[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 22 : Phụ mẫu (Thượng)




Mặt trời chiều ngả về tây, chút ánh tà dương cuối cùng lưu luyến không rời, triền miên trong chốc lát rồi cũng tiêu tán hết, nhường lại cho bóng tối. Màn đêm bao phủ đất trời, một vầng trăng sáng lặng lẽ mọc lên, sao giăng đầy trời cũng từ từ xuất hiện, lấp lánh sáng rực. Vào giờ khắc này, đứng trên đỉnh Thông Thiên có thể cảm thấy những ngôi sao kia dường như gần trong gang tấc, đưa tay lên là có thể hái xuống, nhưng lại say mê với mỹ cảnh tươi đẹp thế tục hiếm thấy nên không đành lòng.

Băng qua biển mây thẳng một mạch về phía tây, màn đêm như tấm lụa mỏng, ánh trăng như nước rong ruổi đuổi trước sau thân người. Đường núi quanh co, đường mòn sâu thẳm, nhưng chỉ thấy hai bên đường là cổ mộc cao ngút trời, tùng bách xanh tươi. Vài ánh sao nhỏ chiếu xuyên qua những khe hở giữa cành lá, ngưng tụ thành những điểm sáng u nhã đẹp đẽ tựa mộng ảo, vui sướng nhảy nhót trong rừng rậm. Mới đi ra xa mấy trượng, xung quanh bỗng nhiên trầm tĩnh hẳn, biển mây mù mịt phía sau đã tan biến, thay vào đó là một cảm giác u tĩnh trong rừng rậm cổ xưa. Đi thêm một đoạn ngắn, rừng cây càng thêm rậm rạp, giữa lùm cây tối tăm vang lên tiếng côn trùng kêu khe khẽ, thỉnh thoảng còn thấy được mấy chú sóc nho nhỏ trong tán lá những thân cây thô to phía trên đỉnh đầu, trong tay như đang cầm quả thông, nghiêng cái đầu be bé lặng lẽ mang theo chút tò mò nhìn chăm chú vào nhóm người đi dưới tàng cây.

Con đường nhỏ dưới chân rải đầy đá, trong đó còn lẫn chút đá bạch ngọc vụn, đá bạch ngọc này nhìn qua vô cùng giống biển mây nơi kia, chẳng biết có phải là các tiền bối Thanh Vân năm xưa xây dựng vùng linh sơn tiên cảnh này dư thừa đá vật liệu, rồi dùng trên con đường mòn này hay không. Hai tỷ đệ vừa đi được khoảng nửa chung trà thì chợt thấy đường mòn nhỏ trong rừng vốn chật hẹp bỗng sáng tỏ thông thoáng, cây cối hai bên thưa thớt. Một lát sau bọn họ đã đi tới cuối con đường, Vương Tông Cảnh phóng tầm mắt nhìn qua, nhất thời nín thở. Trước mắt hắn xuất hiện một dốc núi cực kì rộng lớn, thế núi bằng phẳng hướng xuống dưới, từ chỗ bọn họ bắt đầu dừng chân cỏ xanh um tùm như ngọc bích, tràn ra ngoài nơi xa vô cùng vô tận, màu sắc xanh tươi giống như dòng nước chảy ra. Cả dốc núi nơi tầm mắt có thể thấy được đều là một mảnh xanh biếc, lại như một khối ngọc bích trong suốt tuyệt đẹp, khiến lòng người hơi chút chấn động.

Gió núi từ nơi xa nhè nhẹ thổi tới bãi cỏ trên sườn núi, cỏ xanh trên bình địa ngọc bích như sóng lớn nhấp nhô không ngừng, ngay cả trong ngọn gió thổi qua bên người cũng mang theo mùi hương của cỏ xanh nơi đây. Cảm giác tươi mới như có bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve nhóm người đến đây. Ở nơi xa nhất của bãi cỏ, mây mù vờn quanh chóp núi, tinh khiết vô cùng, nhẹ nhàng bồng bềnh, khiến cho ngọn núi nơi xa cùng mặt cỏ thêm vài phần mờ ảo. Dưới bóng đêm, giữa ánh trăng ánh sao, cả bình địa ngọc bích lúc này nhìn qua lại yên ả mỹ lệ như vậy, khiến người ta không có chút tạp niệm thế tục nào nữa, hoàn toàn quên mất bản thân, chỉ say xưa trong cảnh sắc mỹ lệ vượt quá sức tưởng tượng này.

"Thúy Bình, Thúy Bình, thực sự rất giống một khối ngọc bích." Vương Tông Cảnh nhịn không được cảm thán, ánh mắt tham lam nhìn vào cảnh sắc u nhã đẹp đẽ này, dường như nhìn mãi cũng không đủ.

Miệng Vương Tế Vũ khẽ mỉm cười, kéo hắn xuống phía dưới. Lúc hai chân còn chưa bước vào biển cỏ xanh biếc thì đã có một loại cảm giác mềm mại truyền đến lòng bàn chân, giống như bước vào dòng nước êm ả trong veo.

Trăng sáng nhô cao treo giữa trời, nhìn từ nơi này liền cảm thấy vầng trăng đặc biệt tròn, đặc biệt sáng, còn có sao sáng khắp trời bấy giờ cũng giống như mang theo chút tinh nghịch, con mắt chớp chớp không ngừng, khiến cho vài ngôi sao nhỏ như bảo thạch sáng chói lấp lánh trên nền trời đêm mỹ lệ.

Ở nơi xa nào đó không biết, dường như ở phía sau màn sương mờ ảo như lụa mỏng, xa xa còn có vài tiếng chó sủa kỳ lạ vọng đến, khiến một màn mỹ cảnh trước mắt này càng thêm vài phần hương vị xuất thế. Vương Tông Cảnh cùng Vương Tế Vũ đi vào Thúy Bình, Vương Tế Vũ chọn chỗ bằng phẳng ngồi xuống, Vương Tông Cảnh thì thoải mái nằm dài ra mặt đất, thân thể giống như rơi vào trong nước, ngập sâu trong biển cỏ, xung quanh đều là mùi hương cỏ xanh thơm ngát, mấy gốc cỏ nhỏ xẹt qua mặt, cảm thấy hơi ngứa ngứa.

"Thật thoải mái." Vương Tông Cảnh nhắm mắt lại, thở phào một cái, vẻ mặt thỏa mãn.

Vương Tế Vũ nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy thương yêu. Sau đó nàng ôm gối ngồi bên cạnh, đầu khẽ tựa vào chân, nhìn lên ánh trăng ánh sao mỹ lệ trên bầu trời, cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt dần dần mơ mơ màng màng, chẳng biết đang nghĩ đến cái gì.

Ngay lúc tỷ đệ hai người đang hưởng thụ khoảng thời gian an tĩnh nhàn nhã thì bỗng nhiên ở dưới bãi cỏ, sâu trong Thúy Bình truyền đến một loạt tiếng chó sủa, trong đó còn lẫn vài tiếng kêu la "chi chi chi chi" the thé, sau đó là giọng nam hài lộ vẻ non nớt, lớn tiếng kêu: "Chạy mau, chạy mau!"

"Hả?" Vương Tế Vũ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn qua, Thúy Bình này là một trong "Thanh Vân lục cảnh", chính là phong cảnh trứ danh của núi Thanh Vân, thường ngày cũng có không ít đệ tử của Thanh Vân môn đến đây, cho nên cũng không thể coi là nơi hẻo lánh. Thế nhưng lúc này trời đã tối đen, người lại ít đi rất nhiều, lúc nãy dọc đường đi cũng chưa hề gặp phải người nào khác. Nhưng không ngờ chính tại nơi sâu trong Thúy Bình này ấy thế mà vẫn có người ở, hơn nữa nghe giọng nói kia rõ ràng vẫn là một tiểu hài tử.

Vương Tông Cảnh vốn đang nằm bên người Vương Tế Vũ lúc này cũng ngồi dậy, chỉ là vẻ mặt hắn có chút ngạc nhiên. Giọng nói vang lại từ xa xa kia, chẳng biết vì sao hắn cứ cảm thấy có chút quen tai, đặc biệt còn có vài tiếng chó sủa khỉ kêu, khiến đáy lòng hắn gợn lên chút cảm giác quái dị.

Có tiếng "vù vù" rất nhanh liền vang lại gần, sương mù tản ra, một bóng người nho nhỏ chạy nhanh tới, theo sau là một con chó to màu vàng, một con khỉ lông xám ngồi chồm hỗm trên lưng con chó, dường như nó đang nhếch miệng cười to. Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn qua, đầu tròn tròn, mi thanh mục tú, béo ục ịch, cười hì hì đáng yêu, trên người đeo chéo một cái bao vải cũ, tùy tiện ném ở sau lưng, không phải là Tiểu Đỉnh hôm đó mình gặp ở trong khu rừng tùng dưới chân núi kia sao?

Lúc này thấy Tiểu Đỉnh ra sức chạy tới một cách nhanh chóng, nhưng trên mặt lại không có vẻ khẩn trương lắm, ngược lại là vài phần trêu tức. Hai người Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ đang vô cùng kinh ngạc thì bỗng trông thấy một bóng người nho nhỏ khác chạy phía sau Tiểu Đỉnh, là một tiểu nữ hài, nhìn sơ qua nhỏ hơn Tiểu Đỉnh một chút, bím tóc nhỏ màu đen, khuôn mặt tú mỹ như phấn điêu ngọc trác. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại xinh đẹp đến không thể tưởng tượng, khiến người khác vừa nhìn liền giống như có cảm giác ăn một viên đường, từ trong tâm nổi lên một chút thơm ngọt.

Lúc này lại chỉ thấy vẻ mặt tiểu nữ hài kia mang theo vài phần khẩn trương lo lắng, thất tha thất thểu cố sức chạy, vừa đuổi theo Tiểu Đỉnh vừa lớn tiếng kêu lên:

"Tiểu Đỉnh ca ca, Tiểu Đỉnh ca ca, chờ ta chút."

Bước chân Tiểu Đỉnh không ngừng, nó quay đầu lại làm một cái mặt quỷ ra vẻ dọa nạt, cười to nói: "Ai nha nha nha, chạy mau chạy mau, phía dưới kia có quỷ đuổi đến rồi! Nhìn xem, nó còn mặc y phục trắng, bay. . ."

"Aaaa!" Tiểu nữ hài nhất thời hét một tiếng chói tai, sắc mặt tái nhợt, ngay cả một chút can đảm quay đầu lại nhìn quanh cũng không có, chỉ dùng toàn bộ sức mạnh, liều mạng chạy về phía Tiểu Đỉnh, đồng thời trong giọng nói mang theo chút nức nở: "Tiểu Đỉnh ca ca, chờ ta, chờ ta. . ."

Lần đuổi này thoáng cái kéo gần khoảng cách giữa hai người, Tiểu Đỉnh nhảy một cái, lại la lên với con chó vàng to đang lè lưỡi bộ dáng thoải mải chạy theo bên cạnh: "Đại Hoàng, dọa nàng, dọa nàng!"

Con chó vàng to vẫy vẫy đuôi một chút, nhưng không có phản ứng gì khác, Tiểu Đỉnh giận dữ, chạy tới, dùng cánh tay nhỏ bé bụ bẫm vỗ “bộp” một tiếng lên cái đầu lông xù xù của Đại Hoàng, cả giận nói: "Chó đần, mau dọa nàng một chút."

Thân thể Đại Hoàng run lên, giống như đã phản ứng lại, rồi há miệng nhe răng, thân thể to lớn của con chó bỗng nhiên quay lại, trừng mắt nhìn tiểu nữ hài chạy đuổi theo phía sau, miệng chó mở lớn lộ ra răng nanh sắc nhọn, trong miệng còn phát ra tiếng trầm thấp đáng sợ "grào grào". Một bộ dạng hung thần ác sát, phối hợp với thân thể khổng lồ kia xem ra thật khiến da đầu người ta tê dại, ngay cả con khỉ lông xám nằm sấp trên lưng con chó dường như cũng có chút bộ dạng trợ trụ vi ngược, làm mặt quỷ hung ác, hoa tay múa chân về phía về phía tiểu nữ hài đang đuổi theo làm ra tư thế công kích.

Ai biết tiểu nữ hài kia tuy rằng nhát gan sợ quỷ, nhưng đối diện với Đại Hoàng lại không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục chạy tới nhanh chóng, chớp chớp đôi mắt to sáng liếc qua Đại Hoàng Tiểu Hôi rồi "vèo" một tiếng, dễ dàng chạy qua trước mặt Đại Hoàng, khiến cho cặp đôi khỉ chó một khắc trước còn uy phong lẫm liệt, hung thần ác sát, trong nháy mắt giống như hóa đá, đứng đờ tại chỗ giữ nguyên bộ dạng cổ quái, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

"Chó đần, mày còn dám vô dụng thêm nữa sao!" Đằng trước truyền đến tiếng của Tiểu Đỉnh thẹn qua thành giận.

Đại Hoàng giật mình một cái, nhảy dựng lên, sau đó điên cuồng sủa "Gâu gâu gâu gâu gâu" với tiểu nữ hài đằng trước, xem ra cũng đã khôi phục lại bình thường, tìm lại tôn nghiêm của bản thân là lão cẩu đầu tiên đắc đạo ở núi Thanh Vân. Chẳng ngờ mới kêu hai tiếng, tiểu nữ hài phía trước bỗng nhiên xoay người lại, vươn đôi tay nhỏ ra, chỉ về phía Đại Hoàng, lớn tiếng nói:

"Đại Hoàng, mày còn dữ với tao nữa, ngày mai tao liền bảo mẫu thân qua đây, dùng "Hổ Phách Chu Lăng" trói mày lại treo lên trên Hồng Kiều phơi gió!"

"Ngao… "

Một tiếng quát lớn này như ngọc chỉ thiên âm, trong nháy mắt liền đánh tan uy phong lẫm liệt của Đại Hoàng, lập tức im miệng ngừng sủa. Đại Hoàng cúi đầu khuất phục, rên lên vài tiếng thảm thương, đuôi chó vẫy lia lịa, tiến đến bên người tiểu nữ hài dùng đầu cọ cọ không ngừng, ra vẻ vô cùng thân thiết, muốn bao nhiêu tha thiết liền có bấy nhiêu, giống như đây mới là chủ nhân thực sự của nó.

Trên sườn núi, Vương Tông Cảnh nhìn đến ngẩn người, nghĩ thầm tiểu bằng hữu này từ đâu tới, lợi hại quá đi.

Phía dưới bãi cỏ, Tiểu Đỉnh rõ ràng không ngờ tới thổ cẩu Đại Hoàng này lại có thể không có cốt khí như vậy, thiếu chút nữa tức tới lệch cả mũi, mắt thấy tiểu cô nương kia có chút đắc ý xoay người lại đuổi theo mình, liền dứt khoát không chạy, chống nạnh lớn tiếng nói: "Tề Tiểu Huyên, ngươi cứ luôn đuổi theo ta làm gì.”

Lúc này tiểu nữ hài bị gọi là Tề Tiểu Huyên chạy tới bên người Tiểu Đỉnh, trên mặt lại lộ ra vài phần sợ hãi, kéo một bên tay áo Tiểu Đỉnh, quay đầu len lén nhìn xung quanh một cái rồi nói: "Tiểu Đỉnh ca ca, ta, ta sợ quỷ. ."

Tiểu Đỉnh cười khúc khích, vẫy vẫy tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì, ta dọa ngươi thôi. Trên núi Thanh Vân của chúng ta làm gì có quỷ, cho dù có cũng đã sớm bị những thúc thúc bá bá cả ngày nhàn rỗi không có việc gì diệt sạch rồi."

Nhưng Tiểu Huyên vẫn có phần căng thẳng, đứng ở giữa bãi cỏ dựa sát rạt vào Tiểu Đỉnh, không ngừng nhìn về bốn phía xung quanh, đồng thời thấp giọng nói: "Tiểu Đỉnh ca ca, chúng ta nên về thôi, ra ngoài chơi đã lâu rồi, nói không chừng mẹ ta sẽ lo lắng."

Tiểu Đỉnh xem thường, tức giận nói: "Sợ là sợ, còn nói cái gì mà mẹ ngươi lo lắng chứ ?"

Tiểu Huyên bị nó nói như thế, chẳng biết có phải trong lòng tủi thân hay không mà miệng mêu mếu giống như sắp khóc.

Tiểu Đỉnh nhìn bộ dạng này của nàng thấy nhức cả đầu, bực mình nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi về, ngươi đừng khóc nha." Nói xong, vụng về vươn cánh tay béo ú ra, chả biết là vân vê hay là lau chùi mấy cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo của Tiểu Huyên, dáng vẻ như là muốn lau nước mắt cho nàng. Tiểu Huyên lập tức nhảy lui về phía sau một bước, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, cau mày nói: "Tay ngươi bẩn muốn chết, không được sờ vào mặt ta.”

"Không sờ thì không sờ, ngươi nghĩ ta thích sờ hả!" Tiểu Đỉnh hừ một tiếng, nghênh ngang đi tới kéo tay Tiểu Huyên, rồi chạy về phía bên trên Thúy Bình, xem ra là muốn rời khỏi nơi này.

Dưới ánh trăng, một đôi tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác ngây thơ dễ thương dắt tay nhau sóng vai mà đi, biển cỏ xa thẳm, gió thổi lướt qua bọn họ khiến áo quần khẽ lay động. Cách đó không xa, chó vàng khỉ xám thong dong theo sát phía sau, từng đợt sóng cỏ xanh hóa thành sóng nước phập phồng trong gió đêm mỹ lệ, ánh sao rực rỡ, như thơ như họa.

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.