Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 24




Vẫn nghe nói hồ nắng không bằng hồ mưa, hồ mưa không bằng hồ đêm, nhưng lúc này Bối Nhĩ Đóa nhìn về phía bờ hồ xa xôi, chỉ cảm thấy giống như vực sâu không thấy đáy, lúc nào cũng mang theo hơi lạnh nguy hiểm làm mọi người không thể nào nhận thức được cái gọi là vẻ đẹp của hồ đêm.

Thuyền lắc lư giữa hồ, lời nói của Diệp Trữ Vi vang vọng bên tai cô.

“Tôi biết anh đang nói đùa”. Bối Nhĩ Đóa gắng gượng tìm cách nở một nụ cười lạc quan, cố gắng hóa giải bầu không khí khó xử.

“Nếu cô nhất quyết cho rằng như vậy...” Anh ta nói: “Chúng ta sẽ qua đêm ở đây luôn”.

“...”

Đêm nay không trăng, được cái trời rất nhiều sao. Từng ngôi sao nhỏ bé lấp lánh rơi vào mắt người đàn ông đối diện, viền mắt như được mạ một lớp ánh sáng dịu dàng khiến đôi mắt vốn đã đẹp đến mức khó đỡ lúc này giống như trở thành một tác phẩm nghệ thuật, gần ngay trước mắt, chói lòa không dám nhìn thẳng vào.

Bối Nhĩ Đóa cúi đầu thở dài một hơi ảo não. Ba từ đơn giản đó đã ra đến miệng, tại sao vẫn không thể bật ra được?

Em thích anh. Đối với anh ta, đây chỉ là lời kịch giữa một cặp tình nhân giả. Đối với cô, đây lại là sự thật.

Mặc dù nhát gan, mặc dù chột dạ, nhưng chủ yếu là do cô không nỡ mượn tình huống như vậy để nói ra câu nói vẫn giấu kỹ trong lòng này.

“Xem ra cô rất khó xử”. Diệp Trữ Vi quan sát ngôn ngữ cơ thể của Bối Nhĩ Đóa: “Nói ba chữ này khó đến thế sao?”

Bối Nhĩ Đóa lấy dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ta. Lúc này cô còn căng thẳng hơn cả khi lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn năm tám tuổi, đối mặt với ban giám khảo nghiêm khắc và cả trăm vị khách quý bên dưới: “Trữ Vi, em...”

“Em thích anh”. Anh ta dễ dàng bổ sung đầy đủ giúp cô.

Đầu óc Bối Nhĩ Đóa trống rỗng, trái tim như bị một bàn tay hữu hình nhẹ nhàng kéo đi.

“Cô nhắc lại lời tôi một lần là được”.

Cô dần nhận ra sự thay đổi trong mắt anh ta. Đây là lần đầu tiên anh ta lộ rõ tâm tình của mình trước mặt cô mà không hề che giấu.

Anh ta rất thất vọng với cô nên không còn miễn cưỡng nữa.

“Em thích anh”. Bối Nhĩ Đóa nhắc lại một cách máy móc.

Diệp Trữ Vi gật đầu có lệ, ờ một tiếng, tiện tay cầm hộp bánh vừa đậy lại đặt lên trên bàn rồi mở ra: “Được rồi, xem ra cô vẫn tương đối thấy hứng thú với chuyện ăn uống hơn. Cô còn muốn ăn gì nữa?”

... Anh ta đã hoàn toàn thất vọng với cô sao?

“Bây giờ tôi không đói”. Tâm tình Bối Nhĩ Đóa cực kỳ phức tạp.

“Dù ít dù nhiều, cứ ăn một chút”. Diệp Trữ Vi cầm một chiếc bánh màu ngọc bích đưa đến bên miệng cô: “Há miệng ra”.

Bối Nhĩ Đóa cắn một miếng, lắc đầu: “Tôi thật sự không ăn nổi nữa”.

Diệp Trữ Vi rút tay về, không ngại ngần ăn hết chiếc bánh đã bị cô cắn một miếng.

Xem ra anh ta đã thật sự thất vọng với cô. Khi thất vọng người ta sẽ làm một số chuyện hoàn toàn trái ngược lúc bình thường. Thí dụ như anh ta luôn luôn giữ vệ sinh, mắc chứng yêu sạch sẽ cấp độ nhẹ không ngờ lại chẳng để ý gì đến nước miếng của cô trên chiếc bánh đó.

Bối Nhĩ Đóa im lặng nghĩ.

Để bảo đảm tập phim tuyên truyền thứ hai có thể ghi hình thuận lợi, anh ta đã lao tâm khổ tứ bố trí buổi hẹn hò tối nay, bỏ không ít tiền thuê chiếc thuyền đêm này, thuê cả một ông chèo thuyền kinh nghiệm phong phú, trầm lặng ít nói, không liếc ngang liếc dọc đến cầm chèo, vạch lộ trình đi đêm cho thuyền, còn chuẩn bị các loại bánh ngon miệng, trà hạnh nhân thơm phức, áo len ấm áp rộng thùng thình... Đến thời điểm mấu chốt, cô lại không nói nổi một lời kịch thông thường nhất giữa các cặp tình nhân.

Cô nhìn trộm anh ta một cái, trong lòng không khỏi thầm lên án chính mình.

Anh ta không có việc gì làm, cầm chiếc bánh thứ hai lên nhấm nháp. Sắc mặt lạnh nhạt nói rõ đã hoàn toàn từ bỏ khúc “gỗ mục” không dùng được vào việc gì này.

“Trữ Vi, em thích anh”. Bối Nhĩ Đóa đột nhiên lấy lại tinh thần, ngữ điệu rõ ràng êm ái: “Em thích anh, rất thích anh, cực kỳ thích anh”.

Giọng nói động lòng người của cô như từng hạt pha lê rơi vào đĩa ngọc trong suốt, chậm rãi lọt vào tai người nào đó.

Đến lúc nhìn thấy ánh mắt anh ta lại đưa đến trên mặt cô, mang theo sự sâu lắng khó dò giống như thường ngày, cô vẫn giữ nụ cười nơi khóe miệng, trong lòng nghĩ: Chỉ có ông trời mới biết từng lời em nói đều là thật sự.

“Cực kỳ thích là thích bao nhiêu?” Diệp Trữ Vi hạ giọng, bình tĩnh phản hồi lời tỏ tình của cô.

“Là ở bên anh sẽ rất vui vẻ, rời xa anh sẽ cảm thấy quyến luyến, một ngày không gặp mặt sẽ nhớ cồn cào”.

“A, em đã thích anh đến mức một ngày không gặp dài như ba thu rồi cơ à?”

“Ơ... Vâng!” Dù sao anh ta cũng không biết cô đang nói thật.

Diệp Trữ Vi đưa tay ra luồn vào ống tay áo cô, nhanh chóng tìm được bàn tay cô, xòe tay ra trùm lên tay cô: “Trước kia có sinh ra tình cảm như vậy với người đàn ông nào khác hay không?”

“Không”. Đây là lời nói thật.

“Như vậy là chỉ duy nhất với anh? Anh là người đàn ông đầu tiên em quyến luyến khi phải rời xa?”

“... Vâng!” Hình như anh ta nhập vai quá nhanh, quá triệt để?

“Sau này cũng chỉ như vậy đối với anh?”

Khi âm thanh của anh ta trở nên dịu dàng sẽ có một sức sát thương cực lớn. Trong khoang thuyền nhỏ chỉ có hai người này, có ngọn đèn bão đung đưa theo sóng, lại có hương thơm ngọt ngào lãng đãng của trà hạnh nhân, nhiệt độ trong khoang từ từ ấm lên, thậm chí là nóng lên.

“Vâng”. Bối Nhĩ Đóa tiếp tục.

“Rất tốt, chung thủy là điều cơ bản nhất giữa chúng ta, suốt đời này anh và em sẽ chỉ có nhau”. Bàn tay anh ta đang trùm lên tay cô nghiêm túc nắm lại:

“Phải có nền tảng này mới có thể tính đến chuyện khác”.

Cô đã bị hành động của anh ta mê hoặc khiến thần hồn điên đảo...

“Vậy rốt cuộc em thích anh ở điểm nào?” Một tay anh ta nắm tay cô, tay kia cầm cốc thủy tinh uống một ngụm trà xanh: “Nói cụ thể một chút”.

“Rất nhiều, tính cách, tài hoa, tướng mạo, chiều cao, ngón tay, giọng nói, còn nhiều chi tiết khác”.

“Nói vậy tức là em thích tất cả của anh?” Mắt anh ta xao động dịu dàng như nước hồ ngày hè.

“... Khụ khụ, đến lượt anh nói rồi”.

“Để anh nghĩ đã”. Anh ta nhìn cô: “Chỉ nhìn mắt, mũi hoặc môi em thì không thể nói được có điểm gì đặc biệt, nhưng khi hợp lại thành một gương mặt lại cực kỳ mê người và đáng yêu. Không chỉ bề ngoài, những mặt khác cũng vậy. Nếu tách riêng một đặc tính ra sẽ không để lại ấn tượng gì cho người khác, nhưng sau khi hợp thành một con người, anh lại có ấn tượng rất sâu sắc”.

“Nhưng mà... Em thích tất cả những gì thuộc về anh, còn ý anh là... Anh không dám nhìn thẳng vào từng phần của em?” Bối Nhĩ Đóa rõ ràng đã nắm sai trọng điểm, bắt đầu băn khoăn vì những lời của Diệp Trữ Vi.

Diệp Trữ Vi nghe vậy đưa tay kia lên đặt ngón tay lên trán cô, sau đó lướt xuống dọc theo mi tâm, chạy qua sống mũi, trượt qua chóp mũi, vượt qua nhân trung rơi vào cánh môi mềm mại của cô: “Làm sao mà không dám nhìn thẳng?”

Lập tức có một dòng điện đánh trúng trung khu thần kinh của cô, cả người cô đều mềm nhũn ra.

Ngón tay ma quỷ của anh ta lưu luyến vuốt ve rất lâu trên môi cô, gần như nhuộm đỏ môi cô rồi mới bỏ qua, tiếp tục đi xuống dưới cổ. Ánh mắt di động theo ngón tay, đến tận cổ áo len chữ V, cuối cùng anh ta mới dừng lại.

Bối Nhĩ Đóa buông mắt nhìn thấy ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh ta đặt khẽ trên xương ngực cô, lại khiến xương ngực cô đau âm thầm vô cớ.

Xuống một chút nữa chính là khu vực nguy hiểm.

Anh ta đã thu tay về.

Quả nhiên anh ta là quân tử, không bao giờ lợi dụng cơ hội diễn tập như thế này để sàm sỡ cô.

“Tai em rất đỏ”. Anh ta vừa rút tay về vừa chỉ hai tai cô.

“Thế à?” Cô cực kỳ khó xử. Vừa rồi hai người cùng hòa mình vào vai diễn, dường như đến mức thật giả khó phân. Có một giây lát cô cảm thấy những động tác không hợp quy củ của anh ta lại hợp tình hợp lý.

“Anh hơi tò mò, bây giờ những chỗ khác của em cũng đỏ như hai tai sao?”

Bối Nhĩ Đóa không thể để anh ta trêu chọc mà cứ giả bộ điềm nhiên như không được nữa. Cho dù anh ta vẫn tỏ ra nghiêm túc đĩnh đạc, đường đường chính chính, hoàn toàn không có ý lợi dụng, nhưng bản thân ngôn ngữ một số đã có sẵn sức sát thương rồi.

“Dừng tập”. Cô ngắt lời anh ta: “Tôi cần nghỉ một lát”.

“Được”. Anh ta đồng ý.

Bởi vì tay áo quá dài, cô không thể thò tay ra được, muốn dùng tay quạt cho đỡ nóng cũng khó.

Chiếc bàn vốn đã rất nhỏ, anh ta lại đột nhiên duỗi chân ra khiến cô không nhấc chân lên được.

Vừa rồi diễn tập mặt nóng tim đập, sau khi tập xong lại lúng túng khó xử, bối rối bất an. Cô ngồi tại chỗ, nhíu mày phất tay áo thật mạnh.

“Cần giúp đỡ không?” Diệp Trữ Vi hỏi.

“Chúng ta chuyển qua chỗ khác đi”. Cô chỉ muốn đi lại một chút.

“Để tôi”. Anh ta nói rồi đứng dậy, khom lưng chuyển chiếc bàn gỗ giữa hai người để cô có khoảng trống.

Bối Nhĩ Đóa vừa đứng lên đã nghe thấy anh ta kêu lên: “Cẩn thận không ngã”. Cô dừng suy nghĩ, loạng choạng nghiêng người sang trái theo dao động của thuyền, may mà Diệp Trữ Vi đã đưa tay giữ được tay áo cô.

Thuyền lại đột nhiên nghiêng sang phải, Bối Nhĩ Đóa ngã thẳng vào người Diệp Trữ Vi.

Thuyền nghiêng sang trái lần nữa, ông già chèo thuyền bên ngoài lờ đờ mở mắt ra, thở dài nói: “Trở gió rồi à?”

Trong khoang thuyền, Bối Nhĩ Đóa phải dán chặt vào trong lòng Diệp Trữ Vi để giữ thăng bằng.

Vòng tay anh ta rất rộng rãi, rất ấm áp.

Đến lúc thuyền từ từ ổn định lại, cô hết sức thận trọng ngẩng đầu lên, thở hổn hển, cố gắng nhìn đôi mắt người nào đó ở tít trên cao.

Hai tay Diệp Trữ Vi đặt nhẹ sau thắt lưng cô, mắt nhìn gương mặt cô nhuộm một màu hồng nhạt, mũi ngửi mùi trà hạnh nhân ngọt ngào trong hơi thở của cô, lại liên tưởng đến xúc cảm mềm mại như lông vũ khi ngón tay mình lướt trên làn da cô vừa rồi... Máu trong người vội vã dồn về một vị trí.

“Trữ Vi, Trữ... Vi?” Cô cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn xuống không chỉ kỳ quái mà còn rất mâu thuẫn, giống như là đốt một đống lửa bên dòng suối mát.

Cô còn chưa nói xong, vòng tay anh ta quanh người cô chợt siết lại làm người cô nghiêng về phía trước.

“Anh làm sao thế?” Cô hỏi theo bản năng, ngữ điệu vẫn không hề phòng bị như bình thường, cực kỳ tín nhiệm anh ta.

Hai mắt anh ta kìm nén, động tác của hai tay dừng lại, khắc chế ý nghĩ muốn hòa quyện vào nhau.

Gió càng ngày càng mạnh, hất tung màn thuyền màu lam mà vào, làm giảm bớt cái nóng trong người anh ta.

Anh ta khẽ nhắm mắt, cúi đầu, chạm trán vào trán cô. Cảm giác mềm mại, mát lạnh này mặc dù còn lâu mới đủ nhưng tạm thời có thể cho anh ta một chút lợi ích...

Bối Nhĩ Đóa hoàn toàn không có phản ứng, để mặc anh ta chạm trán vào trán mình, hàng lông mi dài gần như cọ lên mặt cô.

Khoảng cách quá gần, đủ để cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh ta.

Dường như anh ta đã trở nên rất không bình thường.

“Đừng động”. Giọng anh ta khàn khàn, môi nhanh chóng lướt qua má cô như có như không: “Tôi ra ngoài một lát”.

Nói xong anh ta buông cô ra, xoay người ra khỏi khoang thuyền bỏ lại Bối Nhĩ Đóa ngơ ngác không biết có chuyện gì.

Khi Diệp Trữ Vi đứng ngoài khoang thuyền hóng gió cho tỉnh táo, ông già chèo thuyền ngáp một cái, không khỏi quay lại liếc anh ta, lập tức phát hiện vấn đề làm người ta khinh thường. Ông già chèo thuyền khó chịu quay đầu đi, giọng nói oán trách đạo đức suy đồi: “Đám trẻ bây giờ sao lúc nào cũng kích động như ăn thuốc nổ mà lớn lên thế?”

Một hồi lâu sau Diệp Trữ Vi quay sang: “Xin lỗi, vừa rồi ông nói gì ạ?”

Ông già chèo thuyền tức giận trợn mắt nhìn anh ta: “Tôi nói cậu có cần nhảy xuống nước cho hạ hỏa hay không?”

“Cháu cũng muốn nhảy xuống bơi vài vòng nhưng hôm nay không mang quần bơi nên thôi”. Nói xong anh ta xoay người lại đi vào khoang thuyền.

Nhìn màn khoang thuyền màu lam hạ xuống, ông già chèo thuyền chợt thấy lo lắng, thầm nghĩ đánh giá con người không thể nhìn bề ngoài, dáng vẻ đường đường không có nghĩa là hành động quang minh lỗi lạc. Gã trai trẻ này ban đêm thuê thuyền, trang trí khoang thuyền sặc sỡ loè loẹt, thì ra là thật sự không tốt đẹp gì. Cô bé trong khoang thuyền mới bao nhiêu tuổi? Thoạt nhìn còn khá giống cháu ngoại mình, vừa thân thiết vừa đáng yêu. Nếu có nguy hiểm gì nhất định phải lên tiếng, ông mặc dù đã bằng này tuổi đầu nhưng cũng tuyệt đối sẽ không ngồi yên bỏ mặc.

Nghĩ như vậy, ông già chèo thuyền tốt bụng lấy chiếc điện thoại di động dành cho người già trong túi ra, sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.

Một giây sau, màn khoang thuyền màu lam lại bị vén lên.

Ông già chèo thuyền lo lắng đối diện với ánh mắt không màng sóng gió của Diệp Trữ Vi.

“Ông yên tâm, cô ấy là bạn gái cháu”. Diệp Trữ Vi nói nghiêm túc: “Nơi nào có cháu, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm”.

Chỉ một giây sau màn thuyền lại hạ xuống lần nữa.

#############


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.