Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 13: Cơm Chùa




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ AzTruyen.net trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên AzTruyen.net. Xin cảm ơn!

**********

Chương 13: Cơm Chùa

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai tiết học buổi chiều trôi qua nhanh chóng.

Trong hai tiết học này, Trương Hổ từng phút từng giây đều đang đợi, chờ chủ nhiệm Lý đến phòng học, sau đó thông báo Lâm Vân đuổi học.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng Trương Hồ đợi cả buổi chiều cũng không thấy.

Buổi chiều tan học.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Vân đứng lên, cười nói với Trương Hồ: "Trương Hồ, không phải mày nói hôm nay tao sẽ đuổi học sao? Nhưng giờ tan học rồi, tao cũng không sao hết."

Ngay khi Lâm Vân nói câu này, trong lớp đột nhiên bàn tán sỗi nổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Hổ nghe xong, sắc mặt đột nhiên tái tím.

Rốt cuộc, hắn đã từng nói trước lớp rằng Lâm Vân sẽ đuổi học trong ngày hôm nay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kết quả là bây giờ Lâm Vân vẫn như vậy, lại chế nhạo hắn nữa, điều này khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ, khiến hắn cảm thấy người khác sẽ nghĩ rằng hắn đang khoác lác

Quan trọng nhất là hắn muốn phản bác, nhưng lại không nghĩ ra được bất kỳ lời nào để phản bác, dù sao thì cho tới bẫy giờ vẫn chưa có người thông báo Lâm Vân bị đuổi học. "Chú Lý làm cái gì vậy? Rõ ràng đã hứa với mình là trong vòng hỗm nay đuổi học Lâm Vân rồi mà!" Trương Hỗ nghiến răng, vẻ mặt rất tức giận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Hồ cảm thấy sắp không còn mặt mũi nữa rồi, vội vàng liều mạng rời khỏi phòng học.

Lâm Vân cũng trực tiếp đứng dậy đi đến phía trước lớp trưởng Vương Tuyết. "Vương Tuyết, mình không có gạt cậu, đúng không? Mình đã nói, mình sẽ không bị đuổi học." Lâm Vẫn cười nói với Vương Tuyết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vương Tuyết gật đầu, cô cũng yên tâm, chiều nay cô rất lo lắng, không biết tại sao, cô thật sự không muốn Lầm Vân bị đuổi học. "Tuy nhiên, mình thực sự cảm ơn cậu. Trong lớp chỉ có cậu là sẵn sàng giúp đỡ mình." Lâm Vân vẫn luôn mỉm cười. Mập bên cạnh nói đùa: "Lớp trưởng, cậu quan tâm đến Lâm

Vẫn như vậy, chắc là cậu... thích Lẫm Vân đúng không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi Vương Tuyết nghe xong, gương mặt xinh đẹp bổng đỏ bừng lên. "Vớ vẩn! Mình... Mình là lớp trưởng, đương nhiên phải lấy lại công bằng cho các bạn trong lớp." Vương Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng nói.

Nói xong, Vương Tuyết nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng học. "Này..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Vân muốn mời Vương Tuyết dùng bữa, nhưng kết quả là cô đã đi rồi.

Một bên khác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi Trương Hồ ra khỏi phòng học, đi thẳng đến văn phòng của trường, định hỏi chủ nhiệm Lý tại sao vẫn chưa đuổi học Lâm Vân.

Phòng hành chính của trường. "Chú Lý! Hôm nay chú đã hứa với con là đuổi học thằng nhóc kia rồi, tại sao tan học rồi, mà nó vẫn chưa bị đuổi học?" Trương Hồ vừa vào cửa đã tức giận hỏi. “Trương Hồ, chuyện này, chú không giúp được rồi!” Chủ nhiệm Lý lắc đầu. Trương Hồ cau mày: "Cái gì? Chú Lý, chú rõ ràng đã hứa với con rồi, sao bây giờ lại nói không giúp được?" “Để chủ nói thật với con, hiệu trưởng muốn bảo vệ nó. Về phần nguyên nhân cụ thể, hiệu trưởng cũng không có tiết lộ cho chủ biết.” Chủ nhiệm Lý lắc đầu. "Cái gì! Hiệu trưởng bảo vệ nó hả? Cậu ta là đứa con nhà nghèo, tại sao hiệu trưởng phải bảo vệ nó?" Trương Hồ không hiểu được. “Chuyện này chú cũng không biết, nếu muốn biết thì cháu có thể tự mình hỏi hiệu trưởng.” Chủ nhiệm Lý xua tay nói. Trương Hồ chắc chắn sẽ không thể chạy đi hỏi hiệu trưởng, bởi vì hắn không có quan hệ gì với hiệu trưởng. "Chết tiệt! Chết tiệt!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Hồ nghĩ đến kế hoạch của mình đã thất bại, sắc mặt tức giận tải đi.

Nên biết rằng, hắn ta đã phát ngôn ngông cuồng trong lớp, nói rằng Lâm Vân nhất định sẽ bị đuổi học, và hắn cũng đã có những lời lẽ khó nghe với Lâm Vân, nếu Lâm Vân không đuổi học thì hắn sẽ càng mất mặt trong lớp !

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhà hàng Thịnh Diên.

Nhà hàng này là nhà hàng cao cấp nhất gần trường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trang trị của nhà hàng rất phong cách, nhà hàng cũng tương đối yên tĩnh.

Trên bàn ăn, Lâm Vân và Mập đang ngồi ở đây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi tan học, Lâm Vân nói sẽ mời Mập đi ăn tối, bây giờ Lâm Vân, đã là con nhà giàu có, đương nhiên phải chọn một nhà hàng cao cấp nhất gần đây. Nhà hàng Thịnh Diên rất nổi tiếng ở đại học Thanh Dương, nhưng Lầm Vân mới đến ăn ở đây lần đầu tiên. “Lâm Vân, cậu giàu có rồi, để tôi đi theo cậu ăn bám nhé he he.” Mập tỏ vẻ hào hứng.

Tuy gia đình Mập cũng buôn bán nhỏ nhưng cũng không giàu có gì, đây cũng là lần đầu tiên Mập đi ăn ở nhà hàng

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thịnh Diễn. “Trước đây cậu thường mời mình ăn cơm, bây giờ mình mời cậu ăn cơm, đúng ra là nên như vậy.” Lâm Vân cười nói.

Khi Lâm Vân nghèo không đủ ăn, hầu hết thời gian là Mập đã giúp đỡ Lầm Vân, lòng tốt này Lâm Vân luôn ghi nhớ trong lòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mập đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: "Lâm Vân, mình nghĩ lớp trưởng Vương Tuyết có ấn tượng tốt về cậu đấy." "Hơn nữa Vương Tuyết xinh đẹp lại ngọt ngào, quan trọng nhất là cậu ấy có nhân phẩm tốt, lại không tôn sùng tiền bạc, lại còn độc thân nữa. Cô gái tốt như vậy rất khó tìm được. Mình nghĩ cậu có thể theo đuổi cô ấy." Mập cười hi hi nói. “Cô ấy là một cô gái khá tốt, nhưng mình không có suy nghĩ nhiều trong lúc này, để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.” Lâm Vân khoát tay nói.

Vào lúc này, các món ăn bắt đầu được đưa lên, một bàn đầy nhóc các loại hải sản, còn có một vài món ăn đặc biệt của nhà hàng nữa, và tất nhiên là phải có một chai rượu vang nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trước đây, gọi nhiều món như vậy một lúc chắc chắn là điều mà Lâm Vẫn không thể tưởng tượng nổi, mà còn là những món ăn đắt tiền, đặt biệt nữa chứ.

Sau nửa giờ, Lâm Vân và Mập đã no nê. "Tính tiền!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Vân gọi người phục vụ đến để trả tiền. “Chào ngài, của ngài tổng cộng hết 4330, bớt số lẻ là 30, còn lại 4300 đồng. Ngài dùng thẻ hay tiền mặt?” Cô phục vụ tươi cười. Một bữa cơm hết hơn bốn nghìn đồng, lúc trước Lâm Vân cũng không dám nghĩ tới, đây là sinh hoạt phí một năm Lâm

Vân. "Quẹt thẻ."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Vân vừa sờ ví tiền vừa nói. "Hả? Ví của mình đâu?"

Lâm Vân chợt nhận ra ví của mình đã biến mất

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Vân nhanh chóng đứng dậy, lục tung khắp người nhưng vẫn không tìm thấy ví. "Mẹ nó, lẽ nào bị móc mất rồi sao?"

Lâm Vân đột nhiên nhớ tới lúc nãy vừa đi nhà vệ sinh, liền bị một người đàn ông lén la lén lút đâm vào mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc ấy Lâm Vân cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại bị mất ví, Lâm Vân liền nghĩ tới hắn ta. Lâm Vân liếc nhìn xung quanh không tìm thấy người đàn ông trong quán, e rằng hắn ta đã trốn mất dạng từ sau khi lấy được ví rồi. “Ví bị trộm rồi à?” Mập cũng ngạc nhiên. “Đúng vậy, lúc mới vừa đi vệ sinh, ở trong nhà vệ sinh có đụng phải một người, sợ là tên khốn kiếp đó đã lấy mất ví rồi.” Lâm Vân cười khổ nói. "Vậy để mình trả cho!"

Mập nhanh chóng móc tiền trong túi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có 286, thậm chí còn không đủ trả số lẻ nữa là.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc tính tiền mới biết mình không có tiền, đây mới là chuyện đáng xấu hổ nhất. Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới, trông có vẻ là giám đốc của nhà hàng. “Tiểu Lâm, có chuyện gì ở đây vậy?” Giám đốc hỏi người phục vụ. “Giám đốc, hai người họ nói rằng họ bị mất ví nên không có tiền để trả.” Cô phục vụ nói. “Tôi hiểu rồi, cô đi làm việc đi, chỗ này để tôi!” Giám đốc vẫy tay với nhân viên phục vụ. *Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất

Ngay sau đó, giám đốc nhìn về phía hai người Lâm Vân: "Các vị, tôi là giám đốc ở đây." "Uh... Giám đốc, vị tiền của tôi vừa rồi bị trộm khi đi vệ sinh, cho nên... có thể cho chúng tôi nợ lại không? Tôi viết giấy nợ cho ông, ngày mai tôi đem tiền tới được không?" Lâm Vẫn tỏ vẻ ngượng ngùng. “Bị trộm mất ví, hay là muốn ăn cơm chùa, cái này khó mà nói được nha!” Giám đốc lạnh lùng chế nhạo. Từ khi Lâm Vân và Mập bước vào, giám đốc đã chú ý đến hai bọn họ, bởi vì ở đây giá cả tương đối mắc, cho nên những người đến đây ăn cơm đều ăn mặc rất đẳng cấp. Nhưng Lâm Vân và Mập, cả hai đều mặc đồ rẻ tiền.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc đó giám đốc đã nghĩ thầm, hai thằng nhóc này có tiền trả hay không đây?

Nhưng người vào thì đều là khách, nên giám đốc không thể đuổi họ đi. "Cái gì? Ông nói chúng tôi ăn chùa à? Ông có nhầm không vậy? Ông có biết người bên cạnh tôi là ai không? Cậu ấy là cháu ngoại của Liễu Chi Trung? Cậu ấy mà ăn cơm chùa à?" Mập nói lớn. "Cậu nói cậu ta là cháu ngoại của Liễu Chỉ Trung à? Vậy thì tôi vẫn là ông nội của Liễu Chí Trung đây!" Giảm đốc cười to tiếng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Làm sao giám đốc lại có thể tin được một người mặc quần áo rẻ tiền là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam được chứ? Đúng là nói bậy bạ mà!

Lâm Vân nghe vậy nhíu mày: "Tôi bị mất vị tiền ở đây, nhà hàng mấy người cũng phải chịu trách nhiệm chứ?" "Hù, tôi thấy là cậu chỉ muốn lừa lọc nhà hàng của chúng tôi, kiếm có không muốn trả tiền thôi Chủ có chỗ nào giống bị trộm ví tiền đầu!" Giám đốc lạnh lùng nói. Sắc mặt Lâm Vân càng thêm lạnh, ví tiền bị mất ở nhà vệ sinh, nơi mà không có camera, cho nên cũng không thể xem camera để chứng minh bản thân mình nói sự thật. "Hai người nghe cho rõ đây? Mặc kệ hai người làm gì thì cũng phải trả tiền, nếu không, tôi chỉ có thể bảo cảnh sát" Giám đốc nghiêm túc nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tình cảnh bên này thu hút sự quan tâm của nhiều thực khách có mặt. "Chết tiệt, thời nào rồi mà còn có người muốn ăn cơm chùa, lại còn chạy đến nhà hàng Thịnh Liên để mà ăn chùa chứ. Đúng là không muốn sống nữa mà!" "Đúng vậy, nếu không có tiền thì đừng đến nơi này."

Nhiều thực khách có mặt đều đang bàn tán sôi nổi. “Lâm Vân, chuyện này... phải làm sao đây?” Mập cũng không biết nói sao. Mặc dù Lâm Vân có chút bực mình, nhưng chuyện ăn cơm trả tiền là quả thực là chuyện đương nhiên, nguyên nhân chính khiến anh bị trộm ví là do bản thần bất cẩn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Vân suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói với những thực khách có mặt: "Ai sẵn sàng cho tôi mượn bốn nghìn để thanh toán, ngày mại tôi sẽ trả lại gấp mười lần. Tôi có thể viết giấy nợ và ấn dấu vân tay!" "Mười lần? Là bốn vạn đấy!"

Nghe xong con số này, nhiều người ở đây vẫn có chút xúc động, tùy ý có thể kiếm được bạn vạn, hẳn là rất đã, cái này còn ghê gớm hơn vay nặng lãi nữa. "Nhìn cách cậu ta ăn mặc, có giống một người đàn ông có thể có được vạn hay không? Tôi nghĩ đây là kẻ lừa đảo muốn lừa tiền." "Đúng vậy! Nhìn cậu ta như vậy, tuyệt đối không thể bỏ ra bốn vạn được. Mọi người đừng có bị thằng nhóc này lừa."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mặc dù số tiền mà Lâm Vân đưa ra làm người ta kích động, nhưng không ai muốn cho một người xa lạ mượn tiền, mà còn là một kẻ ăn mặc rẻ tiền như vậy nữa chứ! "Nhóc con, đừng giở trò nữa, tôi nghĩ cậu chỉ muốn lừa tiền thôi, không ai tin cậu đâu, tôi sẽ gọi cảnh sát!”

Giám đốc vừa nói vừa móc điện thoại của mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.