[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 38 : Thần Quy (Hạ)




Chương 38: Thần Quy (Hạ)

Những người bên cạnh cũng đồng loạt hùa theo, thậm chí trong số đó có cả hai người áo đen khi nãy còn lên tiếng cẩn thận. Bọn hắn chủ trương thực hiện hết sức cẩn thận, nhưng nếu bảo họ vào đến cửa kho báu rồi còn ra về tay không thì chẳng ai chấp nhận được cả. Thấy tất cả mọi người đều nhất loạt phản đối, lão đầu sắc mặt tái nhợt, đồng thời quay đầu lại nhìn cỗ quan tài màu đen trên bình đài, cả luồng sánh màu xanh quỷ dị ấy, ánh mắt của lão đầy mâu thuẫn. Sau một lúc lâu, lão bỗng giậm mạnh chân, cương quyết lớn tiếng nói: “Thôi vậy, thôi vậy, lão phu đành liều mình đem cái mạng già ra đánh cược một phen với lũ không biết trời cao đất dày các ngươi.”

Đám người áo đen tức thì mừng rỡ, lập tức xông tới. Lão đầu cắn răng, trầm giọng nói: “Mời Thần Quy ra đây.”

“Cái gì?” Đám người áo đen bên cạnh cùng giật mình, tên béo lúc nãy hơi chần chừ một lát, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của ông lão, bèn gật đầu nói: “Được, chúng ta hết thảy đều nghe lời sư thúc.”

Nói xong, dưới ánh mắt chăm chú của đám người áo đen, hắn đi đến chỗ đặt mấy cái túi cách đó không xa, nhấc một cái túi lớn lên rồi dùng sức ôm trở về, đặt trên mặt đất sau đó mở túi làm lộ ra một giỏ trúc hình vuông, miệng giỏ rộng chừng hai thước tạo nên từ một mảnh trúc. Lúc này, ông lão kia đứng đầu, tất cả bọn người áo đen đều tỏ ra cung kính quỳ xuống trước cái giỏ trúc này. Chỉ nghe ông lão lẩm bẩm mấy câu trước giỏ trúc rồi nhẹ nhàng chắp tay lại. Giỏ trúc khẽ động đậy, sau một lúc lâu thì thấy một cái chân màu nâu xám chậm rãi thò ra, tiếp đó là cái chân còn lại, cuối cùng một cái đầu rùa đen lộ ra ngoài, từ từ bò ra khỏi giỏ, hóa ra là một con rùa to khoảng cái chậu rửa mặt.

Ở phía xa, ba người Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đều lộ vẻ kỳ quái, cử chỉ của đám người áo đen quả thật quái dị, bây giờ bọn hắn lại đang quỳ xuống với một con rùa đen to lớn, ba người bèn liên tưởng đến lúc nãy bọn họ tự xưng là Thần Quy Môn, Vương Tông Cảnh không kiềm được phải liếc nhìn con rùa đen mấy lần. Chỉ thấy con rùa đen to lớn trông chẳng khác gì những con rùa đen thông thường, ngoại trừ cái đầu lớn hơn gấp mấy lần và ở giữa mai trùa kiên cố có một chỗ hơi lõm xuống, đường nét hoa văn cũng không giống những chỗ khác trên mai, tạo thành một hình vẽ hơi kỳ quái, nhất thời nhìn không rõ rốt cuộc là hình gì. Ngoài điểm đó ra thì Vương Tông Cảnh không tìm được chỗ nào kỳ lạ nữa cả, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là Thần Quy mà bọn họ nhắc đến hay sao? Đường đường là một môn phái lại lấy tên là Thần Quy, chắc hẳn con rùa đen này phải có chỗ khiến người khác phải kinh ngạc. Có điều nhìn tới nhìn lui, Vương Tông Cảnh vẫn chỉ thấy đây là một con rùa đen có động tác chậm chạp vô cùng chứ chẳng nhận ra điểm nào khác nữa cả.

Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, ở bên kia, đám người áo đen của Thần Quy Môn mặt ai cũng lộ vẻ tôn kính, nửa quỳ dưới đất, ông lão thì tiến đến gần bên đầu con rùa đen, thấp giọng lẩm bẩm gì đó. Con rùa lớn quả nhiên có chỗ kỳ lạ, rõ ràng im lặng lắng nghe như hiểu tiếng người. Sau khi đợi ông lão nói xong, nó nằm nguyên tại chỗ một hồi, cuối cùng bắt đầu chậm rãi bò về phía rãnh máu phía trước thềm đá.

Đám người áo đen xung quanh lập tức lộ vẻ khẩn trương, tất cả đều nhìn chằm chằm không chớp mắt vào con Thần Quy đang từng bước từng bước chậm rãi tiếp cận dòng sông máu, những tia cuồng nhiệt trong mắt càng ngày càng rõ. Ngay cả bọn Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh nấp đằng xa cũng cảm thấy hiếu kỳ, vô thức nhích người ra thêm vài phân để quan sát, chăm chú nhìn con rùa đen to lớn đang bò về phía trước.

Nhưng đúng vào thời khắc này lại phát sinh dị biến, không phải từ thềm đá của tòa thạch đài thần bí khó dò đằng trước mà là chếch phía trên cánh cửa đá nơi Vương Tông Cảnh đang đứng. Ở ngay chính giữa tầng thứ ba của bậc thềm đá trung tâm bên trong thông đạo phía sau cánh cổng lớn nhất ấy, đột nhiên vọng ra một tiếng gào rống giận dữ, kèm theo đó là những tiếng va chạm ầm ầm cực lớn vọng lại, tốc độ rất nhanh. Trong lúc gần như không ai kịp phản ứng gì thì bên trong cánh cửa đó bỗng liên tiếp vang lên những tiếng kêu quỷ dị, sau đó có sáu bảy bộ xương khô lập tức bay ra, tiếp theo là vô số Khô Lâu nữa bị đánh bay ra ngoài, số lượng lớn hơn rất nhiều số Khô Lâu mà đám Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh gặp phải khi đi trên đường khiến cho cả bọn nhất thời biến sắc. Vương Tông Cảnh nhanh chóng có phản ứng, một tay chộp lấy Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đẩy lui về phía sau, nấp sau cánh cửa đá.

Đứng ở góc độ của bọn họ có thể nhìn thấy một nửa thạch sảnh, tuy không thể thấy tòa bệ đá nhưng vẫn có thể trông thấy dị biến phát sinh đằng sau cánh cửa đá. Số lượng Khô Lâu tuy nhiều nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của địch nhân, toàn bộ thảm bại, cuối cùng đều gào rống rồi rơi bình bịch xuống đất. Một lát sau xuất hiện hơn hai mươi mấy người mặc đủ trang phục khác nhau, trong tay cầm cái loại pháp nảo xông vào trong thạch sảnh.

Đám người áo đen của Thần Quy Môn đang đứng trước bệ đá nhất thời đều cảm thấy hoa mắt choáng váng, đám kẻ địch thần bí đột ngột xuất hiện bên kia tuy y phục khác nhau nhưng lại rất có quy tắc, sau khi xông vào không hề lập tức chém giết lung tung mà mỗi người đều có chức trách phân công rõ ràng, nhanh chóng chiếm lĩnh các phương vị trên thềm đá, mơ hồ kết thành một trận pháp hình tròn, đồng thời có một nam tử mặc áo dài thân hình cao lớn từ sau cửa đá bước ra. Người này mũi khoằm môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng, cầm trong tay một cây búa ngắn khoảng ba thước, kim quang lấp lánh, khí độ phi phàn, hiển nhiên là một pháp bảo lợi hại, xem ra đây chính là thủ lĩnh của nhóm người đó. Nam tử tay cầm kim phủ pháp bảo này lạnh lùng liếc nhìn khắp thạch sảnh, khi ánh mắt chiếu vào đám người Thần Quy Môn thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, đương nhiên hoàn toàn không ngờ ở một chỗ sâu trong ngôi mộ lớn này còn có người đến sớm hơn cả bọn hắn, đồng thời trên mặt cũng tỏ ra nôn nóng, dường như có chút lo lắng. Nhưng sau đó ánh mắt hắn là lướt về tầng trên cùng của tòa đài khổng lồ kia, nhìn thấy cỗ quan tài màu đen đang tỏa ra luồng sáng màu xanh thấp thoáng, nhất thời biểu tình trên mặt liền bình ổn lại, như là thở phào một hơi, sau đó càng không chần chừ nữa, đoản búa vung lên, lạnh lùng quát:

“Giết!”

Ở bên kia, đám người Thân Quy Môn lại càng hoảng sợ, nhưng địch nhân mới tới đây hiển nhiên đều là những sát thủ nhuốm máu. Nam tử lạnh lùng vừa lên tiếng, lập tức hơn hai mươi mấy người đều đồng loạt xông tới, nháy mắt pháp bảo cùng bay ra, bảo khí ngút trời, đằng đằng sát khí.

Đám người Thần Quy Môn vô cùng sợ hãi, nhưng chuyện đã đến nước này cũng không thể nhắm mắt chờ chết, dưới tình thế cấp bách đành nhao nhao phản kháng đánh trả. Có điều vừa động thủ đã nhìn ra thực lực hai bên quá chênh lệch, đám người Thần Quy Môn có lẽ chỉ có sở trường trộm mộ phong thủy, chứ về đạo hạnh chém giết sinh tử lại thua xa những kẻ địch không rõ lai lịch này, huống hồ nhân số đối phương nhiều gấp bốn lần bọn họ, một loạt xông lên không kể gì đến đơn đả độc đấu. Trận đánh này chỉ cần mấy hiệp đã chém ngã bốn người bên Thần Quy Môn, chỉ còn lại duy nhất một người chính là lão đầu lớn tuổi nhất, xem ra đạo hạnh thâm hậu hơn chút ít, gắng sức chống trả nhưng hiển nhiên cũng chỉ vùng vẫy giãy chết mà thôi. Cho đến khi các đồng môn xung quanh đồng loạt ngã xuống, tất cả kẻ địch đều vây lại thì ông cũng hiểu bây giờ chính là lúc tai họa giáng xuống rồi.

Đúng lúc này, chỉ thấy lão nhân không thèm đếm xỉa gì nữa, đột ngột lớn tiếng hét to, khàn giọng nói: “Xin tha mạng cho ta, tha mạng cho ta, ta có thể giúp các người tìm bảo vật!”

Những kẻ thần bí mặt không thay đổi, tựa như hoàn toàn thờ ơ với người sắp chết này, bảy tám cái pháp bảo đều đã bay lên sắp đánh xuống tới nơi, ông lão không khỏi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc ông lão sắp bị đánh cho thịt nát xương tan bỗng nghe phía sau lưng đám người đó phát ra một tiếng quát: “Khoan đã.”

Những pháp bảo vừa định bổ xuống đột nhiên đồng loạt khựng lại giữa không trung, giây lát sau đã bị thu về mang theo tiếng gió rít vù vù, lướt qua gương mặt ông lão khiến cho cơ thịt trên mặt lão giật giật, trong chốc lát mồ hôi túa ra đầy mình, quả đúng là đi một vòng từ Quỷ Môn quan trở về.

Có điều không đợi ông lão thở phào một hơi, phía sau bỗng có ai đó đạp mạnh một cú, nhất thời đạp cho lão ngã xuống đất, bên cạnh có người quát: “Quỳ xuống!”

Ông lão không tự chủ được, lảo đảo mấy bước rồi quỳ rạp xuống đất, lúc này ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đám người kia nhao nhao tránh ra. Nam tử thâm trầm tay cầm kim búa đã đi tới, lạnh lùng nhìn lão một cái, sau đó ánh mắt lập tức chuyển về phía rãnh máu quỷ dị trên thềm đá, xem xét một lát, lông mày nhất thời nhíu lại, đồng tử cũng co rụt, có vẻ đã phát hiện điều gì đó, cuối cùng nhìn chằm chằm vào ông lão, lạnh giọng nói:

“Tốt nhất ngươi nên khai báo thành thật.”

“Vâng vâng vâng…” Sống chết trong tay kẻ khác, ông lão này đâu dám phản kháng, chỉ biết liên tục nói: “Đại nhân tha mạng, ta chính là Lưu Thừa Lĩnh của Thần Quy Môn. Bổn môn tuy rằng đạo pháp không mạnh, nhưng từ trước đến nay thông thạo về thuật phong thủy trộm mộ, lão đương nhiên có thể tương trợ đại nhân lấy được, chỉ xin hãy tha cho lão một mạng…”

“Thần Quy Môn?” Hai mắt nam tử âm trầm đó sáng rực lên, hiển nhiên đã từng nghe nhắc đến môn phái này, sắc mặt nhất thời dịu xuống không ít, trầm ngâm một lát rồi nói: “Được, nếu hôm nay ngươi thật sự có thể giúp ta lấy được bảo vật, ta sẽ đứng ra làm chủ tha cho ngươi một mạng.”

Lưu Thừa Lĩnh lau mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu, cuối cùng cũng đã thấy được một tia hy vọng sống sót, lão run rẩy đứng lên rồi thấp giọng nói: “Không biết chư vị thuộc tiên gia môn phái nào, xưng hô ra sao?”

Nam tử thâm trầm đó ánh mắt lạnh lẽo, bên cạnh có người quát lên: “Mắc mớ gì tới ngươi, muốn sống thì đừng có lắm mồm.”

Lưu Thừa Lĩnh vừa mới thả lỏng một chút thì thiếu tí nữa trái tim đã vọt ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, vội càng cúi đầu nói: “Đúng đúng, lão đáng chết, đáng chết.” Tức thì không dám chần chừ, quay người chỉ vào thềm đá nói: “Chỗ này là trung tâm ngôi mộ lớn nằm trong địa cung dưới thành Hà Dương, không biết đã lưu lại đây bao nhiêu năm tháng, chủ mộ cũng không rõ là ai. Có điều thứ Huyết Sát trận này là một trận pháp phong thủy hung sát nhất mà lão ít thấy trong đời, bên trong ắt có hung vật. Nếu muốn phá nó chỉ có thể dựa vào linh vật Thần Quy mà Thần Quy Môn chúng ta cung phụng từ ngàn năm nay.”

Nói xong, lão quay người nhìn lại, bỗng nhiên khẽ giật mình, tất cả mọi người xung quanh kể cả nam tử thâm trầm đó đều đang nhìn khắp mọi hướng, hơn hai mươi mấy ánh mắt lướt qua thạch sảnh một lượt, không khí thoáng chốc trở nên im lặng cổ quái. Trong thạch sảnh, hài cốt Khô Lâu khắp mặt đất, còn cả bốn người áo đen đã chết của Thần Quy Môn, nhưng hết lần này tới lần khác đều không trông thấy con rùa đen to lớn đã bò đến chỗ nào rồi.

Ở cánh cửa đá bên trái, đám người Vương Tông Cảnh sớm đã rụt đầu về cả rồi, không dám thở mạnh. Đám người này hiển nhiên còn lợi hại hơn nhiều so với Thần Quy Môn, cũng càng thêm hung tàn thích chém giết, một khi bị phát hiện chỉ sợ gặp chuyện chẳng lành. Vương Tông Cảnh đang định quay đầu ra hiệu bảo Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh âm thầm rút lui, đột nhiên dưới chân khẽ động như bị đụng phải vật gì khiến hắn càng kinh hãi, lập tức cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đó rõ ràng là một cái mai rùa to lớn đang chầm chậm bò qua chân mình.

Vương Tông Cảnh vô cùng kinh ngạc, lướt mắt nhìn qua, chỉ thấy trên mặt Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đều tỏ ra ngạc nhiên không sao tưởng tượng được, khó tin nhìn chằm chằm vào con rùa đen to lớn trông rất bình thường này. Khi nãy, con rùa đen xuất hiện, động tác vô cùng chậm chạp, với tốc độ đó Vương Tông Cảnh thậm chí còn hoài nghi rằng nó bò đến ba ngày cũng chưa thể bò từ bệ đá đến bên cánh cửa này được. Kết quả chỉ trong nháy mắt, con rùa kì lạ này lẳng lặng hiện ra dưới chân bọn hắn.

Ba người trợn mắt há mồm nhìn con rùa đen, thấy bộ dạng nó thảnh thơi nhàn nhã chậm chạp bò, từng bước từng bước bò qua chân bọn họ, chậm rãi bò về phía sâu trong thông đạo đằng sau cánh cửa đá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.