[Dịch] Trường Sinh Bất Tử

Quyển 2-Chương 6 : Hồng Loan Hỏa Diễm




- Phù phù phù…

Trên bầu trời, hô hấp của Thiên Linh Nhi lại trở nên dồn dập.

Thân hình uốn éo cực nhanh, uốn éo?

Có thể uốn éo ư?

Thiên Linh Nhi mừng húm nhìn đôi tay đang uốn éo của mình, lực giam giữ đã trở nên yếu bớt? Yếu bớt rồi?

Thiên Linh Nhi nỗ lực vùng vẫy, ra ngoài rồi, không ngờ giãy thoát ra ngoài rồi.

Đằng kia, khuôn mặt lão giả bất chợt trở nên đỏ bừng, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Chung Sơn.

Thiên Linh Nhi nhanh chóng lao về chỗ Chung Sơn, bởi vì Chung Sơn vẫn đang bị giam giữ.

Khi chạy về phía Chung Sơn, Thiên Linh Nhi cảm thấy nhiệt độ xung quanh, vì sao, vì sao bỗng trở nên nóng hơn, nóng vào tận bên trong mình, thật muốn cởi bỏ y phục, nóng quá đi mất!

Nương theo việc hấp thu càng nhiều Hồng Loan Mê Vụ, nét mặt lão giả càng lúc càng trở nên đặc sắc, mê loạn hả? Có chút xíu. Nhưng càng nhiều hơn lại là hoảng sợ tột đỉnh, nếu như là lúc khác, vậy còn chẳng hề gì, nhưng mình hiện tại thì? Làm sao lại có thể như thế?

Trong hắc băng giam giữ nửa người, tuy không thể nhúc nhích nhưng lão giả cũng biết không ổn.

Y trợn trừng hai mắt.

- Phụt…

Thân thể Chung Sơn bay ngược lại, đồng thời, cả lồng ngực đều như lõm xuống. Phun ra một ngụm máu rồi va vào vách núi.

Thần thức, chỉ dùng đã thần thức đã đánh Chung Sơn thành như vậy. Đây cũng may là Chung Sơn, nếu như là tiên thiên tầng thứ bốn thông thường thì đã chết từ lâu rồi.

Gian nan ngẩng đầu, trên mặt Chung Sơn lộ ra một nụ cười điên cuồng.

- Ha ha ha ha..

Chung Sơn càng cười, Hồng Loan Mê Vụ tạo ra càng nhiều, ngày càng nhiều năng lượng màu hồng lao về phía lão giả, bởi Chung Sơn biết, lão giả bây giờ còn có thể khắc chế thì mình càng nguy hiểm, nhất định phải khiến y mê loạn. Một khi y mê loạn thì mình mới có thể sống sót.

Niệm lực ở mi tâm đã không còn nhưng Chung Sơn vẫn đang thôi thúc điên cuồng.

"Rắc"

Bỗng nhiên Chung Sơn cảm thấy trong nháy mắt khi niệm lực hoàn toàn hao hết, ở chính giữa vùng mi tâm, bỗng vang lên một tiếng một tiếng vỡ.

Cũng không còn phát ra một tia niệm lực nào nữa.

Thế nhưng Chung Sơn lại lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Bởi vì hắn cảm thụ được ở chính giữa vùng mi tâm, chỗ vết nứt kia không ngờ lại xuất hiện từng tia ánh sáng màu hồng nho nhỏ.

Hỏa diễm? Một luồng hỏa diễm nhỏ bé vô cùng vô tận?

"Bất tẫn bất phá, bất phá bất sinh, bất sinh bất diễm" (Không hết không phá, không phá không sinh, không sinh không có lửa)

Chung Sơn bỗng nhiên nghĩ tới một câu nói trong tầng thứ ba của Hồng Loan Thiên Kinh. Tầng thứ ba ư?

Chung Sơn không thể tin nổi cảm nhận ở mi tâm, tầng thứ ba? Khoa trương quá đi? Tương tự cũng là công pháp có mười hai tầng, Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp còn dừng lại ở tầng thứ nhất vậy mà Hồng Loan Thiên Kinh sau khi đột phá lên tầng thứ hai trước đó không lâu, trong chớp mắt lại đã lên tầng thứ ba rồi? Trời ạ, ông có phải đang chơi ta hay không? Chẳng lẽ căn cốt kém như vậy thì lại có thiên phú ở phương diện luyện xuân dược ư?

Chung Sơn không thể động đậy mà Hồng Loan Thiên Kinh cũng hao hết, tuy rằng đạt tới tầng thứ ba nhưng Chung Sơn biết hiện tại tuyệt không thể thôi thúc nữa. Hơn nữa, bị lão giả ‘nhòm ngó’, thân còn bị dính trọng thương tuyệt đối là vết thương nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, xương cốt toàn thân dường như đều vỡ tan. Tuy sương xườn ở lồng ngực không gãy nhưng cũng chẳng khác là bao. Lực đánh mạnh khủng bố.

Thiên Linh Nhi nhìn thấy Chung Sơn bay ngược ra ngoài liền hoảng sợ đuổi theo, khi đuổi kịp Chung Sơn thì cũng đúng lúc Chung Sơn liều mạng thôi thúc Hồng Loan Thiên Kinh. Nhất thời, Thiên Linh Nhi bị mê loạn rồi ôm ngực Chung Sơn, cả người mơ mơ màng màng.

Chỉ là Chung Sơn giờ phút này vốn dĩ không thể động đậy nên chỉ có thể mặc cho Thiên Linh Nhi 'cầm thú' bạo hành thôi.

Bên kia, lão giả rốt cuộc cũng hỗn loạn tư duy.

Tu vi cao thì sao? Hồng Loan Mê Vụ - thiên hạ đệ nhất xuân dược. Hai mắt lão giả bây giờ đỏ au, cho dù nửa thân đã đóng băng nhưng hai mắt vẫn đỏ au lên. Đây thật giống như một thái giám ăn một chén xuân dược, hết sức điên cuồng.

Tóc tai điên cuồng co quắp.

- A...

Lão giả không tự giác uốn éo thân thể. Đầu tóc bỗng hút nham thạch vào, hắc băng trên người bỗng vọt lên đột ngột. Trong nháy mắt đã lên tới ngực, cực kỳ đau đớn nhưng trong nỗi đau đớn đó còn phải chịu sự dằn vặt của thiên hạ đệ nhất xuân dược. Lão giả dần mất đi lý trí, tóc lại lần nữa được nhúng vào trong nham thạch. Đồng thời điên cuồng hấp thu.

Thần chí mơ hồ, kích động tột đỉnh, phần lớn hỏa độc được lão giả trong nháy mắt hấp thu vào trong cơ thể.

- A...

Lão giả kêu thảm, băng độc trên người biến mất toàn bộ, một chấm băng độc màu đen cũng không còn. Mà ngược lại, thay vào đó là cả thân thể đều bị hỏa diễm vô tận bọc vào bên trong.

Lão giả thống khổ bay lên.

"Ầm..."

Lão giả đập vào vách núi.

Sự va chạm đó sinh ra tiếng nổ rung trời, tất cả bên trong đều rung chuyển một hồi, mà phía dưới nham thạch lại dâng ra một gợn sóng lớn.

Lão giả sau một lần va đập, thân hình đổi hướng rồi va vào một vách núi khác.

"Ầm..."

Chung Sơn kinh hồn nhìn một màn này.

Sơn động sắp sập ư? Sắp bị lão va sập?

Thế nhưng, Chung Sơn ngã xuống đất lại không thể động đậy, chỉ có thể run rẩy hai tay. Mà trên ngực thì có Thiên Linh Nhi lại đang ôm mình, không ngừng hôn hít sờ soạng, cả khuôn mặt nàng đang cọ lên ngực mình.

Thân thể mềm mại như bạch tuộc quấn lấy mình, không ngừng uốn éo dùng toàn thân dán sát vào Chung Sơn, uốn bên này vặn bên kia nhưng không biết làm gì? Bước tiếp theo nên làm thế nào?

Thiên Linh Nhi ở trong lồng ngực Chung Sơn mê loạn nhưng lại không biết làm thế nào, trên mặt bây giờ lại lần nữa lộ ra vẻ sắp khóc lóc, đang không ngừng hôn lên miệng Chung Sơn, không ngừng phát ra thanh âm như tiếng khóc.

Nghiệp chướng mà!

Chung Sơn trên mặt lộ ra vẻ khổ sở hiếm thấy, sao lại biến thành thế này? Ba người ở đây, lão giả ở đó không ngừng va vào vách núi, phần lớn đá núi phía trên đều bị va phải khiến từng khối từng khối rơi xuống, ở trong động này có cảm giác hết sức nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, hệt như lúc nào tòa núi cao này cũng sắp sụp xuống vậy.

Mình trọng thương không thể động đậy, ở trong chỗ này chỉ có thể để Thiên Linh Nhi không ngừng 'chà đạp'.

Nhìn Thiên Linh Nhi trong lồng ngực, cảm thụ vóc người mềm mại tuyệt diệu kia, tuy nàng còn có chút ngây ngô, nhưng nam nhân rơi vào cảnh như vậy đều chịu không nổi, dù cho là thân thể bị trong thương.

Hiện tại Chung Sơn quả thật hy vọng mình cũng bị trúng thiên hạ đệ nhất xuân dược này, có lẽ mình cũng mê loạn một hồi rồi tốt lên đôi chút. Nhưng khiến người ta đau đầu nhất chính là xuân dược này lại do chính mình chế tạo, bản thân mình đã miễn dịch.

Chỉ có thể một đằng vừa chảy máu cam một đằng cam chịu Thiên Linh Nhi gây rối, không thể phản kháng, sau cùng hắn chỉ có thể dùng cánh tay run run ôm lấy Thiên Linh Nhi khiến nàng không loạn động được.

Ngay tích tắc giữ chặt lấy Thiên Linh Nhi thì Chung Sơn thấy… sụp rồi. Cái sơn động này, ngay khi mình tới đã cảm thấy có nguy cơ sụp đổ. Hiện tại sau khi trải qua hơn mười lần va đụng của lão giả toàn thân là lửa này. Rốt cục nổ vang một tiếng, toàn bộ sụp xuống.

Chung Sơn gian nan ôm Thiên Linh Nhi lui về sau từng bước.

Bất đăc dĩ chỉ có thể lùi, hàng đống gạch đá từ bên trên rơi xuống nên chỉ có trốn trong góc mới có thể không bị đập phải.

"Tõm..."

Tõm một tiếng, yên lặng, hết thảy đều yên lặng.

Chung Sơn quái dị nhìn hồ nham thạch lão giả vừa mới lao vào ở trung tâm.

Tuyệt thế kiêu hùng, tuyệt thế cường giả chỉ liếc một cái là có thể giết người, trong cơn mê loạn bi hùng rơi vào trong nham thạch.

Chung Sơn há mồm kinh ngạc nhìn một màn này. Lão giả rơi xuống, chỉ giãy dụa trong nham thạch vẻn vẹn một lát rồi không còn âm thanh gì truyền ra nữa.

Nhìn thấy màn này Chung Sơn rốt cục xác định tạm thời đã an toàn.

Cúi đầu nhìn Thiên Linh Nhi hai mắt mơ màng, y phục trên người Linh Nhi đã bị xé rách lúc nãy, bên trong lộ ra áo ngực màu đỏ diễm thêu một hình vẽ bông hoa nhỏ. Hai gói xôi ‘diêu diêu chiến chiến’ cũng lộ ra ngoài dán sát lên ngực Chung Sơn, mà y phục của Chung Sơn cũng bị Thiên Linh Nhi xé quá nửa.

Trên mặt Chung Sơn lộ ra nụ cười khổ.

Hồng Loan Hỏa Diễm ở mi tâm tức tốc bùng lên mau chóng hấp thu Hồng Loan Mê Vụ ở xung quanh và cả ở trong cơ thể Thiên Linh Nhi. Đây đã là lần thứ hai rồi, cõi lòng Chung Sơn cười khổ một hồi.

Thiên Linh Nhi? Chung Sơn lắc đầu, trên mặt lộ ra nét mặt quái dị, có chút xíu thương yêu cũng có đôi chút tình cảm nhưng vẻn vẹn chỉ là một chút chút thôi, một chút này so với cổ tín niệm trong lòng còn kém rất nhiều.

Một lát nữa, toàn bộ Hồng Loan Mê Vụ trong động nham thạch đều bị hút về.

Ở chính giữa vùng mi tâm, đốm lửa kia cũng bành trướng rất nhiều.

Thiên Linh Nhi lại lần nữa suy yếu tinh lực ngủ vùi đi. Nhìn Thiên Linh Nhi chiếm hết tiện nghi của mình đang nằm ngủ mê mệt, Chung Sơn cười khổ một hồi. Đây, đây là chuyện gì hả Bao Đại Nhân ơi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.