Điều cấm kỵ vào ngày mưa

Chương 3: PHẦN 3




9.

Tôi không biết mình đã ngủ từ khi nào, nhưng khi tỉnh dậy tôi đã nằm trong phòng khách nhà tôi.

Ông nội và bà cô Ba đều ngồi cạnh tôi.

Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có một người không nhìn rõ mặt cứ nói với tôi điều gì đó, nhưng dù tôi cố nhớ lại cũng không nhớ ra.

Tôi vẫn còn bàng hoàng nên lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn kể khổ với Tần Yên.

Bố cô ấy quen một thầy phong thủy, không biết có thể giúp tôi được không.

Lúc này, bà nội và gia đình Thất Khôi bước vào.

Thấy tôi tỉnh dậy, bà nội bước tới véo tai tôi mắ.ng: “Con bé này, bảo cháu trốn, cháu còn chìa tay ra, nếu bà cô Ba không đến kịp để xử lý, chắc cháu sẽ trở thành người t.àn ph.ế suốt đời mất!”

“Cháu không có, là sự cố ngoài ý muốn thôi mà…”

Tôi sờ lên tay phải đang băng bó, đang định kể lại chuyện tối qua cho bà cô Ba thì một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện sau lưng bà cô Ba.

“M.a! M.a!”

Tôi ngã lộn nhào xuống ghế sô-pha rồi chạy về phía phòng ngủ của mình.

Tôi vừa định mở cửa thì một bàn tay đã túm lấy cổ áo tôi, kéo tôi lại ghế sô-pha.

“Nhìn kĩ đi, bố là bố con mà!”

Tôi nhìn kĩ, đúng là bố tôi, Diệp Đào.

Nhưng tối hôm qua, rõ ràng con m.a nước muốn gi.ết tôi có khuôn mặt giống hệt bố tôi.

Ngay khi tôi kể lại chuyện xảy ra tối qua, mọi người có mặt đều im lặng.

Đặc biệt là bố tôi và chú Bình Đầu, sắc mặt của họ còn trắng hơn giấy.

Một lúc sau, bà nội đột nhiên ngã xuống đất, đ.au lò.ng kêu lên: “A Phong ơi, Phong của ta… Là bọn ta có lỗi với con, con muốn gi.ết, muốn l.óc xươ.ng l.óc th.ịt thì cứ việc lấy của bà già này đi, đừng làm phiền đến con cháu…”

“Nhà chúng ta có mỗi Tịch Tịch là dòng độc đinh, con đừng làm h.ại con bé…”

Nhắc tới dòng độc đinh, trong tiềm thức tôi nghĩ đến một điều gì đó rất đáng sợ.

Kể từ trận lũ lụt ở làng chúng tôi 14 năm trước, những người phụ nữ si.nh con đầu lòng sẽ bị si.nh non khi ma.ng th.ai lần nữa, dù họ có cẩn thận đến đâu.

Mẹ tôi cũng từng s.ảy th.ai hai lần khiến sức khỏe của bà giảm sút.

Tôi và Thất Khôi nhìn nhau, trước kia cậu ta nói mẹ cậu ta cũng từng s.ảy th.ai mấy lần.

Phụ nữ lấy chồng trong làng trong 14 năm này đều chỉ si.nh được một con.

Vì thế đã có hơn mười nhà chuyển khỏi làng.

Lúc đó tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nhưng bây giờ nhớ lại, dường như mọi chuyện kỳ lạ trong làng đều bắt đầu xảy ra từ 14 năm trước.

“Bà ơi, A Phong là ai, rốt cuộc 14 năm trước xảy ra chuyện gì?”

Tôi muốn biết chân tướng sự việc nhưng ông bà nội lẫn bố tôi đều im lặng.

Bà cô Ba t.ức gi.ận nói: “Đến lúc này rồi còn định giấu bọn chúng đến bao giờ nữa?”

“Hay xấu hổ không dám nói?”

10.

Hóa ra con ma nước tôi nhìn thấy hôm qua là chú nhỏ của tôi.

14 năm trước có một phú thương tới làng của chúng tôi đã bỏ ra 80 triệu tệ để mua năm mảnh đất phong thủy ở sau núi chỉ để chuyển phần m.ộ của tổ tiên nhà họ tới đây.

Bà cô Ba hay nói, sở dĩ làng Diệp Gia có con trai nối dõi, ăn uống không cần lo nghĩ, tất cả đều nhờ vào phúc trạch của ngọn núi.

Lúc dân làng muốn bán đất, bà ấy đã ngăn lại, nhưng ai có thể từ chối mức thù lao lớn đến như vậy?

Phú thương trả thêm 10 triệu tệ yêu cầu dân làng cử 20 người thanh niên khỏe mạnh để khiêng qu.an t.ài.

Khi ấy có rất nhiều người đi làm ở bên ngoài, tìm khắp cả thôn chỉ còn lại một người.

Bố tôi gọi một người bạn đến để phụ việc trên núi.

Ngày di chuyển m.ộ mưa như trút nước, thời tiết ảm đạm rất đáng sợ.

20 người bọn họ mặc áo mưa rồi khiêng qu.an t.ài lên núi.

Phú thương còn cho người khiêng năm hòm vàng bạc châu báu rồi ném vào trong qu.an t.ài làm đồ bồi táng.

Sau khi phú thương rời đi, bạn của bố tôi đã nổi lên lòng tham.

Ông ấy đã giật dây bố tôi, chú Bình Đầu và một người chú ở làng tên là Diệp Căn đ.ào vàng bạch sau ba ngày hồi h.ồn.

Kế hoạch của họ đã bị em trai ruột của bố tôi, tức người tên A Phong mà bà nội nhắc tới.

“Các người bị đi.ên rồi à? Đ.ào m.ộ là ph.ạm ph.áp đấy! Hơn nữa, quan trọng là người đã ch.ết, mấy người đừng làm phiền họ nữa.”

Chú nhỏ rất t.ức gi.ận, sau khi khuyên nhủ vô ích, chú ấy đã kể lại chuyện này cho ông bà nội.

Mới đầu ông bà nội phản đối kịch liệt, nhưng bố tôi lại khóc lóc rồi nói: “Bố, mẹ, Tịch Tịch còn nhỏ, mẹ con bé lại không có việc làm, cả nhà chỉ trông cậy vào mình con, nhiều người trong làng mua được nhà ở thành phố, còn chúng con thì sao? Chỉ sống trong căn nhà hai tầng rách nát.”

“Chỉ cần con lấy được những món đồ bồi táng đó, cộng thêm tiền b.án đất và tiền khiêng qu.an t.ài, cũng đủ để mua được một căn biệt thự lớn trong thành phố, sống an nhàn cả đời.”

Ông bà nội cứ thế mà ngầm chấp nhận.

Nhưng chú nhỏ đã báo cảnh sát về hành động của bọn họ vào đêm đó.

Diệp Căn đi tuần phát hiện thấy điều bất thường nên vội vàng báo cho bố tôi và những người khác để họ đi đường tắt.

Ông bà nội tôi nói với cảnh sát, chú nhỏ vừa thi đại học xong nên áp lực vẫn chưa giải tỏa hết, ngủ mơ nói lung tung rồi báo cảnh sát.

Sau khi l.ừa được cảnh sát, bố tôi và những người khác mới dám quay lại.

Diệp Căn quay về vừa nhìn thấy chú nhỏ đã hung hăng đ.ạp vào bụng chú ấy hai phát.

Bố tôi cũng không can, trái lại còn mắ.ng chú nhỏ: “Em đọc nhiều sách quá nên ng.u luôn rồi đúng không? Báo cảnh sát b.ắt anh trai ruột của mình? Nếu anh mày không làm việc này, thì tiền cho mày học đại học cũng không có đâu!”

Bạn học của bố tôi cũng u.y hi.ếp chú nhỏ, nếu lần sau còn làm vậy thì sẽ đá.nh ch.ết chú ấy.

Ông bà nội hết cách, đành l.ừa chú ấy đến kho chứa củi, nh.ốt ở đấy suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, sau khi bố tôi và những người khác chia đồ bồi táng và đổi lấy tiền, chú tôi đã được thả.

Bố tôi và chú nhỏ hơn kém nhau 12 tuổi, vốn dĩ đã có sự cách biệt, sau sự việc này, hai anh em không nói chuyện với nhau suốt một tuần.

Khi đó, bố tôi vừa tìm được một căn biệt thự thì trong làng có chuyện kỳ lạ xảy ra.

11.

Lúc đầu, một số con giun đất vừa to vừa dài vừa đỏ thường xuất hiện một cách khó hiểu trên các ruộng nước và đất trồng rau trong làng.

Chúng cuốn lấy con người như rắn, rồi nhân cơ hội đó chui vào lỗ mũi, miệng và những chỗ khác.

Bà cô Ba vừa nhìn là biết có chuyện kì lạ, sau khi bà ấy cho người giải quyết những con giun kia, bà ấy đoán ra sau núi bị người khác quấy rầy nên nhờ trưởng làng triệu tập cả làng họp.

Bố tôi và những người khác vì không muốn bị phát hiện, đã đ.ào một cái hang dưới chân núi, ch.ôn tất cả những món châu báu vào trong đó.

Sau khi tình thế nguy cấp qua đi, bố tôi và chú Bình Đầu đã đ.ào châu báu lên, kết quả là số châu báu đó đã không cánh mà bay.

Diệp Căn khăng khăng bảo bố tôi đ.ộc chi.ếm tài sản, nên bắt bố tôi giao số tiền đó ra.

Bọn họ cứ c.ãi nhau suốt đường trở về làng.

Khi bà cô Ba biết được chuyện này đã rất t.ức gi.ận: “Các người gây ra h.ọa lớn rồi! Năm chiếc qu.an t.ài đó chứa đầy những con qu.ỷ nhỏ o.án h.ận! Tên đó trả nhiều tiền để mua đất chỉ để l.ợi dụ.ng phúc trạch của ngọn núi phía sau, giải trừ n.ộ khí của đám qu.ỷ, hồi hướng cho chúng vãng sinh, các người thì hay rồi, dám đi đ.ào m.ộ, tr.ộm luôn cả vật bồi táng!”

“Các người sẽ h.ại ch.ết người dân trong làng đấy!”

Nhưng lúc đó biết được thì quá muộn, mưa hơn nửa tháng, sông vỡ đê, lũ lụt bắt đầu xảy ra.

Bố mẹ tôi kéo ông bà nội ra phía sau cái cây, mới phát hiện ra tôi đã biến mất.

Ngay khi bố tôi đang suy nghĩ, chú nhỏ ngậm tờ giấy nhập học trong miệng, bế một đứa trẻ bốn tuổi là tôi lên bằng cả hai tay và đi ngược dòng nước về phía bố tôi.

Lúc đó nước đã ngập đến ng.ực của chú nhỏ, bố tôi đón lấy tôi, đưa tay ra muốn kéo chú nhỏ, một cơn sóng lớn ập đến, chú nhỏ bị cuốn xuống dòng nước cuồn cuộn trong cơn hoả.ng sợ.

“Nên chú nhỏ nghĩ tôi đã h.ại chú, nhiều năm trôi qua chú ấy vẫn tìm cơ hội để kéo tôi làm kẻ ch.ết thay.”

Tôi lẩm bẩm một mình, ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mặt.

Thất Khôi hỏi: “Sao không đào cổng làng để cho nước chảy ra?”

Ông nội tôi nhớ lại: “Trận lũ lụt năm đó rất đáng sợ, đội cứu hỏa dùng máy xúc đào cổng làng suốt một ngày một đêm nhưng không đào được, cuối cùng chị dâu Ba phải dùng tới chút thủ thuật thì nước mới rút, lúc này máy xúc mới đào được cổng làng.”

Bà cô Ba nói: “Trận lũ lụt năm đó rất nhiều người ch.ết, vì không để họ hóa thành á.c qu.ỷ, ta chỉ có thể siêu độ cho họ, không ngờ chú nhỏ của cháu chạy trốn, còn hóa thành á.c linh m.a nước.”

“Tịch Tịch, tối nay ta vẫn phải khai thiên nhãn cho cháu, cháu nhớ kỹ, khi nào nhìn thấy chú nhỏ thì phải dán lá b.ùa này lên người chú ấy ngay.”

Bà cô Ba đưa cho tôi lá b.ùa vẽ bằng m.áu chó đen.

Nghĩ đến việc tối nay m.a nước là chú nhỏ đến tìm tôi, tôi lại sợ hãi: “Bà ơi, lá b.ùa này dùng để làm gì ạ?”

“H.ồn bay phách lạc, mãi không siêu sinh.”

12.

Buổi chiều Tần Yên gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng bố cô ấy đã đến cổng làng.

Khi tôi đến cổng làng, thấy bố tôi và chú Bình Đầu đang đá.nh nhau với bố Tần Yên, ai cũng không can được.

“Tần Sơn, thằng kh.ốn n.ạn, nôn tiền năm đó ra đây!”

Chú Bình Đầu t.ức gi.ận nắm cổ áo Tần Sơn và ch.ửi mắ.ng ông ta.

Hóa ra, bố của Tần Yên là người bạn học năm đó của bố tôi.

“Đủ rồi! Nếu Tần Sơn đã đến giúp thì các người tạm thời đừng o.án h.ận nhau nữa!”

Trong khi bà cô Ba mắ.ng họ lại nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Tôi vội né tránh ánh mắt đó, đi về nhà cùng bố tôi.

Tần Sơn thành khẩn xin lỗi bố tôi, chú Bình Đầu và Diệp Căn đã ch.ết, còn nói sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ bồi thường 50 triệu tệ cho mỗi người họ.

Mặc dù thầy phong thủy mà ông ta đưa đi cùng đã bỏ trốn nhưng ông ta vẫn có cách để thu phục được m.a nước.

Sau đó, ông ta bày trận pháp cùng bà cô Ba ở trong làng.

Khai thiên nhãn cho tôi xong, bà cô Ba đưa tôi đến từ đường.

Bà ấy dặn tôi: “Tịch Tịch, A Phong không còn là chú nhỏ của cháu nữa mà là m.a nước đến đòi mạ.ng cháu, cháu phải dán lá b.ùa này lên người chú ấy!”

Tôi gật đầu sợ hãi.

Bà cô Ba rời đi chưa bao lâu, bên ngoài trời đổ mưa.

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột, lạnh đến mức khiến tôi nổi hết gai ốc.

Vừa kéo chăn bông trên mặt đất sát vào người, tôi liền nghe thấy tiếng bước chân nặng nhẹ bên ngoài.

Kẹt——

Cửa từ đường bị người khác đẩy từ bên ngoài, có người bước vào trong.

Tôi quỳ dưới đất nhìn lên trên qua khe hở, đấy là giày của Thất Khôi!

Cậu ta đến đây làm gì? Đi.ên à!

Cậu ta vội nói: “Diệp Tịch mau ra đây đi! Bố cậu bị ngất ở nhà rồi!”

Cái gì?

Tôi vội vàng ngồi dậy, muốn chui ra ngoài, vừa vén khăn trải bàn lên liền cảm thấy có gì đó không ổn nên dừng lại.

Lúc nãy bố tôi vẫn còn khỏe mà… Sao tự dưng lại ngất được?

Ngẩng đầu lên, Thất Khôi đang ngồi xổm trước mặt tôi, híp mắt cười đưa tay về phía tôi.

Đôi mắt cậu ta không còn trong trẻo và ngốc nghếch như thường lệ mà thay vào đó là sự kỳ quái.

“Cậu sao thế Diệp Tịch? Cậu không quan tâm đến bố cậu nữa sao? Mau ra đây đi~”

Giọng cậu ta vừa ồm ồm vừa trầm mang theo sự mê hoặc.

“Cậu… Cậu không phải Thất Khôi!”

Giọng này không phải của Thất Khôi!

Tôi sợ hãi chui vào gầm bàn.

Thất Khôi… Bị m.a nước nhập!

“Nếu cậu không đi ra thì tôi sẽ đi vào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.