Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 2: Bi ai của kẻ không phải là cao thủ




Đông Phương Bất Bại nhìn nam nhân đang mỉm cười trước mắt, hắn to gan nói như vậy, là vì ngày thường y quá mức dung túng hắn hay hắn thật sự không sợ chết.

Trong trí nhớ của hắn, Dương Liên Đình mặc dù là người khéo đưa đẩy, nhưng còn chưa có được cái ưu điểm không sợ chết này, y nhếch mi, “Ý của ngươi là bổn tọa nếu không ăn bữa điểm tâm này, sẽ không thể xử lý tốt sự vụ trong giáo?”

Dương Liễm phát hiện vài tỳ nữ khác trong phòng đã phát run, mà ngay cả Lục La sắc mặt cũng trắng bệch, hắn nhìn Đông Phương Bất Bại sắc mặt bình tĩnh đáng sợ, quỳ một gối,”Thuộc hạ nói lỡ lời, thỉnh giáo chủ trách phạt.” Hắn lúc này mới chính thức tỉnh ngộ, đây không còn là nơi hắn vẫn sống, giết người cũng không đầu rơi xuống đất, mà người trước mặt hắn là đương thời đệ nhất cao thủ, ngoại trừ diễn viên mang hào quang, ai cũng không thể thương tổn y.

Nghĩ đến kết cục trong sách của Đông Phương Bất Bại, Dương Liễm thở dài, có lẽ người thương tổn Đông Phương Bất Bại còn có cả Dương Liên Đình, Liên đệ người được Đông Phương Bất Bại yêu quý nhất.

Trong phòng lần nữa trở nên yên ắng, Lục La vụng trộm liếc nhìn, phát hiện giáo chủ chỉ đang nhìn Dương Liên Đình quỳ dưới đất, vội thu tầm mắt mình lại, cực lực thu nhỏ cảm giác sự hiện hữu của mình.

“Vậy ngươi nói xem ngươi nói lỡ chỗ nào?” Đông Phương Bất Bại dựa vào thành ghế, ngón trỏ phải nhẹ nhàng gõ lên tay vịn.

“Thuộc hạ phải nói, giáo chủ cho dù không cần ăn điểm tâm vẫn sẽ nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại, nhưng mà nếu có thể dùng cơm nhiều một chút, tự nhiên là chuyện tốt,” Dương Liễm phát hiện, loại tư thế quỳ tiêu chuẩn này rất khó chịu, thật không biết những diễn viên trong kịch tổ trước kia làm sao quỳ nổi trong những cảnh diễn viên phải quỳ xuống như thế.

Đông Phương Bất Bại thật không ngờ người này nói chuyện chỉ là bình mới rượu cũ, rõ ràng người này như ngỗ nghịch mình, mà y lại thấy tâm tình của mình tốt hơn một phần, nhìn điểm tâm trên bàn cũng thêm phần khẩu vị, quét người còn quỳ trên đất,”Ngươi đứng dậy hầu hạ.”

Dương Liễm vừa nghe, vội nói “Đa tạ giáo chủ” Liền đứng lên, tốc độ này nếu so với lúc quỳ nhanh hơn không ít, Đông Phương Bất Bại dùng dư quang khóe mắt đảo qua động tác dùng tay xoa xoa hai gối của hắn, tâm tình lại kỳ lạ tốt thêm một chút.

Lục La nhìn tình huống hiện tại, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã thấm một lớp mồ hôi, nàng nhìn Dương Liên Đình đang vì giáo chủ phân thức ăn, trong nội tâm bắt đầu dần minh bạch, Dương Liên Đình này chỉ sợ rất được giáo chủ sủng ái, ngày xưa nếu như nói Dương Liên Đình được sủng ái, vậy cũng bất quá là giáo chủ đối hắn đặc biệt nửa phần mà thôi, bất quá nhìn tình huống hiện tại, đấy lại không còn là vấn đề nửa phần nữa rồi.

Giáo chủ hỉ nộ vô thường, nhưng ghét nhất chính là có người xen vào chuyện riêng của mình, hôm nay Dương Liên Đình có hành vi như vậy nhưng lại không bị giáo chủ trách phạt, sợ là ý vị sâu xa.

Dương Liễm không bao lâu liền phát hiện Đông Phương Bất Bại thích thức ăn nhẹ, vì vậy lúc hắn phân thức ăn, cũng chọn những món điểm tâm nhẹ mà không quá ngán, một bữa cơm, y cũng dùng không ít.

Hiện tại Đông Phương Bất Bại lên ngồi đại vị không quá nửa năm, giáo chúng sự vụ chỉ sợ cũng cực kỳ phiền toái, trong nguyên tác mặc dù không miêu tả quá trình Đông Phương Bất Bại đoạt vị, bất quá không cần nghĩ cũng biết đó chẳng phải chuyện đơn giản gì cho cam.

Nghĩ đến Đông Phương Bất Bại sau này, yêu thích hồng trang, còn vì yêu một nam nhân mà cam nguyện buông tha hết thảy quyền lợi, ngay cả Lệnh Hồ Xung diễn viên chính cũng chế nhạo y là “Yêu quái”, Dương Liễm liền vì con người tuyệt đại tao nhã trước mắt mà khổ sở.

Điểm tâm qua đi, Đông Phương Bất Bại phải đi xử lý một ít sự vụ trong giáo, Dương Liễm cũng nhân thời gian này đi tế ngũ tạng miếu của mình, ăn xong điểm tâm, nhìn đủ loại lầu các cổ kính trước mắt, hắn không thể không thừa nhận hắn thật sự đã trở thành Dương Liên Đình xuất hiện trong nguyên tác không quá nhiều, nhưng lại bị phần đông những người mê võ hiệp khinh bỉ.

Giáo chủ có chuyện của giáo chủ, tổng quản có chuyện của tổng quản, tỷ như tiểu tư trong giáo hẳn phải lãnh bao nhiêu tiền, tỳ nữ lại lãnh bao nhiêu tiền, lá trà muốn mua bao nhiêu, cải trắng cần mấy cân, Dương Liễm bi phẫn, vì sao người khác xuyên việt đều là Vương gia hoàng đế, sau đó vận khí đại phát thu phục được một đám mỹ nữ, sao hắn xuyên lại thành một nam sủng, thành nam sủng thì thôi, còn trở thành tên nam sủng Dương Liên Đình, trở thành Dương Liên Đình thì thôi, còn trở thành một Dương Liên Đình không có bao nhiêu thực quyền.

Lay công cụ tính toán nguyên thủy —— bàn tính, cẩn thận ghi chép mua gạo cần mấy tiền mấy bạc mấy đồng, bảy vị phu nhân ai cần yên chi trù đoạn, Dương Liễm bắt đầu hoài nghi, hắn đời trước làm nhiều chuyện như vậy chỉ là vì chuẩn bị cho việc xuyên qua này.

Sắp tới buổi trưa, Dương Liễm cuối cùng ghi chép hết một nửa những thứ loạn thất bát tao này, vừa khép lại sổ lại, thì có một tiểu tư đến truyền lời, nói Đông Phương giáo chủ gọi hắn đi hầu hạ.

Dương Liễm ở một góc tiểu tư không nhìn tới bi phẫn cào cào cái bàn, kỳ thật hắn bây giờ là cầm tiền lương tổng quản, ngồi làm công tác của bảo mẫu cùng tổng quản mới đúng.[Shal: =]] thật đáng thương, anh còn làm bảo mẫu với tổng quản suốt đời anh ạ.]

Đông Phương Bất Bại ngồi trước bàn, nhìn từng món thức ăn được bày lên, ánh mắt cố ý vô ý lướt qua cửa, cau mày.

Sau khi món ăn dọn lên hết, Đông Phương Bất Bại mới thấy Dương Liễm mặc một thân bạch bào đi đến, vạt áo còn có vài nét mực khả nghi, y nhíu mày, xem như không phát hiện.

“Thuộc hạ tham kiến giáo chủ,” Dương Liễm nhìn các món ăn trên bàn, rất tự giác rửa tay sau đó đứng cạnh bàn, chuẩn bị phân thức ăn.

“Dương tổng quản bề bộn nhiều việc?” Để y đợi suốt 1 nén nhang.

“Chỉ là vài chuyện vụn vặt trong giáo, thuộc hạ tới chậm, thỉnh giáo chủ trách phạt,” Dương Liễm khẽ cắn môi, tuy nói đàn ông dưới trướng có hoàng kim, vì cái mạng này, hoàng kim ta cũng bỏ [Shal: =]] cổ nhân mà nghe được câu này chắc chết rồi cũng đào mồ sống dậy bóp cổ anh tới chết quá], vì vậy dưới con mắt lạnh lẽo của Đông Phương giáo chủ, hắn nhanh chóng quỳ xuống.

“Ngươi đã nói là sự vụ vụn vặt, ta phạt ngươi làm chi?” Đông Phương Bất Bại phất tay, ‘“Thôi, ngươi đứng lên đi.” Y thấy động tác đứng lên đầy lưu loát của nam nhân, duỗi ra ngón tay trắng nõn chỉ hướng đĩa cá kho tàu.

Dương Liễm gắp cá, khi Đông Phương Bất Bại cho là hắn sẽ gắp cho y, thì nào biết đâu rằng hắn lại gắp vào chén mình, Đông Phương Bất Bại híp mắt, người này ngại thứ trên cổ quá nặng sao?

Khi y thấy nam nhân cẩn thận dùng đũa tách xương trong cá ra hết mới để vào chén mình, thần sắc có chút sợ sệt, cho cá vào miệng, nuốt xuống rồi nói, “Hôm nay cá làm khá ngon, cho đầu bếp thêm hai phần tiền lương.”

Dương Liễm bất bình nghĩ, ta dựa theo tiêu chuẩn phục vụ cao nhất hầu hạ ngươi ăn cơm, sao không thấy ngươi cho ta thêm nửa đồng tiền lương?

Trên bàn các loại thức ăn đều hết sức *** xảo, Dương Liễm không khỏi cảm khái, Nhật Nguyệt Thần giáo khó trách bị võ lâm chính phái nói thành tà giáo, chỉ bằng cái trình độ tài chính của nó cũng đủ làm đám danh môn chính phái kia hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Người trong võ lâm không hề giống thế gia, lúc ăn cơm cũng không có quy củ khi ăn không được nói gì đó, ngược lại tôn trọng sự phóng khoáng ăn một khối thịt lớn uống một chén rượu lớn, Đông Phương Bất Bại dù không phóng khoáng đến tình trạng này, nhưng lại không quá cố kỵ chuyện ăn nói.

“Vừa rồi nghe ngươi nói giáo vụ vụn vặt, ta lại không biết chuyện này thì có gì bận rộn,” Đông Phương Bất Bại đảo mắt qua tay nam nhân, tay nam nhân bảo dưỡng vô cùng tốt, vì không thường luyện võ, mười ngón tay thoạt nhìn rất đẹp, không lộ ra các đốt tay cũng không có vết chai, y thầm nghĩ, người này chỉ sợ không thích hợp làm chuyện gì khác.

Giữ thái độ rất phụ trách, Dương Liễm trong lúc phân thức ăn chú ý phối hợp rau thịt, hắn chọn một ít măng cho Đông Phương Bất Bại, lui ra sau một bước rồi mở miệng nói,”Giáo chúng tiểu tư tỳ nữ có vài trăm người, mỗi một phần chi tiêu đều phải ghi lại, ăn, mặc, ở, đi lại, tiền lương tháng, những điều này cũng cần ghi lại, còn có trang sức thủy phấn của các vị phu nhân cũng phải đặc biệt chú ý, không thể trộn lẫn, cho nên nhìn như đơn giản lại rất phức tạp.”

“Những chuyện này ngươi làm, hạ nhân sẽ làm gì?” Đông Phương Bất Bại cười lạnh,”Những người đó chẳng lẽ dám can đảm cắt xén bạc? Theo bổn tọa thấy, nếu phát hiện có người tay chân không sạch sẽ, trực tiếp giết rồi ném xuống Hắc Mộc Nhai.” Đông Phương Bất Bại đối với mất chuyện vụn vặt này, chưa bao giờ để ở trong lòng, bất quá nghe Dương Liễm nhắc tới bảy tiểu thiếp của mình, y nhíu mày, hiện tại y chỉ cần nghĩ đến bảy tiểu thiếp mỹ mạo kia liền thấy không thích.

Dương Liễm khóe miệng co rút, giang hồ không hổ là giang hồ, giết người bất quá đầu rơi xuống đất, vì mấy lượng bạc mà lấy mạng người ta, thật đúng là…… Hắn biết thế giới võ hiệp giết người không phạm pháp, được rồi, phải nói là giết người cũng không có ai nói họ phạm pháp, bất quá hiện tại trực tiếp nghe được như vậy, vẫn là thấy sợ hãi.

Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liễm không nói lời nào, ánh mắt lạnh lại, “Sao hả, bổn tọa nói ngươi bất mãn?”

“Thuộc hạ không dám, chỉ là thuộc hạ thấy, đang ở vị trí này, thì tự nhiên phải thật sự phụ trách, đấy không phải là vì lo lắng hạ nhân tay chân không sạch sẽ, chỉ là không muốn thấy có lỗi với sự tín nhiệm của giáo chủ.” Dương Liễm thiếu điều chưa nói, thuộc hạ nguyện vì giáo chủ máu chảy đầu rơi không chút tiếc nuối, bất quá nghĩ đến mấy nhân vật trong kịch truyền hình, chỉ cần nói lời này xong thì không bao lâu sau đã đi gặp Diêm vương, hắn nghĩ qua nghĩ lại, vẫn là nuốt lời này xuống.

“Hừ, vậy mà ngươi cũng nói được,” Đông Phương Bất Bại sắc mặt nguôi xuống, không tiếp tục đề tài này nữa.

Dương Liễm tiếp tục bước lên phân thức ăn, loại hành vi này của hắn tự nhiên đã rơi vào trong mắt Đông Phương Bất Bại, nghĩ đến Dương Liễm vừa rồi lúc đáp lời cách bàn cơm một khoảng, y híp mắt, hắn là một người rất cẩn thận, ưu điểm này trước kia y không phát hiện ra.

Cơm trưa qua đi, Dương Liễm rốt cục được Đông Phương giáo chủ gật đầu, rơi lệ đầy mặt về chỗ của mình dùng cơm trưa, trở lại tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, thì nghe nói Đông Phương Bất Bại đang nghỉ trưa, xoay chân định ra ngoài thuận tiện du lãm quang cảnh Hắc Mộc Nhai.

Hắc Mộc Nhai lầu các tuy nhiều, nhưng không tu kiến cửu khúc hồi lang giống Tô Châu lâm viên, một cánh cửa lại một cánh cửa, phần lớn đều khá lớn, chợt có giáo chúng tuần tra đi ngang qua, nhìn thấy Dương Liễm đều hành lễ.

Dương Liễm không đi quá xa liền gặp được một đại hán khôi ngô cùng một nữ nhân vẫn còn phong vận đi đến, đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, chỉ là ánh mắt đó không có quá nhiều hữu hảo.

Dương Liễm cẩn thận nghĩ, hai người này hẳn là Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương, trong nguyên tác hai người này thập phần không thích Dương Liên Đình, nghĩ vậy, hắn bi thúc nhìn trời, tùy tiện đi tản bộ đều cũng có thế gặp được hai vị cao thủ không ưa gì hắn trong Nhật Nguyệt Thần giáo, hắn có bao nhiêu bi thúc a?

“Ta nói là ai, nguyên lai là thằng nhãi ngươi, sao hôm nay không hầu hạ bên cạnh giáo chủ, chẳng lẽ giáo chủ đuổi ngươi ra?” Tang Tam Nương là giáo chúng trưởng lão, tính tình mạnh mẻ, đối đãi Dương Liên Đình không có mấy phần bổn sự tự nhiên không chút khách khí.

Trong chốn võ lâm, cường giả là vua, loại người như Dương Liên Đình, đừng nói là Tang Tam Nương, mà ngay cả Dương Liễm cũng không chịu nổi, hắn nghe Tang Tam Nương nói móc, cười khổ chấp tay,”Đồng đường chủ, Tang trưởng lão.”

Tang Tam Nương tuy không thích Dương Liên Đình, nhưng nhìn thấy đối phương dùng lễ đãi nàng, nàng cũng không tiếp tục làm khó dễ, miễn cưỡng giấu khinh thường trong lòng xuống,”Giáo chủ hiện tại có bận không?”

“Giáo chủ hiện tại đang nghỉ trưa, bất quá nếu Tang trưởng lão cùng Đồng đường chủ có việc cần cầu kiến, hẳn giáo chủ sẽ gặp nhị vị,” Hiện tại Đồng Bách Hùng cùng Đông Phương Bất Bại quan hệ cá rất tốt, Đông Phương Bất Bại mười một tuổi thì được Đồng Bách Hùng cứu, ân tình này, đối với Đông Phương Bất Bại mà nói, tuyệt không thể quên.

“Thằng nhãi này ngươi nói chuyện cứ tỏ vẻ nho nhã, lão tử nghe khó chịu,” Đồng Bách Hùng xuy một tiếng, thân thủ xách cổ áo Dương Liễm,”Đi, ngươi vào bẩm báo giáo chủ, nói hai chúng ta có việc cầu kiến.”

Dương Liễm dưới đáy lòng nghiến răng, con bà nó, hắn sao lại không biết Đồng Bách Hùng giảo hoạt như vậy, lúc này gọi hắn đi bẩm báo, nếu Đông Phương Bất Bại tức giận một chưởng đánh hắn, thì hai người họ nhiều lắm là bị trách phạt, phi, võ công cao thì giỏi lắm a.

Tuy bất đắc dĩ, Dương Liễm vẫn là bị Đồng Bách Hùng dùng vũ lực trấn áp đi vào tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, trước khi vào phòng hắn yên lặng liếc mắt nhìn bầu trời thắm xanh, có thể nhìn thì cứ nhìn a, nếu không đợi lát nữa có thể sẽ không nhìn được.

Hết Bi ai của kẻ không phải là cao thủ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.