Đừng Sờ Tảng Đá Lung Tung

Chương 19




Trần Ương không hề buồn ngủ, cậu nằm trên giường, khép chân cũng khó chịu mà banh ra cũng khó chịu, tinh dịch như đang hơ nóng thành ruột, dục vọng mới tạm lắng xuống lại như cống xả nước tuôn ra làm đầu óc cậu mụ mẫm, khiến cậu càng thêm khao khát bị đối xử thô bạo.

Dưới sự tra tấn này, cậu nhịn không được kéo tay yêu quái nghẹn ngào nói: "Không muốn mang thai đâu, tôi thấy không thoải mái......"

"Chỗ nào không thoải mái?" Yêu quái chồm tới ôm Trần Ương rồi nắm tay cậu, hôn lên hàng mi đọng nước mắt và vành tai đỏ rực của cậu, "A Ương nằm nghỉ đi, lát nữa sẽ dễ chịu ngay thôi."

Trần Ương chỉ có thể miễn cưỡng trầm tĩnh lại, chẳng bao lâu sau cậu cảm thấy hòn đá nhét bên trong bắt đầu nhúc nhích, liên tục đụng vào điểm nhạy cảm trong thành ruột nhưng lại không đủ mạnh để cậu sảng khoái lên đỉnh. Cậu ôm bụng phình to, nhịn không được kẹp chặt đùi kêu rên, đồ lót lại bị d*m thủy chảy ra làm ướt.

"Lấy ra đi......" Trần Ương thút thít nói, "Khó chịu quá, đừng làm vậy bên trong......"

Cậu khóc một hồi, rốt cuộc Nhai Thạch cởi quần cho cậu nhưng không lấy hòn đá ra mà lại nhét côn th*t vào lỗ nhỏ đang co rút của cậu, bắt đầu đưa đẩy lúc sâu lúc cạn.

Giường gỗ rung lên kẽo kẹt.

Trần Ương ưỡn eo lên, lông mày thanh tú nhíu lại, nước mắt không kìm được trào ra. Viên đá tròn kia đè vào chỗ sâu như đang mút lấy điểm nhạy cảm của cậu, Trần Ương hoàn toàn không có cách nào chống cự lại khoái cảm đáng sợ này nên bị kích thích tè ra, yêu quái kia còn xốc cậu dậy để cậu nuốt hết đoạn côn th*t lộ ra ngoài.

Mặc dù cậu chưa ngất nhưng đã mất giọng tạm thời, muốn khóc cũng không được.

"A Ương thoải mái quá tè ra rồi," Nhai Thạch hít thở, hài lòng nhìn cậu bị thao bài tiết không kiềm chế rồi dỗ dành cậu, "Vậy làm thêm mấy lần nữa nhé?"

Mọi suy nghĩ của cậu rối tung như bị cuốn vào một làn sóng đen ngòm. Cái gì cũng không nắm được, thân thể hoàn toàn mất kiểm soát, cậu là con thuyền lắc lư chao đảo trong vòng xoáy, khoang thuyền tràn ngập nước biển lạnh buốt, sắp chìm xuống dòng nước đang chực chờ nuốt chửng cậu.

Không được, cậu không thể làm chuyện này với yêu quái được nữa, nếu không thân thể cậu sẽ hỏng mất......

Ý kiến của cậu chẳng có tác dụng gì cả. Cậu bị yêu quái đặt nằm xuống, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, sau đó tiếp tục bị ép nuốt vật to lớn kia vào cơ thể.

Cứ thế tới lui mấy lần, dương v*t cậu bất lực rũ xuống, muốn tiểu cũng không được, muốn bắn cũng không ra.

Nhai Thạch để cậu nằm xuống nghỉ ngơi một lát rồi cho cậu uống chút nước. Trần Ương cảm thấy ngón chân mình tê rần, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ làm chuyện này trên giường ở quê, vừa thấy xấu hổ vừa sợ người nhà nghe được tiếng động này.

Yêu quái này không biết mệt mà bắn rất nhiều vào cửa huyệt của cậu. Cậu vừa cựa quậy thì viên đá kia lập tức ma sát chỗ sâu làm cậu lại chảy ra d*m thủy, nắm lấy ga giường rên rỉ.

Trần Ương ôm bụng còn phình to hơn trước choáng váng nghĩ thầm: Nếu cậu thật sự sinh con cho Nhai Thạch thì sẽ sinh ra một tảng đá sao? Mà phải bao lâu mới kết thúc...... Chắc không phải cậu sẽ mang thai ba năm đấy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.