Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70

Chương 22: Chương 22




Theo sự hiểu biết của cô, người nhà họ Triệu đều dựa vào cơm sống qua ngày, ngày thường có thể ăn no bụng đã không tồi, đâu thể nào theo đuổi đồ ăn ngon?Không dầu mỡ không gia vị, lại có thể làm ra cái gì ngon được đây?Triệu Đào Hoa nhấp chặt môi anh đào, lâm vào trầm tư……*Lúc này, nhà họ Thẩm phía nam thôn Đông Sơn.

Thẩm Thiên Bách ngồi ở trong sân bên cạnh giếng nước, một bên nhớ lại chuyện cũ một bên giơ lên gáo hồ lô rót nước lạnh “ừng ực ừng ực”vào miệng.

Vương Tiểu Vân đứng ở một bên nhìn bộ dáng nghẹn khuất của con trai, bà ta tức giận tiến lên đoạt lấy gáo múc nước trong tay hắn, cất cao giọng hỏi : “Con lại làm sao? Có phải có người họ Triệu tìm con phiền toái?”Sau mấy ngụm nước giếng lạnh lẽo xuống bụng, tâm tình Thẩm Thiên Bách nháy mắt vui sướng không ít, hắn nâng lên mí mắt nhìn thẳng vào mẹ mình, không tính toán giấu giếm : “Vâng, con cùng Triệu Chính Nam cãi nhau vài câu.

”Theo đông tác hắn ngẩng đầu, Vương Tiểu Vân lúc này mới phát hiện trên mặt con trai mình bị thương đến chỗ xanh chỗ tím, “Mặt con làm sao vậy? Có phải Triệu Chính Nam cái tên lưu manh kia dám đánh con không?”Vừa nói, vẻ mặt bà ta vừa đau lòng giơ tay sờ lên những vết thương đó, nháy mắt hai vành mắt đỏ lên : “Con chờ! Mẹ đến nhà họ Triệu tìm lại công đạo cho con, không thể để bọn họ khi dễ con như vậy!”Thẩm Thiên Bách thấy mẹ mình nước mắt chuyển quanh vành mắt, trong lòng thập phần tự trách, đồng thời càng thêm thống hận với Triệu Đào Hoa cùng Triệu Chính Nam.

“Mẹ, con không có việc gì, chúng ta đừng cùng bọn tâm thần bên kia so đo.

”Hắn nghĩ đến đời trước mẹ hắn vì để cho gia đình hòa thuận đã nén giận rất nhiều, hắn chỉ cảm thấy chính mình những năm đó thật là đầu bị lừa đá mới có thể cưới Triệu Đào Hoa một người đàn bá đanh đá.

Vương Tiểu Vân ỷ vào trong nhà có họ hàng đang làm quan lớn ở Kinh Thị nên ngày thường trong thôn ba ta giống như bà chủ nói một không hai, hiện giờ con trai của bà ta bị ăn mệt như vậy mà ba ta lại không làm gì?“Bọn người họ Triệu kia không có một kẻ tốt, con đừng cản mẹ, mẹ nhất định phải tìm mụ đàn bà Chu Minh Lan kia tính sổ mới được.

” Nói xong, bà ta đã xoay người hướng về phía cửa nhà muốn đi, Thẩm Thiên Bách chỉ có thể bất đắc dĩ cản người.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.