Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 12: Kỳ Nữ Giang Hồ Hạ




Cả buổi chiều hôm đó đối với Tiểu Tường mà nói là khoảng thời gian háo hức nhất trong đời nàng.

Cuối cùng, nàng cũng gặp lại được ý trung nhân trong lòng nàng.

Từ hôm Tiểu Tường nghe tin chàng từ Sơn Tây trở về nàng lo lắng cho sức khỏe của chàng nhiều, một ngày không gặp khắc khoải tựa trăm năm.

Vì thế, Tiểu Tường đóng cửa quán rượu từ sớm rồi ăn vận thật đẹp, búi mái tóc lại, vấn cao, trông vừa đơn giản vừa tự nhiên, trên đấy cài nghiêng nghiêng một chiếc thoa ngọc màu xanh nước biển.

Nàng ngắm mình trước chiếc gương đồng, nhủ bụng diện mạo nàng thướt tha yểu điệu, hệt như một nàng tiên nữ thanh lệ không nhiễm bụi hồng trần.

Tiểu Tường mỉm cười hài lòng với nhan sắc của mình.

Tiểu Tường ra lan can tửu lầu đứng nhìn chân trời, chờ đợi, tâm trạng vô cùng phấn khởi.

Hoàng hôn dần tím nơi chân trời.

Gió thổi nhẹ, lay động tấm màn liễu trước cửa quán rượu, khẽ đong đưa trong gió.

Không khí dịu dàng của buổi chiều tà, chẳng khác nào ngày hôm đó, cái ngày mà biến cố xảy ra trong đời nàng, lúc đó nàng đang ở Hà Nam.

Nhắc lại cái năm Cửu Dương phụng mệnh Cửu Nạn đến Hà Nam điều tra vụ một quả phụ bị tên thổ hào tên Viên Đức Khánh bức hiếp.

Phải mất mấy ngày Cửu Dương mới tìm ra được gã đang mua vui trong một kỹ viện ở Hà Nam.

Sau một hồi Cửu Dương giả làm khách làng chơi phong lưu, gọi liền mấy cô nương tới hầu rượu, chàng viện cớ đi nhà sau, vòng ra hậu viên tìm gã họ Viên.

Đang men theo hành lang, chàng chợt ngó thấy một phụ nhân tầm tuổi trung niên, tay cầm ống tẩu bập bập phun sương nhả khói.

Đứng đối diện bà ta trong sân là một tiểu nha đầu đang sợ hãi khép nép.

Quét mắt nhìn qua, chàng đã định bỏ đi luôn nhưng chợt nghe phụ nhân đó cất tiếng hỏi:

- Khuê nữ nhà người ta muốn tránh còn chả kịp.

Vì sao mi, một tiểu nha đầu mới nứt mắt đã muốn gia nhập hoa lầu của ta?

Tuy tiểu nha đầu bận quần áo cũ nát song nom kỹ cũng xinh xắn ưa nhìn, nghe hỏi thì ấp úng thưa:

- Đại nương!

- E hèm!

- Đại! đại tỷ! – Tiểu nha đầu thốt được mấy tiếng òa lên khóc - Vì muội thực sự hết cách rồi!

Nha đầu quỳ thụp xuống, mắt ngập lệ nghẹn ngào nói thêm:

- Mẹ muội đột nhiên mắc phải ác bệnh, không may qua đời đã được mấy hôm.

Gia cảnh muội vốn bần hàn, dành dụm được chút tiền cộng với vay mượn thì đổ hết vào mua thuốc trị bệnh rồi, giờ đến tiền mai táng mẫu thân còn chẳng có.

Muội chỉ còn biết ra ngoài chợ dựng tấm biển bán thân chôn mẹ, nhưng khổ nỗi đã ba ngày rồi mà chẳng ai thèm đoái hoài.

Thật may chiều nay nghe người ta mách ở đây đang cần con hầu, cầu xin Liên đại tỷ hãy thu nhận muội, mọi thứ muội đều làm được!   Chỉ cần có tiền chôn cất mẹ thì việc gì muội cũng chấp nhận!  Hu hu!

Hóa ra phụ nhân đó là Liên đại nương, cũng là tổng quản của hoa lầu này.

Lăn lộn kiếm ăn bao nhiêu năm trong chốn phong nguyệt, những khổ sở đau đớn, nhục nhã ê chề, lừa lọc gian trá cùng máu và nước mắt, bà ta thấy nhiều rồi, cảm xúc đã sớm chai sạn.

Có điều một nha đầu mười ba tuổi vừa trải qua nỗi đau mất mẹ, lại không có tiền lo hậu sự, sự thương tâm ít nhiều vẫn khiến bà ta động lòng.

Nói cho cùng, không vì hoàn cảnh bất đắc dĩ, thiếu nữ nào muốn bán thân vào lầu xanh chứ?

Liên đại nương khẽ chau mày, liếc mắt nhìn nha đầu đang chắp tay cầu xin mình, thầm nghĩ nhìn kỹ con bé này cũng xinh xắn đấy.

Chỉ tiếc tuần trước hoa lầu đã mướn thêm mười lăm con hầu nữ rồi.

Hơn nữa người hầu nào muốn vào đây làm việc, đều phải qua một đợt tuyển chọn khắt khe, rồi huấn luyện sơ sơ cầm kì thi họa!   Có chế độ tuyển người đặc biệt này, là vì hoa lâu của bà ta tự hào danh tiếng vang dội khắp Hà Nam.

Đương nhiên Liên đại nương có lý do để tự hào.

Các cô nương ở đây đều thuộc dạng tài sắc song toàn, mười phân dù không vẹn mười thì cũng tám chín phần.

Cho nên hoa lâu mỗi độ đầu tháng và ngày rằm chính là lúc tài tử phong lưu dập dìu, đông như trẩy hội.

Cũng là thời cơ tốt nhất để các cô thể hiện nhan sắc, tài mạo tuyệt vời của mình.

Chỉ cần nắm chắc cơ hội, được mấy vị tài tử chú ý, giá trị và tiếng tăm sẽ tăng lên vùn vụt.

Còn như thừa dịp có thể lọt vào mắt một hai vị quý nhân có thân có phận, chẳng những có thể ngẩng cao đầu mà thoắt cái gà hóa phượng hoàng, ngạo nghễ với đời nữa kia.

Suy xét một hồi, Liên đại nương nhìn tiểu cô nương phía trước, nói bằng giọng lạnh nhạt:

- Hoa lầu này là nơi để khách nhân mua vui, nếu như cả ngày nha đầu ngươi cứ phô vẻ mặt khóc lóc đưa đám này ra thì còn thể thống gì nữa.

Vả lại đợt tuyển chọn các hầu gái cũng đã qua rồi.

Thôi ngươi về đi, ta không nhận đâu!

Nha đầu nọ quỳ trên mặt đất nghe vậy dập đầu, nước mắt như mưa, dáng điệu xót thương vô cùng.

Trong lòng Cửu Dương trào lên cảm giác day dứt khó chịu.

Ngặt một nỗi chàng đang có nhiệm vụ trong người, không thể dắt nàng theo cùng.

Hơn nữa người nào muốn gia nhập Thiên Địa hội phải qua ngưỡng duyệt của Cửu Nạn, chứ không tới phiên chàng quyết định.

Cửu Dương không khỏi đắn đo, bỏ đi không nỡ ở lại cũng chẳng xong.

Thoáng ngẫm nghĩ, chàng đành đánh tiếng bước lại gần, cười nói:

- Đây hẳn là Liên đại tỷ đại danh đỉnh đỉnh, nức tiếng xa gần vừa xinh đẹp vừa nhân ái rồi!

Liên đại nương liếc Cửu Dương ngạc nhiên:

- Vị công tử này là ai vậy?

Cửu Dương không đổi sắc mặt, cung tay mỉm cười:

- Tại hạ đứng thứ bảy trong nhà nên người ta hay gọi là Tiểu Thất.

Mến mộ danh tiếng Liên đại tỷ đã lâu nên đến chào một tiếng!

- Ồ, vị công tử này lạ mặt lắm, hình như lần đầu đến chơi, vậy làm sao biết ta nhân ái hay không nhân ái? Đúng là miệng lưỡi ngọt chết người đi được!

Liên đại nương ngắm chàng trai vừa tuấn tú vừa có vẻ ung dung tiêu sái, lòng bà ta vui không kềm được, mắt mị như tơ lườm xéo một cái.

Cửu Dương cười đáp:

- Sao lại không biết chứ!  Chẳng những vậy tiểu đệ còn vô cùng ngưỡng mộ nữa kia!

- Ngưỡng mộ ta ư? – Liên đại nương che miệng cười tít mắt.

- Tất nhiên!  Tuy Tiểu Thất mới tới đây chơi lần đầu nhưng đại danh của tỷ đã sớm như sấm bên tai.

Người trong giới phong nguyệt ai chẳng biết Hà Nam có một hoa lâu đệ nhất thiên hạ, một lần ghé qua là suốt đời không quên.

Mà làm nên danh tiếng đó chính nhờ tài kinh thương trác tuyệt và lòng nhân ái bao la của Liên đại tỷ đây.

Vì vậy tiểu đệ không quản ngàn dặm xa xôi, mong tới đây gặp tỷ một lần cho thỏa tâm nguyện!

Khục!  Một tràng tán tụng liên miên khiến Liên đại nương thiếu chút nữa bị hơi thuốc chẹn họng, phải vỗ vỗ ngực ho sặc sụa.

Cửu Dương liền nháy mắt với nha đầu ra hiệu.

Cô bé đang tròn mắt nhìn, hiểu ý, vội vàng đứng dậy, chạy tới vỗ nhè nhẹ vào lưng Liên đại nương.

Bà ta cười ngượng ngùng:

- Khụ! công tử à, có khi người ta nói quá lên đấy!

Cửu Dương nghiêm mặt đáp:

- Thật không dám giấu, ban đầu Tiểu Thất cũng nghĩ vậy.

Song vừa gặp tỷ, tiểu đệ liền hiểu vì sao hoa lầu có thể vang danh khắp thiên hạ rồi!

Liên đại nương sửng sốt:

- Tại sao vậy?

- Không giấu gì Liên đại tỷ, tiểu đệ vốn có chút thành tựu về coi tướng, nên vừa nhìn qua đã thấy tỷ đây khí chất cao nhã, ẩn hàm nét trẻ trung mỹ lệ mà không phô trương, đoan trang mà không cứng nhắc, đó là quý tướng.

Lại thêm ấn đường sáng rực, chứng tỏ phúc khí tài vận không cầu cũng đua nhau đến.

Hoa lầu có một người như tỷ trông nom, muốn không thành công cũng khó!

Chưa nói lời có phải thật lòng hay không, nhưng được người ta ca tụng ai chẳng thích.

Liên đại nương càng không ngoại lệ, lòng vui phơi phới bật cười khanh khách:

- Tiểu ca lại quá lời rồi.

Ở đây tỷ tỷ cũng chỉ là một quản gia mà thôi, có phải người chủ sự đâu!

Cửu Dương kinh ngạc, trợn mắt thốt:

- Không thể nào!  Người như đại tỷ đây còn phải chịu thiệt thòi như thế?  Hoa lầu này quả là chốn tàng long ngọa hổ, không thể xem thường rồi!

- Thôi thôi vị tiểu ca này, mở miệng là có thể buông lời mật ngọt, còn nói nữa chắc ta say chết mất - Liên đại nương õng ẹo đưa đẩy - Người ta vẫn nói không có việc cầu người thì không mở miệng tâng bốc.

Nói đi, rốt cuộc tiểu ca gặp ta có việc gì?

- Quả không hổ danh Liên đại tỷ mắt sáng như đuốc, thoáng cái soi thấu nhân tâm.

Tiểu đệ xin bái phục!

- Ai da vị tiểu ca này, cứ vậy nữa là tỷ tỷ giận đó nha!

Cửu Dương cười ha hả chắp tay:

- Vậy Tiểu Thất đành mạo muội xin được nói đôi lời.

Ban nãy quả thực tiểu đệ đã vô tình nghe được câu chuyện của tiểu cô nương đây, cảm thấy hoàn cảnh thật đáng thương.

Đại tỷ vốn có tấm lòng Bồ Tát, trộm nghĩ tiện tay giúp đỡ nàng ta chắc cũng chẳng khó khăn gì!

- Hứ, tiểu ca thấy nó đáng thương.

Sao không làm anh hùng cứu tiểu mỹ nhân luôn đi? - Liên đại nương bĩu môi trêu chọc.

Cửu Dương thản nhiên cười đáp:

- Không dám giấu đại tỷ, đệ vốn đã có ý đó.

Nhưng nghĩ lại thì người cô ấy cầu là Liên tỷ, Tiểu Thất tự dưng xen vào chỉ e lỗ mãng, lại mang tiếng giành việc tốt của tỷ.

Vả lại, một kẻ giang hồ lưu lạc như tiểu đệ không khỏi khiến người ta nghi ngờ có dụng tâm chi đây.

Thôi thì đành đứng một bên góp lời vậy!

Rồi quay sang nha đầu, chàng tấm tắc:

- Hơn nữa Liên tỷ nhìn xem, tiểu cô nương này xinh xắn ưa nhìn, cốt cách cũng yểu điệu thanh kỳ.

Chẳng qua mẫu thân vừa mất, tâm tình ảo não vì lo buồn chưa xong chuyện hậu sự.

Đợi mấy ngày nữa sau khi mẫu thân được chôn cất tự nhiên sẽ khá lên thôi!

Liên đại nương khoát tay cười bảo:

- Ôi chao ôi, nghe tiểu ca nói đến con kiến cũng phải bò ra khỏi lỗ.

Thôi được rồi, được rồi.

Tiểu ca muốn thì ta nhận nó vậy.

Bà ta dứt lời gọi một người hầu gái đang đi tới:

- Ca Nhi, muội mang một lượng bạc ra đây tặng cho con nhỏ này đi!

Hầu gái tên Ca Nhi ứng lời lui ra.

Cửu Dương nhân đó lại tán tụng một phen:

- Liên đại tỷ tấm lòng khoáng đạt rộng rãi, quả nhiên là bậc nữ nhân hiếm có.

Tiểu đệ hết sức khâm phục!

Gương mặt bự phấn của Liên đại nương ửng hồng, bà ta cười khanh khách hết sức vui vẻ, đoạn quay sang hỏi nha đầu:

- Phải rồi, tên của mi là?

Sắc mặt tiểu cô nương tươi tắn hơn hẳn, vội đáp:

- Tên muội là Tiểu Tường!

- Tiểu Tường? - Liên đại nương nói - Sau này ở đây mi gọi là Tường Nhi vậy.

Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ trumt ruyen.

c o m ++

- Đa tạ đại tỷ!  Đa tạ đại ca! - Tiểu cô nương lễ phép bái tạ.

Cửu Dương mỉm cười gật đầu, nhớ tới việc chính còn chưa xong vội lên tiếng cáo từ.

Liên đại nương lại õng ẹo trêu chọc vài câu khiến chàng chỉ biết cười xòa.

Trước khi Cửu Dương đi chàng không quên an ủi tiểu cô nương vài lời.

- Tiểu muội chớ đau buồn quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe – Chàng nói -  Ta tin mẫu thân muội trên trời có linh thiêng, sẽ luôn phù hộ cho muội gặp an lành.

Cứ an tâm ở đây làm việc cho tốt, Liên đại tỷ nhất định không bạc đãi muội đâu.

Nếu có duyên chúng ta còn gặp lại!

Tiểu cô nương ngân ngấn nước mắt, mím môi gật đầu thật mạnh.

Từ giây phút ấy, đã có một nụ cười ấm áp khắc thật sâu vào trái tim thiếu nữ.

Mấy ngày sau, Tiểu Tường đang phụ chuyện lặt vặt trong kho rượu, bỗng nghe một hầu gái bảo nàng đi gặp Liên đại nương.

Khi đến nơi nàng thấy bà ta miệng đang rít điếu thuốc hệt hôm nọ.

Liên đại nương liếc về phía Tiểu Tường, nháy mắt mỉm cười bảo:

- Xú nha đầu, mi thật là may mắn đó nghen, trời mới tảng sáng đã có người đem tiền tới chuộc thân cho mi rồi đó.

Tiểu Tường nghe vậy, đôi mắt sáng của nàng trợn tròn ngó dáo dác.

Không hiểu sao trong đầu bỗng hiện lên nụ cười ấm áp như mặt trời hôm nào.

Có cơ duyên ấy, Tiểu Tường mới gặp Cửu Dương.

Và cũng từ dạo đó, chàng như cơn gió thoảng qua đời nàng rồi biến mất.

Cho đến hai năm trở lại đây, Tiểu Tường dò hỏi khắp nơi cuối cùng cũng hay chàng đang trú ở Hắc Viện, thế là nàng bèn theo đến Hàng Châu.

Nhờ học được tài pha rượu ở Hà Nam, cùng sự thông minh khéo léo của bản thân nàng, Tiểu Tường đã trở thành người pha rượu khá nổi tiếng ở vùng này.

Phải nói từ khi đãi khách bằng rượu của Tiểu Tường cất, Túy Hồng Lâu trước đây chỉ được biết đến với các cô nương xinh đẹp, thì nay còn nổi tiếng vì có rượu ngon.

Nhờ đó nó từ một trong hai kỹ viện nổi tiếng ở Giang Nam, liền được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất lầu, tên tuổi to lớn không gì sánh bằng.

Rượu của Tiểu Tường từ loại nổi tiếng mà đám quan lại quyền quý ưa dùng, cho đến thứ rượu vô danh trong chốn hoang sơ thôn dã, chỉ cần người nếm qua một lần thì uống đến say sưa ngây ngất, lênh đênh bồng bềnh chẳng khác chi thần tiên.

Bất quá rượu đã ngon tuyệt, song thứ hấp dẫn người ta nhất lại chính là… người làm ra chúng.

Bởi nhìn khắp thiên hạ, chẳng có mấy thợ cất rượu lại là giai nhân tuyệt sắc như thế.

Cho nên lắm kẻ đến uống rượu mà say đến thần hồn điên đảo, cũng chẳng biết do rượu hay vì cô chủ quán xinh đẹp nữa.

Lại nói tới Tiểu Tường đang chờ đợi ngoài lan can.

Nàng đang thần người nghĩ ngợi, bỗng nghe có tiếng bước chân quen thuộc trên sàn gỗ.

Nàng lập tức nhoẻn miệng cười vui vẻ.

Từ lâu rồi nàng đã khắc sâu tiếng bước chân đó trong lòng nàng rồi.

Quả nhiên Cửu Dương lên lầu tìm Tiểu Tường, chàng bắt gặp nàng đang vịn tay vào lan can nhìn xuống lầu.

Tiểu Tường quay lại nhìn Cửu Dương, vẫn nét cười trên môi nàng, nàng rời lan can bước tới cầm lấy tay chàng, thật lâu vẫn chưa muốn buông rời.

Cửu Dương để yên cho Tiểu Tường im lặng ngắm chàng.

Trước mắt Tiểu Tường hiện lên hình ảnh một cô bé mười ba tuổi, đột nhiên mất đi người thân duy nhất trên đời, lại phải nếm trải sự vô cảm nhẫn tâm của thế nhân.

Khi nó rất cần sự chung tay giúp đỡ thì ngược lại, chỉ nhận được sự lạnh lùng bàng quan, thậm chí cò kè bớt một thêm hai trước nỗi đau mất mát.

Cảm giác đơn độc trơ trọi đó, đã được chàng nhấc ra khỏi lòng ngực khi chàng vung tiền chuộc thân cho nàng.

Lại nữa hành động thi ân đó chàng không cần hồi báo, trong mắt Tiểu Tường chàng là người vĩ đại biết bao.

Nhất là những lời ân cần dịu dàng khi nàng tìm được chàng ở Hàng Châu, chúng như tia nắng một lần nữa sưởi ấm trái tim giá lạnh của nàng.

Có thể nói, chàng chính là người duy nhất quan tâm nàng từ khi cha mẹ nàng mất đi.

Giữa cuộc đời u ám tối tăm không hy vọng, bỗng chốc chàng như ánh mặt trời, trở thành nguồn sáng của cả cuộc đời nàng.

Chưa kể với ngoại hình cao ráo cùng gương mặt đầy nam tính, nói không ngoa thì Cửu Dương là giấc mơ của biết bao thiếu nữ mới lớn.

Ngay từ lúc còn ngồi học trong Hắc Viện, bằng phong thái chững chạc, trưởng thành hơn hẳn đám bạn học cùng lứa, chàng đã có hàng tá cô gái e ấp đón đường sau mỗi buổi tan học.

Sau này khi trở thành viện trưởng, sức hút đó không giảm mà lại càng tăng theo thời gian, đến mức nhiều trường học ở các vùng lân cận cũng săn đón mời Cửu Dương về giảng.

Xưa đã vậy, nay thêm vào vẻ phong trần, dĩ nhiên Cửu Dương khiến bao cô gái ở vùng Giang Nam mê mẩn chứ chả riêng gì Tiểu Tường.

- Tường nhi à.

Tiếng Cửu Dương kéo Tiểu Tường về với hiện tại.

Sau khi cân nhắc đôi chút, cuối cùng Cửu Dương mới nhẹ giọng thốt:

- Muội biết vì sao hôm nay huynh đến tìm muội mà, phải không?

Một câu nhẹ nhàng của Cửu Dương làm Tiểu Tường hụt hẫng vô kể.

Lòng nàng còn chưa hết thất vọng đau khổ, lại nghe chàng mở miệng nói thêm:

- Muội trả tấm biển cho huynh đi.

Tiểu Tường càng nghe lòng nàng càng xót xa.

Chàng không một chút nồng hậu với nàng.

Cũng không cả hỏi thăm sức khỏe của nàng sau những ngày chàng đi Sơn Tây về, Tiểu Tường buông tay Cửu Dương.

Nàng quay mặt nhìn ra ngoài lan can.

Trời đã sâm sẩm tối.

Người đàn ông đang đứng cạnh nàng, là người mà nàng hết dạ thương yêu, Tiểu Tường bỗng thấy thất vọng bẽ bàng không để đâu cho hết!

Cửu Dương nhìn ánh mắt âu sầu ủ rũ của Tiểu Tường, nén tiếng thở dài lại.

Năm đó, chàng đã vung tiền chuộc thân cho nàng chỉ đơn giản là thương xót cho số phận của những cô nhi đồng cảnh ngộ vậy thôi!

Chàng biết mấy năm nàng nuôi mộng tưởng, lang thang tìm chàng khắp mọi nơi, nhưng nàng đâu biết nàng đã đến trễ từ lâu lắm rồi.

Ngay cái đêm Bảo Chi Lâm ẵm một đứa bé gái về tổng đà Hàng Châu này trái tim chàng đã bị nắm giữ rồi!  

Chàng và cô gái đó cùng nhau lớn lên, có biết bao kỷ niệm đẹp bên Tây hồ.

Suy nghĩ của Cửu Dương bỗng trôi về mười năm trước.

Đó là một ngày tuyết bay đầy trời, một thiếu niên vận y phục màu trắng như sương theo chân Mã Lương lên trên đỉnh Liên Hoa của dãy Hoàng Sơn vẽ tranh, thiếu niên đã nói với Mã Lương một câu.

Mã Lương nghe xong ôn tồn hỏi lại:

- Con quyết tâm mai này sẽ lấy nó làm vợ sao?

- Dạ! – Thiếu niên đáp.

Mã Lương liền im lặng trầm ngâm, cầm lấy tay người học trò cưng của ông, ngắm nghía chăm chú những đường vân tay trong lòng bàn tay non nớt đó, Mã Lương vuốt bộ râu dài trắng như tuyết.

Mã phu tử rất cao, thân vận trường bào cũng màu trắng như tuyết, lối ăn vận trông rất giản dị nhưng lại vô cùng lịch sự, nhã nhặn.

Gương mặt Mã phu tử gầy gầy, vầng trán cao và rộng đã hằn sâu nhiều nếp nhăn.

Mái tóc đã bạc phơ vì năm tháng.

Ông có nụ cười rất duyên, mỗi khi cười, các đồ đệ cũng muốn cười theo.

Chưa ai thấy ông bật cười thành tiếng bao giờ, chỉ là một nụ cười mỉm nhẹ.

Mỗi lần cười, ánh mắt, gương mặt đều bừng sáng.

Làn da trắng ửng đỏ lên trên gương mặt mỗi khi cười.

Mã Lương buông tay người học trò, hướng mắt về đỉnh Quang Minh chìm đắm trong những suy tư.

Nằm ở phía Nam An Huy, cả dãy Hoàng Sơn như một dãy núi được khoác lên tấm áo vàng.

Dù có nhiều ngọn nhưng ba đỉnh cao nhất, được biết đến nhiều nhất là đỉnh Liên Hoa, đỉnh Quang Minh và đỉnh Thiên Đô.

Cảnh quan khu vực này nổi tiếng đẹp bởi vô số vách đá đủ loại màu sắc.

Trải dài theo dãy núi trập trùng là những cánh rừng thông với cảnh trí thay đổi theo mùa, quanh năm phủ mây trắng xóa.

Đặc biệt trên núi còn có suối nước nóng và các thác nước tự nhiên đẹp như cảnh tiên.

Vì thế không lạ khi Hoàng Sơn luôn là chủ đề ưa thích cho những bức tranh thủy mặc.

- Con nhìn thấy tảng băng kia không? - Mã Lương giơ tay chỉ một phiến đá treo lưng chừng triền núi nói - Trải qua cả ngàn năm lạnh giá, nó khó mà tan chảy chỉ trong một mùa hè.

Thầy e rằng trái tim của con bé đó cũng như vậy đó, cho dù con có thành tâm sâu dày đến đâu, cũng không vì con mà tan chảy được!

Thiếu niên láu lỉnh đáp:

- Ngàn năm lạnh giá chưa tan chảy là vì biết đâu, nó không được ánh mặt trời trực tiếp rọi qua.

Vậy con sẽ là ánh mặt trời của nàng, hoặc ít nhất cũng là người mang ánh nắng đến cho nàng, sưởi ấm trái tim nàng không chỉ một mùa hè mà quanh năm suốt tháng!

Mã Lương lắc đầu cười khổ:

- Con nghĩ rằng cứ kiên tâm thì một ngày nào đó cũng có kết quả ư?  Có thể lắm, nhưng cái cuối cùng chỉ là sự thương hại của nó mà thôi.

Nỗi đau này chỉ e con khó chịu đựng nổi!

Thiếu niên nhìn thầy bằng vẻ mặt không phục, nói:

- Con có thể khiến nàng thay đổi, toàn tâm toàn ý để theo con.

Còn như… ngộ nhỡ hai đứa chúng con không chung đường, không sao cả, con sẽ vì nàng mà thay đổi lộ trình của mình!

- Nó sẽ không yêu con, kể cả có chung một con đường.

Nói thế nào nhỉ?  À, dù cho con có trở thành tiên nhân cũng đâu thể cãi mệnh trời được!

Mã Lương thở dài tiếp:

- Trong cuộc sống này, điều gì cũng đã được ông Trời định duyên cả rồi.

Duyên đến duyên đi, đều do số phận sắp đặt cả.

Có mối lương duyên từ khi bắt đầu đã chắc như đinh đóng cột, như ván đóng thuyền rồi.

Ngược lại thì, chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp, chỉ đồng sàng dị mộng mà thôi.

Nếu cứ cố chấp, có khi còn mất đi mãi mãi nữa.

Mã Lương đắn đo một lúc thêm lời:

- Đời nó sẽ trải qua hai người đàn ông, người thứ nhất yểu mệnh chiến tử sa trường, kẻ may mắn hơn cũng bị lưu đày không có ngày quay lại.

Con muốn làm người đàn ông nào trong hai người đàn ông đó?

Thiếu niên suy nghĩ lời này đến thất thần, cuối cùng cắn răng đáp rất dứt khoát:

- Con sẽ không làm người nào trong hai người đàn ông đó, con sẽ làm người đàn ông thứ ba, ông Trời ganh ghét, khiến nàng khổ mệnh, con sẽ chăm sóc, bảo vệ nàng.

Từ lúc gặp nàng, lòng con đã quyết rồi!

- Ôi, đứa trẻ si tình này!

Mã Lương không khỏi thở dài cảm thán, râu tóc bạc phơ lất phất trong gió núi:

- Con bé đó sẽ mãi không yêu con đâu!

Thiếu niên mỉm cười, một nụ cười hiền hậu, ngọt ngào như một đóa hoa lê:

- Suốt đời nàng không yêu con, không nhớ con cũng chẳng sao, chỉ cần mình con yêu nàng là đủ.

Là một đứa trẻ mồ côi thiếu vắng tình thương của cha mẹ, phần đời này nàng đã phải nếm trải quá nhiều đau khổ rồi, con không muốn sau này nàng cũng sẽ như vậy.

Hai người đàn ông đó đều rời bỏ nàng thì sao chứ?  Với con sẽ không bao giờ.

Con nhất định dùng cả cuộc đời này để nhớ nhung nàng, chờ đợi nàng, để mỗi khi nàng cần sẽ luôn có con bên cạnh chăm sóc và bảo vệ!

Thiếu niên nói tới đây, nói thêm bằng giọng dõng dạc:

- Phu tử, người đừng khuyên con nữa.

Con tin rằng, con sẽ… cảm động được ông Trời, nàng sẽ có chút gì đó thương yêu con!

- Đứa trẻ ngốc này, con không biết hy sinh vì một người không có tình cảm với mình phải trả giá đắt như thế nào đâu!

Mã Lương nghe vậy không khỏi có chút sốt ruột:

- Nhìn nó sà vào lòng người đàn ông khác, con có thể chịu được à?  Tóm lại con chỉ có duyên nhưng không có phận với nó, hãy mau giác ngộ đi thôi!

Thiếu niên ngẩn người tư lự một thoáng như nghĩ đến viễn cảnh đó, rồi mới đáp:

- Thưa phu tử, thật lòng thì con chẳng bao giờ định giác ngộ, lại càng không muốn đến Niết bàn thành Phật.

Giác ngộ dẫn đến bất tử nhưng bất tử đối với con chẳng qua chỉ là nỗi cô độc và tịch mịch vì thiếu nàng, con không thể nào chịu đựng được.

Con thà là không giác ngộ, để ở mãi trong cõi luân hồi này, vì lục đạo có nàng!

Mã Lương nhìn người đồ nhi thương mến của mình thật lâu, rốt cuộc cũng mềm lòng.

- Thôi vậy, chỉ cần con thấy không hối hận là được!

- Con cảm thấy rất xứng đáng! - Thiếu niên vui vẻ nói.

Mã Lương biết không thể lay chuyển nổi chàng thiếu niên này.

Trong mắt ông phảng phất một nỗi u buồn.

Ông trút ra một hơi thở dài, biết rằng đồ nhi này là kẻ cố chấp nhất trên đời, một khi đã quyết định điều gì thì không ai có thể lôi kéo y trở về được.

Rồi đây cuộc đời hắn sẽ nếm biết bao nhiêu đau khổ.

Trong tháng ngày đằng đẵng trôi, năm đến năm đi, hoa nở hoa tàn, xuân, hạ, thu, đông, năm qua rồi năm lại…  Cô gái đó mãi mãi sẽ nhìn về hướng khác, không bao giờ cùng hắn nhìn cùng một phương.

Bất quá ở đời, vẫn tồn tại cái đạo lý người ta luôn ham muốn thứ không thuộc về mình.

Con người chẳng phải là thế sao?

Lụy vì tình đơn phương đau khổ thế nào?  Trái tim tổn thương sẽ đau đớn ra sao?  Đến một thời khắc trong tương lai, chỉ e hắn mới thấu được.

Mã Lương nhìn tảng thạch đến ngẩn người.

Trước khi hai thầy trò xuống núi, Mã Lương vỗ vỗ bờ vai thiếu niên:

- Con hãy suy nghĩ cho kỹ đi.

Đời con còn dài, còn cơ hội gặp gỡ nhiều người khác nữa.

Thôi thì hứa với thầy, tới chừng đó nếu có người như vậy ít nhất hãy mở lòng cho người ta một cơ hội, được chăng?

Thiếu niên áo trắng không đáp, chỉ ngẩng đầu ngước nhìn trời.

Giữa bầu trời, hắn như thấy dung mạo của người con gái hiện ra, ngời sáng tuyệt mỹ, lung linh như muôn vàn đóa hoa tuyết đương tung bay trong gió.

Môi nàng hé nở nụ cười, một nụ cười xinh đẹp đến mức có thể dung hòa cả băng tuyết cùng con tim hắn.

- Ngự biển đã bị muội và Tố Đình chặt ra rồi.

Tiểu Tường lên tiếng khiến hình ảnh thiếu nữ trong đầu Cửu Dương tan mất.

- Tường nhi - Cửu Dương tóm lấy hai vai Tiểu Tường xoay nàng lại kêu lên thảng thốt - Muội vừa mới nói gì?

- Muội nói - Tiểu Tường nhìn thẳng vào mặt Cửu Dương đáp – Bọn muội đã chặt ngự biển khâm thí ra thành bảy cây thước lớn.

Một cây cho huynh, sáu cây còn lại cho các vị đương gia, bọn huynh mỗi người giữ một cây làm kỷ niệm đi, riêng huynh có thể mang về khi dạy học trò, học sinh nào không thuộc bài huynh dùng thước đánh người đó.

Tiểu Tường nói rồi đi xuống lầu, một lát sau đi lên với một bó gỗ dày bày lên bàn.

Cửu Dương cầm một khúc gỗ nói:

- Ngự biển không phải biến thành thước, mà biến thành mấy cây đao bén muội biết không?  Chẳng những thế, muội có biết mấy cây đao này còn kéo theo mấy ngàn tấm bài vị nữa hay không?

Tiểu Tường nghe nói những học sinh trong Hắc Viện sẽ bị liên lụy vì hành động thiếu suy nghĩ của nàng và Lâm Tố Đình, không khỏi rùng mình.

Quả thật lúc hợp mưu với Lâm Tố Đình, bọn nàng đã không hề cân đo hệ lụy này.

Cửu Dương thở dài đánh sượt, đoạn xếp mấy cây thước theo thứ tự thành một tấm biển, vừa nhìn như dán vào hàng chữ trên biển vừa hỏi:

- Tường nhi à, đây chỉ là một miếng ván gỗ thôi, huyện lệnh muốn treo cứ để hắn ta treo, chỉ để ở trên tường nó không thể mọc miệng ra gây gổ hay làm phiền chúng ta, muội và Tố Đình cần gì phải trổ tài đóng kịch gạt tên tri huyện?  Đây chẳng phải là trung thành với bang hội, với triều Minh, mà chính là đẩy các học sinh và gia quyến của họ vào cửa tử muội biết không?

Nói rồi không đợi Tiểu Tường trả lời câu hỏi của chàng, Cửu Dương dùng gang tay chàng đo chiều dài và rộng của ngự biển.

- Dài hai thước ba, ngang một thước mốt.

Cửu Dương lẩm bẩm, sau đó chàng quay lưng, bước ra khỏi phòng đi xuống lầu.

(còn tiếp).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.