[Dịch] Trường Sinh Bất Tử

Quyển 2-Chương 8 : Lên Trời




Sau một ngày nghỉ ngơi, thương thế của Chung Sơn đã khỏi hoàn toàn, ngay cả di chứng của Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp cũng biến mất.

Nhưng cũng trong một ngày này, do cửa động đã bị sập nên không khí trong động càng lúc càng loãng, mà tình trạng độ ẩm ngày càng cao khiến hô hấp Thiên Linh Nhi trở lên khó nhọc, khuôn mặt đỏ gay, có lẽ dù đủ thức ăn đủ dùng trong hai tháng nữa thì cũng khó mà cầm cự được.

- Chung Sơn, ngươi mau nghĩ ra biện pháp nào đi chứ.

Linh Nhi lo lắng nói.

Nhìn nàng, Chung Sơn lắc đầu cười:

- Cứ theo lời ta mà làm đi.

- Được.

Linh Nhi gật đầu, hơi bình tĩnh trở lại.

- Hồng Lăng của ngươi có thể phóng dài ra tối đa là bao nhiêu?

Chung Sơn hỏi.

- Do hiện nay đang bị hư hỏng nên tối đa chỉ được một trăm mét, hơn nữa lại không thể bay được.

Linh Nhi lắc đầu nói.

- Một trăm mét hả? Vậy đủ rồi.

Chung Sơn gật đầu.

- Hả?

Thiên Linh Nhi nhìn hắn vẻ kì quái, cũng không nghĩ ra biện pháp hắn định dùng là gì mà có quan hệ tới Hồng Lăng của nàng.

- Dùng Hồng Lăng quấn chặt lấy thắt lưng của ta, để ta bò lên phía trước quan sát cửa thông đạo xem sao, nếu chẳng may rơi xuống thì nhớ kéo lên ngay nhé, đừng để ta phải bơi trong dòng dung nham đó.

Chung Sơn nhìn nàng nói.

- Chung Sơn, hay là ta cùng đi với ngươi, chứ cao như thế thì liệu Hồng Lăng có đủ dài không?

Linh Nhi hỏi lại.

- Ai cho cô đi, phải biết nghe lời, biết chưa?

Chung Sơn trịnh trọng.

Thấy vẻ nghiêm túc của Chung Sơn, nàng bỗng vô thức gật đầu đồng ý.

- Vậy mới ngoan.

Chung Sơn hài lòng.

Sau đó, Linh Nhi lấy Hồng Lăng ra, một đầu buộc vào thắt lưng Chung Sơn, đầu còn lại nàng nắm chặt trong tay.

Chung Sơn bám mình vào vách núi, từ từ bò lên phía trước. Hình dáng lòng động cong cong giống như phía trong một bầu rượu khiến thân mình hắn cheo leo rất nguy hiểm, nhưng năm ngón tay Chung Sơn rất cẩn thận cắm vào vách đá tạo ra những hốc nho nhỏ để bám vào mượn lực rồi mới dám tiếp tục leo lên.

Đến đoạn độ dốc thay đổi, không còn cong xuống nữa mà dựng thẳng đứng như bình thường, Chung Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên dưới chân là dòng dung nham cuồn cuộn, nếu chẳng may rơi xuống, dám chắc hắn sẽ đi đời nhà ma.

Cảm nhận được cái nóng kinh người, mồ hôi trên trán Chung Sơn chảy ra ròng ròng, cắn răng tiếp tục bò lên phía trên. Đá trên này cực kì cứng, phải dùng hết sức mới có thể đâm tay vào được. (vãi, anh ấy đào đá cứ như xúc bùn vậy)

Cuối cùng, sau khi lên được hơn ba mét nữa, Chung Sơn gặp phải sương mù, không, là hơi nước thì đúng hơn. Rất nhiều hơi nước thấm ra từ trong vách núi rồi tụ lại hoặc bốc lên trên.

Phải cần thận hơn nữa mới được.

"Roạt!"

Chung Sơn bất ngờ bị trượt chân, khiến cả người mất thăng bằng suýt chút nữa thì rơi thẳng xuống, may mà mười ngón tay hắn vẫn bám chắc vào hốc đá, tuy nói bên dưới có Linh Nhi giữ dây, nhưng chẳng có chuyện gì chắc chắn được. Chung Sơn bất ngờ bị trượt chân, khiến cả người mất thăng bằng suýt chút nữa thì rơi thẳng xuống, may mà mười ngón tay hắn vẫn bám chắc vào hốc đá, tuy nói bên dưới có Linh Nhi giữ dây, nhưng chẳng có chuyện gì chắc chắn được. Bị dọa một trận đứng tim, trong mỗi bước tiếp theo hắn lại càng thêm cẩn thận.

Tầng có nước ngầm dài khoảng mười mét, qua khỏi đó là tới tầng đất đá khô ráo.

Một tay bám vào miệng hốc đá, tay kia cầm lấy đại đao chém vào vách đá thành một cái lỗ khá sâu, cứ liên tiếp làm như vậy, Chung Sơn đã tạo ra một vòng tròn hình khuyên trên vách động. Sau đó hắn thu đao, rồi lấy từ trong trữ vật thủ trạc ra rất nhiều phiến đá, lần lượt đặt vào vành khuyên đó, một nửa phía trong, một nửa nhô ra ngoài, nhưng để chừa lại một đoạn dài chừng nửa mét trên vành khuyên. Cuối cùng, đường kính thông đạo đã giảm xuống kha khá, còn khoảng năm mét.

Xong xuôi, Chung Sơn bò theo đường cũ cẩn thận trở về, tới nơi, hắn nhìn Linh Nhi cười cười.

- Thế nào rồi, ngươi làm gì ở trên kia vậy? Chẳng lẽ định làm từng bậc thang, dần dần lên tới đỉnh động?

Nàng hỏi vẻ lo lắng.

Chung Sơn cười nhưng không trả lời mà bắt đầu tìm kiếm trong động, sau một hồi cũng thấy thứ hắn muốn: một tảng đá lớn, cực lớn, đường kính tới hơn sáu mét. Chung Sơn nhấc đao, bắt đầu tiến hành đẽo gọt, chỉ một lát sau tảng đá đã biến thành một hình đĩa tròn, lúc trước luyện tập phương pháp chém theo đường vân giờ đã phát huy tác dụng.

- Linh Nhi, cột tảng đá này vào lưng ta đi, ta muốn lên đó lần nữa.

- Hả? Ngươi muốn đeo tảng đá này theo?

Nàng ngạc nhiên hỏi.

- Phải.

Chung Sơn gật đầu.

- Vậy sao ngươi không lên trước, rồi sau đó cột tảng đá vào Hồng Lăng mà kéo lên?

Linh Nhi đắc chí nói, một vấn đề đơn giản như vậy mà tên ngốc này không nghĩ ra à?

- Chẳng may bị rơi xuống thì sao?

Chung Sơn cười.

Hắn nói xong, Linh Nhi cũng cười, đúng vậy, lúc kéo lên chẳng may tảng đá tuột ra rơi xuống thì chẳng phải là hỏng bét sao?

Chung Sơn lắc đầu rồi dùng Hồng Lăng cột đá lên lưng, tuy có hơi vướng nhưng hắn lại sức khỏe kinh người, một chút trong lượng gia tăng ấy không đáng gì cả, chỉ lát sau đã lên tới nơi bố trí lúc trước.

Chung Sơn cực kì cẩn thận đựng thẳng tảng đá lên rồi đặt ngang xuống, gối lên những phiến đá đã xếp nhô ra, vừa vặn che khuất hơn nửa cửa động.

Vững chãi rồi, Chung Sơn mới bước lên mặt tảng đá ngồi xuống, một bay bám vào vách động, một tay cầm Hồng Lăng gọi xuống:

- Linh Nhi, buộc nó vào lưng rồi leo lên như ta lúc nãy.

- Được, tới liền.

Nàng hưng phấn trả lời, lúc trước nhìn Chung Sơn làm cũng thấy ngứa ngáy nên rất nhanh đã cột chặt thắt lưng, học theo hắn bám vào hốc đá bò lên phía trước. Nhìn thì có vẻ ngon ăn, nhưng tự mình làm rồi mới thấy khó xơi, cực kì hồi hộp.

Thiên Linh Nhi cắn chặt hàm răng, từ từ leo lên.

Chung Sơn bên trên cũng chậm rãi kéo Hồng Lăng.

Đến đoạn có nước ngầm, dường như do hơi nước thấm qua vách đá khiến một vài chỗ có vẻ rất trơn.

- Ối!!!!

Thiên Linh Nhi bất ngờ trượt chân, tức thì hoảng hốt hét lên một tiếng chói tai, rơi thẳng xuống dưới.

Mình chết rồi sao? Nhìn phía dưới là dung nham nóng chảy, Linh Nhi chết sững người, hồn vía lên mây, ngơ ngác đến nửa ngày.

- Phựt!

Hồng Lăng căng ra, giữ lấy Linh Nhi.

- Đừng hoảng, đừng hoảng, mau lên đây!

Chung Sơn kêu lên, cô nàng này còn định ngây ngốc đến chừng nào nữa?

- Ừ ừ… - Thiên Linh Nhi giật mình tỉnh táo trở lại, lập tức bám lấy Hồng Lăng, mau chóng đi lên.

Khi lên đến nơi, nàng vẫn chưa hết sợ hãi, phịch một tiếng nằm dài lên mặt phiến đá.

- Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!

Linh Nhi không ngừng vỗ vỗ bộ ngực co giãn căng phồng rồi hổn hển nói. Lúc nãy đúng là sống chết cách nhau có một gang tay, nếu không có Hồng Lăng thì hẳn nàng đã thành một nắm than đen kịt rồi.

Nhìn Linh Nhi, Chung Sơn mỉm cười, hắn lên tiếng:

- Đã thấy khá hơn chưa? Chúng ta sắp phải đi ra ngoài đấy.

- Ra ngoài? - Linh Nhi ngửa mặt nhìn lên, thấy sâu hun hút, ít nhất cũng gần ba ngàn mét nữa, ra ngoài kiểu gì đây?

- À, ta mang cô bay lên.

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Bay?

Linh Nhi ngạc nhiên

- Cứ nằm yên như vậy cũng tốt, nắm chặt lấy Hồng Lăng nhé, chúng ta lên nào.

Chung Sơn cười.

- Ừm.

Tuy không biết rốt cục là chuyện gì, nhưng Linh Nhi vẫn làm theo lời hắn.

Chung Sơn treo mình, nhoài người xuống, nhìn dòng dung nham sôi sục phía dưới, hắn khẽ nuốt nước miếng, bụng bảo dạ: thành công, nhất định sẽ thành công.

Giơ tay nắm lấy đại đao, rồi nhìn bốn phía vách động mờ mịt đẫm hơi nước một lần, Chung Sơn vận công, dùng tất cả sức lực bổ thẳng vào một điểm trên vách đá.

“Ầm!!!!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, đá chỗ bị chém tức thì vỡ vụn.

Nhanh như chớp, hắn tiếp tục vung tay, chuyển hướng nhằm vào một điểm khác, liên tiếp không ngừng chém, chém, chém, chém…

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...”

Vách đá vỡ tung, từng dòng nước ngầm theo đó điên cuồng phun ra, ầm ầm chảy xuống.

Thấy có kết quả, Chung Sơn thu đao, rất nhanh trở lại phiến đá.

- Chung Sơn, ngươi đang làm gì vậy? - Thiên Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

Thấy Linh Nhi ngồi dậy, Chung Sơn trợn mắt ôm chặt lấy nàng rồi đè nghiến lên mặt đá, thân hình hai người gần như dính hẳn lấy nhau, không có một khe hở.

Bị Chung Sơn đột nhiên tập kích, Linh Nhi ngây người, vẻ mặt giống như nuốt phải mấy quả trứng lớn. Chung Sơn, hắn định làm gì đây? (Con Lê : ặc, bị đàn ông đè xuống còn hỏi hắn định làm gì, em này có nghề dụ trai, ngây thơ vô số tội^^ Anh Dù : Ưh ! Giống con chim dâm thế)

Đúng lúc nàng định phản kháng lại, bỗng nhiên…

Uỳnh!!!!!!

Một tiếng nổ rung trời từ phía dưới bỗng truyền lên.

Dòng nước ngầm khổng lồ như thủy triều tràn lên lớp dung nham đang sôi sục, tức thì toàn bộ bốc hơi bay thẳng lên trên. Một phần thể tích nước, trong nháy mắt biến thành không biết bao nhiêu phần thể tích hơi nước, vậy từng đó nước ngầm, sẽ biến thành cỡ nào hơi nước đây?

Trong lòng thông đạo lúc này, tình trạng giống hệt như một khẩu pháo lúc vừa châm ngòi nổ.

“Ầmmmmmmmmm!!!!”

Hơi nước bốc lên tạo ap suất khủng khiếp đẩy tảng đá Chung Sơn ngồi bay vụt lên trời như một quả đạn pháo với tốc độ điên cuồng.

Chưa kịp thực hiện kế hoạch phản kháng lại hành động "bạo lực" của Chung Sơn thì Thiên Linh Nhi bỗng nghe thấy tiếng nổ rồi cảm thấy tảng đá sau lưng mình chợt đập mạnh vào người, khiến nàng và hắn càng dán vào nhau sát rạt hơn, tưởng như muốn chui thẳng vào trong cơ thể hắn. (sặc, chỉ tưởng tượng cũng đủ chết :xit mau

Bay? Tảng đá đang bay? Trời ạ, nó mang theo chúng ta bay lên trời? Thiên Linh Nhi kinh ngạc đến sửng sốt, Chung Sơn, hắn thật sự đem ta bay lên được rồi?

Nhưng rất nhanh, nàng cảm nhận được tình hình quỷ dị, khuôn mặt thanh tú tức thì xấu hổ đến đỏ rực lên. Bởi vì, ngực hai người đang dán vào nhau đến mức không thể chặt hơn, giống như hai cơ thể đang muốn hợp vào làm một. (ặc, là sao???)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.