[Dịch] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 19 : Cuối cùng để cho nước chảy




Mặc dù gọi Trần Tĩnh uống rượu cùng nhưng chính thức uống thì chỉ có mình Dương Chấn, hắn không ép nàng uống cùng mình, chỉ rót cho nàng nửa chén rượu rồi hắn bắt đầu uống một mình. Mấy chén rượu trước đó hắn đều từng ngụm một uống hết, rượu trắng uống xong thì cảm giác nóng bỏng lồng ngực làm cho phiền muộn trong lòng hắn tạm thời giảm đi chút ít, vì vậy hắn càng uống nhiều.

Khi hắn uống hết hơn nửa bình rượu thì Trần Tĩnh ngồi đối diện mới uống xong một ngụm nhỏ.

“Anh Dương, xảy ra chuyện gì vậy?”

Thấy Dương Chấn uống nhiều như vậy, Trần Tĩnh không khỏi có chút lo lắng cho hắn.

“Đừng hỏi.” Dương Chấn cúi đầu không có nhìn nàng, chỉ bưng chén rượu giơ lên trước mặt nàng nói: “Uống cùng anh một chén.”

Thấy hắn không muốn nói, Trần Tĩnh không còn cách nào khác chỉ phải im lặng bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng đụng vào chén của hắn sau đó uống vào một ngụm nhỏ.

Mà Dương Chấn một mực vẫn cúi đầu lại ngửa cổ lên uống hết sạch một chén.

….

Chỉ khoảng mười phút đồng hồ mà một bình rượu ngoại trừ nửa chén trước mặt Trần Tĩnh thì còn lại đều do Dương Chấn uống hết.

Thực tế thì tửu lượng của hắn rất bình thường. Hôm nay uống rất nhanh, một bình rượu mạnh vừa mới sản xuất đã bị hắn rót hết.

Khi uống xong nửa chén rượu cuối cùng thì cảm giác say rốt cuộc cũng ập đến.

Trước mắt tất cả đều mơ hồ, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ mịt.

Nhìn cô gái dịu dàng ngồi đối diện, trong lòng Dương Chấn vẫn tinh tường biết rõ nàng là Trần Tĩnh, là khách của nhà hắn chứ không phải Chu Dĩnh.

Hắn cũng không có dựa vào cảm giác say để đi đùa giỡn nàng.

Ngửa mặt tựa lên ghế sa lon, nở một nụ cười với nàng, nói với Trần Tĩnh đang ân cần nhìn hắn một cách đứt quãng: “Đừng, đừng lo lắng, không có, không có việc gì, thật sự không có, không có việc gì…”

Lời nói còn chưa dứt, mí mắt hắn ngày càng nặng nề rồi chầm chậm khép lại.

Sau đó nghiêng đầu phát ra tiếng ngáy trong lỗ mũi.

Cứ như vậy ngủ luôn.

“Anh Dương… Anh Dương…”

Thấy Dương Chấn hình như đang ngủ, Trần Tĩnh vốn ngồi ở bàn trà thủy tinh đối diện do dự một chút rồi tiến tới lay nhẹ hắn hai cái mà không thấy hắn tỉnh lại. Xem ra thật sự là hắn đang ngủ.

Đúng lúc này điện thoại Dương Chấn đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên.

Trần Tĩnh tưởng rằng Dương Chấn sẽ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức nhưng cho đến khi tiếng chông điện thoại ngừng kêu mà hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Khi Trần Tĩnh cho rằng điện thoại sẽ không kêu nữa thì tiếng chông này lại tiếp tục vang lên.

“Anh Dương… Anh Dương… Có điện thoại tìm anh…”

Trần Tĩnh lay Dương Chấn vài cái, lần này tác động còn lớn hơn lần trước nhiều nhưng vẫn không làm Dương Chấn tỉnh lại, từ lỗ mũi của hắn vẫn truyền ra tiếng ngáy chứng tỏ hắn đã ngủ say.

Khi tiếng chuông điện thoại di dộng vang lên lần thứ ba thì cuối cùng Trần Tĩnh cũng quyết định tiếp điện thoại gọi cho Dương Chấn, bảo hắn đang uống rượu để khi nào hắn tỉnh ngủ rồi hãy gọi tới.

Khi Trần Tĩnh cầm lấy điện thoại trên bàn trà, mở nắp đưa điện thoại đến bên tai đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì trong điện thoại đã truyền ra âm thanh dõng dạc của một người đàn ông: “Hội trưởng! Mình vừa nghe nói con quỷ nhỏ Chu Dĩnh kia tối nay sẽ gả cho một tên mặt trắng, như thế nào? Hội trưởng, muốn phá rối bọn họ không? Chỉ cần muốn, câu gọi một câu là đêm nay bọn mình sẽ phá rối hôn lễ của họ. Hội trưởng, như thế nào? Có muốn không? Mẹ, con đàn bà thối kia rõ ràng dám bỏ cậu, thật sự là buồn cười, lúc trước nàng vội vàng theo đuổi cậu, hiện tại lại dám đá cậu…”

“Không phải… Em không phải là Dương Chấn, Dương Chấn.. Anh Dương anh ấy vừa mới uống rượu, anh ấy đã ngủ rồi, xin hỏi anh là bạn thân của anh ấy à?”

Nghe thấy tiếng nói truyền ra từ điện thoại di động, trong lòng Trần Tĩnh hiểu ra vì sao hôm nay Dương Chấn lại uống rượu giải sầu, lúc này mới nói vào một câu để người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia biết người nghe không phải là Dương Chấn.

“A? Không phải là anh Dương ư? Là nữ? Cô là ai? Không phải là bạn gái mới của hội trưởng chứ? Ồ, cái này không đúng, nếu như hội trưởng có bạn gái mới thì sao hôm nay lại uống rượu chứ? Này, em nói cho anh biết hôm nay hội trưởng có biết con quỷ nhỏ Chu Dĩnh kết hôn không?”

Hiển nhiên người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia bị âm thanh nói chuyện của cô gái trẻ làm cho hơi sững sờ một lúc, câu chữ rối loạn không khớp nhau.

Nhưng chính là như vậy mới làm cho Trần Tĩnh cảm giác được hắn và Dương Chấn có quan hệ bạn bè sâu sắc.

Không phải là anh em chiến hữu thì không thể có kiểu nói chuyện trong điện thoại như vậy.

“Không phải, em không phải là bạn gái của anh ấy, đúng rồi, anh vừa gọi anh Dương là hội trưởng, anh ấy là hội trưởng hội gì? Có thể nói cho em biết không?

…..

Khi kết thúc trò chuyện Trần Tĩnh nhìn hướng Dương Chấn đang ngủ say thì trong mắt hiện lên một chút vui vẻ.

Bách Vạn hội.

Người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia nói cho nàng biết cái gọi là hội trưởng chính là phòng 103 ký túc xá năm đó mấy người con trai bọn họ nghe trong trường có mấy xã đoàn tuyển người thì một đêm sau khi tắt đèn, Dương Chấn đột nhiên dâng trào tâm huyết cười nói với mấy bạn cùng phòng: “Các anh em, chúng ta sẽ thành lập một xã đoàn của mình nhé! Thế nào? Có hứng thú không?”

Một xã đoàn có tính chất vui chơi được thành lập như vậy.

Nó được gọi là Bách Vạn hội, tôn chỉ của hội chính là các anh em giúp đỡ nhau trong vòng mười năm mọi người đều trở thành phú ông trăm vạn.

Một xã đoàn huyên náo, hội trưởng là do người sáng lập Dương Chấn đảm nhiệm.

Trong năm anh em bạn bè, không phải trưởng lão thì chính là hộ pháp, không có một người hội viên bình thường nào.

Sau này khi anh em chào hỏi nhau đều không gọi tên của người kia nữa.

Cậu gọi mình là hội trưởng, mình gọi cậu là Trình trưởng lão, gọi hắn là Thiệu hộ pháp…

Đây cũng là một việc khá buồn cười.

Tuy vậy mọi người càng gọi càng cảm thấy thú vị và buồn cười cho nên vẫn thường xuyên xưng hô với nhau như vậy.

Mỗi lần nhớ lại chuyện này làm tất cả mọi người lại hoài niệm những năm tháng trước kia.

Mỗi lần có người ngoài nghe được bọn họ xưng hô như vậy đều rất ngạc nhiên, thần sắc tò mò vậy làm bọn họ cảm thấy khá thú vị.

….

Tối hôm đó, tại khách sạn Năm Châu ở trung tâm thành phố Trung Hải, đèn đuốc sáng ngời, tiếng người huyên náo.

Có lẽ hôm nay là một ngày hoàng đạo (*).

Hôm nay tại khách sạn Năm Châu cử hành hôn lễ, ngoại trừ Chu Dĩnh và Hứa Dương còn có ba đôi trai gái nữa.

Khách mời đã đến, từng chiếc xe cao cấp có rèm che đỗ chật đầy bãi để xe của khách sạn Năm Châu, xe tới sau không có chỗ dừng đều ngừng bên cạnh nơi đỗ xe.

“Tiểu Cường, Đại Vĩ, Thiệu Đông, đêm nay ba người bọn em nếu thấy Dương Chấn đến đây thì ngàn vạn lần phải nghĩ biện pháp đừng để hắn phá rối nhé, nhưng bọn em nhớ kỹ không được động thủ với hắn, hắn đã học qua võ công rồi, ba người cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của hắn đâu. Bọn em phải nghĩ biện pháp khiến hắn đừng đến phá rối là được, hiểu chưa?”

Khi chỉ còn hơn một tiếng nữa sẽ bắt đầu hôn lễ, tại phòng ở tầng hai của khách sạn Chu Dĩnh đang nhỏ giọng chăm chú dặn dò em ruột và hai người em họ mình.

Tối nay là hôn lễ của nàng, nàng sợ sau khi Dương Chấn biết được sẽ đến phá rối.

Về phần như thế nào Dương Chấn biết được tin tức nàng kết hôn đêm nay thì nàng biết Dương Bình ở đài truyền hình là người từ nhỏ lớn lên cùng Dương Chấn, Dương Bình biết đêm nay mình kết hôn thì chín phần sẽ báo tin cho Dương Chấn biết.

Ba người em trai đáp ứng Chu Dĩnh dặn dò, bọn họ cũng đều biết chị mình và họ Dương kia đã có tình cảm sáu năm rồi, chỉ cần nghe chị Chu Dĩnh kết hôn tối nay thì chắc chắn sẽ đến phá rối.

Rất có thể hắn muốn cố gắng vãn hồi trái tim của chị bọn họ trước khi kết hôn.

Cục diện này đừng nói là chị bọn họ không muốn gặp phải mà bọn họ cũng không bao giờ cho phép xảy ra.

Nếu không đêm nay nhà bọn họ sẽ mất mặt với bạn bè thân thích.

….

Hơn một giờ nữa hôn lễ sẽ bắt đầu mà Dương Chấn không xuất hiện.

Còn không đến một giờ mà Dương Chấn vẫn không xuất hiện.

Chỉ còn lại nửa giờ cuối cùng vẫn không thấy thân ảnh Dương Chấn xuất hiện ở cửa ra vào.

Tại trong nhà hàng, tâm thần Chu Dĩnh có chút không tập trung, ba người em trai canh giữ cửa khách sạn lại càng khẩn trương.

Nếu như Dương Chấn sớm xuất hiện một chút thì bọn họ sẽ không khẩn trương như vậy, bởi vì nếu tới sớm thì bọn họ sẽ có đủ thời gian đuổi hắn đi.

Nhưng mắt thấy khoảng cách thời gian bắt đầu hôn lễ ngày càng gần, lúc này nếu như Dương Chấn đột nhiên tới đây thì sẽ không đủ thời gian đuổi hắn đi.

Mười phút cuối cùng.

Mắt thấy hôn lễ sắp bắt đầu mà ở ngoài cửa nhà hàng vẫn không thấy thân ảnh của Dương Chấn xuất hiện.

“Anh họ, anh nói họ Dương kia có phải đã sớm đến nhà hàng này rồi không?

Thiệu Đông đột nhiên nghĩ đến điểm này, mồ hôi tuôn ra, trong lòng nhảy dựng lên có chút sợ hãi hỏi Chu Cường em trai Chu Dĩnh.

“Có khả năng như vậy.”

Nghe vậy sắc mặt Chu Cường liền biến đổi.

“Mọi người trông coi cửa ra vào nhé, ta sẽ đi xung quanh tìm xem, nếu như thấy hắn ta sẽ gọi điện thoại, mọi người lập tức chạy tới, hiểu chưa?

“Biết rồi.”

“Anh mau đi đi! Anh họ.”

Thần kinh của ba người đều rất căng thẳng.

Trong nhà hàng tâm thần Chu Dĩnh ngày càng bất an.

Mắt thấy hai phút nữa sẽ bắt đầu hôn lễ mà Dương Chấn vẫn không xuất hiện, nàng không biết rốt cuộc Dương Chấn âm mưu việc gì.

Việc không cách nào biết trước rồi lại khẳng định có khả năng rất lớn sẽ xảy ra luôn làm cho người ta đặc biệt khẩn trương.

Nhưng …

Mãi cho đến khi chấm dứt hôn lễ, bốn chị em đều không thấy thân ảnh Dương Chấn xuất hiện.

Khi hôn lễ chấm dứt, tiệc cưới đã tàn, khách mới tốp năm tốp ba ra về , ba anh em đều thở dài một hơi, toàn thân trầm tĩnh lại.

Dương Chấn không xuất hiện là kết quả tốt nhất đối với bọn họ.

Nhưng đối mặt với kết quả này, dù hôn lễ chưa chấm dứt nhưng dù đứng bên cạnh Hứa Dương trong lòng Chu Dĩnh vẫn không khỏi có chút mất mát.

Cảm giác trong nội tâm không vui vẻ được.

Chẳng lẽ hắn đã quên mình rồi?

Hay có thể nói nhiều năm như vậy hắn vẫn không yêu mình? Trái tim của hắn chưa từng có mình?

Nàng không biết khi nàng kết hôn cùng người khác thì Dương Chấn đang ngủ yên ổn trên ghế sa lon trong nhà.

Đã bao nhiêu lần hắn và nàng vui vẻ trên ghế sa lon kia nhưng hôm nay nàng làm cô dâu của người khác, chỉ còn mình hắn ngủ trên ghế so lon này.

Hoặc chính là tối hôm qua có một cô gái khác ngồi ở đó canh cho hắn ngủ say.

Dù là nhan sắc hay tính cách của nàng đều tốt hơn Chu Dĩnh.

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.