Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 359: Xông giết




Lúc đó, Long Hiên Viên là minh chủ võ lâm của giới võ đạo Long Quốc.

Được gọi là thiên hạ đệ nhất võ đạo!

Hơn trăm năm không ai có thể sánh bằng.

Bây giờ, có lẽ đã ba trăm tuổi rồi!

Võ giã ba trăm tuổi, mẹ kiếp, phải có cảnh giới gì chứ!

Cùng lúc đó.

Trong một văn phòng ở Long Đô.

Một người đàn ông nhận được một cuộc gọi đến, một người núi Thái Sơn có sập cũng không đổi sắc mặt như anh ta, lại sượt một cái đứng bật dậy.

“Cái gì?”

“Tiểu sư đệ đã đến cấm địa nhà họ Long?”

“Thư ký Tiền, chẳng phải tôi bảo anh giấu cậu ta sao? Anh làm việc kiểu gì vậy?”, người đàn ông tức đến suýt hét lên.

Thư ký Tiền ở phía bên kia điện thoại sợ đến run bần bật: “Tôi… tôi cũng không biết”.

“Vừa nãy bên phía núi Phong có người báo cảnh sát, còn có người ghi hình lại”.

“Người đàn ông trong video chính là Long soái, cậu ấy giết vào cấm địa nhà họ Long, còn làm sao đến được đó, vẫn chưa điều tra rõ”.

“Còn điều tra cái đầu anh!”

Giọng của người đàn ông nặng nề: “Cấm địa nhà họ Long, lão già đó… vẫn còn sống đấy”.

“Nếu lão ta ra tay…”

“Thư ký Tiền, anh lập tức mang long tỷ đến đó, nhất định không được để Long Hiên Viên làm tiểu sư đệ của tôi bị thương!”

Trong cấm địa nhà họ Long.

Diệp Bắc Minh giết thẳng tới, tiếng kêu thảm vang khắp cả sơn cốc.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng kêu này đều tê dại da đầu.

Toàn thân run lên!

Toàn thân Diệp Bắc Minh tắm trong máu, giết ra con đường máu.

Cuối cùng đứng trước một khu sân viện cổ xưa.

Phập!

Chém ra một kiếm, mảnh vụn bắn tung tóe.

Một trăm mấy chục người thuộc chi chính nhà họ Long trong sân viện đều căng thẳng nhìn qua.

Võ giả bên ngoài đã bị Diệp Bắc Minh giết hết, chỉ còn lại hơn một trăm người trong viện.

Bọn họ nằm mơ cũng không dám tin, nhà họ Long lại có ngày hôm nay!

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn đến đám người họ nhà Long, ánh mắt dừng ở vị trí chính giữa trong đám đông.

Một ông lão chống cây trượng đầu rồng.

“Cửu Thiên Tuế?”

Và một người đàn ông mặc khoác áo choàng màu đen, đeo mặt mạ màu đỏ máu dữ tợn: “Vả cả ông, điện chủ Huyết Hồn?”

Điện chủ Huyết Hồn cứ vậy nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt lạnh lùng: “Mày không nên đến nơi này, nếu mày không xông vào cấm địa nhà họ Long, có lẽ còn có thể tung tăng mấy ngày”.

“Hôm nay mày đến đây, chắc chắn là tự mày tìm cái chết!”

Diệp Bắc Minh cười: “Cái đồ giấu đầu hở đuôi, cũng dám nói khoác mà không biết ngượng?”

Anh trực tiếp ra tay, trong chớp mắt xuất hiện trước người điện chủ Huyết Hồn, giơ tay tóm về phía bả vai của ông ta.

“Suýt!”

Điện chủ Huyết Hồn hít khí lạnh.

Tộc độ nhanh quá!

Ông ta muốn phản kháng, nhưng không kịp, cơn đau truyền đến.

Bả vai lập tức tê liệt!

Phập!

Một tiếng giòn tan vang lên, điện chủ Huyết Hồn kêu thảm một tiếng, bả vai trực tiếp nổ tung.

Máu thịt lẫn lộn!

Cơ bắp nổ tung, lộ ra xương trắng.

Vị cường giả đứng thứ hai trăm trên bảng xếp hạng ngầm này lại bò dưới đất giống như chó chết.

“Điện chủ!”

“Giết!

Trong bóng tối có ba mươi mấy người xông ra, toàn thân mang theo huyết khí.

Đều là cao thủ hàng đầu của điện Huyết Hồn.

Nhưng trước mặt Diệp Bắc Minh, thì chẳng đáng nhắc đến.

Kiếm Đoạn Long trong tay quét ngang một lượt, đám quân tinh nhuệ của điện Huyết Hồn xông lên lập tức bỏ mạng!

Hóa thành sương máu.

“A…”

Đám đàn bà con gái nhà họ Long thấy cảnh này, sợ đến rút lui về phía sau đàn ông.

Phần lớn đàn ông nhà họ Long nôn ọe không ngừng.

Bọn họ ở vị trí cao đã lâu, đâu từng nhìn thấy cảnh tượng tanh máu thế này?

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ chân đạp bay điện chủ Huyết Hồn: “Có biết tại sao tôi không giết luôn ông không?”

Ông ta vô cùng thê thảm lăn mười mấy vòng dưới đất, da cũng xước xát rách nứt.

Da thịt bị nứt dính bùn đất, đau đến xuyên tim.

“Diệp Bắc Minh!”

Điện chủ Huyết Hồn gầm lên một tiếng.

Hôm nay điện Huyết Hồn coi như xong rồi!

Ông ta lấy ra một nắm đan dược cực phẩm trong túi, nuốt hết một hơi.

Lốp ba lốp bốp vang lên.

Ở vị trí bả vai và lồng ngực của điện chủ Huyết Hồn lại mọc ra mấy đoạn xương, xuyên da thịt!

Một luồng khí tức cuồng bạo truyền đến.

Điện chủ Huyết Hồn giống như hóa thành một con thú hoang, xông về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt buồn cười: “Thiêu cháy tinh huyết của mình thì có thể đánh được tôi sao?”

Bốp!

Khoảnh khắc điện chủ Huyết Hồn xông lên, Diệp Bắc Minh giơ tay đập đến.

Thương long kình bùng phát.

Lại thêm sức mạnh của bản thân anh, cho dù điện chủ Huyết Hồn uống đan dược, cũng không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.

Ông ta phun ra máu tươi, đau đớn dữ dội khiến đầu óc ông ta vô cùng tỉnh táo.

Cách cách cách!

Diệp Bắc Minh nhìn điện chủ Huyết Hồn như con chó chết, chậm rãi di đến, cúi nhìn ông ta: “Chỉ vậy thôi hả?”

“Chẳng phải ông rất hống hách sao?”

“Dùng các loại thủ đoạn giết tôi!”

“Hai mươi ba năm trước còn ra tay với mẹ tôi?”

“Ừm?”

Giơ chân, dậm thật mạnh xuống!

Nhanh gọn dứt khoát!

Rắc một tiếng giòn tan vang lên.

Điện chủ Huyết Hồn phát ra tiếng kêu la như mổ lợn: “A…”

Ông ta đau đến gần như ngất đi, trong con mắt đầy tia máu tanh đỏ: “Giết tao đi… mày giết tao đi!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng nói: “Muốn chết đâu có đơn giản như vậy”.

Phập! Phập! Phập!

Diệp Bắc Minh lại tiếp tục dẫm ba bước.

Hai tay, một chân của điện chủ Huyết Hồn teo lại.

Trở thành một người lợn!

“Mày… cho dù tao có chết…”, trong ánh mắt điện chủ Huyết Hồn chỉ có oán độc: “Làm ma, cũng sẽ không tha cho mày!”

Ông ta há miệng, định cắn lưỡi tự vẫn.

“Muốn chết, cũng được”.

“Nhưng, không dễ dàng như vậy!”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười tàn nhẫn.

Vung lướt ngang kiếm Đoạn Long!

Phụt!

Cái cằm của điện chủ Huyết Hồn bị cắt mất.

Chỉ còn lại nửa cái cằm và cái lưỡi còn ở trong miệng.

Ông ta phát ra tiếng kêu la ghê rợn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.