[Dịch] Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 276 : Ta muốn làm Đại thần quan




Phủ Di Thân Vương

Lão già đứng trên mặt sông kia, một tay chống thuyền lớn, khiến thuyền lớn không thể di chuyển được nữa. Một tay chỉ về phía Tiêu chân nhân cách đó một dặm. Tiêu chân nhân cũng không thể cử động được nữa.

Sau khi ngăn cản thuyền lớn, con sông bị ông ta chia làm hai nửa dần khôi phục lại bình thường. Mà thân hình của lão già cũng theo dòng nước trồi lên. Dưới chân ông ta là một cành liễu xanh tươi. Nhưng cành liễu giống như một con thuyền nhẹ chở lão già đung đưa theo sóng nước vậy. Lão già thu hồi ánh mắt khỏi Tiêu chân nhân. Sau đó vung ống tay áo lên. Ầm một tiếng, con sông phía sau ông ta nổ tung. Nước sông dâng cao. Có không ít con cá chép cũng bị hất tung lên trời.

Cái phất tay của ông ta khiến cho thuyền lớn dần lui về phía sau. Mà lão già thì khiến cho con thuyền phải đi ngược dòng.

Tình cảnh này khiến cho người nào cũng há hốc miệng. Hiện tại bọn họ mới thực sự hiểu được câu “Sức người là vô tận”. Nếu không có ngày hôm nay, bọn họ chắc chắn sẽ không tin tưởng có thể dựa vào sức một người cắt đôi dòng sông, có thể ngăn cả cả một con thuyền lớn xuất phát. Thậm chí có thể khiến cho con thuyền này đi ngược dòng. Mà người này chỉ giẫm lên một cành liễu nhỏ bằng ngón tay.

Di Thân Vương đứng ở đầu thuyền, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả tờ giấy. Y cúi đầu nhìn lão già kia, trong ánh mắt đầy hoảng sợ và tuyệt vọng. Sau một lúc lâu, y ngồi thẳng dậy, kêu lên giống như bị điên, ra lệnh cho giáp sĩ bắn chết lão già kia. Nhưng cho dù cự ly rất gần, tên nỏ mạnh mẽ cũng không thể tới gần được lão già. Mũi tên đi được nửa đường thì văng ra giống như chạm vào một bức tường vô hình vậy.

Di Thân Vương lại kêu lên ra lệnh cho nhóm chèo thuyền chèo nhanh hơn. Nhưng hơn trăm mái chèo ở hai bên thuyền một mực vung vẩy, hầu như chẳng có tác dụng gì.

Di Thân Vương bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ khí lực của mình bay đi hết. Y suy sụp ngồi xuống boong thuyền, không biết làm sao. Y vốn không phải là người dễ dàng chịu thua. Nhưng ở trước mặt một người vốn không thuộc về nhân loại như lão già này, dù y không cam lòng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thuyền lớn mới rời khỏi đại viện Vương phủ lại bị đẩy từ từ về. Lão già kia chỉ thản nhiên nhìn, mái chèo hai bên thuyền lớn và bốn cánh quạt đều đứt rời, bị cắt rất gọn gàng. Kể cả thân thuyền cứng rắn cũng đột nhiên xuất hiện vết kiếm. Theo sát sau đó, thuyền lớn như không chịu được tải trọng, kẽo kẹt một tiếng, một bên mép thuyền bỗng nứt ra một lỗ hổng cực lớn. Nước sông ngay lập tức tràn vào thuyền.

Giáp sĩ và thuyền phu trên thuyền bắt đầu kêu lên tuyệt vọng. Bọn họ muốn nhảy xuống khỏi thuyền lớn, nhưng đám người La Úy Nhiên đã chạy tới, làm sao có thể buông tha cho bọn họ? Liên nỏ trong tay đại nội thị vệ bắt đầu phát uy. Mấy chục thuộc hạ của Di Thân Vương rơi vào dòng sông trong nháy mắt bị bắn chết.

Những người còn lại bắt đầu la lớn đầu hàng. La Úy Nhiên xua tay ra lệnh ngừng bắt.

Thuyền lớn đã bị nước tràn vào, từ từ chìm xuống sông. Nhưng nước sông không đủ để làm thuyền lớn bị đắm. Người trên lâu thuyền đều quỳ xuống, binh tướng vứt binh khí sang một bên, không dám phản kháng. Di Thân Vương đang hồn bay phách lạc đột ngột bật dậy, cầm lấy một thanh hoành đao vung vẩy như điên.

- Trẫm mới là chân mệnh thiên tử, các ngươi đều quỳ xuống cho trẫm!

Y vừa gào thét vừa vung đao:

- Các ngươi quỳ hết xuống, trẫm liền tha tội chết cho các ngươi!

Y kéo một người một giáp sĩ, quát ầm lên:

- Ngươi đi, đi giết hết những người đó cho trẫm, trẫm phong ngươi làm Vạn Hộ Hậu, không…trẫm phong ngươi làm Quốc Công, làm Vương gia!

Giáp sĩ này hoảng sợ nhìn y, đẩy y một cái rồi lảo đảo chạy đi. Di Thân Vương đuổi theo sau, vung đao chém vào lưng giáp sĩ kia:

- Kẻ nào phản bội trẫm, đều phải chết không tử tế, chết không tử tế được! Những kẻ hèn mọn các ngươi, chẳng lẽ không nhìn ra trẫm mới là Chí Tôn của Đại Tùy sao? Dương Dịch tính là cái gì? Y chỉ là một tên phế vật ngu ngốc mà thôi!

- Các ngươi cầm đao kiếm lên cho trẫm, giết, giết, giết hết đám loạn thần tặc tử. Thái hậu…đúng! Thái hậu đang chờ trẫm tiến cung!

Vài người đại tu hành bảo vệ bên cạnh y, nhìn lão già chậm rãi đi lên bờ kia, lại nhìn đám người La Úy Nhiên, nhìn Di Thân Vương đã rơi vào điên cuồng, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau. Một người trong đó thở dài bất đắc dĩ, xoay người bay vút ra ngoài. Vài người khác cũng thoáng nhìn nhau, rời đi theo.

Mấy người này có tu vị không tầm thường. Nguyên bản trông cậy vào đi theo Di Thân Vương tạo phản, có thể đạt được tiền đồ tươi sáng. Hiện tại xem ra chỉ như hoa trong kính, trăng trong nước mà thôi. Mà khách giang hồ như bọn họ đâu có thứ gọi là trung thành tuyệt đối, nên cũng sẽ không chịu chết với Di Thân Vương. Lúc xoay người rời đi, bọn họ không có một tia áy náy nào.

Nhưng, bọn họ căn bản không rời đi được.

Mấy người này tuy không biết tu vị cụ thể như thế nào, nhưng tất nhiên đều là khách giang hồ có tiếng tăm lừng lẫy. Bọn họ vừa mới bay ra khỏi thuyền lớn, thân mình còn đang ở không trung, bỗng nhiên cứng lại. Theo sau đó, từng người từng người bị chém làm hai nửa. Vết chém thẳng tắm, giống như bọn họ bay lên không trung thì đụng phải một sợi dây thép vô hình vậy, bị đứt lìa người.

Mấy vị đại tu hành không biết danh tính này, có lẽ có địa vị cực cao trên giang hồ. Nhưng hôm nay, lại chết một cách đơn giản và không minh bạch.

Lão già cầm cành liễu trong tay, thu hồi ánh mắt, khẽ nhếch miệng, lẩm bẩm nói:

- Hiện tại mới chạy, chẳng phải là quá chậm sao?

Mà lúc này, Tiêu chân nhân, người đánh chết Võ Đang Khang Tú ở Diễn Vũ Viện, chỉ còn lộ ra cái đầu và hai cánh tay ở bên ngoài. Hai cánh tay của ông ta vẫn giơ lên, dường như đang cố sức chống cự. Nhưng thân thể của ông ta vẫn còn đang rơi xuống. Có lẽ qua một lát sau, cả đầu của ông ta cũng bị chôn xuống.

Lão già thản nhiên liếc nhìn Tiêu chân nhân một cái, không để ý tới ánh mắt e ngại và cầu xin của Tiêu chân nhân.

Ông ta thực sự quá già rồi, cho dù là đi đường cũng có chút cố hết sức. Dọc theo bờ sông, ông ta đi tới gần Tiêu chân nhân. Dù chỉ cách chừng ba mươi mét, ông ta cũng phải đi mất mười phút mới tới. Cứ đi được vài bước, lại dừng lại nghỉ một lát. Mà nhìn ánh mắt của ông ta cũng biết, không phải là ông ta giả vờ suy yếu già nua.

- Ngươi ấy à…

Đi tới gần Tiêu chân nhân, lão già cố sức vịn cái cây, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tiêu chân nhân, thở dài nói:

- Chính là lòng tham quá lớn, cuối cùng quên cả bản thân là ai. Ngươi cho rằng mình đã đứng ở một nơi rất cao, cao tới mức có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ thế giới…ta nhổ vào…ta có cao hơn ngươi không? Ngay cả ta đều không thấy rõ lắm một người cách ta ba mét, ngươi có thể thấy rõ cái rắm? Hoàng Đế…không dễ làm như vậy đâu.

Miệng không ngừng tràn ra máu, Tiêu chân nhân cắn rắng nói ra vài chữ:

- Con…chưa từng nghĩ tới…muốn làm Hoàng Đế chó má gì đó.

Lão già nhìn cành liễu trong tay, tùy ý vung một cái, áp lực lên người Tiêu chân nhân chợt biến mất.

- Ngươi muốn Đạo tông của ngươi uy phong như Phật tông, điều này đúng. Nhưng cách làm của ngươi sai rồi.

Lão già cười cười, không nói gì nữa.

Thanh Phong Quan

Hai đạo sĩ qua lại trong hành lang để tuần tra. Bọn họ cầm trường kiếm trong tay, có vẻ như bọn họ rất khẩn trương, vẻ mặt nghiêm túc, bước chân đi rất nhanh. Hai người cũng không nói chuyện với nhau. Chỉ cảnh giác nhìn bốn phía. Ở trước cửa tiểu viện này, còn có hai đạo sĩ cầm kiếm bảo vệ. Cũng không biết trong viện này có thứ gì quan trọng, mà bọn họ phải bảo vệ cẩn thận như vậy.

Hai đạo sĩ canh giữ ngoài cửa đều là đệ tử của Thanh Phong Quan. Hai đạo sĩ tuần tra cũng thế. Sáng sớm, nhóm đạo sĩ của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc đều đã rời đi. Quan chủ của Phong Tuyết Quân chậm rãi đi, nhìn bốn phía hỏi:

- Không xảy ra chuyện gì chứ?

Đạo sĩ trông cửa vội vàng hành lễ:

- Không xảy ra chuyện gì. Khí huyệt của người kia đều đã bị kim châm chặn lại. Y không nhúc nhích được.

Quan chủ ừ một tiếng, phân phó:

- Vẫn phải cẩn thận hơn. Dù sao thân phận của người này rất cao, chắc chẳn tu vị cũng không thấp. Chưởng giáo đã dặn không thể qua loa sơ suất. Ta chờ ở phía trước. Chưởng giáo còn chưa trở lại, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới gần nơi này. Nếu mạnh mẽ xông tới, thì giết luôn.

- Tuân lệnh!

Hai đạo sĩ lên tiếng.

Quan chủ nhìn thoáng qua căn phòng, cũng không biết vì sao lắc đầu thở dài. Ông ta không dừng lại ở chỗ này lâu, nhanh chóng rời đi. Một lát sau, một đạo sĩ trông coi chợt thấy có một bóng người lóe lên ở cách đó không xa. Một đạo sĩ liếc mắt ra dấu, một đạo sĩ khác gật đầu, cầm trường kiếm đi tới đó kiểm tra.

Đạo sĩ lưu lại nhìn đồng bạn, cũng nắm chặt trường kiếm. Đúng lúc này, một bóng người như quỷ mị xuất hiện ở phía sau y. Giơ tay ấn vào hậu tâm của đạo sĩ này một cái. Đạo sĩ này lập tức cứng đờ người, rồi ngã xuống đất. Đạo sĩ đi ra ngoài xem xét dường như nhận thấy cái gì, quay mạnh người lại. Đã thấy giữa không trung chợt xuất hiện vô số đao phong đang xoay tròn hướng về phía mình.

Y không kịp kêu lên, đã bị đao phong chém đứt cổ họng.

Sau khi liên tục giết hai người, người ra tay chậm rãi đi vòng ra đằng sau cửa.

Nàng mặc một bộ áo đạo bào màu xám, nhưng vẫn khó có thể che dấu được dáng người thướt tha. Tóc nàng được búi lên đỉnh đầu, phần đuôi tóc tùy ý buông xuống. Đây là một nữ tử đẹp tới mức khiến cho người ta không thể dời ánh mắt khỏi được. Cũng không tìm được bất kỳ tỳ vết nào trên khuôn mặt của nàng. Nàng giết hai đao sĩ của Thanh Phong Quan, nhưng có vẻ như nàng chẳng thèm để ý.

Tiến vào sân, sự xuất hiện của nàng lập tức gây sự chú ý cho hai đạo sĩ tuần tra.

- Mạt sư tỷ?

Một đạo sĩ sửng sốt, sau đó khó khăn nói:

- Sao sư tỷ lại tới đây? Quan chủ đã phân phó, không cho bất kỳ người nào đi vào. Sư tỷ…sư tỷ nên rời đi thì tốt hơn.

Người tới, chính là Mạt Ngưng Chi.

Nàng cười cười, nụ cười đẹp như hoa đào, khiến người ta phải say mê.

- Sư tôn phái ta tới xem nơi này trông coi có nghiêm mật hay không. Người ở trong phòng vô cùng quan trọng, không thể để xảy ra sai lầm gì.

Một đạo sĩ vội vàng nói:

- Xin Mạt sư tỷ yên tâm, không xảy ra việc gì đâu.

Mạt Ngưng Chi ừ một tiếng, khẽ cười nói:

- Nhưng sư tôn phái ta tới đây xem xét, cũng không thể cứ như vậy xoay người rời đi chứ. Hai vị sư huynh, nếu không ta chỉ nhìn qua cửa sổ để kiểm tra được không? Ta không tới gần, chỉ đừng ngoài cửa sổ nhìn, coi như không phụ mệnh lệnh của sư tôn. Hai vị sư huynh, chớ làm khó ta.

Thanh âm của nàng mang theo một chút cầu xin, hai mắt như muốn câu hồn đoạt phách.

Hai đạo sĩ này chỉ do dự trong chốc lát, liền buông tha chống cự, đồng ý cho nàng tới gần kiểm tra. Mạt Ngưng Chi cười nói thản nhiên, hai đạo sĩ này đã sớm mê mẩn. Dường như có một mê lực nào đó phóng ra từ mắt của Mạt Ngưng Chi, làm cho bọn họ không thể kháng cự nổi. Mạt Ngưng Chi đi qua, mỉm cười gật đầu cảm ơn hai đạo sĩ này.

Lúc nàng hơi cúi người, không biết bao nhiêu đao phong chợt xuất hiện trước người hai đạo sĩ. Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì đã bị cắt đứt cổ họng.

Mạt Ngưng Chi cười lạnh, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng có một đạo sĩ béo đang ngồi khoanh chân ở đó. Trên người của y có cắm một trăm hai mươi tám kim châm, khiến toàn bộ khí huyệt của y đều bị phong tỏa. Lúc này, y chẳng khác gì một phế nhân. Ngay cả đứng lên cũng không có sức. Mạt Ngưng Chi chậm rãi đi tới gần y, nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó bắt đầu rút kim châm.

Đạo sĩ béo chậm rãi mở mắt ra, biến sắc:

- Sao lại là cô?

Mạt Ngưng Chi bình thản nói:

- Chỉ là tự nhiên động niệm, cảm thấy ngươi không nên chết ở nơi này mà thôi. Ngươi bất quá chỉ là một tên ngu ngốc rất tin tưởng người bên cạnh. Người như ngươi nên sống thêm vài năm. Bằng không xin lỗi phần đơn thuần đó.

- Ta đơn thuần?

Đạo sĩ béo hơi giận nói:

- Ý của cô là ta khờ?

Mạt Ngưng Chi cười lạnh:

- Ngươi mà không khờ? Nếu ngươi thông minh, làm sao bị người ta khống chế ở trong đạo quan này?

- Ta…

Đạo sĩ há miệng, lại không biết trả lời như thế nào.

- Ta phải đi.

Mạt Ngưng Chi rút ra cây châm cuối cùng rồi nói:

- Đạo tông nhất định sẽ bị suy bại, nơi này không còn là nơi dung thân cho ta.

- Đạo tông sẽ không suy bại!

Đạo sĩ béo khôi phục lại được huyết mạch, nhưng tứ chi đau nhức khiến cho y không nhịn được nhếch miệng:

- Sư huynh làm sai chuyện, nhưng Đạo tông vẫn là Đạo tông. Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không để cho Đạo tông sụp đổ! Sư tôn đã từng nói, đạo tông phát dương quang đại, là nhờ vào ta.

- Ủa?

Mạt Ngưng Chi mỉm cười nói:

- Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được?

Đạo sĩ béo lớn tiếng nói:

- Không tin cô cứ chờ xem!

Mạt Ngưng Chi trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thay đổi ý niệm trong đầu:

- Tốt lắm, vậy thì ta liền lưu lại. Tuy nhiên ngươi nhất định phải đáp ứng ta một việc.

- Cô nói đi!

Đạo sĩ béo xoa vai nói:

- Cô là ân nhân cứu mạng của ta, nếu làm được ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

- Nếu như Đạo tông không suy sụp, ngươi trở về núi Thanh Nhạc chủ trì Nhất Khí Quan…ta muốn làm Đại thần quan!

Nàng nhếch cằm lên, ánh mắt đầy tự tin và kiêu ngạo.

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Hoàng Đế sẽ không tuyên bố Đạo tông mưu nghịch trước bàn dân thiên hạ. Bởi vì hiện tại Đại Tùy vẫn cần Đạo tông. Nếu sư huynh ngươi chết rồi, có lẽ Hoàng Đế còn có thể phong thưởng rất nhiều cho sư huynh của ngươi.

Nàng nhìn đạo sĩ béo, nhấn mạnh nói:

- Hạng Thanh Ngưu, ngươi nên biết, có lẽ sau này Hoàng Đế không còn tin tưởng núi Thanh Nhạc nữa. Vậy thì ngươi muốn chấn hưng Nhất Khí Quan như thế nào? Ta có thể giúp ngươi…nhưng ta muốn làm người đứng đầu, chỉ sau chưởng giáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.