Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 283: Xông vào nhà họ Ngụy




Lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo!

Các trưởng lão của hội trưởng lão!

Những chiến thần khác của Long Hồn cũng đều có mặt!

Diệp Bắc Minh không nhìn đến tất cả mọi người: “Ngụy Công đâu?”

“Tôi cho ông ba phút, bảo ông ta ra đây gặp tôi!”

“Nếu không, tôi sẽ trực tiếp xông vào nhà họ Ngụy!”

“Suýt!”

Tiếng hít khí lạnh vang lên.

Các nhân vật lớn có mặt đều kinh hãi.

Tê dại da đầu!

Tất cả đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn hãi.

Anh đang nói gì?

Bảo Ngụy Công ra gặp anh?

Nếu không sẽ giết vào nhà họ Ngụy?

Điên rồi ư!

Hàn Nguyệt ôm chặt miệng, đôi mắt kinh hãi.

Hàn Kim Long lấm tấm một lớp mồ hôi trên trán!

Ngụy Công là ai?

Ở cả Long Quốc, có thể có mấy người dám xưng là ‘công’!

Ngụy Công là quốc sĩ vô song!

Cánh tay đắc lực của đất nước!

Chỉ dựa vào hai phong hiệu này, ở Long Quốc không ai dám động vào ông ta.

Diệp Như Ca kinh sợ hô một tiếng: “Ông nội, anh ta…”

Diệp Cấm Thành quát một tiếng: “Im miệng, không được lên tiếng!”

Hai người Ngụy Kinh Phú và Đường Kình Thương chấn hãi quay sang nhìn nhau.

Khóe mặt của Tần Vinh An giật liên tục.

Trên khuôn mặt của Tần Tướng Thần hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Muốn chết hả!”

Đám người ông cụ Hoa, ông cụ Phó đều cười lạnh lùng không thôi.

Vua Kim Lăng cũng không nhịn được lùi lại mấy bước!

Không ít các vị khách khác sợ đến trượt mông ngồi xuống đất.

Sợ đến sắp nổ cả tim!

Toàn thần mọi người run rẩy, run sợ không ngừng.

Mẹ kiếp, quá sợ!

Đột nhiên.

Một người đi ra từ trong đám đông.

Mặc trang phục trung sơn.

Đeo kính gọng vàng.

Tay cầm chiếc khăn không ngừng lau mồ hôi trên trán: “Thiếu soái Diệp, cậu… cậu làm sao vậy?”

“Đừng gây chuyện, mau đi thôi! Đi đi”

“Nơi này là nhà họ Ngụy!”

“Cậu có chuyện gì để sau rồi nói!”

“Đừng gây rối trên tiệc mừng thọ một trăm ba mươi tuổi của Ngụy Công!”

Thư ký Tiền cũng sợ muốn chết.

Anh ta thay mặt Long Chủ đến chúc thọ!

Sao Diệp Bắc Minh lại xách một cái đầu người đến đây?

Diệp Bắc Minh cau mày: “Thư ký Tiền, chuyện này không liên quan đến anh, anh tránh ra đi!”

“Ôi trời!”

Thư ký Tiền dậm chân, sắp khóc đến nơi: “Thiếu soái, cậu đừng vậy mà…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thư ký Tiền, xin lỗi”.

Mối thù của cha mẹ, đâu thể không báo?

Đừng nói là một Ngụy Công, cho dù là mười Ngụy Công!

Chỉ cần có liên quan đến sự việc truy giết mẹ hai mươi ba năm trước, ông ta cũng phải chết!

Anh giơ chân dậm một cái.

Phập!

Gạch sàn dưới chân ầm ầm vỡ vụn, vết nứt lan khắp xung quanh như mạng nhện.

Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng: “Ngụy Công, ông làm con rùa rụt cổ hả?”

Hổ gầm rồng thét!

Một vòng sóng khí lan ra khắp cả Ngụy phủ.

“Đã hết ba phút, ai ngăn cản tôi sẽ chết!”

Anh bước ra một bước, đi về phía cổng lớn nhà họ Ngụy!

“Hỗn xược!”

Một thanh niên nhà họ Ngụy đi ra: “Diệp Bắc Minh, mày…”

Phụt!

Diệp Bắc Minh giơ tay giáng một cái bạt tai qua khiến anh ta không còn có cơ hội nói ra nửa câu còn lại, đã bị đập thành sương máu.

“Mày!”

Đồng tử của những người khác nhà họ Ngụy đều co mạnh dữ dội.

Nhìn Diệp Bắc Minh đi vào!

“Ngăn hắn lại!”

Một người đàn ông trung niên quát lên một tiếng, đó là cháu của Ngụy Công.

Ngụy Phá Nô!

Đang giữ chức vụ quan trọng trong Long Hồn!

Một trong những chiến thần Hầu Bổ!

Một đám người xông lên.

Phập!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm quan tâm, tấn công ra một quyền, giết tất cả bọn họ!

Ánh mắt trầm xuống, nhìn Ngụy Phá Nô: “Ông dám ngăn cản tôi? Chết!”

Ngụy Phá Nô sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày dám giết tao?”

“Có gì không dám?”

Diệp Bắc Minh cười khinh thường.

Giơ tay tấn công ra một quyền!

Thư ký Tiền quát lớn một tiếng: “Thiếu soái, đừng…”

“Phập!”

Tia máu bắn ra!

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Ngụy Phá Nô, cháu ruột của Ngụy Công, chết!

Diệp Bắc Minh không dừng lại một giây, sải bước lớn đi vào cổng lớn nhà họ Ngụy.

Sắc mặt thư ký Tiền xám như tro: “Xong rồi… lần này không chỉ là phá thủng trời, mà trực tiếp đánh cho trời sập luôn rồi…”

“A!”

“Giết người!”

Trong nhà họ Nguy truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

Một đoàn khách khứa bên ngoài hoàn toàn hóa đá!

Tĩnh lặng như cái chết!

Nhà họ Nguy vốn vui vẻ náo nhiệt, bỗng chốc hóa thành tu la địa ngục!

Soạt!

Một ông lão xuất hiện, nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang chém giết người nhà họ Ngụy.

Tức giận quát một tiếng: “Đồ khốn khiếp, dám giết người ở nhà họ Ngụy?”

“Muốn chết hả!”

“Phẫn Thiên Liệt Diễm chưởng!”

Đập ra một chưởng, ngọn lửa bùng bùng!

Cùng với chưởng phong đáng sợ, nhiệt trong sân viện cũng tăng mạnh, một luồng nội lực bạo ngược đánh về phía Diệp Bắc Minh, giống như biển thét.

Là một võ tông đỉnh phong!

Trong nhà họ Ngụy có cao thủ như vậy?

“Cút!”

Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công ra một quyền!

Thương long kình!

Sức mạnh hàng trăm ngàn cân ập đến.

Khoảnh khắc võ tông đỉnh phòng và quyền kinh đập vào nhau, cơ thể ông ta chia năm xẻ bảy, hóa thành sương máu.

Ông ta nằm mơ cũng không dám tin, một võ tông đỉnh phong như mình lại bị đánh chết bởi một quyền?

Diệp Bắc Minh giống như sát thần, không có người nào có thể ngăn cản, đi sâu vào trong nhà họ Ngụy: “Ngụy Công, ông còn không xuất hiện, muốn cả gia tộc nhà họ Ngụy bị diệt sạch sao?”

“Đừng giết nữa, dừng tay!”

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên.

Sau đó.

Một ông lão đẩy xe lắn đi ra.

Trên xe lăn là một ông lão nét mặt già nua mặc áo choàng mừng thọ!

Ngụy Công!

Quốc sĩ vô song!

Cánh tay đắc lực của đất nước!

Đôi mắt Ngụy Công lạnh như băng, tràn đầy hàn khí: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là to gan thật đấy!”

“Dám đến nhà họ Nguy tao giết người, mày biết nét đầu tiên của chữ chết là một nét ngang không?”

“Hôm nay mày xông vào nhà họ Ngụy, chính là đã viết ra nét ngang này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.