Điên Cuồng Yêu: Cao Tổng Chớ Làm Loạn!

Chương 19: Vậy không để cô ấy nhìn thấy là được, lên phòng em.




"Tại anh bận." Cao Tuấn lạnh nhạt vô cùng, Trần Ngọc Châu lần đầu tiên thấy dáng vẻ cao lãnh này của anh.

Cô tưởng, Cao Tuấn là một người đàn ông dịu dàng và ôn nhu chứ.

Bối Kiều trưng ra gương mặt bí xị lườm anh, sau đó cô ấy quay qua phía Trần Ngọc Châu trách móc nào là:"Tôi là thanh mai trúc mã với anh Tuấn, vậy mà cô xem anh ấy đối với tôi một chút mặt mũi cũng keo kiệt không cho."

"Có thể là do anh ấy phải làm nhiều việc cùng một lúc đấy. Cô Bối, cô đừng giận nhé. Ăn cái này đi, ngon lắm."

Trần Ngọc Châu cũng phải vì đại cuộc mà dĩ hoà vi quý, chuyện lúc nảy cô quay phim Trác Ny cũng phải lựa một cái cớ nói với cô ấy mới được.

Bối Kiều là một người con gái đơn thuần, cô nói cái gì cô ấy tin cái đó, hơn nữa còn không tỏ ra nghi ngờ...

Dùng bữa xong cô đợi Cao Tuấn đi toilet rồi cùng nhau đi thử váy cưới, trong lòng cũng không vui vẻ gì. Cô cứ nhìn điện thoại miết, cô muốn xem cái clip đó, nhưng ở chỗ này xem thì sợ bị phát hiện.

*

Cao Tuấn bị chặn đường ở nhà vệ sinh, Bối Kiều chắn lại không cho anh ra cửa. Anh nhíu mày nhìn đồng hồ, còn cô thì nhào lại ôm anh chặt cứng:"Không cho anh kết hôn đâu."

"Kìa, Bối Kiều em đừng làm vậy." Anh muốn đẩy cô ra nhưng cô ôm anh rất chặt, không có cách nào tách ra được.

Cô nhủi vào lòng anh cọ cọ, nũng nịu nói:"Anh Tuấn hồi lúc trước anh nói anh thương em nhất mà, em đã tin anh đó. Bây giờ anh lại nỡ nuốt lời với em!"

"Kiều, em buông anh ra nhỡ đâu Châu nhìn thấy sẽ không vui đấy."

"Vậy không để cô ấy nhìn thấy là được, lên phòng em."

Hai người kẻ kéo người lôi, cuối cùng vì sợ người ra vào cứ nhìn họ dị nghị nên Cao Tuấn mới nhún nhường nói:"Ngoan, tối anh ghé chỗ em."

"Anh hứa đó nha, không được nuốt lời."

"Anh hứa mà, buông anh ra trước."

Chỉ có nói vậy Bối Kiều mới chịu "tha" cho anh, Cao Tuấn còn không rõ cái người con gái ấy sao. Cô cái gì mà không dám làm, không biết sợ trời, sợ đất là gì...

Anh đưa Trần Ngọc Châu đi thử váy cưới, đi được nửa đường cô than mệt nên anh đành phải quay đầu về nhà. Thật ra cô không hề đau đầu, cô thật sự rất muốn xem lại cái clip đó vì nghĩ tới chuyện Cao Minh Khải bị cắm sừng trong lòng cô không dễ chịu một chút nào.

Sau khi xác định được nữ chính là Trác Ny cô cũng không biết mở lời bằng cách nào với Cao Minh Khải, bây giờ tới gặp hắn thì cô không dám. Mỗi lần gặp, hắn như muốn phát điên lên vậy, với lại... Chưa chắc gì hắn đã tin lời cô nói. Ngẫm lại Trác Ny đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy, thậm chí gấp đôi so với thời gian cô và hắn ở bên nhau cho nên nói cô không có lòng tin cũng có lý do.

Trần Ngọc Châu nằm ở trên giường thở dài, thôi bỏ đi, cô không nghĩ nữa...

*

Cô không cần đi tìm Cao Minh Khải, là hắn tự gọi cô tới công ty. Cô đi cùng chị Apple, tới thẳng văn phòng tổng giám đốc công ty Cao thị. Lúc cô và Apple đi vào, hắn vẫn đang chuyên chú xem văn kiện được đặt trên bàn.

Vẻ mặt chuyên tâm, tập trung của hắn thật sự rất đẹp trai. Đôi mắt của Cao Minh Khải thật sự rất đẹp, lúc hắn hơi cuối đầu rũ mắt xuống sẽ thấy làn mi cong vút còn xinh đẹp hơn cả con gái nữa. Cô thất thần đứng ở đó, cũng không biết sẽ nói gì, cứ vô thức ngắm hắn đến say mê.

Cũng may là chị Apple lên tiếng trước:"Cao tổng, chúng tôi đã đến."

"Ngồi đi."

Hắn lạnh nhạt đáp lời, chị Apple kéo cô ngồi xuống bộ sofa sang trọng được đặt ở chính giữa gian phòng. Cô hơi căng thẳng, rõ ràng là biết hắn tìm mình vì lý do gì nhưng vẫn cứ căng thẳng không thôi.

Tiếng bút máy va vào giấy tạo nên thanh âm rột rẹt, rồi sau đó hắn mới rời khỏi ghế làm việc đi ra ngồi đối diện với bọn cô. Hắn một thân âu phục sang trọng, khác hẳn với bộ dạng lúc trước khi đi học. Thời gian quả nhiên có thể làm thay đổi con người, ai lại nghĩ một người thường xuyên hay cúp học đi quán net như hắn lại có thể trở thành CEO của một công ty chứ?

Cao Minh Khải nhìn cô, môi hắn mím lại, mãi một lúc mắt hắn mới hướng mắt tới người quản lý của cô rồi hỏi:"Hợp đồng lần trước đưa cho Châu, tại sao cô không giục cô ấy đi qua bên đó gặp mặt đạo diễn?"

Chị Apple bị trút tội oan xuống đầu liền đẩy tay cô, Trần Ngọc Châu thấy vậy mới nói:"À, thì tôi bận lịch quay kín lắm Cao tổng. Tôi có gọi vị đạo diễn ấy rồi, ông ấy cũng nói là tôi không hợp vai."

"Bận? Trước khi công ty đưa tài nguyên xuống cho nghệ sĩ đã liên lạc với quản lý hỏi thăm lịch trình trước rồi mới quyết định. Trần Ngọc Châu em chống đối tôi?"

"Đâu... Đâu có đâu Cao tổng, em Châu sao mà dám chống đối anh. Châu, em nói gì đó đi."

Chị Apple sợ đến run tay run chân rồi, đắt tội với vị "tổ tông" này thì sau này đừng hòng có đường lui ở trong giới. Chị từng nghe nói Cao Minh Khải ở trên thương trường quyết đoán lắm, hắn mà muốn hủy hoại ai đó dễ như trở bàn tay.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy."

"Vâng, vâng được ạ."

Trước khi chị Apple rời đi, còn nhéo vào tay cô một cái rõ đau để cảnh cáo.

Trong căn phòng chỉ còn lại cô và hắn, ánh mắt cả hai chạm nhau. Đôi mắt hắn âm u, lạnh lẽo, hắn hỏi:"Em không muốn tham gia dự án này vì ghét tôi hay vì không có Tạ Hữu?"

"Không vì cái gì cả, vì cảm thấy không hợp thôi."

"Em và kẻ họ Tạ đó rốt cuộc là có quan hệ gì? Trần Ngọc Châu tôi tưởng em yêu Cao Tuấn lắm chứ, sao em còn dây dưa với người đàn ông khác nữa?"

Hắn thật sự suy nghĩ không thông mấy ngày nay, ở trước mặt hắn cô nói cô yêu Cao Tuấn muốn cùng anh kết hôn. Còn hắn nhìn thấy là cô và Tạ Hữu như hình với bóng, thậm chí anh ta còn bỏ tiền ra mua vai diễn để đóng cặp với cô. Tin tức bọn họ có "gian tình" với nhau tràn lan khắp trên mạng xã hội, hắn muốn làm ngơ cũng không được.

"Tạ ảnh đế theo đuổi tôi, vậy là tôi sai hay sao hả Cao tổng?" Cô muốn lợi dụng hắn để tránh mặt Tạ Hữu, cô không thích cọ nhiệt nhưng công ty cứ bắt ép.

Cao Minh Khải muốn bày ra tính chiếm hữu, vậy cứ mặc kệ hắn đi. Cô dẹp yên được chuyện của Tạ Hữu, cũng bớt đi một mối phiền.

"Em không thích họ Tạ đó, đúng không?" Hắn đã trở nên dịu dàng hơn, thay đổi thái độ rất nhanh chóng.

"Tôi sắp kết hôn rồi. Tôi nói rồi tôi yêu Cao Tuấn."

Sắc mặt hắn lập tức đanh lại, xong không đợi hắn phát điên cô đã nói trước. Cô đẩy điện thoại qua cho hắn xem, dùng giọng điệu bình thường nhất có thể để nói:"Sau này chúng ta cũng tính là người một nhà, cho nên tôi cũng không muốn Cao tổng bị lừa."

Cô cho hắn xem đoạn clip ấy, thật sự nếu như cứ mặc kệ không quan tâm, cô làm không được!

Cao Minh Khải xem xong đoạn clip, hắn không có tức giận cũng không có tỏ ra bất ngờ nó giống như mọi chuyện không liên quan gì tới hắn vậy. Cô nhìn hắn, rồi đột nhiên hắn nắm tay cô, hắn nói:"Em vẫn còn quan tâm tôi mà đúng không?"

"Cao tổng, tôi sợ anh bị lừa."

Cao Minh Khải vòng qua ngồi sát bên cạnh cô, hắn vòng tay ôm eo cô một cách rất tình tứ. Cả người Trần Ngọc Châu cứng lại, cô không biết hắn có ý định gì!

"Châu, nếu như hồi đó chúng ta không chia tay bây giờ hẳn là sắp kết hôn rồi nhỉ. Có khi là đã kết hôn rồi có mấy đứa con nữa, em nghĩ thử xem cảnh tượng đó hạnh phúc biết bao nhiêu. Tôi sẽ đi làm, sau đó tối về chúng ta có nhau..."

"Cao tổng... anh làm sao vậy?"

Cô hơi lùi về sau, nhưng hắn kiên quyết ôm chặt eo cô. Trông hắn giống như có bệnh, nói toàn mấy chuyện tưởng tượng với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.