[Dịch] Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 102 : Người tới bất ngờ




Hoàng Bỉnh Thành chiêu đãi Sở Bất Phàm ăn uống thả cửa tại Thịnh Long lâu, còn Ngô Đạo Viễn trên đường đi sắc mặt tối đen, đám người Hầu Minh sợ hãi không dám nói câu nào.

Thấy sắp rời khỏi địa bàn phường Kim Nguyệt, Hầu Minh nhỏ giọng hỏi:

- Sư thúc, chúng ta làm gì bây giờ? Thả Tô Tín đi sao?

Bốp!

Ngô Đạo Viễn trực tiếp tát Hầu Minh một cái, mắng to:

- Thả hắn đi sao? Giết người kiếm phái Thanh Thành, hiện tại còn bị như vậy, mặt mũi kiếm phái Thanh Thành đặt ở đâu chứ?

Hầu Minh ôm mặt ủy khuất nói:

- Chúng ta làm sao bây giờ? Tô Tín hôm qua đã cưỡi ngựa ra khỏi thành, chúng ta cũng không biết hắn đi hướng nào.

Hầu Minh cảm giác mình đến Tương Nam lần này là sai lầm, không làm được chuyện gì lại còn rước vào phiền toái.

Huống hồ chuyện này cũng không thể trách hắn.

Sau khi bọn họ vào Tương Nam nhưng vẫn mai phục bên ngoài phủ Thường Ninh, cũng chờ tin tức của Phương Đông Đình tại đây.

Nhưng lúc này Ngô Đạo Viễn vì việc riêng của mình nên rời đi.

Nếu lúc trước Ngô Đạo Viễn đi theo đám người bọn họ, nhất định có thể nhìn ra quỷ kế của Tô Tín.

Kết quả hiện tại người đã chạy mất, Ngô Đạo Viễn không đề cập tới sai lầm của mình, lại trút giận lên hắn, trong lòng Hầu Minh giận mà không dám nói gì.

Ngô Đạo Viễn hừ lạnh một tiếng:

- Không biết hắn đi hướng nào, không biết đường đi tra sao? Cho dù cưỡi ngựa thì một ngày hắn có thể chạy bao xa chứ? Đừng nói cho ta biết cước lực võ giả Tiên Thiên của ngươi lại thua một con ngựa bình thường đấy.

Đối với võ giả Tiên Thiên mà nói, cho dù bọn họ không học khinh công nhưng chỉ cần tập trung nội lực vào chân, tốc độ đi đường của hắn cũng nhanh hơn ngựa.

Đương nhiên làm như vậy sẽ tiêu hao nội lực, nếu không phải trong tình huống khẩn cấp sẽ không ai liều mạng chạy đi như thế.

Ngô Đạo Viễn lạnh lùng nói:

- Huyết Y Lâu có một phần đường tại phủ Thường Ninh, bảo hắn đi tìm người phụ trách Huyết Y Lâu tại Tương Nam, ta cần xác định vị trí của Tô Tín.

Hầu Minh lập tức kinh ngạc:

- Sư thúc, ngươi muốn thuê sát thủ Huyết Y Lâu đi giết Tô Tín?

- Ngu ngốc!

Ngô Đạo Viễn quát mắng:

- Kiếm phái Thanh Thành chúng ta nói thế nào cũng là danh môn chính phái, đi thuê sát thủ Huyết Y Lâu, ngươi muốn người ngoài nhìn chúng ta thế nào? Chúng ta chẳng qua là dùng tiền mua tình báo của Tô Tín mà thôi.

- Huyết Y Lâu thân là tổ chức sát thủ tiếng xấu rõ ràng, tuy bọn họ không tới mức bị môn phái võ lâm chán ghét như môn phái ma đạo nhưng tóm lại thanh danh không tốt chút nào.

Nếu không phải kiếm phái Thanh Thành không có người trong Tương Nam, không tìm thấy nguồn tình báo cũng sẽ không hợp tác với bọn chúng.

Hầu Minh ngoan ngoãn gật gật đầu, Ngô Đạo Viễn lại chỉ vào tên đệ tử khác, nói:

- Ngươi quay về tông môn báo tin, bảo tông môn treo thưởng đầu Tô Tín trên Hắc bảng, không nên keo kiệt.

Nghe được Ngô Đạo Viễn an bài, Hầu Minh lập tức kinh ngạc, bây giờ còn treo thưởng cái đầu của Tô Tín trên Hắc bảng, sư thúc thật sự không tiếc giá nào cũng phải lấy mạng Tô Tín.

Cho dù lần này bọn họ không đuổi theo Tô Tín tới Tương Nam, cho dù hắn chạy đi đâu, có Hắc bảng treo giải thưởng, Tô Tín cũng khó thoát khỏi cái chết!

Đám người Hầu Minh không dám trì hoãn, lập tức theo sự phân phó của Ngô Đạo Viễn làm việc.

Mà lúc này Tô Tín cũng đang liều mạng chạy trốn.

Từ khi hắn chạy trốn ra khỏi phủ Thường Ninh đã điên cuồng thúc giục ngựa, một ngày sau con ngựa sùi bọt mép kiệt sức mà chết.

Lúc này Tô Tín đã rời khỏi phủ Thường Ninh hơn ba trăm dặm nhưng trong lòng vẫn có cảm giác nguy hiểm chưa biến mất, trong rừng rậm không có bóng người nhưng giống như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào Tô Tín.

Cho nên sau khi xuống ngựa Tô Tín lại bắt đầu đi con đường nhỏ chuẩn bị rời khỏi Tương Nam.

Ở Tương Nam căn bản không có đường lớn, chỉ có những con đường nhỏ trong rừng mà thôi.

Có vài đường lớn gần hơn nhưng gần như bị thổ phỉ lập trại cản lại rồi.

Với thực lực của Tô Tín hiện tại không sợ đạo phỉ, chỉ là hắn không muốn lãng phí thời gian với bọn chúng, nên hắn tình nguyện đi đường nhỏ xa hơn một chút.

Ba ngày liên tục như thế, Tô Tín gần như không nghỉ ngơi, rốt cục cũng sắp rời khỏi rừng rậm, hắn sắp rời khỏi phạm vi của Tương Nam.

Tô Tín đang lúc nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị rời đi thì thấy có sát khí dày đặc bao phủ, hắn chấn động, một luồng khí chém tới vị trí của hắn.

Ngô Đạo Viễn và Hầu Minh và hai tên đệ tử kiếm phái Thanh Thành xuất hiện trước mặt Tô Tín, tên còn lại bởi vì quay về tông môn báo tin nên không thấy đi theo.

Lúc này bộ dạng đám người Hầu Minh vô cùng chật vật.

Một mạch truy lùng Tô Tín, riêng Ngô Đạo Viễn vẫn ổn, hắn là võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong, chạy như bay cũng không làm hắn cảm thấy khó chịu.

Nhưng đám người Hầu Minh thì không được như vậy.

Đoạn đường này phải hao tổn tâm lực mới miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ của Ngô Đạo Viễn.

Cho nên sau khi nhìn thấy đã đuổi kịp Tô Tín, Hầu Minh lúc này mới thở ra một hơi, đồng thời thưởng cho Tô Tín một nhát kiếm, không nghĩ tới Tô Tín lại cảnh giác như vậy, vẫn có thể né tránh.- Ngươi chính là Tô Tín? Giết đệ tử kiếm phái Thanh Thành, rồi lừa gạt chúng ta, ngươi đúng là to gan lớn mật.

Ngô Đạo Viễn nhìn Tô Tín, hắn cũng kinh ngạc, không ngờ Tô Tín trẻ như vậy.

- Không phải ta gan lớn, mà là Phương Đông Đình muốn giết ta, ta đương nhiên phải phản kích, cho dù heo dê súc sinh cũng không đứng bất động cho người ta giết.

Khẽ thở dài một hơi, Tô Tín đã chuẩn bị xong cho chiêu chạy trốn.

Đối mặt Thần Cung Cảnh đỉnh phong Ngô Đạo Viễn, Tô Tín không có dự định chống cự.

Hắn nhìn thấy thực lực Giang Lăng, Tạ Chỉ Yến dùng hết thủ đoạn, còn phải vận dụng át chủ bài bảo vệ tính mạng mới có thể giết Giang Lăng.

Nhưng Ngô Đạo Viễn này thực lực mạnh hơn Giang Lăng rất nhiều, đối chiến với hắn chỉ có chết.

Tô Tín chỉ hi vọng sử dụng tiêu hao phẩm có thể kéo dài thời gian, để mình trốn chạy.

Ngô Đạo Viễn cười dài hai tiếng, nói:

- Đúng thế! Đúng thế, cho dù heo dê súc sinh cũng không đứng im mặc người ta chém giết.

- Chúng ta làm việc xưa nay không hỏi quá trình, chỉ nhìn kết quả. Ta chỉ biết ngươi đã giết đệ tử Thanh Thành chúng ta, rồi lừa gạt chúng ta.

Sắc măt Ngô Đạo Viễn âm trầm:

- Hiện tại ta cho ngươi cơ hội, ngươi tự sát đi, nếu như đưa ngươi về Thanh Thành kiếm phái để tra hỏi, ngươi không chết dễ dàng như vậy đâu.

Lời này của hắn không phải lừa gạt Tô Tín.

Tô Tín giết đệ tử kiếm phái Thanh Thành, Ngô Đạo Viễn chỉ cần giết hắn, thù này sẽ xóa bỏ.

Phương Đông Đình có thân nhân, đó chính là trưởng lão Phương Thụy.

Nếu như đem Tô Tín về đến Thanh Thành tra hỏi, có thể tưởng tượng được Phương Thụy vì báo thù cho Phương Đông Đình sẽ làm chuyện gì.

Đoán chừng đến lúc đó Tô Tín sẽ sống không bằng chết.

- Thật có lỗi, ta nói, ta không phải heo dê, sẽ không mặc người chém giết!

Tô Tín thở dài ra một hơi, tay trái cầm Du long kiếm.

- Đã như thế ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Ngô Đạo Viễn rút thanh trường kiếm sau lưng ra, đó là một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm quỷ dị, thân kiếm quanh co khúc khuỷu.

Hắn đâm một kiếm, trong chốc lát sóng nhiệt ập tới, lửa cuồng bạo ngưng tụ trên thân kiếm, tỏa ra nhiệt độ cực nóng giống như có thể đốt cháy tất cả.

Trong mắt Tô Tín lửa ngưng tụ thành hình dáng một con chu tước, ngửa mặt lên trời ngâm nga, đôi mắt Tô Tín bị hào quang chói mắt chiếu thẳng vào không mở mắt ra được.

- Đây là thực lực Thần Cung Cảnh đỉnh phong sao?

Giang Lăng có thể dùng chân khí phóng ra ngoài ba trượng, trong phạm vi ba trượng có thể chém địch.

Nhưng Tô Tín có thể cảm giác được “đạo” trên người Ngô Đạo Viễn.

Một lần vung kiếm ngưng tụ được chu tước đã có thể làm chu tước thực thể hóa, lúc đâm ra có ý muốn của chu tước, khi đó hắn có thể đạt tới Nguyên Thần Cảnh, trở thành võ đạo tông sư chân chính.

Đối mặt với một kiếm có “đạo” như vậy, Tô Tín lập tức muốn đi vào trong hệ thống hối đoái tiêu hao phẩm, nhưng ngay lúc này có thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một đao chém vỡ chu tước đang tới gần Tô Tín.

Ngô Đạo Viễn cảm giác một lực mạnh ập tới, trong tay hắn cầm trường kiếm đỏ rực kêu “ong ong” như muốn nghiền nát.

Tô Tín mở to mắt.

Người ra tay chính là tổng bộ đầu đông thập nhị phường, Thiết Vô Tình!

Lúc này Thiết Vô Tình cầm một thanh loan đao hình dáng quái dị, trên mặt hắn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.

Tô Tín biết rõ thực lực Thiết Vô Tình vô cùng mạnh, có lẽ có tu vi Tiên Thiên nhưng không biết đạt tới mức độ nào.

Tô Tín không ngờ tới Thiết Vô Tình thậm chí có tu vi Thần Cung Cảnh, thậm chí còn mạnh hơn Ngô Đạo Viễn rất nhiều.

- Ngươi là người phương nào? Vì sao phải ra tay giúp tiểu tử này. Người này giết đệ tử kiếm phái Thanh Thành, tội đáng chết.

Tròng mắt Ngô Đạo Viễn hơi híp, sức lực người thần bí này không kém gì hắn, đề phòng có chuyện, hắn liền nói ra thân phận và tội lỗi Tô Tín phạm phải, muốn để người này biết thấy khó mà lui.

Nhưng trên mặt Thiết Vô Tình vẫn treo nụ cười vui vẻ, hắn nói:

-Ta là ai? Rất đơn giản, ta tới giết các ngươi.

Vừa mới dứt lời, Thiết Vô Tình rút loan đao ra, loan đao của hắn ghép hai làm một.

Tạo hình loan đao của hắn vô cùng quái dị, hình dạng giống như cánh chim, đường cong rất lớn, nhưng chiều dài rất ngắn, chuôi đao còn có phần che tay quái dị, có thể ghép hai thanh đao làm một.

Nhìn thấy loan đao hình dạng quái dị, Ngô Đạo Viễn như nghĩ đến cái gì, Thiết Vô Tình lại không cho hắn cơ hội, thân thể hắn biến mất và lao tới tấn công đám người Hầu Minh.

- To gan!

Ngô Đạo Viễn tức giận quát một tiếng nhưng cũng đã không kịp cứu viện, tốc độ thân pháp của Thiết Vô Tình thật sự quá nhanh.

Đám người Hầu Minh cũng không nghĩ tới người thần bí vừa rồi còn giằng co với sư thúc lại đột nhiên ra tay giết bọn họ.

Bọn họ vội vàng vung kiếm ngăn cản nhưng thân ảnh của Thiết Vô Tình giống như quỷ mị, chỉ thấy đao mang trong suốt xuất hiện, hai đệ tử Tiên Thiên Khí Hải Cảnh đã bị cắt yết hầu ngay tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.