Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 17: Gặp lại Hoảng Mộng Di




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + AzTruyen.net và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Chương 17: Gặp lại Hoảng Mộng Di

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Vâng, vâng, anh dạy rất đúng."

Giám đốc tiền sảnh lau mồ hôi lạnh trên trần, gật đầu như gà mổ thóc. Lâm Vân nhìn giám đốc tiền sảnh, lạnh lùng nói: “Chuyện ông đánh bạn của tôi, tôi sẽ nói cho chủ tịch ông. Về phần ông ta xử lý ông như thế nào, tôi nghĩ ông ta có quyết định của chính mình!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong, Lâm Vân trực tiếp kêu Mập vào khách sạn. “Báo... báo cho chủ tịch?"

Giám đốc tiền sảnh nghe thấy Lâm Vân muốn nói cho chủ tịch khách sạn biết, sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, nếu để cho chủ tịch khách sạn biết được, công việc của ông ta nhất định sẽ không còn nữa!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi vào khách sạn. “Lưu Ba, anh báo cáo vấn đề này với Chủ tịch của khách sạn Thanh Vân đi.” Lâm Vân nói với Lưu Ba. “Vâng, Lâm tổng.” Lưu Ba gật đầu.

Lâm Vân lại nhìn Mập: "Mập, đã hết tức chưa?" "Đương nhiên! Cảm ơn Lâm Vân, nếu không phải nhờ cậu giúp đỡ, mình cũng không thể trả thù được. Nhìn ông ta sợ hãi cầu xin, mình cảm thấy rất hả dạ." Vẻ mặt Mập đầy kích động

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đối với Mập trước đây, nếu bị uất ức như vậy thì chỉ có thể nhịn thôi, ai bảo xuất thân của mình không bằng người ta chứ? Nhưng bây giờ Lâm Vận đang chống lưng cho cậu ta, cậu ta không cần phải chịu uất ức nữa!

Ngay sau khi Lâm Vận trở lại phòng chờ VIP, chủ tịch của khách sạn đã chạy đến xin lỗi Lâm Vân và Mập, còn nói ông ta đã đuổi việc giám đốc tiền sảnh kia rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên trong hội trường buổi tiệc.

Vào lúc này, còn khoảng hai mươi phút nữa là tiệc rượu bắt dau. Hơn bốn mươi người đã tập trung tại địa điểm tổ chức tiệc rượu và hầu như tất cả những người được mời đều đã đến.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quy mô của buổi tiệc rượu này ban đầu rất nhỏ và chỉ những công ty có quan hệ hợp tác với tập đoàn Thiên Đỉnh mới được mời.

Vì tiệc rượu chưa chính thức bắt đầu nên nhiều ông chủ tụ tập thành nhóm để trò chuyện.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trên một bàn.

Một người đàn ông trung niên ngồi cùng một cô gái trẻ trang điểm đậm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu Lâm Vân ở đây, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh sẽ nhận ra cô gái trang điểm đậm này.

Vì cô gái trang điểm đậm này chính là cô gái mà Mập giới thiệu với Lâm Vân ở quán bar hôm trước, Quách Hiểu Hiểu! Khi đó, Quách Hiểu Hiểu còn khoe với Lâm Vân rằng cô ta được tập đoàn Hoa Đỉnh mời.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người đàn ông trung niên bên cạnh Quách Hiểu Hiểu chính là cha của cô ta. "Hiểu Hiểu, nghe nói vị chủ tịch mới này còn rất trẻ. Sau khi tiệc rượu kết thúc, ba sẽ tìm cơ hội gặp riêng cậu ấy. Đến lúc đó con cố gắng lên, nếu con bám được vào chủ tịch mới này thì nhà chúng ta thật sự là phát lên rồi đó!" Cha của Quách Hiểu Hiểu khuyên nhủ.

Ý đồ của cha, Quách Hiểu Hiểu rất rõ ràng, đó là để con gái mình đi quyến rũ chủ nhân mới của Hoa Đỉnh. “Ba, ba yên tâm đi, con nhất định sẽ dùng hết bản lĩnh của mình!" Quách Hiểu Hiểu vô cùng mong đợi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Gia đình của Quách Hiểu Hiểu cũng chỉ là một công ty nhỏ rất bình thường ở địa phương, quy mô còn kém hơn công ty của Trương Hỗ rất nhiều.

Hiểu Hiểu biết chắc chắn một khi cô ta có thể được chủ tịch của chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh để ý, thì gia đình cô ta có thể nhờ vào đó mà phất lên, tất nhiên là cô ta không biết rằng chủ tịch mới đó là Lâm Vân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên trong phòng chờ VIP. “Lâm tổng, ông chủ của công ty vật liệu xây dựng Thiên Thành muốn gặp ngài.” Lưu Ba nói. “Ông ta có chuyện gì sao?” Lâm Vân hỏi. “Lẽ ra vì muốn nói chuyện hợp tác với chúng ta, bây giờ đúng lúc chúng ta đang thiếu một đối tác cung cấp vật liệu xây dựng, nhưng công ty của họ có quy mô nhỏ, cũng không có lợi thế về giá cả.” Lưu Ba nói. “Như vậy à, chuyện hợp tác, thì anh nói rõ với ông ta là được rồi, tôi không gặp ông ta đâu.” Lâm Vân xua tay. “Vâng!” Lưu Ba gật đầu, sau đó bước ra ngoài.

Không lâu sau khi Lưu Ba đi ra ngoài, Mập lao vào phòng khách VIP thở không ra hơi. "Lâm... Lâm Vân! Đoán xem tôi... tôi đã thấy ai trong sảnh tiệc rượu?" Mập thở hổn hển, nhưng trông rất phấn khích. “Nhìn cậu kích động kìa, cậu nhìn thấy ai?” Lâm Vân cười hỏi. “Nhớ... nhớ cô gái đã trả tiền cho chúng ta ở nhà hàng tối qua không?" Mập vẫn còn thở hổn hển. “Cái gì? Chẳng lẽ cậu có thấy cô ấy trong tiệc rượu hả? Thật không?" Lâm Vân kinh ngạc đứng lên khỏi chỗ ngồi. "Đúng vậy! Ở đại sảnh tổ chức tiệc rượu! Tôi tận mắt nhìn thấy, không thể nào là giả được!" Mập cười gật đầu đắc ý. “Xem ra chúng ta đúng là có duyên với cô ấy!” Khóe miệng Lâm Vân nở nụ cười.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đêm qua Lâm Vân vẫn đang suy nghĩ, hi vọng có thể gặp lại cô gái này, để anh trả lại tiền bạc và ân tình cho cô.

Nhưng Lâm Vân cũng biết, gặp lại trong biển người bao la là khó khăn như thế nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không ngờ hôm nay lại có tung tích của cô rồi? "Đi thôi! Đi gặp cô ấy đi. Đã đến lúc phải trả lại tiền ăn ngày hôm qua cho cô ấy rồi." Lâm Vân nói xong liền trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Một góc trong hội trường tiệc rượu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc áo khoác trắng và quần jean, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, đang đứng ở đây. Cô là cô gái đã trả tiền cho Lâm Vân ở nhà hàng Thịnh Diên tối hôm qua, Hoàng Mộng Di.

Hoàng Mộng Di thấy cha mình đến gần, cô vội hỏi: “Ba, thế nào rồi? Có gặp được chủ tịch mới của chi nhánh Hoa Đỉnh không? Anh ta có muốn hợp tác với chúng ta không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người đàn ông trung niên gầy gò mờ mịt lắc đầu. “Chưa gặp được. Tổng giám đốc Lưu Ba đã nói chuyện với ba. Mặc dù ba đã cố gắng hết sức nhưng Lưu tổng đã từ chối."

Sau khi Hoàng Mộng Di nghe vậy, vẻ thất vọng và buồn bã thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của cô. “Ba, đừng buồn, giới kinh doanh là như vậy. Tập đoàn Hoa Đỉnh kinh doanh kiếm tiền, bọn họ đương nhiên phải chọn nhà cung cấp vật tư tốt hơn, chúng ta quá nhỏ bé, không có khả năng cạnh tranh.” Hoàng Mộng Di an ủi cha. "Ba hiểu." Người đàn ông trung niên gầy gò gật đầu, vẻ mặt đầy bất lực.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mặc dù Hoàng Mộng Di không nói gì nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định, sau khi tiệc rượu kết thúc, cổ sẽ chặn chủ tịch mới của chính nhánh Hòa Đỉnh lại để thuyết phục. Bởi vì Hoàng Mộng Di hiểu, nếu không thể giành được khách hàng lớn như tập đoàn Hoa Đỉnh, thì với tình hình hiện tại của công ty bọn họ, trong thời gian ngắn sẽ phải đóng cửa thôi, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ rồi. "Xin chào, chúng ta lại gặp lại!" Đúng lúc này, sau lưng Hoàng Mộng Di vang lên một giọng nói.

Hoàng Mộng Di quay đầu lại thì thấy là Lâm Vân và Mập.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bởi vì các ông chủ ở tiệc rượu hầu như chưa từng gặp Lâm Vân, nên cũng không biết Lâm Vân là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh, cho nên khi Lầm Vân bước vào tiệc rượu cũng không gây ra bất kỳ sự ồn ào nào. "Là các anh sao?"

Hoàng Mộng Di nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Vân và Mập, cô hơi ngạc nhiên, không ngờ lại gặp nhau ở đây. "Không ngờ đúng lại là cô, không ngờ chúng ta lại gặp nhau. Xem ra ông trời an bài bắt tôi phải trả lại tiền cho cô rồi." Lâm Vân cười nói. “Tôi cũng không ngờ vẫn còn gặp được hai người.” Hoàng Mộng Di khẽ cười. Cập nhật *chương mới nhất tại Truyện88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không thể không nói, cô cười rất đẹp, nụ cười của cô có thể làm tan chảy trái tim của người khác. “Có thể gặp lại cho thấy chúng ta còn có duyên, cho nên lần này có thể nói cho tôi biết tên của cô được không?” Lâm Vân cũng cười đáp lại. “Ừm... được thôi, tôi tên là Hoàng Mộng Di.” Nghĩ xong, Hoàng Mộng Di liền bảo lại tên của mình. “Hoàng Mộng Di, a, tên hay!" Lâm Vân lầm bầm cái tên. "Đúng rồi, Hoàng Mộng Di, cho tôi số tài khoản của cô. Tôi sẽ chuyển tiền cho cô. Tôi không có nhiều tiền mặt ở đây. Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, tôi không phải kẻ dối trá. Hôm qua tôi thật sự bị lấy trộm ví." Lâm Vẫn nói. "Thật sự không cần. Tôi tin anh không phải là người nói dối.

Cử xem như tỗi mời anh bữa đó là được rồi." Hoàng Mộng

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Di xua tay.

Ngay từ đầu Hoàng Mộng Di chưa từng nghĩ sẽ lấy lại được tiền. "Mộng Di, ai vậy con?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cha của Hoàng Mộng Di đứng bên cạnh rốt cuộc cũng hỏi. “Ba, anh ấy là người hôm qua ở nhà hàng. Hôm qua anh ấy ở nhà hàng gặp phải chút rắc rối, nên con đã giúp anh ấy một tay.” Hoàng Mộng Di nói. “Mộng Di, con vẫn thích lo chuyện bao đồng như vậy, con là con gái, nếu con xảy ra chuyện gì thì sao?” Cha Mộng Di nghiêm mặt. “Dạ.” Hoàng Mộng Di chỉ có thể cúi đầu, ngoan ngoãn nghe cha mình dạy dỗ.

Có thể thấy, việc dạy dỗ của nhà Hoàng Mộng Di rất nghiêm khắc. “Chào bác, cháu tên là Lâm Vân, cháu rất vui được gặp bác và con gái.” Lâm Vân chìa tay ra với cha của Hoàng Mộng Di.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cha Hoàng không từ chối, đưa tay bắt tay Lâm Vân, nhưng thái độ của ông ấy rất lạnh nhạt.

Lâm Vân lại nhìn Hoàng Mộng Di: "Đúng rồi, Hoàng Mộng Di, tại sao cô lại ở chỗ này?" “Tất nhiên tôi đến để tham gia tiệc rượu.” Hoàng Mộng Di nói. "Ò? nói như vậy, nhà cô cũng, hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh sao? Không biết có thể tiết lộ một chút, là hợp tác ở phương diện nào không?" Lâm Vân tò mò hỏi. “Chúng tôi rất muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng... công ty của chúng tôi quá nhỏ để lọt vào mắt xanh của tập đoàn Hoa Đỉnh.” Sau khi Hoàng Mộng Di nói đến đây, đôi mắt trở nên ảm đạm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mập ở bên không khỏi che miệng cười khẩy, trong lòng đang nghĩ, nếu Hoàng Mộng Di biết Lầm Vân là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh, không biết Hoàng Mộng Di sẽ phản ứng như thế nào? Lâm Vân hỏi: "Hoàng Mộng Di, có tiện nói cho tôi biết tên công ty của các người tên là gì không?" “Công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng Thiên Thành.” Hoàng Mộng Di nói. “Công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng Thiên Thành?” Lâm Vân ngạc nhiên. Bởi vị sau khi Lâm Vân nghe đến cái tên này, liền nhớ tới vừa rồi Lưu Ba đã báo cáo với mình, nói rằng ông chủ của

Thiên Thành muốn gặp mặt anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hoàng Mộng Di lúc này mới tò mò hỏi Lâm Vân: "Đúng rồi, còn anh thì sao? Sao anh lại ở đây? Nhà anh cũng là đối tác với tập đoàn Hoa Đỉnh sao?"

Lâm Vân suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Tôi ở đây là bởi vì... ông trời biết cô ở đây, cho mới cho tôi đến đây để trả tiền cho cô."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Vân suy nghĩ một chút, nhưng cũng không vội nói cho cô biết thân phận của anh. Sau khi Hoàng Mộng Di nghe được lời của Lâm Vân, che miệng cười thầm.

Nhưng vẻ mặt của cha Hoàng có chút ảm đạm. “Cậu nhóc này, cậu đây là muốn tán tỉnh con gái tôi ngay trước mặt tôi sao? Cậu coi vậy có được không? Cha Hoàng nghiêm nghị.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe xong lời này, Lâm Vân đột nhiên lộ ra vẻ xấu hổ.

Hoàng Mộng Di cũng đỏ mặt: “Ba, ba nói bậy gì đó, chỉ nói chuyện vài câu thôi mà."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.