[Dịch] Vô Tự Thiên Thư

Chương 10 : CHƯỞNG MÔN HỘI TỤ(HẠ)




“ Này…Đây là sao vậy?” Thanh U tán nhân ấp úng nói.

Tiểu Khai giơ tay lên “ ba” một cái tát lên mặt hắn, khuôn mặt Thanh U tán nhân nhất thời đỏ lên một mảng lớn.

“ Nghiêm Tiểu Khai, ngươi dám đánh ta!” Thanh U tán nhân nhất thời bạo nộ: “ Lén lút ám toán, tiểu nhân hèn hạ, ngươi có gan thả ta ra đánh lại!”

Tiểu Khai nhìn Hiểu Nguyệt gật đầu: “ Thả hắn.”

Hai nàng mỉm cười gật đầu, thản nhiên buông Thanh U tán nhân.

Thanh U tán nhân vừa cảm giác đã khôi phục tự do, nhất thời hào tình vạn trượng, ngẩng đầu thét dài một tiếng, “ sang”, vang lên một âm thanh, phi kiếm từ sau lưng bắn lên, đại triển thần thông, nhưng bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện một bàn tay ngọc, vững vàng cầm chuôi kiếm kia, nhất thời ngạnh sanh hất ngược trở về, Thanh U tán nhân vừa hô vài tiếng “ Tật”, thanh kiếm lại bắn ra khỏi vỏ kiếm, vừa muốn bay ra ngoài, nhưng bàn tay ngọc kia phảng phất như có lôi đình vạn quân lực, ép tới phi kiếm “ tranh tranh” vang to, nhưng không làm sao xuất ra khỏi vỏ.

Thanh U tán nhân phảng phất như gặp quỷ há to miệng, quay đầu nhìn, đã thấy Tiểu Hân đang thản nhiên đứng bên cạnh, bàn tay phải đang cầm chuôi kiếm của hắn. Hắn lại quay đầu, liền phát hiện Hiểu Nguyệt còn đứng ngay phía gần đó, khoanh tay xem náo nhiệt.

Thanh U tán nhân trí tuệ không thấp, trước tiên ý thức được không đúng, ngẩng đầu nhìn xem Tiểu Khai, phảng phất muốn nói cái gì, Tiểu Khai nhìn hắn bĩu môi: “ Đi qua bên kia ngồi, chính chủ nhân hủy Cửu U Hoàn còn chưa trở về đâu.”

Thanh U tán nhân thấp giọng lên tiếng, trái lại bước chân đi, đi đến tận góc tối, liếc mắt nhìn thấy Tùng Phong đạo trưởng, nhất thời có chút kinh ngạc: “ Ngươi…ngươi đây là?”

Tùng Phong đạo trưởng nhìn hắn cười, vỗ chiếc ghế bên người: “ Ngồi xuống đi, đạo hữu, ngươi ta đều giống nhau.”

Thanh U tán nhân còn có chút không cam lòng, môi vừa động, còn chưa nói ra lời, Tùng Phong đạo trưởng lại chỉ vào chân trời nói: “ Nhạ, ngươi xem, còn có một vị đạo hữu đi tới nữa.”

Đúng vậy, lần này người tới là Lục Mi.

Lục Mi không phải bay tới, hắn bị người xách tới, người xách hắn tới dĩ nhiên là Bế Quan chân nhân. Hiển nhiên chân nhân tại Thục Sơn đại phát tính tình, giờ phút này bộ dáng vội vàng tức giận, Lục Mi tiên sinh đang rút cổ trong cánh tay Bế Quan chân nhân, cả mí mắt cũng không dám nháy một chút.

Bế Quan chân nhân cả chào hỏi cũng không nói, dễ dàng xuyên qua kết giới bay vào trong đại sảnh Linh Sơn phái, hung hăng ném Lục Mi tiên sinh xuống mặt đất: “ Đồ vô dụng, còn không mau đứng lên nhận tội!”

Gương mặt Lục Mi tiên sinh đã sớm biến thành trái khổ qua, nghĩ tới cả Lục Mi tiên sinh cũng bị Bế Quan chân nhân xử lý không còn gì để nói, hắn không dám do dự ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Khai lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, thở dài: “ Thục Sơn Lục Mi, tự biết bản thân không đạo nghĩa, thập phận hổ thẹn, hôm nay đặc địa tiến đến nhận tội…”

Bế Quan chân nhân hừ nói: “ Nếu không phải ta ra mặt ngăn trở, có lẽ giờ phút này ngươi đã sớm ở dưới cửu tuyền, Thiên Tuyển môn chủ tha cho ngươi một mạng là ân huệ thiên đại, thái độ của ngươi còn phải cung cẩn một chút.”

Lục Mi nghe được tâm thần run rẩy dữ dội, trộm nhìn Bế Quan chân nhân liếc mắt, lúc này mới quy củ đứng thẳng thân thể, hợp thành chữ thập thi lễ, đem lời vừa rồi cung cung cẩn cẩn nói lại một lần.

Tiểu Khai nhưng thật ra có chút ngoài ý muốn, đến lúc này mới hiểu được vì sao Bế Quan chân nhân nhất định ngăn cản mình, nháo cả nửa ngày thì ra hắn nghĩ mình muốn đi huyết tẩy Thục Sơn, kỳ thật bản thân mình chỉ là làm ra vẻ dữ dằn để cảnh cáo mà thôi.

Muốn giết, cũng nên giết Vô Danh Tử, đám người tu chân linh tinh này, giết có ích gì?

Lục Mi thỉnh tội xong, cũng không dám nhiều lời, đồng dạng đi tới tận góc tối, mấy cao thủ sáu phái này, bình thường ngay cả đi tới gần Linh Sơn phái cũng không nguyện ý, còn bây giờ chỉ một hơi đi tới ba chưởng môn, còn quyển quyển súc súc ngay góc đại sảnh, các đệ tử Linh Sơn trong lòng vừa giải hận vừa ngạc nhiên, ngồi nơi đây kề đầu rì rầm, cả đại sảnh vang vang ồn ào.

Lại qua hồi lâu, ba vị chân nhân mới hộ tống nữ đệ tử Lưu Vân Thủy Tạ trở về, làm cho Tiểu Khai có chút ngoài ý muốn chính là, phía sau không ngờ còn có mấy nữ đệ tử đi theo sau, đi trước họ chính là Lam Điền Ngọc.

Lần này Lam Điền Ngọc thật sự là bị sợ hãi, bảy ngàn phương ma giới cực phẩm hắc ngọc vừa vào mắt, trái tim của nàng đã bắt đầu nhảy, vẫn nhảy đến lúc này còn chưa giảm xuống, trong lòng vẫn lật qua lật lại một suy nghĩ: “ Này…Mấy thứ vô giới chi bảo này…nên làm sao bảo vệ a?”

Lại qua thật lâu nàng mới nhớ tới vấn đề thứ hai: “ Phần hậu lễ này của Linh Sơn phái thật sự là quá nặng rồi, có vẻ tiêu thụ không nổi a…”

Đã tiêu thụ không nổi, thì tự nhiên phải đa tạ mới được, Lam Điền Ngọc nghĩ thấy chính mình đi một mình còn biểu hiện ra không đủ thành ý, rõ ràng gọi thêm vài đệ tử đắc ý, sao luyện ra chút ít Thiên Hương Phấn mới luyện ra, cùng nhau đi tới đa tạ, vì vậy mà chậm trễ thời gian, ngược lại còn trễ hơn Bế Quan chân nhân.

Bọn họ một hàng chậm chậm rãi rãi, thực lực cao thấp không đồng nhất, tốc độ phi hành lại chậm hơn, công lực ba vị chân nhân càng quá cao, phảng phất như lưu quang tia chớp, trong phút chốc đã đi tới trên núi Linh Sơn.

Lam Điền Ngọc nhìn thấy ba chưởng môn đang ngồi trong góc, cũng có chút kinh ngạc, ba vị chân nhân nhìn thấy nàng, mỗi người đều đỏ sắc mặt. Bốn người này đều là chưởng môn trong sáu đại phái, đãi ngộ cũng hoàn toàn khác biệt, ba vị chưởng môn bị bốn vị chân nhân đoàn đoàn vây khốn, một tờ giấy tội trạng bị ghi tới, ngoại trừ Tùng Phong đạo trưởng tốt hơn một chút, còn hai người kia mỗi người bị mắng tới cẩu huyết vòi phun, hận không lập tức đánh người lăn trên đất, nhưng thực lực bốn vị chân nhân vô cùng cường hãn, đầu năm nay ai có nắm tay mạnh hơn thì người đó có quyền, ba vị chưởng môn ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời thì trái lại không còn lựa chọn gì khác.

Lam Điền Ngọc thì thích ý hơn, Khinh Hồng, Ngưng Hương, Bạch Lộ đều chạy tới, thầy trò gặp lại hết sức thân mật, lại nói tiếp Linh Sơn phái và Lưu Vân Thủy Tạ còn thật sự điển hình là có quan hệ thân nhân, ba đệ tử của Lam Điền Ngọc đều gả tới Linh Sơn, hai phái này đúng là vô cùng hữu duyên.

Lam Điền Ngọc nói ra vấn đề cất giữ bảy ngàn phương cực phẩm ma giới hắc ngọc, nhịn không được có chút âu sầu, Tiểu Khai nghe được buồn cười, nói: “ Cực phẩm ma giới hắc ngọc vốn dùng để tu luyện, ngươi nhanh chóng cho bọn họ dùng hết là được rồi?”

Lam Điền Ngọc lại lắc đầu nói: “ Thủy tạ đệ tử tổng cộng không đủ ngàn người, mấy hắc ngọc này ẩn chứa tiên linh khí cường đến kinh người, cho dù phân cho mỗi người một khối, thì cùng chỉ dùng hết một phần mười, huống chi người tu chân chúng ta mỗi tu luyện là một ngàn năm, suốt bảy ngàn phương ma giới cực phẩm hắc ngọc, có lẽ phải dùng tới cả vạn năm.”

Tiểu Hùng Miêu ở bên cạnh nói: “ Khai ca, nếu không ta đi giúp bọn họ lập ra mấy phong ấn thế nào?”

Lúc này Tiểu Khai mới phản ứng: “ Đúng đúng đúng, như vậy là kê cao đầu không cần lo nữa.”

Chúng nữ đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiểu Hùng Miêu, mặc dù nhìn không ra hắn có chỗ nào kinh người, nhưng nếu Tiểu Khai đã nói được, thì phỏng chừng không thành vấn đề, người bên cạnh Thiên Tuyển môn chủ mỗi người đều ngạc nhiên cổ quái, mặc dù nhìn không ra có ai có khí chất cao thủ, nhưng làm ra việc lại chưa từng làm cho người ta thất vọng qua.

Các đệ tử Linh Sơn cũng biết thực lực của Tiểu Hùng Miêu, ban ngày thời điểm phá thiên kiếp một tràng những chữ “ Phá” liên tiếp, cùng tầng tầng phong ấn dày đặc cuối cùng, đã làm cho Tiểu Hùng Miêu ở trong mắt chúng đệ tử có được địa vị cực cao, cho nên, có người kéo đệ tử của Thủy Tạ nói thầm thì, giảng thuật tình cảnh ban ngày mình nhìn thấy. Tiểu Khai và Điền Tử Câm xem trong mắt, nhịn không được khẽ gật đầu, đều nghĩ: “ Linh Sơn phái và Lưu Vân Thủy Tạ có quan hệ nhân thân, có lẽ còn có thể càng thêm khẩn mật nữa.”

Ngày này, là một ngày vui vẻ nhất trong suốt nửa năm qua của Linh Sơn phái, đợi khi tất cả chuyện tình đều xử lý xong rồi, vẻ mặt Ngọc Hồ có chút kỳ quái đi tới: “ Chủ nhân, nương tử của ta…Có phải là nên thả ra rồi không?”

Tiểu Khai ngây người sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, liên tục gật đầu: “ Được, chúng ta đi tiếp nàng.”

Năm đó tại Lạc Ưng Giản trong Ác Ma Thành, Ngọc Hồ bị Tiểu Khai bức bách, nhận một nương tử là Huyền Chu Nhi, bởi vậy lĩnh ngộ âm dương song tu lực, thực lực lúc này mới chính thức đạt tới cảnh giới ma tộc đỉnh cấp, sau khi đại chiến Huyền Quy sứ giả cũng không rơi xuống hạ phong, nhưng ngay sau đó tình thế lại quay ngược trở lại, Ngọc Hồ và Tiểu Khai đi tới Bá Cách gia tộc, sau đó khắp nơi hiểm cảnh, sống chết liên tục một đường, hắn sợ hãi Huyền Chu Nhi bị thương, nên năn nỉ Tiểu Khai đem Huyền Chu Nhi đưa vào trong Diệt Thế Chi Môn, bất tri bất giác đã trôi qua được nửa năm, cả Tiểu Khai cơ hồ cũng đã quên chuyện này. Giờ phút này Ngọc Hồ nhắc tới, Tiểu Khai không khỏi có chút hổ thẹn, nhanh chóng mang theo Ngọc Hồ đi vào Diệt Thế Chi Môn, tiếp đón Huyền Chu Nhi đi ra.

Huyền Chu Nhi tâm địa thiện lương, kiến thức cũng ít, ở trong Diệt Thế Chi Môn mặc dù rất thái bình, giờ phút này gặp lại phu quân, trong lòng vui mừng, cả gương mặt cũng đỏ hồng, Tiểu Khai nhìn thấy cười ha ha: “ Hãy đi mau đi, Ngọc Hồ, ngày mai buổi sáng không được ra cửa, có nghe hay không!”

Ngọc Hồ sắc mặt như thường, quy củ gật đầu nghiêm nghị nói: “ Dạ, chủ nhân.”

Đã có một bàn tay mềm mại nhẵn nhụi từ sau lưng Tiểu Khai đưa tới, nhẹ nhàng cầm bàn tay Tiểu Khai: “ Sư đệ.”

Tiểu Khai rung động, nắm tay Tiêu Vận, ôn nhu nói: “ Sư tỷ, làm sao vậy?”

Khuôn mặt Tiêu Vận có chút hồng, răng cắn chặt môi, phảng phất có chút thẹn thùng, qua sau hồi lâu mới thấp giọng nói: “ Chúng ta đều là nương tử của ngươi đó.”

Tiểu Khai kinh ngạc nói: “ Sư tỷ, các người đối với ta tình thâm ý trọng, ta tự nhiên sẽ không cô phụ, nàng nói lời này hàm chứa ý nghĩa gì?”

Sắc mặt Tiêu Vận càng hồng, anh ninh nói: “ Khinh Hồng muội muội các nàng…đều đã cùng ngươi cấu kết, chỉ có ta và Trữ Tình muội muội còn…còn là…” Nàng phảng phất như tùy lúc muốn đứt hơi, thanh âm càng thấp đến khó nghe: “ Còn là thân hoàn bích a…”

Tiểu Khai trong đầu nhộn nhạo, cũng không nguyện nhẫn nại, giờ phút này đúng là mỹ nhân tình trọng, y nỉ đêm dài, hắn dùng sức cầm bàn tay Tiêu Vận, cười xấu xa: “ Sư tỷ, vậy đêm nay các nàng theo giúp ta được không?”

Tiêu Vận nhẹ nhàng gật đầu, phảng phất khí lực toàn thân như biến mất hết, nhuyễn nhuyễn dựa vào trong lòng ngực Tiểu Khai.

Tiểu Khai đầu chợt động, quay lại, chỉ thấy Trữ Tình lẳng lặng đứng ở cửa, đang mỉm cười nhìn mình, trong đôi mắt long lanh như nước nhìn hắn nhu tình vạn ngàn.

Khó tiêu thụ nhất chính là ân mỹ nhân, ôn nhu hương chính là mồ chôn anh hùng, Tiểu Khai cho tới bây giờ không biết mình là anh hùng, nhưng hai câu này, thì hắn đã hiểu rõ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.