Điều cấm kỵ vào ngày mưa

Chương 4: PHẦN 4 END




13.

“Thất Khôi” vượt qua m.áu chó đen, nắm tóc tôi lôi ra ngoài.

Tôi dùng b.ùa, dùng gạo nếp cũng không làm cậu ta bị thư.ơng.

Cậu ta tá.t tôi hai phát khiến tôi ngã xuống đất, trong miệng tôi ngập mùi gỉ sắt trong giây lát.

Tôi đứng dậy định chạy trốn thì cậu ta dùng bài vị đ.ập vào chân tôi.

Đầu gối bị đ.au, tôi ngã khuỵu xuống một cách nặng nề.

“Chú… Không phải chúng ta là người một nhà sao? Chú đừng làm h.ại cháu, xin chú, xin chú hãy tha cho cháu…”

Tôi vừa lùi ra sau, vừa khóc lóc van xin cậu ta.

“Ai là người một nhà với các người! Năm đó bố cô đối xử với tôi như thế, cô còn dám nói là người một nhà? Tại sao? Tại sao người ch.ết năm đó không phải là các người? Sao các người lại được sống? Còn hạnh phúc như thế? Tôi h.ận các người!”

“Thất Khôi” hét ầm lên và lao về phía tôi.

Chân tôi sợ đến mức nhũn ra, khí đen thoát ra khỏi cơ thể cậu ta, mắt không còn lòng trắng, đ.ấm đ.á tôi với vẻ mặt hu.ng á.c.

Lục phủ ngũ tạng giống như bị x.é ra, đ.au đến mức không thở nổi.

Cậu ta v.éo tôi, hu.ng á.c nói: “Tôi tiễn cô xuống trước. Chẳng bao lâu nữa, bố mẹ, ông bà nội đều sẽ xuống với cô.”

Tôi vùng vẫy, muốn hét lên nhưng không được.

“Dừng lại!”

Bóng người xuất hiện sau lưng “Thất Khôi” đá.nh bay cậu ta.

“Thật ra cậu vẫn chưa mất h.ồn phách đâu, vẫn cứu được.”

“Thất Khôi” đứng dậy, nói với giọng khó chịu.

Tôi vừa ho vừa cử động cơ thể nhưng bị “Thất Khôi” ngăn lại, người cứu tôi lúc nãy, hóa ra lại là chú nhỏ!

Thế m.a nước nhập vào Thất Khôi là ai?

14.

“Ôi Diệp Phong ơi là Diệp Phong, cậu vẫn thích lo chuyện bao đồng giống như năm đó nhỉ?”

“Thất Khôi” chỉ vào tôi, cười nói: “Nếu năm đó cậu không quay lại cứu Diệp Tịch thì cậu sẽ không ch.ết.”

Chú nhỏ chậm rãi nói: “Anh Diệp Căn, mình tôi ch.ết còn chưa đủ hay sao? Buông tha cho người nhà của tôi đi.”

Hóa ra đó là Diệp Căn, người đi tuần thay bố tôi và những người khác vào năm đó.

Con m.a nước muốn làm h.ại tôi từ đầu là Diệp Căn chứ không phải chú nhỏ.

“Một mình cậu ch.ết đủ thế nào được? Cả nhà tôi đều ch.ết trong trận lũ đó! Nếu con gái tôi không ch.ết, có lẽ con bé cũng lớn bằng Diệp Tịch, nhưng con bé ch.ết rồi! Chính bọn họ đã gi.ết con bé! Bố nó đã lấy hết số tiền đó!”

Diệp Căn càng nói càng kí.ch độ.ng.

“Bố tôi không lấy!”

Tôi vừa nói xong, Diệp Căn thoát khỏi cơ thể Thất Khôi, bay về phía tôi.

Khuôn mặt sưng tấy và trắng bệch của hắn ta còn đáng sợ hơn cả chú nhỏ gấp vạn lần.

Chú nhỏ đứng trước mặt tôi và chi.ến đ.ấu với Diệp Căn: “Tiểu Tịch, đi trốn đi.”

Tiểu Tịch…

Hai từ này đã khơi dậy ký ức sắp mất đi trong đầu tôi.

Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, chú nhỏ mỗi lần đi học về đều mang kẹo cho tôi, sau đó chú ấy ngồi xổm xuống đất, dang rộng vòng tay đón tôi và cười gọi tôi: “Tiểu Tịch, lại đây.”

Tôi từng hỏi bố mẹ, ông bà nội rằng có phải tôi có một người chú hay không, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này, họ lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi, rồi cảnh cáo tôi, ông bà nội chỉ có mình bố tôi là con trai, bảo tôi về sau không được nói linh tinh.

Họ không dám thừa nhận, vì sợ chú nhỏ quay về…

Bọn họ đều cho rằng chú nhỏ hóa thành lệ qu.ỷ nên quay về tìm tôi để tr.ả th.ù.

Nhưng người năm đó li.ều mạ.ng cứu tôi sao lại phải tr.ả th.ù tôi?

Còn bà cô Ba nữa?

Sao bà ấy lại dặn tôi năm lần bảy lượt là phải dán b.ùa lên người chú nhỏ?

Bọn họ đá.nh nhau một hồi, chú nhỏ tôi đã bị á.p đ.ảo.

Diệp Căn ngay lập tức tiến đến chỗ tôi, một tay tóm lấy cổ tôi rồi nhấc tôi lên không trung, cười ngạo nghễ.

15.

Vào lúc Diệp Căn định v.ặn đầu tôi, bà cô Ba đi cùng bố tôi và những người khác tới kịp.

Diệp Căn bị đá.nh bật ra bởi b.ùa chú của bà cô Ba, tôi rơi xuống, chú nhỏ đỡ tôi.

Bố tôi sợ lắm, kéo tôi lại rồi mắ.ng không khí: “A Phong! Nếu em gi.ận thì cứ nhắm vào anh! Tịch Tịch là cháu em, sao em có thể làm h.ại con bé được?”

Bà nội tôi cũng khóc: “Phong ơi, mẹ có lỗi với con quá…”

Ông nội tôi văng gạo nếp khắp nơi: “Diệp Phong, coi như bố không có người con như con, con mau đi đi, mau đi đi!”

Chú Bình Đầu bảo vệ Thất Khôi đang bất tỉnh, không dám lên tiếng.

“Không phải… Không phải chú nhỏ…” Không ai nghe tôi giải thích.

Chú nhỏ vừa đá.nh Diệp Căn, vừa né tránh những đòn t.ấn cô.ng của bà cô Ba, hoàn toàn không có thời gian để ý bọn họ.

Trong cảnh tượng h.ỗn lo.ạn, Tần Sơn lén lấy ra tấm bài vị không tên từ trong ba lô.

Ông ta niệm vài câu chú, Diệp Căn đang đ.è lên chú nhỏ bị hút vào trong bài vị.

Tần Sơn lộ ra nụ cười nham hiểm, muốn thừa dịp h.ỗn lo.ạn chạy trốn.

Tôi lao tới sống ch.ết ôm lấy ông ta, còn lớn tiếng nói: “Tần Sơn, năm đó ông không những cư.ớp đi số tiền ấy, còn muốn l.ợi dụ.ng việc Diệp Căn hóa thành lệ qu.ỷ để thờ cúng, để Diệp Căn phù hộ cho ông giàu có, ông có còn là con người nữa không?”

Tần Sơn hoảng hốt, vội vã đẩy tôi ra.

Tiếc là, muộn rồi.

Diệp Căn lao từ trong bài vị ra, nâng Tần Sơn lên cao rồi quật xuống đất.

Sau khi Tần Sơn bị nâng lên hạ xuống mấy lần như thế, cuối cùng không thể động đậy được nữa.

Ông ta nằm trong vũng m.áu, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó rồi nhìn tôi, thoi thóp chỉ vào tôi: “Mày… Mày cố tình… Gọi… Gọi tao đến…”

Tôi nở một nụ cười không để người khác nhận ra, dùng khẩu hình miệng nói với Tần Sơn: “Chú Tần… Lên đường vui vẻ nhé.”

___

Sau khi xử lý xong Tần Sơn, Diệp Căn vốn dĩ định đến gi.ết tôi, chú nhỏ lại ra chắn trước mặt tôi.

Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, cơ thể của chú nhỏ đã trở nên trong suốt hơn một chút.

Bà cô Ba vừa vẽ trận pháp, vừa rút ra hai lá b.ùa đưa cho tôi: “Tịch Tịch, lát nữa ta giam bọn họ lại, con dán hai lá bùa này lên người họ từ sau lưng nhé.”

Bà cô Ba c.ắn đốt ngón tay bắt đầu niệm chú, vung tay một cái đã hút được chú nhỏ và Diệp Căn vào trong trận pháp.

“Tịch Tịch, nhanh lên!”

Tôi giật mình, vội vàng chạy tới dán một lá b.ùa lên Diệp Căn.

Hắn quay lại nhìn tôi với hàm răng nhe ra như muốn x.é tôi ra thành từng mảnh.

Cùng với tiếng kêu th.ảm thi.ết, Diệp Căn biến thành sợi chỉ đen biến mất trong không trung.

Chú nhỏ lăn lộn đ.au đ.ớn nằm trong trận pháp, tôi nghiến răng, vo lá b.ùa thành nắm rồi ném ra ngoài.

“Tịch Tịch, đấy không phải chú của cháu mà là qu.ỷ, mau dán đi!”

Bà cô Ba giữ nguyên tư thế thi pháp, t.ức gi.ận nói.

“Tịch à, nghe bà cô Ba nói đi con!”

Bố tôi và chú Bình Đầu cũng khuyên tôi.

Ở đó chỉ có tôi và bà cô Ba có thể nhìn thấy m.a qu.ỷ, họ không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, nên cho rằng tất cả là do chú nhỏ làm.

Tôi ngồi xổm xuống, lau vòng trận pháp, sau đó chắn trước mặt chú nhỏ:

“Chú nhỏ chưa bao giờ làm h.ại người khác, chú ấy đã bảo vệ con suốt 14 năm nay!”

16.

Bà cô Ba chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Cháu tránh ra! Dù không làm h.ại người khác thì vẫn là m.a!”

Nói xong, bà cô Ba lại thi pháp.

“Chú nhỏ, mau chạy đi!” Tôi hét lên.

Chú nhỏ dùng hết sức lực chui vào trong cơ thể Tần Sơn, chạy ra khỏi từ đường.

“Cháu đi.ên rồi sao? Hắn là m.a đấy!”

Bố tôi t.ức gi.ận, lao tới t.át tôi.

Tôi bị cái t.át làm cho choáng váng, loạng choạng ngã xuống đất, cười nhạo bọn họ thật ng.u ng.ốc.

Họ đâu biết rằng, tất cả chuyện này, đều do tôi và chú nhỏ lên kế hoạch.

Nửa năm trước, trong giấc mơ của tôi thường xuyên xuất hiện một người, không phải lúc nào cũng nhìn rõ mặt, cũng không biết người đó là ai, nhưng người đó lại nói chuyện với tôi rất nhiều.

Rõ ràng tôi đã nói chuyện rất nhiều với người đó trong mơ, nhưng khi tỉnh dậy, tôi lại không nhớ chúng tôi đã nói những gì.

Những giấc mơ này cứ nối tiếp nhau cho đến khi tôi trở về làng sau kì thi đại học, và những từ ngữ trong giấc mơ sẽ hiện ra trong trí nhớ của tôi thành từng mảnh rời rạc.

Bố của Tần Yên, Diệp Căn, lệ qu.ỷ, giúp tôi với, những từ này xuất hiện thường xuyên nhất.

Thế là tôi đến nhà Tần Yên, ma xui qu.ỷ khiến thế nào lại đưa Diệp Căn về làng.

Sau khi biết rõ sự việc năm đó, kết hợp với các từ ngữ trong giấc mơ, tôi đã lừa Tần Sơn về làng, tôi muốn ông ta trả giá cho hành động của mình năm đó.

Lúc đầu tôi cũng nghĩ m.a nước muốn gi.ết tôi là chú nhỏ.

Mãi cho đến khi chú nhỏ xuất hiện và cứu tôi khỏi Diệp Căn, tôi mới biết chú nhỏ là người nói chuyện với tôi trong giấc mơ.

Nhưng trong mơ chú nhỏ chưa từng tiết lộ thân phận của mình với tôi.

Nghĩ lại tất cả những chuyện hung hóa cát tôi gặp phải từ khi còn nhỏ, tôi mới tưởng rằng mình được thần linh bảo vệ, nhưng thực ra, “vị thần” ấy chính là chú nhỏ của tôi đã biến thành m.a.

Chú ấy bảo vệ tôi suốt 14 năm.

Sau khi nghe những gì tôi nói, tâm trạng của mọi người ở đó ban đầu là t.ức gi.ận, nghi ngờ, sợ hãi, chuyển sang áy náy.

Bà nội khóc ngất đi.

Im lặng một lúc, bà cô Ba ném lá b.ùa trong tay đi: “Thôi bỏ đi, là do năm đó ta đã tính sai.”

Lúc bà cô Ba chuẩn bị rời đi, chú nhỏ lại bay về.

“Tiểu Tịch, không cần lo, x.ác của Tần Sơn được nhiều người nhìn thấy, nh.ảy xuống con sông bên cạnh làng, cảnh sát sẽ không hiểu lầm mọi người đâu.”

Hóa ra chú nhỏ không trốn thoát, chú ấy đến giúp chúng tôi giải quyết hậu quả.

Tôi bật khóc.

Chú nhỏ yếu ớt nằm trên mặt đất, cười vui vẻ nói: “May quá rồi, từ nay về sau làng không còn bị m.a ám nữa, mọi người có thể đi ra ngoài an toàn.”

Khi người chú nói, cơ thể chú ấy bắt đầu dần dần trở nên trong suốt.

Tôi lo lắng nhìn bà cô Ba, bà ấy nói: “Thằng bé sắp mất h.ồn phách rồi.”

Tôi che miệng khóc không thành tiếng.

Sau khi bố tôi ngộ ra, ai nấy đều khóc lóc xin lỗi chú nhỏ.

Chú nhỏ cố đứng dậy rồi ngồi xổm xuống, dang hai tay ra như hồi tôi còn bé: “Tiểu Tịch, lại đây. Ôi, chú quên mất, Tiểu Tịch lớn rồi.”

Chú ấy đứng dậy, dang rộng hai tay, mỉm cười và nói: “Bây giờ thì được rồi.”

Trong ký ức, khuôn mặt tươi cười của chàng thiếu niên trẻ đẹp đó dần dần chồng lên khuôn mặt sưng phù trắng bệch trước mặt.

Tôi chạy tới ôm chú ấy nhưng tay tôi lại xuyên qua cơ thể đang dần biến mất của chú ấy.

“Chú ơi…”

Chú nhỏ giữ nguyên tư thế ôm, khẽ mỉm cười: “Tiểu Tịch, sau khi vào đại học, cháu phải chăm chỉ học tập, hiếu thảo với gia đình…”

“Nói với ông bà nội và bố cháu rằng, trước giờ chú chưa từng h.ận họ…”

Trong tầm mắt mơ hồ của tôi, chú tôi biến thành một sợi tóc đen rồi biến mất trong không trung.

- Hoàn -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.