5.
Lúc này tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn, Thất Khôi mọi khi thích hóng chuyện, lần này lại không thấy xuống dưới tầng xem.
Khi chúng tôi đến phòng của Thất Khôi, thím Bình Đầu khóc hết nước mắt.
Thím nắm tay bà cô Ba và bắt đầu khóc: “Bà cô Ba, bà xem Thất Khôi hộ tôi, chuyện gì đang xảy ra thế này.”
Thất Khôi nằm trên giường nhắm mắt lại, môi tái nhợt, thi thoảng người lại run lên mấy cái.
Mồ hôi lạnh túa ra không ngừng trên da của cậu ta, thấm ướt một nửa tấm ga trải giường.
Tôi đến gần nhìn một cách dè dặt, không phải, đấy không phải là mồ hôi mà là nước màu vàng đục.
Thím Bình Đầu nói, sau khi bà ta phát hiện ra th.i th.ể của lão Quang Côn, định thu dọn hành lý rồi gọi Thất Khôi dậy đề rời khỏi làng.
Không ngờ khi bà ta đi vào, có gọi thế nào Thất Khôi cũng không dậy.
Bà cô Ba ném gậy ba-toong sang một bên, vẻ mặt sợ hãi tột độ: “Là m.a nước kéo cậu ta làm người ch.ế.t thay!”
“Hắn trở lại rồi.”
Nghe xong, chú Bình Đầu và thím Bình Đầu sợ hãi đến mức quỳ xuống trước mặt bà cô Ba:
“Bà cô Ba, xin bà, xin bà hãy cứu Thất Khôi đi! Chúng tôi chỉ có nó là con trai…”
Bà cô Ba thở dài, lấy một lá bùa dán lên đầu Thất Khôi khiến cậu ta càng run rẩy nhiều hơn.
Bà cô Ba lấy la bàn bát quái từ trong túi ra, lẩm bẩm trong miệng câu gì đó.
Thấy Thất Khôi như vậy, thím Bình Đầu lại quay sang trách mắng chú Bình Đầu: “Tại anh hết đấy! Là anh sống ch.ế.t đòi về đây làm tiệc tốt nghiệp, nếu không thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Và cả chuyện năm đó các anh làm…”
Chú Bình Đầu t.ức gi.ận nắm tóc thím: “Con ả kh.ốn n.ạn, nếu còn nói nữa là tao đá.nh ch.ết đấy!”
Hai vợ chồng vừa c.ãi nhau vừa x.ô đ.ẩy nhau, tôi sợ hãi trốn sang một bên, không biết bà cô Ba đi đến trước mặt tôi từ bao giờ và nhìn tôi chằm chằm.
Ki.m nam châm trong la bàn của bà ấy chỉ vào tôi.
6.
Tôi không dám ở lại, chạy một mạch về nhà rồi núp ở ghế sô-pha trong phòng khách.
“Tịch Tịch!”
Giọng nói chói tai của bà nội khiến tim tôi đ.ập lo.ạn xạ.
Tôi nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh đứng dậy: “Có chuyện gì thế ạ?”
Bà nội đứng đó nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác: “Tối qua con có đi chơi với cậu Thất Khôi đó không?”
“Không ạ!” Tôi lập tức phủ nhận.
Nếu để bố tôi biết được, chắc chắn tôi sẽ bị đá.nh ch.ết!
“Dối trá!”
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng của bà cô Ba.
Sau khi vẽ xong trận pháp cho Thất Khôi, bà ấy liền cầm la bàn bát quái đến tìm tôi.
“Â.m khí trên người cháu nặng như thế, còn dám bảo không đi ra ngoài?”
Bà cô Ba lấy gậy v.ụt tôi mấy cái, tôi ôm tay khóc rưng rức.
Bà ấy lấy miếng ngọc hình Phật tôi đang đeo vứt lên bàn: “Miếng ngọc hình Phật này không còn tác dụng, tối nay cũng sẽ mưa, m.a nước sẽ lại đến tìm cháu. Cháu còn mong nó bảo vệ cháu nữa không?”
Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, miếng của Thất Khôi là Quan Âm, còn của tôi là Phật.
Tôi đã đeo miếng ngọc hình Phật đó từ khi còn nhỏ, kết cấu của nó vốn trong suốt như pha lê, giờ đã chuyển thành màu xám đen, bên trong còn có vài vệt đỏ nổi lên.
Có vẻ như đêm qua không phải là một giấc mơ.
Tôi sợ đến mức vừa khóc vừa kể lại chuyện tối qua cho bà cô Ba, kể không sót chữ nào.
Ai ngờ bà cô Ba nghe xong sắc mặt tái nhợt: “Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, o.án khí của bọn họ không giảm đi mà lại tăng thêm, xem ra ngay cả trận pháp cũng không cứu được cháu.”
Tôi nghe xong chân mềm như bún, khóc lóc ôm chân bà cô Ba: “Bà cô Ba, cháu biết lỗi rồi. Cháu không muốn ch.ết, cháu còn muốn học đại học, bà cứu cháu đi.”
Ông nội nhìn bà nội, vẻ mặt hối hận không thôi: “Đều tại tôi! Nếu tôi ngăn cản họ kịp thời thì làng Diệp Gia đã không rơi vào hoàn cảnh này!”
Năm đó?
Sao ai cũng nhắc đến năm đó?
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Bà nội cũng khóc suốt, vừa đá.nh tôi vừa xin bà cô Ba nghĩ cách giải quyết.
Bà cô Ba suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hiện giờ chỉ có một cách để cứu con.”
7.
Bà cô Ba dặn ông bà nội tôi chuẩn bị m.áu chó đen và nửa cân gạo nếp, trước khi trời mưa phải đưa tôi đến từ đường.
Bà ấy lấy một chậu nước ra, lấy tay vẽ lên trên mặt nước mấy cái, sau đó gọi tôi đến.
Tôi vừa đến gần thì bà ấy tạt nước vào mắt tôi.
Tôi chỉ thấy mắt tôi nóng rát, vừa đ.au vừa ngứa.
“Ta đã khai thiên nhãn cho cháu, cháu có thể nhìn thấy t.à vật.” Bà cô Ba nghiêm túc dặn dò tôi: “Nhớ kỹ, phải ngủ dưới bàn thờ bài vị tổ tiên, đổ m.áu chó đen quanh bàn, dù có nghe thấy tiếng động gì, tuyệt đối không được rời khỏi gầm bàn.”
“Nếu cháu bị đá.nh, chỉ cần ném gạo nếp ra ngoài, tạnh mưa thì ta sẽ đến tìm cháu.”
Sau khi chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, bà nội đưa gạo nếp cho tôi, trước khi đi còn dặn tôi: “Tịch à, cháu nhớ lời bà cô Ba dặn nhé.”
Gầm bàn dưới bài vị rất cao, tôi ngồi xuống vừa đủ để đứng dậy, tấm khăn trải bàn màu đỏ che gần hết khu vực xung quanh, chỉ để lại một khoảng trống to bằng nắm tay.
Không lâu sau, trời đổ mưa và chuyển sang tối.
Tôi ôm túi gạo nếp, run rẩy tựa lưng vào tường.
Cứ ngồi như thế cho đến mười giờ tối, cuối cùng tôi đã thiếp đi.
Ban đêm tôi bị tiếng gõ cửa bất chợt ở bên ngoài đánh thức.
Tôi ngồi dậy, cơn buồn ngủ đã không còn.
Bóng tối xung quanh bao trùm lấy tôi, lúc này tiếng gõ cửa đã dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở đều của tôi.
Rầm rầm rầm ——
Tiếng gõ cửa chuyển thành tiếng đ.ập cửa.
Âm thanh rất nặng nề rất gấp gáp, như thế có thứ gì đó đang vội vàng muốn lao vào trong.
Mỗi một lần đ.ập cửa, tim tôi lại run lên theo.
Dù cửa đã khóa từ bên trong nhưng tôi vẫn thấy sợ.
Ngay lúc đó âm thanh đã dừng lại.
Bỗng trước bàn có một mùi h.ôi th.ối bốc lên, là mùi mà hôm tôi bị b.óp cổ ngửi thấy!
“Để ta đoán xem cô đang ở đâu nhé?”
Giọng nói ồm ồm kèm theo tiếng nước chảy ùng ục.
“Chắc có lẽ không trốn dưới gầm bàn đâu nhỉ?”
Tôi bịt chặt miệng, không dám thở mạnh.
Ngay sau đó, tấm bài vị trên bàn rung lên.
Tôi có thể cảm nhận được thứ đó đang ở trên bàn ngay trên đầu tôi.
“Diệp Tịch ra đây đi! Diệp Tịch ra đây đi!”
Giọng nói c.ăm ph.ẫn ấy vang vọng không ngừng xung quanh tôi, như thể nó đang ở khắp nơi.
Đầu đ.au nh.ức, chóng mặt, không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
Gạo nếp…
Gạo nếp đâu?
Tôi chìa tay quờ quạng lung tung, tay chạm phải thứ dính dính.
Không xong rồi!
Là m.áu chó đen đổ bên ngoài bàn!
Tôi định rút tay lại thì đã muộn rồi.
Một bàn tay ẩm ướt, nhầy nhụa túm lấy tôi và kéo tôi thật mạnh.
8.
“Đừng mà!”
Tôi dùng tay cà.o mạnh xuống sàn trong nỗi ki.nh ho.àng.
Đôi tay bên ngoài cố gắng dùng sức, tôi bị kéo gần nửa người ra ngoài.
Tôi cầm một nắm gạo nếp ném ra, nó kêu lên đ.au đ.ớn, lực tay cũng giảm đi một chút.
Nhân cơ hội đó tôi chui lại vào trong gầm bàn.
“Tối nay cô ch.ết chắc rồi.”
Không biết nó làm gì mà tay tôi sưng tấy và đ.au đ.ớn đến nỗi từng giọt nước chảy ra.
Đang định bốc nắm gạo nếp nữa, nó lại gào lên, bàn tay nó đang nắm tay tôi cũng buông ra.
Tôi run rẩy rút tay về, cẩn thận lắng nghe xem bên ngoài đang diễn ra chuyện gì.
Tiếng sấm vang lên liên tục, tôi chỉ nghe thấy lờ mờ tiếng nói chuyện.
Lạch cạch——
Có một tấm bài vị rơi xuống, ngay sau đó bàn vang lên tiếng kẽo kẹt.
Bài vị trên bàn rơi xuống liên tục, phát ra âm thanh chói tai.
Tôi che tai lại không dám nghe, chỉ biết cầu mong trời nhanh tạnh mưa.
Qua một lúc lâu, bàn mới ngừng rung lắc, tiếng nói chuyện xung quanh cũng biến mất, chỉ còn tiếng mưa rả rích ở bên ngoài.
Từ đường trở lại vẻ tĩnh lặng ban đầu, tôi ôm túi gạo nếp vào trong lòng, lúc này đã chuẩn bị xong xuôi.
Trong khoảnh khắc tia chớp lóe lên, gió lạnh rít gào thổi tung một nửa tấm khăn trải bàn, đối diện bàn xuất hiện khuôn mặt trắng bệch nhìn tôi cười.
Tôi hét lên và ngã ngửa ra sau.
Khuôn mặt đáng sợ đó hóa ra là bố tôi!