Đánh giá: 10/10 từ 1 lượt
Thời thiếu niên em hỏi anh: Thế nào là yêu?
Anh mỉm cười nhìn em nhưng không nói gì.
Mười sáu năm sau em hỏi anh: Thế nào là yêu?
Anh mỉm cười nhìn em nhưng không nói gì.
Có lẽ em sẽ không hiểu, dù anh không nói gì cả, nhưng khi nhìn vào ánh mắt em, đó chính là yêu.
Gần nửa đời người, sông một đường núi một nẻo, tuyết chuyển gió dời, cố hương chẳng có thanh âm.
Gần nửa đời người, chỉ một lần đớn đau mơ mộng, hết thảy những mong ước chỉ có em.
Nếu như em hỏi anh vì sao lại yêu em?
Yêu em vì thời niên thiếu ấy em đã từng vì anh mà viết nên khúc thơ.
Yêu em vì trong cơn mưa to như trút nước ấy, em vì anh mà mang ô đến.
Yêu em vì bức thư giấu kín trong ngăn bàn buổi sớm đầu tháng Tư.
Yêu em vì trong bức ảnh trước khi chia xa, khi cánh cửa nhanh chóng đóng lại, ngay khoảnh khắc ấy em đã quay đầu lại và mỉm cười với anh.
Yêu em sau khi trưởng thành sống tách rời với thế giới.
Yêu em dù trải qua thế tục vẫn bảo vệ dáng vẻ thuở thiếu thời.
Yêu em vì cái cách em sống nhiệt tình mà ấm áp.
Phải đó, đời này đẹp lắm, như lời em nói với anh.
…
Báo trước:
- Hai bên yêu thầm 16 năm.
- Có chút ngọt ngào, cũng có chút đau thương
…
Một câu tóm tắt: Cảm ơn vì thời niên thiếu đã yêu người
Dàn ý: Hướng trái tim về phía ánh nắng, tình yêu không hề có giới hạn
Bình luận truyện