[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên

Chương 6 :  TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN Tác giả Mê Nam Dịch Vmvm Hồi 6 Rồng Đùa Nước Cạn (2)




TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN. Tác giả: Mê Nam. Dịch: Vmvm

Hồi 6: Rồng Đùa Nước Cạn (2)

Tiểu Huyền giật mình hoảng kinh, ngẩng đầu đã thấy Thủy Nhược đang bước lại rất gần, bèn vội vội vàng vàng giấu Xuân Cung sách xuống dưới gối, bực mình đáp: "Ngươi.... sao ngươi chưa gõ cửa mà đã vào phòng?" Nói rồi gã mới nhớ vị sư tỷ này từ trước đến giờ có bao giờ vào phòng mà gõ cửa trước đâu!?

"Gõ cửa cái quỷ gì! Cửa có đóng đâu." Thủy Nhược nghi hoặc nhìn nhìn ngó ngó khắp người hắn, cười nói: "Ngươi lén lén lút lút ở đây làm cái gì thế? Chà, lại còn có mùi rượu nữa, ngươi uống rượu phải không?"

Tiểu Huyền đáp: "Hồi nào? Ngươi... đến có chuyện gì không?"

"Không có chuyện bộ không đến được hả? Hôm nay sư phụ cho ngươi bảo vật gì thế? Mau đưa ra cho ta coi coi." Thủy Nhược nhìn đông ngó tây hỏi.

Đầu óc Tiểu Huyền đang quay mòng mòng, chỉ muốn sớm đuổi nàng đi để còn đi ngủ, bèn vạch tay áo lấy Viêm Long Tiên đưa ra, tùy miệng nói: "Sư phụ có cho tỷ món gì tốt không? Mau lấy cho đệ xem qua một chút."

"Không có mang theo, một thứ cũng không tồi. Sư phụ cũng cho Tiểu Uyển vật giông giống như cây gậy ấy." Thủy Nhược xem xét cây roi rất cẩn thận, rồi vận chân khí truyền vào nhưng nó không có biến hóa gì. Nàng bèn chuyển sang vận linh khí, kết quả cũng không có chút gì khả quan hơn.

"Là bảo vật gì? Sao lại là giống dạng bổng?" Tiểu Huyền le lưỡi hỏi.

"Là một cây sáo, tên là Tố Thổ Linh Địch, có thể giúp tăng gấp đôi uy lực của thuật triệu hóan tố tinh cho người sử dụng . Lúc trưa ta bảo Tiểu Uyển làm thử, quả nhiên muội ấy triệu hoán cùng một lúc tám vị thổ tinh luôn đấy."

"Ha, lợi hại vậy sao!" Tiểu Huyền nghe thể liền thèm nhỏ dãi.

Thủy Nhược huy tiên vụt lên không, chỉ nghe vút một cái, không có gì đặc biệt, bèn hỏi: "Cái cây roi này của đệ kêu là gì? Có chỗ nào diệu dụng không?"

Tiểu Huyền gãi đầu đáp: "Gọi là.... gọi là Bát Trảo Viêm Long Tiên, ngày mai sẽ ... sẽ nói cho tỷ biết chỗ hiệu dụng của nó nha. Tỷ mau đi về đi, đệ... đệ buồn ngủ muốn chết rồi."

Thủy Nhược nhướn nhướn mày nhìn gã, chợt người nàng nhoáng lên một cái, đã nhanh chóng lấy Xuân Cung sách giấu ở dưới gối ra.

Tiểu Huyền thất kinh, nhào người tới chộp lại, nhưng bị nàng dùng một chiêu trong Tuyền Qua Thuật đẩy lăn ra giường.

Thủy Nhược hừ hừ nói: "Khẩn trương như thế này.... trừ phi sư phụ có lòng ưu ái riêng, lén truyền cho ngươi bí thật gì đó phải không?" Giơ tay mở sách ra, lật lật vài trang, nàng lập tức đỏ ửng mặt, tai nóng bừng, lắp bắp nói: "Cái này... cái này.... là ...."

Tiểu Huyền có tật giật mình, ỉu xìu đáp: "Mau trả lại cho ta."

Thủy Nhược lúc này mới lấy lại tinh thần, trợn mắt giận dữ, vừa thẹn vừa giận nói: "Đầu heo thúi! Ngươi tiêu rồi, dám lén coi mấy cái thứ hạ lưu này hen!"

Tiểu Huyền vội cắt lời: "Làm gì mà khẩn trương dữ vậy, coi thì coi chứ có gì đâu...."

"Cái gì? Thật vô sỉ! Không còn mặt mũi gì nữa!" Thủy Nhược chửi lớn, càng chửi càng to, đột nhiên xé Xuân Cung sách ra thành hai ba phần.

Tiểu Huyền vội nhổm dậy từ trên giường, kêu thảm: "Đừng có xé nha, không dễ dàng gì mua được nó đâu! Ôi.... trời, quyển sách bảo bối của ta, oa...."

"Còn ở đó mà đau lòng nữa à? Thôi Tiểu Huyền, ta chính là vì ngươi trừ hại đó!" Vừa nói, nàng vừa liên tay tiếp tục xé vụn quyển sách ra thành hoa phấn, rồi ném cả xuống đất, xong vỗ vỗ phủi phủi hai tay, biểu hiện cực kỳ giống với một vị đại hiệp uy phong lẫm lẫm đang làm việc nghĩa, vì dân trừ hại...

Tiểu Huyền giận đến xanh mặt, lạt giọng nói: "Ngươi... ngươi xé mất quyển sách của ta, bồi hoàn cho ta mau!"

"Ơ hay, ngươi còn ở đó cãi lý nữa à?" Thủy Nhược khuỳnh tay chống nạnh nói: "Quả nhiên dám lớn mật nói với ta cái giọng như vậy, nhất định là uống không ít rượu rồi! Vừa rồi ngươi lén xuống núi, đúng không?"

"Uống rượu thì sao chứ? Sư phụ không cấm ta uống rượu, ngươi nhiều chuyện làm gì?" Tiểu Huyền gân cổ cãi lại, hơi rượu bốc ra nồng nặc.

"Uống chút chút thì được, uống cho xỉn thế kia thì không! Ta là sư tỷ của ngươi, tự nhiên phải quản ngươi rồi!" Thủy Nhược càng lúc càng giận, nhưng càng giận càng đẹp, nét mặt thoáng hiện khí sắc uy nghi.

"Ta khoái uống rượu đó! Ta uống cho xỉn luôn đó! Ngươi làm gì ta nào?" Tiểu Huyền khuỳnh thân chồm tới, mắt trợn tay khua.

Thủy Nhược nhướn đôi mày liễu, vứt luôn cây Viêm Long tiên xuống đất, cười lạnh hỏi: "Sợ ngươi à? Muốn đánh sao?"

"Sợ gì ngươi chứ? Ta.... ta.... hôm nay ta phải giáo huấn cái tiểu ác bà - nhiều chuyện - rỗi sự - chuyên đi xía mõm vào chuyện của người khác - ngươi một phen mới được!" Tiểu Huyền quả thật lòng đang đau như cắt, nhớ tới chuyện hàng ngày nàng cứ "ăn hiếp" mình, khí giận tích tụ bấy lâu cuối cùng bùng phát không gì dập tắt được, vung quyền đấm thẳng vào mặt nàng.

"Lại còn dám động thủ ha? Da thịt trên người ngươi chắc ngứa hết rồi!" Thủy Nhược tức điên người, không nhanh không chậm điểm tay một cái, dùng cổ tay ngoặc lấy quyền đầu đang đánh tới, chưởng còn lại vô thanh vô tức phách trúng bụng Tiểu Huyền.

Xương sườn của Tiểu Huyền đau buốt, cắn răng thúc cùi chỏ đánh trả lại Thủy Nhược. Nàng dễ dàng tránh khỏi, cốc thêm lên trán gã một quyền. Đầu nổ đom đóm, cơn đau khiến gã như phát khùng, gầm lên một tiếng, múa hai quyền như gió trốt, hình dạng giống như mãnh hổ đang săn mồi.

Thủy Nhược vận khởi Thủy Linh Chân khí, liên tiếp thi triển Tuyền Qua Thuật, hóa giải tất tần tật các đòn đánh của Tiểu Huyền, ngay cả chéo áo của nàng gã cũng không chạm tới được.

Tiểu Huyền loạng choạng quơ quào, bao nhiêu rượu đã uống đều bốc cả lên đầu, quyền cước toán loạn, không còn ra phương pháp gì nữa. Chợt liếc thấy Viêm Long tiên đang nằm trên mặt đất, bèn lăn người đến lấy nắm chặt trong tay. Gã thiện dụng tiên pháp, giờ có nó trong tay liền lấy lại tinh thần, phóng ngay một chiêu "Du long xuất hải".

Thủy Nhược không phòng bị, chỉ kịp lách trách, liền nghe "rẹt" một tiếng, áo ngoài bị rách một mảnh ngay vai trái, bèn lầm bầm nói: "Quả nhiên dám dùng tiên đánh ta hen..."

Tiểu Huyền như cá về với nước, thấy cây roi của mình đã làm rách được một mảng áo trên người nàng, chẳng những lộ ra bờ vai trắng mịn, mà còn thấy được một mảnh vải màu xanh bó ngực. Gã biểu lộ vẻ khoái trá vì thắng được một chiêu, nhưng trong lòng cũng thầm thắc mắc: "À, ả còn mặc thêm cái gì bên trong nữa vậy???..."

Mặt Thủy Nhược đỏ như gấc chín, nghiến răng hậm hực nói: "Sợ ngươi sử dụng binh khí à! Chấp ngươi luôn đó" Nàng thầm đọc khẩu quyết, tiến bước theo Thiên Trì Hi Ba Bộ công đánh Tiểu Huyền.

Tiểu Huyền biết bộ pháp này lợi hại như thế nào, vội huy tiên cản trở. Nhưng do say rượu nên tay chân vô cùng chậm, trước mặt hoa lên một cái, đã bị ả áp sát người, "Bép" một cái, trên mặt đột nhiên đau buốt, rõ ràng là ăn phải một cái tát như trời giáng.

Thủy Nhược cười lạnh nói: "Cái này là đại diện sư phụ giáo huấn ngươi!" Không chờ Tiểu Huyền lấy lại tinh thần, nàng đã như mộng như ảo xuất hiện ở bên phải, phách một chưởng lên cổ gã, nói tiếp: "Cái này là dành cho đại sư tỷ!"

Tiểu Huyền choáng váng mặt mày, nổ lực phản kích, nhưng không biết là vì hoảng hốt hay vì uống rượu nhiều, cho dù có vận hết mức Ly Hỏa quyết phổ vào tiên, gã vẫn không phải là đối thủ của Thủy Nhược, liên tiếp trúng chiêu của nàng.

Thủy Nhược đánh một quyền vào ngực gã, mím môi nói: "Cái này là đại diện cho Nhị sư tỷ!"

Tuy lực đánh không mạnh, nhưng đòn này khiến Tiểu Huyền tối tăm mặt mũi, lòng bắt đầu sợ. Gã đột nhiên phát sinh một cảm giác uy kỵ, không phải là đối thủ của nàng: "Nguyên Tiểu ác bà lợi hại như thế! Lại thêm tối nay ta uống quá nhiều, a... xui quá.... xui quá.... Hảo hán không thèm để ý đến chuyện nhỏ, một ngày nào đó sẽ kiếm ả báo cừu!" Đấu chí vừa hết, gã bèn chuyển thân chạy ra cửa.

Thủy Nhược đắc ý nói: "Muốn chạy mà được à!" Rồi làm bộ dạng như người hào phóng, phất tay áo, đề tựu Thủy Linh Chân Khí bốc mạnh lên không. Hai tay của nàng lại khoát một cái, quả nhiên luồng linh khí đó đã phóng đến kéo giữ Tiểu Huyền lại. Nàng bèn phóng tới, chân giương ra, nhắm cho thật kỹ....

Tiểu Huyền bị luồng kình khí kéo lùi lại hai bước, đang vận khí định thân, gồng người giằn co. Chợt người gã bị chấn động mạnh, chúi người về trước.... rồi đứng thẳng người lại...

Thủy Nhược thích vào mông đít của gã một cước, sảng khoái không gì tả được, phóng người lên phía trước, cười bảo: "Cái này là đại diện cho ta đấy! Ngoài ra còn một cái của Tiểu Uyển nữa!" Vừa định đánh tiếp, đột nhiên thấy Tiểu Huyền từ từ xoay người lại, trên mặt hiện xuất một thần thái uy nghi đáng sợ chưa từng thấy bao giờ. Gương mặt ấy không hề gian ngoan ác độ, nhưng khiến người vừa nhìn vào là đã thất kinh. Thủy Nhược không khỏi sửng người, thất thanh hỏi: "Ngươi... ngươi.... sao vậy?"

Tiểu Huyền như ma trong ác mộng, sầm mặt bình tĩnh đáp: "Ngươi có thể đánh vào đầu nam nhân! Ngươi cũng có thể đánh vào mặt nam nhân! Có điều, ngươi tuyệt đối không được đá vào... đít nam nhân. Bỡi vì...." Hắn nhướng mắt gằn từng tiếng: "Đó chính là chỗ tôn nghiêm nhất, bất khả xâm phạm nhất của nam nhân!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.