[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 014 : Tặc ảnh trong rừng




Dịch

Chương 014 Tặc ảnh trong rừng

Tiến vào chính đường Cố Gia Trang, đi qua một lớp màn che, sẽ đến khu vực thứ hai Cố Gia trang, chính là viện tứ hợp. Cả bốn mặt đều là phòng cư trú, ở giữa có một hoa viên nhỏ. Hoa cỏ cây cối không phải là quý hiếm gì, nhưng lại chăm sóc rất tốt, cắn tỉa thích hợp, đem lại cho người ta cảm giác thân thuộc. Mỗi dãy nhà đều dư cả chục phòng trống, là phòng dành cho khách.

Tần Mộ Sở cùng Yến Kinh tam anh được an bài cùng một dãy khách phòng phía tây. Mỗi bộ khách phòng đều có cửa sổ cùng bàn ghế, phân thành hai gian nhỏ, phòng trong là nơi nghỉ ngơi, phòng còn lại được bố trí như phòng khách nhỏ. Ở giữa đặt một cái bàn tròn, chung quanh có bốn ghế dài. Trên bàn bày dụng cụ uống trà. Bên dưới cửa sổ còn có một bàn dài, trên bàn để văn phòng Tứ Bảo cùng vài bộ sách. Sau khi Tần Mộ Sở đến nơi, cảm thán không thôi. Cố Gia bố trí khách phòng được như thế này, thật sự là làm người ta nghĩ như đang ở nhà vậy.

Mà Hạ Ngữ Băng cùng Đinh Ngư được an bài tiến vào nơi thứ ba -- Cố Gia nội viện -- trú ngụ. Nơi này dành riêng cho người nhà Cố gia, ngoại nhân bình thường không được đi vào.

Khu vực thứ tư Cố Gia trang là hậu hoa viên. Đương nhiên, không nhất định phải đi qua khu vực thứ ba - Cố Gia nội viện để tiến vào hậu hoa viên.

Phía sau hậu hoa viên còn có Tiểu hoa viên thứ hai, không biết phải rộng hơn bao nhiêu lần. Có thể thấy nơi này cũng có cả hồ nước, cột hồng ngói xanh lương đình, giả sơn ngàn tầng chồng chất, trên đó suối chảy róc rách, còn có cây xanh hoa trắng, thỉnh thoảng chim chóc trên đầu hót líu lo.

Theo lời mời của Cố Ảnh, mấy tên con trai như Triệu Nhất Tướng, Tần Mộ Sở, Yến Kinh tam anh đi đến hậu hoa viên Cố Gia. Kì thật Cố Ảnh không có bạo gan như thế. Hoàn toàn vì Đinh Ngư xúi dục, nàng là loại con gái, không chịu ngồi yên dù chỉ một giây. Mà Cố Ảnh lại muốn ngắm ca ca Tường của nàng, liền thuận nước đẩy thuyền thôi.

Đi tuốt đằng trước tất nhiên là Đinh Ngư, chỉ thấy cô nhẩy chân sáo trên con đường nhỏ trong vườn. Theo phía sau là Hạ Ngữ Băng cùng Cố Ảnh. Hạ Ngữ Băng thỉnh thoảng cùng Cố Ảnh nói chuyện, mà Cố Ảnh lại có điểm lơ đãng, thường dùng khoé mắt thậm thụt liếc về bọn Triệu Nhất Tường.

Triệu Nhất Tường cùng Yến Kinh tam anh vừa đi vừa nói chuyện về ‘Ác Phan An’ Chương Thiên Hành.

Đi ở sau cùng chính là Tần Mộ Sở, cũng không tham dự thảo luận. Tâm thần hắn hoàn toàn bị Đinh Ngư cướp mất. Bởi phút giây ấy cuối cùng cũng đến, khi mà hắn có thể “Không kiêng nể gì” ngắm Đinh Ngư. Mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mặt, nhất cử nhất động, giống như đều có sợ dây vô hình gắn với tâm tình Tần Mộ Sở.

Trái tim của Tần Mộ Sở vì Đinh Ngư mà kịch liệt đập.

Đinh Ngư nhẩy lên hòn giả sơn, hướng về mọi người đi đằng sau, hô lớn: “Này! Các ngươi mau tới đây! Nơi này có thể nhìn ra rừng cây bên ngoài.” Nhưng mọi người không ai để ý đến nàng, lục tục đi về phía lương đình.

Đinh Ngư miệng còn dẩu lên lên, bỗng nhiên cười tươi, bởi vì cô nhìn thấy Tần Mộ Sở.

Tần Mộ Sở thấy Đinh Ngư đứng trên hòn giả sơn, gió nhẹ thổi tóc nàng bay bay, váy dài kẽ lay động, không khỏi ngây người. Hắn nghĩ: “Nếu có thể vĩnh viễn ở bên nàng, thật tốt biết bao!” Rồi hắn thấy Đinh Ngư nở một nụ cười sáng lạn với mình.

Đinh Ngư gọi: “Tần Mộ Sở! Tần thiếu hiệp! Đến đây, đến đây đi mà!”

Tần Mộ Sở nghe xong, trong lòng rất vui sướng, thân người cong như chiếc lá, tung người nhẩy lên, hạ xuống ngay bên cạnh Đinh Ngư. Nàng mở to hai mắt nhìn Tần Mộ Sở, trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt, ấp úng hỏi: “Đinh cô nương, ngươi …. Ngươi vì sao nhìn ra như vậy?”

Đinh Ngư vẫn là giương mắt nhìn Tần Mộ Sở, miệng nói: “Nhìn không ra, khinh công của ngươi giỏi như thế.” Tần Mộ Sở trong lòng cực vui, miệng lại khiêm tốn: “Đâu có đâu có, khiến cô nương chê cười.”

Khinh công của Tần Mộ Sở đúng là đáng để kiêu hãnh, chưởng pháp, kiếm pháp, khinh công, về phần nội công, thì hắn không biết thế nào, nhưng khinh công không nghi ngờ gì nữa là thứ hắn luyện giỏi nhất trong các loại, cũng là am hiểu nhất.

Thực ra, hắn luyện vô danh thần công càng hơn xa so với nội gia công pháp bình thường. Nếu không, cũng không thể trong thời gian sáu năm khiến Tần Mộ Sở, từ một người không biết gì về võ công biến thành sánh ngang với Võ Lâm thập đại Tân Tú. Phải biết rằng, rất nhiều người luyện tám năm mười năm, còn không đạt được trình độ hắn bây giờ. Còn có thạch thất kia nữa, nó nguyên là tảng đá lớn dưới đáy Tây hồ, chính là nơi linh khí tụ tập - Địa Mạch, tác dụng vô cùng lớn đối với người luyện công. Cho lên sư phụ Hà Phong Dương chỉ là võ sư cấp 3, lại cho ra Hà Phong Dương gia nhập vào hàng nhất lưu, chính là bởi công hiệu của thạch thất.

Đương nhiên, bản thân nỗ lực của Tần Mộ Sở mới là trọng yếu, đặc biệt nhờ tư chất và sự chuyên tâm của hắn. Một người có tư chất trời sinh, vừa sinh đã như thế. Có người ăn nói trơn tru, tính toán cẩn thận, vì thế người đó nên đi buôn bán, có người thích suy nghĩ, học tập chuyên sâu, vì vậy bọn họ có thể làm nhà văn, lại có người nhìn xa trông rộng, tâm ưa bày mưu tính kế, họ có thể làm quan…. Mà Tần Mộ Sở có cốt cách trời sinh, kinh mạch rất rộng, thành lại dày đối với năng lực lĩnh ngộ võ công cực kì mạnh, cho nên về phương diện tư chất luyện võ cực kì thích hợp, là mầm non luyện võ.

Vị “Trời sinh ta có tài tất hữu dụng”, Lí Bạch thật không lừa dối chúng ta đâu.

Quả thật mỗi người từ khi mới sinh ra, giống như quả trứng chưa được ấp, chẳng ai đoán được trứng mà ấp rồi thì ra con gì, một con vịt xấu xí? Hay thiên nga xinh đẹp? Là rắn hay là rồng?

Ngoại trừ liên quan đến tư chất ra, học tập sau này cũng là phi thường trọng yếu. Tần Mộ Sở tâm không nhiễm bụi mà luyện công, chính là nguyên nhân võ công đột phi mãnh tiến. Hắn bị Hà Phong Dương nhốt trong thạch thất dưới Tây hồ sáu năm, trong lúc hắn chuyên tâm hết lòng luyện công, không có tạp niệm, cũng chẳng được khen gợi. Rất nhiều người luyện võ nghĩ đông nhớ tây, đặc biệt bị yếu tố bên ngoài hấp dẫn, làm họ không thể tĩnh tâm luyện võ, làm võ công khó có thể tiến bộ.

Nếu mỗi người khi làm việc gì đó, đều chuyên tâm kiên trì mà nói, không có sự tình nào là không tốt cả.

Tần Mộ Sở đứng bên cạnh Đinh Ngư, bởi vì là giả sơn lên cũng không rộng rãi cho lắm, hai người kề sát bên nhau. Hương thơm xử nữ đặc biệt của Đinh Ngư bay vào mũi hắn, tóc nàng theo gió tung bay múa lượn trên mặt Tần Mộ Sở, hắn nhìn má núm đồng tiền yêu kiều của cô, không khỏi ngây dại.

Cơ thể hắn nổi lên biến hoá, hít thở dồn dập, tim đập càng nhanh, hơn nữa ngày hôm qua trên đường hắn đại chiến một trận với Hạ Ngữ Băng, phần dưới cũng bắt đầu dựng lên.

Đinh Ngư phát hiện dị thường của hắn, hỏi: “Tần thiếp hiệp, ngươi làm sao vậy?” Mặc dù Tần Mộ Sở nhìn qua thì có vẻ ngơ ngác, nhưng cư xử cũng rất đáng yêu, ít nhất, hắn nghe mình nói. Đinh Ngư nghĩ trong lòng.

Tần Mộ Sở sau khi được hỏi đã tỉnh táo lại, mặt không khỏi đỏ lên, cực lực chế trụ dương khí, nói: “Không có gì, ta …. Oa…. mảnh rừng cây bên kia đẹp quá hà.”

Đinh Ngư cũng không nghi ngờ hắn nữa, nhìn về phía rừng cây. Bên ngoài hậu hoa viên này là hằng hà xa số cây cối, lúc này là đầu mùa hè, cây cối vừa mới đâm chồi nảy lộc, những nhúm màu vàng tươi, hồng nhạt trên ngọn cây, dưới ánh dương quang, đu đưa sáng lên rực rỡ, thật đẹp mắt. Vì thế nàng nói: “Woa! Thật đẹp quá à! Này! Khi nào chúng ta cùng dạo chơi chứ?” Tần Mộ Sở không chút nghĩ ngợi gật gật đầu.

“Tần huynh đệ, Đinh cô nương, các ngươi ở trên đó làm gì thế? Mau lên, mau xuống đi, chúng ta phải về nhà ăn cơm.” Dưới giả sơn, Triệu Nhất Tướng gọi với lên chỗ hai người, sau đó không quản họ có nghe thấy hay không, một mình đuổi theo người đi trước.

Đinh Ngư nghe xong, cười duyên với Tần Mộ Sở, nhảy xuống trước, theo đường cũ mà đi. Tần Mộ Sở nhìn theo thân ảnh phiêu hốt của nàng, trong lòng rất ngọt ngào, liền cười cười, nhảy khỏi non bộ, chạy về hướng Đinh Ngư.

Ngày dần tàn. Bóng đêm vô tận lấn áp ánh sáng ban ngày.

Thời gian uống một chén trà*, những màu sắc rực rỡ biến mất trên đại địa, chỉ còn lại màu đen hắc ín, đen đặc tựa như ác ma xuất ổ. Màn đêm buông xuống, có người sẽ thở dài đau khổ, bóng đêm giúp khó có thể nhận ra những điều con người che dấu, khiến chúng khó mà bị phát hiện; cũng có người vui mừng, bởi nhờ đêm tối mà che dấu được ánh mắt không ít người, mà bọn họ lúc nào cũng muốn đừng có ai hay biết cả.

Một mình Tần Mộ Sở ngồi trong phòng, rất là nhàm chán. Đinh Ngư theo Cố Ảnh vào nội viện, muốn gặp cũng không được. Vì thế hắn mở cửa đi tìm Triệu Nhất Tướng.

Tào Thạch ra mở cửa, đón hắn vào. Gian phòng này có hai phòng ngủ. Phong Văn đang ở phòng ngoài uống trà, bên cạnh có một cái chén nữa, còn đang bốc khói, chắc là của Tào Thạch. Tần Mộ Sở không thấy Triệu Nhất Tường đâu, liền hỏi: “Hả? Chẳng nẽ Triệu công tử đi nghỉ ngơi sớm?” Phong Văn đặt chén trà trong tay xuống, trả lời: “À, công tử nhà chúng ta đi tìm Cố trang chủ nói chuyện phiếm.”

Khoé miệng Tào Thạch lại mỉm cười nói: “Hắc hắc, hắn mà đi tìm Cố trang chủ á! Hắn rõ ràng là ……” Rồi bỗng nhiên ngừng lại, sau đó chuyển chủ đề: “Tần thiếu hiệp tìm công tử chúng ta, chẳng biết có chuyện gì sao?”

Tần Mộ Sở nghe Phong Văn nói xong, trong lòng nghĩ: “Triệu công tử hắn thì tốt rồi, có thể tiến vào nội viện. Nếu ta cũng có thể vào, thì thật là tốt a.” Mà Tào Thạch nói gì cũng không nghe thấy. Tào Thạch thấy Tần Mộ Sở chẳng biết tại sao phát ngốc, liền hỏi lại hắn một lần nữa, tên kia mới phản ứng, đáp: “Oa! Không có gì, ta nhàn rỗi không có việc gì, mà lại không ngủ được, liền muốn tìm Triệu công tử nói chuyện. Đã như thế, ta cũng không quấy rầy hai vị nữa, xin cáo lui.” Tào Thạch muốn nói gì nữa, nhưng Tần Mộ Sở đã bước ra cửa, liền ngậm miệng lại.

Tần Mộ Sở đi ra từ phòng Triệu Nhất Tường, nhìn phía trước là một mảnh tối đen, bỗng sinh ra cảm giác muốn rời đi. Đích xác, Cố Gia trang cũng không phải nơi để ở lại, mỗi cá nhân ở xung quanh hắn, không phải là lần đầu gặp mặt thì cũng là mới biết nhau. Bọn họ xem hắn là bằng hữu sao? Tiếp nữa, sự tự ti chôn sâu trong tâm hồn hắn, cũng dần dần bùng lên. Tần Mộ Sở nghĩ mỗi người bọn họ đều được sinh ra trong danh môn, có gia thế rất tốt hoặc được thừa hưởng sư phụ giỏi. Mà mình từ nhỏ không cha không mẹ, phải lang thang ngoài trời, bữa có bữa không. Cũng nghĩ sư phụ đối xử không tệ, nhưng thân phận của hắn căn bản không có biến đổi huyền diệu gì. Tần Mộ Sở càng nghĩ, thấy khoảng cách giữa mọi người càng ngày càng xa. Rồi hắn nghĩ đến Đinh Ngư, không khỏi thở dài: “Oài! Ta và nàng là người của hai thế giới khác nhau, nàng ở tận trên cao, còn ta là vô danh tiểu tốt. Quên đi, ta không cần si tâm vọng tưởng.”

Đi đâu đây? Không thể đến chỗ hai người Phan Lữ, mặc dù hiểu lầm giữa họ đã được giải quyết, nhưng dù sao cũng từng phát sinh xung đột, sao có thể đi tìm gặp bọn họ. Đối xử với Yến Kinh tam anh cũng rất khó khăn, đã gặp mặt bọn họ, uống rượu cùng một bàn, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì, huống chi Lý Thượng Đông kia đối với hắn rất là vỗ lễ ngạo mạn. “Thôi, hay về phòng mình vậy.” Tần Mộ Sở trong lòng thở dài.

Hắn chậm rãi chở về phòng mình, chẳng còn tí sức lực nào ngồi tựa lên bàn. Đang muốn lấy chén rót trà, nhưng thấy bên dưới ấm trà có đặt một mảnh giấy nhỏ. Hắn có thể khẳng định. Là lúc hắn vắng mặt đã có ai đó đặt nó ở đây.

Tần Mộ Sở lấy mảnh giấy kia. Vừa mới mở ra, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, chữ viết trên giấy thanh lệ xinh đẹp. Không nghi ngờ gì nữa đây là một cô gái gửi cho hắn. Bên trong viết: “Tần Thiếu Hiệp, đêm nay giờ Tý (11h p.m), Hậu hoa viên Cố gia, xin mời dưới ánh trăng, cùng nhau du ngoạn rừng xanh. Tên không thể nói.”

Tên không thể nói, tên không thể nói! Trong lòng Tần Mộ Sở nhắc đi nhắc lại bốn chữ này, lúc sau chấn động trong lòng, là Đinh Ngư! Nhất định là nàng! Bởi chỉ có nàng lúc ở trên giả sơn trong hậu hoa viên từng đối với hắn nói qua là muốn đi rừng cây phía sau. Nghĩ đến là thư hẹn gặp của Đinh Ngư, Tần Mộ Sở mừng như điên, hai tay kích động tí nữa thì đánh rơi luôn cả giấy có bút tích của Đinh Ngư.

Còn một tiếng nữa mới tới giờ Tý. Bây giờ hắn mới thấy thời gian trôi qua chậm chạp quá, một ngày dài như một năm vậy. Đây là cảm giác hắn chưa từng thấy bao giờ, khẩn trương hứng phấn, sợ hãi……. Tập trung hết trong lòng. Trống ngực của hắn mới là lợi hại, giống như trống trận nơi sa trường. Hắn hết lần này đến lần nữa đọc lại câu chữ của Đinh Ngư, cứ mỗi lần đọc xong, là một lần bị điện giật, tê dại, rồi lại thấy ngọt ngào vô cùng.

Một lần nữa qua thời gian uống hết một chén trà*. Tần Mộ Sở nghĩ chính mình đã không thể nhẫn lại thêm, trang giấy kia sớm đã khắc sâu trong đầu hắn, bởi hắn đã đọc đi đọc lại đến thiên biến vạn biến, ngay cả hương thơm ngát kia cũng đã hít hà vô số lần rồi. Hắn không dám từ cửa phòng đi ra ngoài, đành phải nhẹ nhàng mở cửa sổ, thả mình phi ra ngoài. Tuy là ban đêm, nhưng hắn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào hậu hoa viên. Chung quang cực kì im ắng, nơi nơi tối đen như mực, mọi người trong trang đã ngủ cả. Một mình Tần Mộ Sở tới lương đình ở hậu hoa viên, vừa mới ngồi trên chiếc ghế đá, sau lại đứng lên, tiếp, lại ngồi xuống….

Giờ Tý đã đến, nhưng không thấy Đinh Ngư đâu. Chẳng lẽ nàng xẩy ra chuyên gì? Tần Mộ Sở không khỏi lo lắng. Nếu không, đã tới giờ ước định, vì sao nàng còn không ra? Hắn càng ngồi càng không yên.

Thời gian uống một chén trà nhỏ lại qua đi*, vẫn không gặp được Đinh Ngư. Tần Mộ Sở cực kỳ lo lắng, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ Đinh Ngư lừa ta? Không, Không Phải… Nàng sẽ không lừa ta.” Tưởng tượng ra nụ cười sáng lạn của Đinh Ngư, Tần Mộ Sở giữa vững lòng tín nhiệm của mình. “Nàng nhất định sẽ đến! Có lẽ nàng có việc phải làm.” Hắn tiếp tục an ủi chính mình.

…..

……….

……………..

Tần Mộ Sở bắt đầu mất tin tưởng

Đúng lúc này, tiếng y phục phá không truyền đến. Đinh Ngư cuối cùng cũng đến! Trái tim Tần Mộ Sở nhảy lên mãnh liệt, những lời trách mắng nàng được nghĩ ra từ trước đều vứt lại phía sau, chỉ còn lại vui mừng!

Tần Mộ Sở muốn tiến lên nghênh tiếp, nhưng lại thấy thân ảnh màu xám kia lách qua giả sơn, hướng bên ngoài hậu hoa viên bay đi. Trên vai nó hình như có khiêng vật gì. Trong lòng Tần Mộ Sở căng thẳng, ai vậy? Mặc kệ là ai, nhưng tuyệt đối không phải là Đinh Ngư, bởi vì người này là thân hình đàn ông. Hắn là ai? Vì sao đi ra từ Cố Gia trang hậu viện? Tần Mộ Sở nghĩ, đây có lẽ là hạng trộm gà bắt chó, hôm nay là ngày mừng thọ trang chủ Cố Gia trang Cố Xương Hổ, người đến chúc thọ, đông không kể xiết, lễ vật nhất định không ít, cứ như vậy hắn thuận tay dắt cừu.

Thân ảnh kia chạy đến bên ngoài hoa viên, Tần Mộ Sở không chút nghĩ ngợi, liền phi thân một cái, nhảy ra khỏi lương đình, mũi chân điểm nhẹ lên tường rào, vọt về phía bóng xám kia. Bóng xám hình như đã phát hiện ra có người đuổi theo, liền phát lực chạy hướng về phiến rừng cây trước mặt. Khoảng cách còn mấy trượng, bóng xám đã chui tọt vào rừng.

“Gặp rừng chớ vào”, đây là kiến thức thông thường trong võ lâm. Nhưng Tần Mộ Sở không dừng lại, theo sau thân ảnh phía trước chạy vào rừng cây.

Lúc này, Tần Mộ Sở mờ mờ nghe được tiếng người ở Cố Gia trang, hô có thích khách, kêu có kẻ trộm. Cả trang viện bỗng náo nhiệt hẳn lên. Thân thể hắn dừng một chút, nghĩ thầm: “Có hay không trở về thông báo cho mọi người đến?” Rồi sớm hay muộn bọn họ cũng tìm đến mảnh rừng này, nếu bây giờ không truy đuổi người kia cho nhanh, nói không chừng hắn lại chạy mất. Vì vậy, hắn tiến sâu vào rừng. Vừa mới ngừng một chút, có lẽ người áo xám kia đã đi được rất xa. Nhưng bởi người nọ khiêng vật nặng, khó có thể thi triển khinh công, Tần Mộ Sở rất nhanh còn cách mấy trượng thì đuổi kịp hắn.

Tần Mộ Sở nghĩ: “Nhất định phải chặn hắn lại, đánh không lại cũng phải gây câu giờ, chờ người trong trang tới đây.” Vì thế, hắn hét lớn một tiếng, kêu lên: “Tặc tử! Không được chạy!” Sau đó như một mũi tên vọt đến. Đây là chỗ thông minh của hắn, hắn hét lớn thế này, người trong trang nghe thấy, nhất định sẽ đến đây rất nhanh.

Tên trộm kia hình như không nghĩ Tần Mộ Sở làm như vậy, trong lòng hoảng loạn, hơn nữa khinh công của Tần Mộ Sở siêu tuyệt, bị hắn theo đuôi không thể chạy thoát. Hắn thấy Tần Mộ Sở bay đến, liền đem vật trên vai vứt về phía này, thân ảnh chính mình lóe lên, tiến sâu vào rừng, không thấy bóng dáng nữa.

Tần Mộ Sở thấy tên kia đem cái gì đó ném về phía mình, mà mình chính đang lao về phía hắn, tránh cũng không kịp, đành phải dang hai tay tiếp lấy vật nặng kia, dứng giữa khoảng đất trống trong rừng, thầm nghĩ: “Vẫn còn may, lấy lại được đồ vật, cho dù không bắt được kẻ trộm cũng không quan trọng.” Chính khi hắn đang chính diện ôm cái vật nặng kia, liền nghe được một giọng nói mềm yếu hô gọi, đúng là từ trong lồng ngực mình truyền đến! Thì ra là tên trộm kia vác một người, nói cho rõ ràng, là một cô gái! Dùng một cái rèm treo cửa để quấn quanh!

Tần Mộ Sở nghe thấy giọng nói hơi quen thuộc, lo lắng nàng bị thương, liền đặt nàng trên mặt đất phủ đầy lá khô, mở rèm ra.” Hả?! Cố cô nương!” Tần Mộ Sở kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Nhưng thanh âm này cũng chỉ là hô khẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.