Bên ngoài Hà Dương Thành, hai người Tống Dục và La Uy của Hạo Thiên kiếm phái đang ngự kiếm bay thẳng về hướng phát ra cột sáng kỳ dị. Có điều, cột sáng ba màu tuy rực rỡ bắt mắt nhưng lại cách Hà Dương Thành một đoạn, hơn nữa thời gian phát sáng không dài, cho nên khi bọn họ bay được ước chừng nửa đường thì cột sáng đã biến mất, không thể tìm được địa điểm cụ thể. May mà lúc trước hai người đều nhớ vị trí đái khái, chỉ cần bay tới tìm tòi cẩn thận một chút, chắc không lâu sau sẽ tìm được nơi phát ra ánh sáng.
Để tránh bỏ sót cái gì trên đường đi, Tống Dục còn gọi La Uy hạ thấp độ cao xuống tới gần mặt đất, tuy rằng tốc độ như vậy hơi chậm, nhưng đêm khuya vắng người, lại là nơi hoang vu nên cũng không sợ làm kinh động đến người dân.
Nháy mắt, hai người đã bay được một khoảng, mơ hồ tiếp cận ngọn núi nhỏ nọ. Đúng lúc đó, Tống Dục vốn đang xem xét cẩn thận khắp nơi bỗng nhiên chấn động thân thể, khẽ vươn tay bắt lấy La Uy đang bay cách đó không xa rồi lao thẳng xuống đất. La Uy nhất thời không kịp phản ứng, loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã xuống từ phi kiếm xuống, hoảng hốt giật mình. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Tống Dục bỗng trở nên vô cùng ngưng trọng, kéo hắn vào một khu rừng nhỏ, không thèm để ý đế cành lá bụi gai rậm rạp trên mặt đất mà ẩn mình vào một chỗ tối tăm, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời.
La Uy cảm thấy kinh ngạc, cũng ngẩng đầu nhìn theo. Giây lát sau, hắn chợt thấy trên bầu trời đêm phía Thanh Vân Sơn đằng xa bỗng xuất hiện một luồng hào quang màu lam nhạt, mơ hồ bao phủ sắc trắng tinh khôi như một vì sao xẹt ngang giữa trời, phá không bay tới. Những nơi nó bay qua chẳng hề có cuồng phong sấm sét nhưng lại toát lên luồng kiếm ý không thể chống đỡ, mặc dù đang ở trên không trung nhưng vẫn khiến rừng cây dưới mặt đất rung động, đồng thời ngã rạp theo hướng kiếm quang bay qua, một lúc sau mới từ từ bình thường lại được.
Luồng hào quang chói lọi ấy, phảng phất như che lấp cả ánh trăng sao trên bầu trời.
Khi ánh sáng rực rỡ màu lam bay qua khu rừng nhỏ nơi Tống Dục và La Uy đang ẩn nấp, La Uy đột nhiên cảm giác cổ họng mình như bị xiết chặt, một áp lực vô hình ép tới khiến hắn nhất thời không thể hô hấp được. Trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt, thiếu chút nữa cho rằng đại địch đã phát hiện ra mình và đang định động thủ, liền há miệng muốn hét lên. May mà Tống Dục bên cạnh cực kỳ cảnh giác, khẽ vươn tay bịt miệng rồi kéo hắn lại, lo lắng thấp giọng nói: “Chớ có lên tiếng!”
Miệng La Uy bị bịt lại nhưng cặp mắt vẫn đảo tít, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên và sợ hãi. Nhưng một lát sau kiếm quang màu lam uy thế vô cùng ấy đã bay qua đỉnh đầu, cũng không có dấu hiệu phát hiện ra bọn hắn. Theo lam quang bay đi, luồng áp lực đột nhiên xuất hiện cũng nhanh chóng biến mất.
Tống Dục từ từ thả lỏng bàn tay bịt miệng La Uy, thở phào một hơi, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía ánh sáng màu lam đang dần dần bay xa, vẻ mặt kinh hãi lẩm bẩm nói: “Đây là ai nhỉ, kiếm ý thật lợi hại, đạo hạnh cao thâm, quả thật rất mạnh mẽ!”
Trái tim La Uy nảy lên một cái, nhìn Tống Dục thấp giọng hỏi: “Sư huynh, chẳng lẽ cao thủ Thanh Vân Môn đã đến?”
Tống Dục trầm ngâm một lúc rồi vuốt cằm nói: “Chỉ sợ tám chín phần là thế. Người này đạo hạnh cực cao, ta và đệ tuyệt đối không phải là đối thủ. Bảo vật đêm nay xem ra không có hy vọng gì rồi.” Nói xong y thoáng ngừng lại, trên mặt dần hiện vẻ trầm tư, sau đó thấp giọng nói: “Trước khi đến Trung Châu ta đã từng nghe sư bá trong môn nói về chuyện cũ năm đó, cảm thấy Thanh Vân Môn đã liên tục trọng thương trong đại kiếp năm xưa, ngày nay sợ rằng chỉ còn là hư danh, chưa hẳn đã đáng ngại. Thế nhưng hôm nay vừa thấy, chỉ sợ…”
Y nhìn bầu trời đêm, sắc mặt dần trở nên khó coi.
La Uy đứng bên cạnh thấy sắc mặt của Tống Dục khó coi nên cũng chẳng dám nói nhiều, hắn biết rõ vị Tống sư huynh này đạo hạnh vượt trội thế hệ đồng lứa rất nhiều, có địa vị cực cao trong lòng các trưởng bối bổn môn, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì chức chưởng môn sau này chẳng ngoài tay y, bởi vậy bình thường các sư huynh đệ đều rất cung kính với Tống Dục. Có điều đợi một hồi mà Tống Dục vẫn như suy tư một vấn đề gì đó không lập tức dứt ra được, La Uy đương nhiên chẳng dám quấy rầy hắn, chỉ hơi nhàm chán quay đầu nhìn khắp bốn phía, đột nhiên lông mày nhíu lại, chỉ thấy đằng xa phía Thanh Vân Sơn thấp thoáng có một luồng hào quang màu vàng chói mắt đang bay đến.
La Uy nhất thời cảm thấy tóc tai dựng ngược lên, nhìn chằm chằm vào quầng sáng màu vàng đó, chỉ thấy ánh sáng vàng tựa hồ cũng đang tìm kiếm cái gì đó nên độ cao phi hành cú dần hạ thấp xuống, dường như đang từ từ đến gần chỗ ẩn nấp của hai người bọn họ. Trái tim La Uy đập thình thịch, vô thức nuốt nước bọt “ực” một tiếng, sao dám kéo dài nữa, vội càng đẩy Tống Dục bên cạnh một cái, hạ giọng nói: “Sư huynh, sư huynh, huynh xem, hình như lại có người tới kìa.”
Tống Dục đang vùi đầu suy nghĩ, nghe vậy thân thể liền chấn động, bèn ngẩng đầu nhìn lên, tập trung quan sát, chốc lát sau liền biến sắc. Có điều lúc này ánh sáng vàng kia đã bay đến khá gần, bây giờ mà di chuyển thì rất có khả năng bị phát hiện. Đêm khuya mai phục trong rừng rậm hoang vu, thứ ý vị này cũng chẳng hay ho gì. Tống Dục cắn răng, đã hơi hối hận vì chuyến đi này rồi. Nhưng việc đến ngước này, hắn thoáng suy tính một chút rồi kéo luôn La Uy cúi người xuống, nói khẽ:
“Nhìn kỹ hẵng nói, chớ có lên tiếng.”
Quầng sáng màu vàng nhanh chóng bay tới gần, dừng lại bên ngoài khu rừng nhỏ, một lúc sau ánh sáng từ từ tản đi, xuất hiện giữa không trung cách mặt đất mấy thước là một người đàn ông có tướng mạo anh tuấn giống như được chăm chút kỹ lưỡng, bề ngoài chưa đến ba mươi tuổi nhưng ánh mắt rất sắc bén, pháp bảo dưới chân tỏa sáng lập lòe, không nói cũng biết người này đạo hạnh cực kỳ cao thâm.
Hai người Tống Dục và La Uy không dám thở mạnh, nằm phục trong góc tối tăm giữa rừng không nhúc nhích. Ở rừng cây bên ngoài, chẳng biết tại sao trên mặt người đàn ông lại lộ vẻ nghi hoặc, hắn đưa mắt nhìn quanh, thì thảo lẩm bẩm: “Quái lạ! Không phải ở gần bên này ư, sao tìm mãi không được nhỉ?”
Nói xong, y lại nhìn quanh một hồi nhưng không phát hiện được gì, liền bay cao hơn một chút, điều khiển thanh tiên kiếm màu vàng bay lên cách mặt đất hơn một trượng, đưa mắt nhìn bốn phía. Một lát sau, hai mắt y đột nhiên sáng rực lên, nhìn về hướng một nơi tối tăm trên gò đất đằng xa, dường như phát hiện cái gì đó, khóe miệng lập tức nở nụ cười, thân hình khẽ động, hào quang màu vàng trên thanh tiên kiếm nhất thời chớp động, bay về hướng ngọn đồi nhỏ kia.
Thấy người nọ sắp rời đi, hai người Tông Dục và La Uy thầm mừng rỡ. Ai ngờ đúng lúc này, trong màn đêm cực kỳ yên tĩnh cách nơi bọn hắn ẩn náu không xa, sâu trong rừng cây bỗng lóe lên một quầng sáng màu tím nhạt, thình lình tỏa sáng trong bóng đêm hóa thành một lưỡi đao ánh sáng dài ba thước mỏng manh nhưng sắc bén, rõ ràng đang chém thẳng về hướng người đàn ông kia.
Biến cố đột ngột xảy ra, tốc độ của lưỡi đao ánh sáng màu tím cực nhanh, chớp mắt đã lướt tới thanh tiên kiếm màu vàng dưới chân người đàn ông không một tiếng động. Tống Dục và La Uy nhất thời đều buột miệng kêu lên, chỉ thấy khi tai nạn sắp xảy ra, người đàn ông lập tức hét lên một tiếng đầy kinh ngạc và tức giận, thân thể khẽ đảo về bên cạnh một cách hiểm hóc, chật vật nhảy khỏi thanh tiên kiếm màu vàng, đồng thời tránh được lưỡi đao màu tím đó.
Từ sâu trong rừng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc rất nhỏ, nghe như “Ồ” một tiếng, nhưng lưỡi đao ánh sáng màu tím vẫn không hề nương tay, khẽ ngừng một chút giữa không trung, luồng sáng tím khẽ rung động, sau đó lập tức sáng rực rỡ, từ ba thước tăng vọt đến hơn một trượng, trong giây phút đó cơ hồ chiếu sáng khắp cả cánh rừng, làm lu mờ cả ánh trăng lạnh lùng trong trẻo, biến cả khu rừng thành mảng tím ngắt.
Người đàn ông đang rơi xuống, từ giữa không trung quay đầu nhìn lại, sắc mặt biến đổi, “hừ” lạnh một tiếng. Cũng không thấy y có động tác gì mà thanh tiên kiếm vàng lại phát ra một tiếng kêu như rồng ngâm, bay ngược trở lại nhanh như chớp rồi rơi vào tay y. Người đàn ông tay cầm tiên kiếm càng không chần chừ, bắt pháp quyết vẽ ngay trước mặt một bức Thái Cực đồ án, hào quang nhất thời bùng lên rực rỡ.
Ở đằng trước, luồng sáng tím lóe lên, bừng sáng chói mắt, cột sáng màu tím đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh như ở chỗ gần đó sinh ra một tia sét, trong chốc lát như khối băng vỡ vụn, cột sáng hóa thành vô số mảnh sáng nhỏ nhưng sắc bén vô cùng, phảng phất hơi dừng lại giữa không trung một chút, sau đó xông thẳng về phía người đàn ông kia như cuồng phong bạo vũ che khuất bầu trời.
Nhất thời tiếng rít gào xé gió sắc nhọn vang vọng khắp đất trời, vô số tia sáng màu tím đồng loạt lóe lên. Từ nơi ẩn nấp của Tống Dục và La Uy nhìn tới, khoảng không nơi người đàn ông đang đứng hầu như bị bao phủ bởi một làn sóng tím, những tia sáng bao trùm kín đặc khắp không gian giống như một quả cầu tròn màu tím, thoạt nhìn có chút quỷ dị nhưng cũng hơi buồn cười. Có điều, hai người bọn hắn làm gì có tâm tình để cười chứ, mỗi chùm tia sáng phá không bay đi đều rít lên như tiếng sấm, tia nào cũng có thể lấy mạng người, đó là một chiêu thức giết chóc không hề cố kỵ, càng chẳng cần phải nói người có thể thi triển đạo thuật khó tin bậc này tuyệt đối là một kẻ đạo hạnh cực kỳ cao thâm.
Người đàn ông vừa mới thoát khỏi một chiêu hiểm, nháy mắt đã lâm vào tình thế hiểm nguy tiếp theo, chẳng qua trong lúc nguy cấp mới biết người đàn ông này quả nhiên cũng không giống người thường. Thái Cực Đồ bị vô số tia sáng tím lao tới, trong giây lát đột nhiên hào quang bùng phát, tạo thành một quầng sáng che trước người đàn ông, mặc dù những tia sáng kia sắc bén vô cùng nhưng vẫn bị Thái Cực Đồ cản lại. Cùng lúc đó, kiếm quang màu vàng sáng lên như mãnh hổ gầm thét, như thiên long bay lượn, nhanh chóng che chắn sau lưng y. Tuy chỉ là một thanh kiếm nhưng lại như tường đồng vách sắt lập tức ngăn cản công kích của những tin sáng tím.
Có điều những tia sáng tím đó quả thật vô cùng vô tận, hơn nữa uy lực ẩn chứa trong đó tuyệt đối không phải chuyện đùa. Tuy trong lúc nguy cấp người đàn ông đã nhanh chóng khống chế cục diện nhưng vẫn chẳng thể thay đổi được thế bị động. Sau một hồi giằng co, dưới sự công kích ngập trời của quầng sáng tím, bất luận là Thái Cực hay thanh tiên kiếm màu vàng có dấu hiệu chống trả chật vật rồi.
Người đàn ông hiển nhiên đã nhận thấy tình thế nguy hiểm, trên mặt lộ vẻ giận dữ. Lần đấu pháp này xảy ra quá đột ngột, địch nhân ẩn nấp trong chỗ tối công kích trước, bản thân mình chỉ chậm nửa nhịp liền từng chút từng chút bị dồn vào thế bị động, quả rất bực mình. Mắt thấy tình thế càng lúc càng hiểm ác, sắc mặt y chợt lạnh đi, bỗng nhiên quát lên một tiếng. Bức Thái Cực vẫn sừng sững bất động, thanh tiên kiếm vàng sau lưng đột ngột dừng lại, giây lát sau, dưới sự thúc đẩy của pháp lực, ánh sáng bùng lên rực rỡ hóa thành một lưỡi kiếm khổng lồ, dưới quầng sáng tím sắc nhọn ngập trời, chém thẳng xuống một chỗ trong rừng cây phía dưới.
Có điều động tác tuy uy thế rất lớn nhưng cũng lập tức mang lại một hậu quả nguy hiểm. Thanh tiên kiếm vàng phát động đòn công kích cực mạnh khiến mặt phòng thủ lập tức lộ ra sơ hở, những tia sáng tím dày đặc tức thì phá không bay tới, tuy người đàn ông đã cố hết sức chống cự nhưng vẫn không cách nào ngăn chúng lại được. Chỉ nghe một âm thanh nặng nề vang lên, người đàn ông đau đớn kêu lên, bả vai và lưng đã trúng hai phát trọng kích, cả người nhất thời chấn động, thiếu chút nữa đã ngã xuống từ giữa không trung, nhưng cuối cùng vẫn chống chịu được.
Ở dưới rừng sâu, thanh tiên kiếm màu vàng hóa thành lưỡi kiếm khổng lồ có uy lực quả nhiên không phải tầm thường, thế chém như dời non lấp biển, chưa đến khu rừng thì một loạt cây cối đã bị cuồng phong bẻ gẫy, lộ ra mặt đất đang không ngừng rạn nứt, uy lực khai thiên liệt địa khiến người ta phải sợ hãi. Dưới đạo thuật liều mạng ấy, kẻ trong rừng rốt cuộc cũng không thể tiếp tục ẩn nấp được nữa. Chỉ nghe một tiếng cười lạnh trong trẻo, sau đó một bóng người từ khu rừng vọt lên tránh khỏi nhát kiếm, hai tay đồng thời vung lên, những tia sáng tím đầy trời đang dần suy yếu nhất thời bay ngược trở lại, giữa tầng không ngưng kết thành một thanh dao ngắn màu tím rơi vào tay thiếu nữ áo vàng, ánh sáng lấp lóe bất định giống như một con rắn độc.
Phía bên kia, người đàn ông đấu pháp cùng nàng tuy bị thương nhưng xem ra vẫn có thể chống đỡ được, đã thu lại thanh tiên kiếm màu vàng rồi nhìn xuống, tựa hồ hơi ngơ ngác sau đó lập tức giận đến tím mặt, tay cầm tiên kiếm chỉ vào phía thiếu nữ che mặt, tức giận quát: “Hóa ra là yêu nữ nhà ngươi ám toán ta!”
“Chà chà chà…” Yêu nữ bị y mắng chửi đương nhiên không hề tức giận chút nào, đôi mắt yêu mị sáng ngời, phảng phấp như lấp lánh hào quang. Nàng nhìn người đàn ông rồi lắc đầu cười, giọng nói có vẻ đầy tiếc nuối: “Ta thật không nghĩ ra, đã nhiều năm như vậy rồi mà Tăng Thư Thư ngươi vẫn cứ vô dụng như thế sao?”
“A a a…” Tăng Thư Thư vốn đã tức giận, lại bị cô gái mỉa mai một câu, công phu tu thân dưỡng tính ngày thường nhất thời biến đi hết, cơn giận dâng lên liền bất chấp vết thương trên người, bay vụt lên trời, kiếm quang màu vàng lóe lên, nổi giận quát:
“Yêu nữ, nếm thử một kiếm Hiên Viên của ta đây!”
Ở trên cao, hai người bọn họ càng đấu càng kinh thiên động địa. Tống Dục và La Uy dưới đất thiếu chút nữa bị cuốn vào nhát kiếm kia, may mà số tốt vẫn còn cách mấy trượng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đồng thời Tống Dục nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nội tâm càng kinh hãi. Trước lúc tới đây, y cũng đã tìm hiểu một chút về Thanh Vân Môn, vị Tăng Thư Thư chính là một trong ngũ đại trưởng lão của Thanh Vân, đạo hạnh quả nhiên thâm sâu vô cùng, chẳng biết thiếu nữ kia là thần thánh phương nào mà lại có thể ám toán được Tăng Thư Thư.
Trên trời dưới đất hai tình cảnh hoàn toàn trái ngược, mắt thấy một trận đấu pháp kịch liệt sắp sửa diễn ra, nhưng không ai chú ý tới có một bóng người đàn ông khác đã lặng lẽ tiếp cận, đứng sau bóng cây, ánh mắt sáng ngời nhìn lên hai người bên trên, sau đó như phát hiện được điều gì liền nhìn chăm chú về phía thiếu nữ áo vàng có đôi mắt yêu mị, lông mày từ từ nhíu lại.