú ý tới, Đỗ Phong Thần ở ngoài mặt khúm núm, mà con ngươi đen lại lóe ra tia giả dối, mà sơ sẩy nhỏ như vậy, đã cho Đỗ Phong Thần cơ hội tốt nhất.

Mãi cho đến khi xác định Đường Tâm cùng Hỏa Nhạ Hoan đã rời đi, Đỗ Phong Thần mới dám cất tiếng cười to, tiếng cười quanh quẩn trong văn phòng cũ nát thật lâu. Đại khái là đã năm phút trôi qua, hắn vẫn nở nụ cười, đến khi nước mắt chảy ra, hắn mới miễn cưỡng kềm chế lại. "Tiểu ác ma ơi là tiểu ác ma, con cho rằng mọi việc đều phải chiều theo ý của con sao? Con cũng quá ngây thơ rồi" Ông lẩm bẩm nói, trong đầu thay đổi xoành xoạch "Con muốn tìm đàn ông đến ở chung sao ? Được, chú liền thay ngươi đi tìm gặp tên thanh niên kia"

Ông cười giảo hoạt, không kịp chờ, muốn lập tức thấy được biểu tình của Đường tâm sau khi cô biết mình đã trúng kế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.