Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 270: Võ kỹ cấp Thánh




Rắc rắc.

Diệp Bắc Minh bóp nát điện thoại.

Không cho Diệp Minh Viễn cơ hội được nói.

Lúc này.

Ở một khu vực của Tượng Quốc, một chiếc máy bay nhanh chóng bay đến.

Sắc mặt của Diệp Minh Viễn âm trầm đến dọa người, trong đôi mắt của ông ta đầy sự oán độc: “Sớm biết có ngày hôm nay, tao không nên cho mày được sống!”

“Hai mươi ba năm trước, khi mày xuất hiện ở nhà họ Diệp, tao nên đích thân giết mày!”

“Đáng tiếc, trên thế gian không có thuốc hối hận!”

Diệp Minh Viễn dựa vào sofa, nhắm mắt.

Hạt giống nỗi sợ mà Diệp Bắc Minh cấy vào trong lòng ông ta đã nảy mầm.

Không nhổ đi được nữa rồi!

Một lát sau.

Ông ta mở mắt, đầy tia máu, chỉ vào vị trí trên bản đồ: “Đến nơi này cho tôi”.

Diệp Bắc Minh cất bức ảnh.

Thì ra tất cả là do điện Huyết Hồn và gia tộc Rothschild bày ra.

Mục đích là lừa anh đến Tam Giác Vàng.

Anh nói với Barth: “Bây giờ ông đã hết tác dụng rồi, tiễn ông lên đường thôi”.

Một luồng sát ý khóa chặt ông ta.

Vẻ mặt Barth đầy sợ hãi: “Diệp Bắc Minh, cậu không thể giết tôi!”

“Tôi cho cậu ba mươi tỉ đô la, à không, năm mươi tỉ!”

“Năm mươi tỉ đô la, cậu tha cho tôi, sau này tôi sẽ không gây chuyện với cậu nữa!”

“Không… đừng… tôi có rất nhiều mỹ nữ, quyền thế…”

Phập!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời với Barth.

Giáng một cái bạt tai qua.

Trực tiếp đập chết ông ta!

“Suýt!”

Long gia hít khí lạnh, hoàn toàn bị dọa sợ đến ngốc nghếch.

Barth là một trong những người thừa kế của gia tộc Rothschild, vậy mà lại bị đập chết như vậy?

Năm mươi tỉ đô la cũng không mua được một cái mạng?

Tận năm mươi tỉ đô la đấy!

Dạ Kiêu cũng giật mạnh lông mày.

Năm mươi tỉ đô la là thế nào chứ? Thậm chí còn có thể mua được mạng của cường giả trong top hai trăm bảng xếp hạng ngầm!

Liền sau đó.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nhìn sang Long gia: “Long gia”.

Long gia sợ đến sắp vỡ tim, giống như con chó chết.

“Cho tôi ư?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Đồng tử của ông lão Hắc Xà trố ra: “Vãi! Đan dược cực phẩm?”

Ông ta trực tiếp quỳ xuống.

Lên tiếng cầu xin: “Cậu Diệp, có thể cũng cho tôi một ít không?”

“Đây là đan dược cực phẩm đấy! Đến cảnh giỡi võ tông, muốn đột phá một cấp nhỏ cũng vô cùng khó khăn!”

“Có số đan dược cực phẩm này, tôi có thể đột phá cảnh giới tiếp theo”.

Tu võ để làm gì?

Chẳng phải là vì cảnh giới cao hơn ư.

Thực lực đáng sợ hơn ư!

Diệp Bắc Minh có đan dược cực phẩm, sao không nói sớm chứ!

Nếu nói sớm thì ông lão Hắc Xà đã thần phục sát đất rồi.

Diệp Bắc Minh ném ra năm viên đan dược cực phẩm: “Xem biểu hiện của ông, nếu thể hiện tốt, sẽ còn có thưởng”.

“Được! Được! Không vấn đề!”

Ông lão Hắc Xà gật đầu liên tục.

Kích động suýt òa khóc!

Diệp Bắc Minh nói: “Được rồi, các ông dọn dẹp đi”.

“Long gia, đưa tôi và sư tỷ đến một nơi yên tĩnh”.

Long gia vội vàng bò dậy: “Được!”

Trên sân thượng của biệt thự.

Trong đại sảnh lớn.

Long gia vừa đi khỏi.

Lục sư tỷ đã trực tiếp ôm Diệp Bắc Minh vào lòng: “Tiểu sư đệ, đệ có nhớ ta không!”

Rồi ấn đầu của Diệp Bắc Minh vào lòng, xoa một hồi.

“Khụ khụ… lục sư tỷ…”

Diệp Bắc Minh suýt nghẹt thở!

Quá to!

Tính đàn hồi cao!

Khiến người ta không thở nổi!

Ban đầu, Diệp Bắc Minh bị người của nhà họ Triệu suy sát, là lục sư tỷ đã cứu anh.

Trong các sư tỷ, quan hệ giữa Diệp Bắc Minh và lục sư tỷ cũng tốt nhất.

Diệp Bắc Minh cũng không cam tâm yếu ớt, vòng tay qua cù nách lục sư tỷ.

Lục sư tỷ run lên: “Ha ha ha, sư đệ, tỷ buồn cười chết mất!”

Mùi hương trên người ập đến.

Hai mười cười đùa một hồi xong.

Cuối cùng ngồi xuống.

Diệp Bắc Minh nói: “Lục sư tỷ, cho tỷ thứ này”.

“Vốn dĩ đệ muốn chia sẻ cho các sư tỷ, nếu đã gặp tỷ trước, thì cho tỷ xem vậy”.

Anh giơ tay.

Bí tịch võ kỹ thuật Đằng Không xuất hiện trong tay.

Lục sư tỷ nhận lấy xem qua, kinh ngạc đứng bật dậy: “Thuật Đằng Không, võ kỹ hạ phẩm cấp Thánh!”

Ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

“Tiểu sư đệ, đây là võ kỹ cấp Thánh đây, đệ lấy ở đâu vậy?”

“Trời ơi, lần trước bát sư tỷ cho tỷ một cuốn kiếm pháp Lạc Nhạn, võ kỹ thượng phẩm cấp Thần, tỷ ấy nói là lấy được từ chỗ đệ”.

“Đệ lại lấy một cuốn võ kỹ cấp Thánh ở đâu ra?”

Nhìn dáng vẻ kích động của lục sư tỷ.

Diệp Bắc Minh liền biết đã cho đúng người.

Anh cười thần bí: “Đây là bí mật!”

Sắc mặt Lục sư tỷ nghiêm lại: “Tiểu sư đệ, việc này không phải đùa đâu”.

“Võ kỹ cấp Thánh, sẽ khiến võ giả toàn cầu đỏ mắt đấy”.

“Thứ này nhất định phải giữ cẩn thận, không được truyền ra ngoài, nếu không sẽ có họa sát thân”.

Diệp Bắc Minh vừa định lên tiếng.

Đột nhiên.

Tút tút tút!

Điện thoại đổ chuông.

Anh cầm lên xem, là Lý Gia Hinh gọi tới.

Diệp Bắc Minh nghe điện thoại: “A lô, có chuyện gì vậy?”

“Phụt… khụ khụ khụ… anh Diệp… cứu… cứu tôi…”.

Giọng của Lý Gia Hinh vô cùng yếu ớt.

Sau đó.

Một người đàn ông cất giọng kiêu ngạo: “Mày chính là cái tên Diệp Bắc Minh gì đó phải không?”

“Lệnh bài huyền thiết ở trong tay mày hả?”

“Tao cho mày nửa ngày, đến nhà họ Lý ở Hương Đảo”.

“Nhớ kỹ, chúng tao biết tất cả thông tin của mày, cũng biết mày sinh ra ở Giang Nam”.

“Hiện giờ tao không rảnh đi đối phó người thân bạn bè của mày, nếu mày không đến, tao sẽ đi giết sạch bọn họ!”

Rắc rắc!

Hắn dẫm nát điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.